Chín mươi dặm, bảy mươi dặm, năm mươi dặm...
Kỷ Nhược Trần đứng im bất động Cửu U Chi Viêm lại càng thu nhỏ lại, hắn chỉ mong là sau khi cản được một kích này, Cửu U Chi Viêm sẽ còn một chút nào đó lưu lại, lây thời gian đó, hắn sẽ có thể phục sinh.
Trong lúc sống chết. Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới thứ hắn chưa từng có từ trước tới nay, thứ đó không phải là Cô Thanh lãnh đạm, mà là một Thanh Oành nho nhỏ.
Ngay khi Dung Long lao tới một ngọn núi cách đó trăm dặm bỗng nhiên nghiêng đi từ trên ngọn núi đó bay lên một bóng dáng màu xanh. Sử dụng lực lượng mênh mông của thiên địa, dùng toàn lực đánh vào thần của Dung Long!
Chỉ ở trong giây lát ẩy thôi. Dung Long vốn dài hơn trăm trượng bỗng nhiên ứa máu thân hình trở nên mờ đi, có vẻ thống khổ cực độ.
Khói khí bốc lên, trong nháy mắt bao phủ một long một xà lại.
Trên Côn Luân mênh mông đầu tiên là cực sáng, sau đó là cực tối sáng tối qua đi, núi non trong vòng ngàn dặm đã bị tàn phá bừa bãi hàng vạn hàng nghìn dị thú đã không còn sức sông.
Trong vòng ngàn dặm của tuyệt địa, duy có một điểm Thanh Oành, tung bay theo gió bay về phía của Đông Hải xa xôi.
Kỷ Nhược Trần giống như hóa đá, ngơ ngác nhìn về điểm phía điểm Thanh Oánh này hắn không cách nào động đậy được, mà cũng không cách nào gọi thành tiếng!
Hắn không rõ tại sao, với linh giác thiên hạ vô song của hắn, tại sao lại không phân biệt được giữa tiêu yêu vô cùng nhu thuận kia và Thanh Oánh đáng thương có sự liên quan với nhau.
Từ chỗ sâu trong đáy lòng của hắn cuồng lôi như mưa đổ xuống, đánh tan toàn bộ ký ức được chôn vùi thành những mảnh nhỏ, mỗi một mảnh nhỏ ấy đều là một vết cắt thật sâu, nhưng không có máu chảy ra!
“Ta làm sao vậy?“.
Hắn kinh ngạc muôn biết, nhưng mà không ai trả lời đáp án cho hắn cả.
“Tại sao phải như vậy?”
Hắn lại càng không có câu trả lời.
Ở trong Côn Luân. Vũ Duẫn bỗng nhiên đứng lên, hai mắt mở to hết sức, hắn không thể nào ngờ đại kể mình khỗ tâm bỗ trí trong bao nhiêu lâu lại thất bại trong gang tấc như vậy. Con xà yêu kia lại có thể ẩn nấp khí tức ngay ở trong Côn Luân, thoát khỏi được sự truy tìm bởi thần thức của hắn
Sau khi Dung Long mất đi. Kỷ Nhược Trần sẽ cảnh giác, bây giờ mà muốn diệt Cửu U Chi Hỏa, khó càng thêm khó khăn!
Vũ Duẫn mắt thần như điện, đã sớm nhận ra điểm Thanh Oánh này bay về hướng Đông Hải, tuy rằng điểm Thanh Oánh chỉ là một hôn thức nhỏ nho cuối cùng của Xà yêu mà thôi, cho dù người nào có thủ đoạn thông thiên đi chăng nữa, cũng không thể nào mà phục sinh cho nàng.
Thậm chí, muốn làm cho nàng tồn tại thêm ở trên đời này một khắc cũng không dễ nhưng mà cái thứ can đảm làm hỏng đại sự này, Vũ Duẫn cực kỳ thống hận!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn sau khi trở về tiên giới tìm cách tới vấn đội Nữ Oa, bởi con xà yêu này có huyết thống của người. Tuy rằng Vũ Duẫn biết mình không làm gì được Nữ Oa, nhưng mà chuyện lớn thê này bị hỏng sao hắn lại cam tâm bỏ qua như vậy cơ chứ?
Trong lúc đang giận dữ, Vũ Duẫn chợt nghe bên cạnh có người hỏi: “Tại sao ngươi không đuổi theo?”
Vũ Duẫn nhất thời ngần ra!
Với tính cách của hắn. khi con xà yêu kia đã gây ra chuyện lớn như vậy, cho dù không bị thần hồn câu diệt, thì hắn cũng không cho nó tôn tại thêm nửa khắc nào nữa, nhất định phải dùng Thân viêm đốt cháy.
Như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn còn phải làm cho tộc nhân của nàng ở nhân gian tuyệt diệt, dùng thân viêm đế luyện hóa, có như vậy mới hả được cơn giận trong lòng hắn!
Thể nhưng Vũ Duẫn lại cứ trơ mắt nhìn Thanh Oánh đi xa thậm nghĩ không muốn đuổi theo?
Vũ Duẫn còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên hiểu ra điều gì đó quay đầu lại, xem ai lớn mật tới như vậy mà dám nói ra tâm sự của hắn. Vũ Duẫn vừa quay đâu, đập vào mi mắt là một đội con ngươi trong trẻo, Cổ Thanh đang nhìn hắn nét mặt dường như đang cười cười, trông rất hoạt kể.
Lửa giận trong lồng ngực của Vũ Duẫn vọt lên, suýt nữa thì thúc giục thần hỏa bay ra ngoài hắn lập tức muôn dùng Thân viêm, hủy diệt cái viên đá không biết không ngoan này, nhưng lại cảm thầy điều gì đó không đúng.
Thần thức của hắn rõ ràng bao phủ toàn bộ Côn Luân, nhưng mà cảm giác nguy hiểm này lại xuất phát từ bản năng
Vũ Duẫn hơi hơi nghiêng đầu, thì thấy một điểm lang mang phi thẳng vào thân hình của mình, chỉ khi liếc mắt. Vũ Duẫn mới nhìn thấy điểm lam mang ấy, nhưng mà thần niệm của hắn lại không thấy gì, thần hỏa trong mắt của Vũ Duẫn nảy sinh, hắn đã nhận ra trong lam mang kia chính là Cửu U Chi Viêm.
Kỷ Nhược Trần một cánh tay cầm mâu, lửa cháy quanh thân, vọt tới chỗ Vũ Duẫn theo một đường thăng Cửu U Chi Viêm thiêu đốt ngàn trượng lúc nãy dường như đã dùng hết bây giờ đang tích súc thật nhỏ.
Hạ giới mới có mấy ngày, tôn nghiêm của Vũ Duẫn đã rất nhiều lần bị khiêu chiến, Vũ Duẩn không phân mộ, trái lại, hắn cực kỳ bình tĩnh.
Tuy rằng Kỷ Nhược Trần dùng hai mắt lạnh như băng nhìn hắn, hắn cực kỳ khó chịu, nhưng mà Vũ Duẫn vẫn bình tĩnh phất tay, tạo ra một tầng Xích Viêm Kim binh trước tiên hộ thân, sau đó tâm công địch.
Hàng vạn năm nay, Vũ Duẫn chiến đấu với không biết bao nhiêu kẻ dịch lợi hại nhưng hắn là người có chiến lực đệ nhất trong các tuần tra chân quân, nêu hắn đôi địch thì đầu tiên bao giờ hắn cũng hộ thể rồi mới tấn công.
Sau khi triển khai thần viêm hộ thân. Vũ Duẫn đã chậm so với Kỷ Nhược Trần một động tác.
Nhưng mà hắn không ngờ rằng Kỷ Nhược Trần hoàn toàn không có ý định chuyển hướng lại đánh thẳng lên Xích Viêm Kim binh! Trông hắn giông như một con kiên hôi dùng Cửu U Chi Viêm hộ thân, đánh thẳng vào thân thể cao to mấy ngàn trượng sau đó bị bắn ra ngoài!
Đối với thân thể ngàn trượng của Vũ Duẫn thì bị thương mấy trượng cũng chỉ là vết thương nhẹ, đây cũng chính là lần đầu tiên Vũ Duẫn hạ giới bị thương.
Kỷ Nhược Trần bị thần hỏa của Vũ Duẫn phản kích, thân hình bắn ra xa nghìn trượng xa nhưng hắn lật thân một cái là đứng vững. Hắn không dừng lại mà tiếp tục thiêu đốt Cửu U Chi Hỏa, tạo thành một cái đuôi màu lam giống như điện vượt qua Xích Viêm Kim binh, tạo thành một đóa hoa lam sắc trên người của Vũ Duẫn.
Ngọn lửa màu lam trên người Vũ Duẫn giống như một làn lửa lan tràn trong sa mạc, quỷ dị, thê lương, nói không nên lời. Vũ Duẫn rỗng giận liên tục, nỗ lực chặn Kỷ Nhược Trần lại, nhưng thân thể của hắn thực sự quá mức khổng lồ, tốc độ không cách nào bì được với Kỷ Nhược Trần trong khi đó hắn lại bị Cửu U Chi Viêm khóa chân cho nên chỉ còn có cách chịu đòn.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần cũng chưa chiếm được tiện nghi gì đáng kể, Xích Viêm Kim binh là thân hỏa hộ thân của Vũ Duẫn đầu có đơn giản phá là phá được?
Mỗi lần xuyên qua trên thực thể là cả Cửu U Chi Viêm và Xích Viêm Kim Binh đều bị hao tổn.
Mà khi đụng vào thân thể của Vũ Duẫn. lập tức bị Xích Viêm Kim binh tinh thuần xâm nhập và thần thể muốn thương tổn Vũ Duẩn chỉ còn một phương thức duy nhất, đó là dùng Cửu U Chi Viêm tiêu hao Xích Viêm Kim Binh.
Kỷ Nhược Trần sử dụng phương thức sống chết công kích, thực ra là muốn cùng với Vũ Duẫn cùng chết, đông thời bị số phận luân hồi chỉ là hnắ mới trở lại nhân gian không được bao lâu, đạo hạnh làm sao bằng được với Vũ Duẫn?
Trên hoang mạc màu đỏ, đóa hoa màu lam càng ngày càng thịnh, tốc độ này khiển cho Vũ Duẫn cũng cảm thấy run sợ, hắn dường như có một loại ảo giác, dường như thần hỏa từ trong thân thể hắn tự động tiết ra làm cho hắn rơi vào tình trạng đèn cạn dầu hết, đem tẩm thân ngàn năm chôn vùi tại nhân gian.
Trong khi trái tim của Vũ Duẫn băng giá, thì Cửu U Chi Viêm cũng sắp tắt. Kỷ Nhược Trân vân bình tĩnh như nước, hoàn toàn không có sự rung động hắn vẫn lần lượt công kích thân thể của Vũ Duẫn, không bao giờ ngừng nghỉ!
Vũ Duẫn tâm ý dao động thu hồi thần viêm kiếm tòa trên người của Cổ Thanh Thần viêm vừa thu lại. Linh Lung Bảo Tháp lập tức hiện ra, bảo tháp biển thành tử hỏa, trong đó ẩn hiện ngàn đó tiên liên. Cổ Thanh kêu lên một tiếng, dùng Tử Viêm hộ thân, đánh thẳng vào Vũ Duẫn!
Khắp núi non lam mang nở rộ, vô số đóa Tử Liên thi nhay bay múa, Tử Hỏa tuy không bá đạo bằng Cửu U Chi Viêm, cho nên sau khi công kích quay về, quanh thân của Cổ Thanh đã trở nên ảm đạm không sáng.