Trần Duyên

Chương 516: Chương 516: Gặp lại thượng tiên (7)




Phía chân trời lại có một tiếng hét Định Thiên kiếm bao trùm Kim Quang, như điện bay tới tạo thành một đóa Cúc vàng công kích vào Xích Viêm Kim Binh hộ thể của Vũ Duẫn. Ngâm Phong đứng ở ngoài ngàn trượng toàn bộ thần thức đều đặt trên Định Thiên kiếm, kiếm hủy người vong, cho dù không tới gần tấn công.

Vũ Duẫn rít gào như sẩm thể nhưng thân thể thần tiên khổng lồ của hắn lại chẳng làm gì được ba con sâu bé nhỏ này, hắn mặc dù có vô số tiên khí nhưng lại không dám dùng tới. Ngoại trừ Long Hôn của Chân Long, thì toàn bộ những tiên khí của Vũ Duẫn đứng trước Cửu U Chi Viêm đều không đáng nhắc tới, có dùng cũng chỉ bồi bỗ cho Cửu U Chi Viêm mà thôi.

Tới lúc này,Vũ Duẫn chỉ còn có cách dựa vào bản mạng Thần Viêm, dựa vào tấm thân vạn năm để mà chịu đựng kháng cự ba người Kỷ Nhược Trần công kích. Mà tốc độ tiêu hao của Xích Viêm Kim Binh làm cho hắn lo sợ không yên, cho dù hắn có hi sinh tiên thân thì Xích Viêm Kim Binh cũng không đủ sức tiêu diệt Cửu U Minh Viêm.

Cửu U Minh Viêm chỉ cần lưu lại một tia tinh hỏa cũng sẽ thành đại họa ngày sau, bởi Kỷ Nhược Trần cho dù chết cũng có thể dựa vào nó mà phục sinh, bất hủ bất diệt. Kể từ đó, sứ mệnh hạ giới của Vũ Duẩn sẽ hóa thành bọt nước, sau khi trở về tiên giới tất vị trách phạt cho dù ai cũng không cứu được, cái danh hiệu Tuần tra chân quân nhất định sẽ bị tước bỏ.

Sau khi bị kinh sợ Vũ Duẫn rỗng lên giận dữ làm rung động cả Cửu Châu, Xích Viêm Kim binh hừng hực tuôn ra không còn bảo lưu chút nào, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đập Kỷ Nhược Trần chết tại trận. Cho dù sau trận chiến này, tiên thân của hắn có bị hủy, đạo hạnh bị mất, thần thức trở về hỗn độn, thì sau khi ngủ đông vạn năm, hắn cũng có thể phục sinh tiên ban lại còn nhiều hơn trước.

Ở giữa Côn Luân, chợt hiện lên một ngọn lửa màu đỏ dài hơn trăm dặm, xông thẳng lên trời cao!

Bên cạnh Đông Hải, có một điểm Thanh Oánh đang uể oải bay tới khi ra tới biển khơi nó tự động bay tới chỗ sâu trong biển đông.

Vô Tận Hải không ngày không đêm, chỉ có những Hồng Hoang về yên lặng đưa mắt nhìn theo Thanh Oánh.

Ở vị trí trung tâm của Vô Tận Hải, có một đạo nhân mặc vải thô đạp sóng mà đi hắn đi rất chậm, giống như bước về phía trước ba bước thì lại tụt về phía sau hai bước, sau đó hắn lại dừng lại suy tư, một lát sau mới đi thêm một bước nữa, nếu mà cứ thể này, thì cho dù có mất không biết bao nhiều ngày đêm, hắn cũng không tới được trung tâm của Vô Tận Hải.

Trong khi hắn đang đau khổ suy nghĩ, thì có một thanh quang nhàn nhạt tỏa ra, đạo nhân ngừng đầu lên, vừa lúc thấy một điểm Thanh Oánh tung bay theo gió, bay về nơi sâu xa của Vô Tận Hải. Tốc độ của Thanh Oánh cũng không quá nhanh, nhưng lại nhanh hơn đạo nhân nhiều lắm, cho nên chỉ sau một lát nó đã biến mất trong tầm mắt.

Đạo nhân ngửa đầu nhìn trời dường như có điều suy nghĩ, một lát sau bỗng nhiên cười dài một tiếng, vỗ tay nói:

“Thì ra là thế! Chỉ cần có đạo tâm thuần khiết, cái gì mà thiên cơ, cái gì mà số mệnh tất cả chỉ là vô căn cứ mà thôi!”

Trong tiếng cười dài đạo nhân kia không thèm suy nghĩ nữa, mà bước vào sâu tông Vô Tận Hải. Lúc này đây, hắn xé gió lướt sóng đi như gió như lửa, trong chốc lát đã đuôi theo kịp Thanh Oánh, đi tới trung ương của Vô Tận Hải.

Đây là đạo nhân đã trải qua mấy trăm năm gian khổ, lần đầu tiên chân chính đặt chân vào trung ương Vô Tận Hải, hắn đang cười dài thì bông nhiên ngơ ngân.

Ở giữa Vô Tận Hải, hòn đảo duy nhất đã biến mất, chủ nhân Vô Tận Hải vẫn ngồi im qua không biết bao nhiều thời gian thì nay đã đứng dậy, chắp tay nhìn sóng vô, nhìn về phía phương đông.

Thanh Oánh bay thẳng đến trước người chủ nhân Vô Tận Hải, một lần nữa biển thành Thanh Y mềm mại như nước, hướng về chủ nhân Vô Tận Hải dịu dàng thi lễ, nói: “Thúc thúc“.

Chủ nhân Vô Tận Hải nhìn Thanh Y nhẹ nhàng thở dài nhưng không nói gì thêm.

Thanh Y yên lặng nói:

“Thanh Y đã vì hắn dốc hết tất cả, cho nên không còn lo lắng gì nữa, lần này cháu tới đây, chỉ muốn cáo biệt thúc thúc mà thôi Trước khi Thanh Y đi Thanh Y vẫn còn một số việc không hiểu lắm, cho nên muốn hỏi thúc thúc cho hiểu rõ hơn.”

Chủ nhân Vô Tận Hải làm như hiểu rõ tâm sự trong lòng của nàng mỉm cười nói: “Châu Cử hỏi đi.”

Trong mắt Thanh Y xẹt qua một tia ngỡ ngàng, vô số chuyện cũ trước kia đều chảy qua trong lòng, một lát sau, nàng rốt cục nói:

“Từ sau khi rời khỏi Vô Tận Hải, gặp Cổ Thanh mấy lần Thanh Y tự thấy mình có bảy phần giống với Cổ Thanh Thanh Y muốn hỏi là, thúc thúc tạo nên Thanh Y, có quan hệ gì với nàng ta hay không?”

Chủ nhân Vô Tận Hải gật đầu, ôn hòa nói:

“Cổ Thanh vốn là một khối Thanh Thạch bên cạnh Vô Định Thiên Hà, bởi vì tự ý xuống phàm gian, nên bị phạt bách thể luân hồi. Đương nhiên, việc này bên trong còn có nguyên do khác, thực ra ngay cả cô ta cũng không biết. Ta cùng với nàng có một nhân quả còn chưa xong cho nên mới xuống Vô Tận Hải ngồi một ngàn năm. Ngàn năm trôi đi vân vô sự, ta liền lấy một chút huyết mạch của Nữ Oa, theo hình dáng của nàng mà tạo ra cháu. Nhưng mà thiên địa tạo vật vốn có hình dạng của nó, khi sinh ra ở Vô Tận Hải, cháu chỉ là một cái bóng của Cổ Thanh nhưng bây giờ cháu đã là Thanh Y không có quan hệ gì với nàng ta cả.”

Thanh Y ngạc nhiên, cho tới nay, nàng vẫn chỉ cho mình là một tiểu yêu bé nhỏ ở Thiên Hình sơn, khi còn bé được chủ nhân Vô Tận Hải thưởng thức, mới dẫn tới Vô Tận Hải, lớn lên ở nơi này. Nhưng không ngờ tới bản thân mình lại do chủ nhân Vô Tận Hải tạo ra ở thế gian này nàng không cha không mẹ, nếu nói tới phụ mâu, thì chủ nhân Vô Tận Hải chính là phụ thân của nàng rồi

Thanh Y thở dài lại nói:

“Còn có một việc... Tô Hòa tỷ tỷ đã từng hỏi việc hơn một ngàn năm trước. Hiện tại Vũ Duẫn đang ở Côn Luân tàn sát bừa bãi thúc thúc tại sao lại để cho hắn ngông cuồng như vậy? Nếu như nói ngàn năm là do nhân yêu đại chiến, sự tồn tại của toàn bộ yêu tộc cũng không đáng để người nhắc tới, nhưng mà hôm nay thì sao? Hôm nay Cổ Thanh đã ở trong tay Vũ Duẫn, nguy hiểm trong sớm tối tại sao người lại không quan tâm?”

Chủ nhân Vô Tận Hải cười cười, nói:

“Sự liên hệ của các sự việc đã vượt qua sự tưởng tượng của cháu, không còn là sự được mất của một bộ tộc, cũng không tính tới một Tuần tra chân quân cho nên nói muốn ra tay là ra tay sao được? Tốt hơn hết là bắt toàn bộ đám người như Vũ Duẫn mới là đạo lý, hiện giờ Vũ Duẫn chỉ cần làm hỏng việc, thì người phía sau hắn sẽ hiện thân cho nên đó mới là lúc kết thúc toàn bộ mọi chuyện.”

Chủ nhân Vô Tận Hải lại nhìn về phía đạo nhân mặc y phục thường mỉm cười nói: “Nếu như ngươi đã tới nơi này, vậy thì Vô Tận Hải và Hông Hoang vệ sau này ta sẽ giao cho ngươi, còn cái danh hào của ta, ngươi có muốn lây nốt không?”

Đạo nhân kia cười nói:

“Nếu không có ngươi đánh thức, ta cũng chỉ giống như ếch ngồi đáy giếng, sao có thể dòm ngó tới đại đạo mênh mông được mấy trăm năm nay ta vốn ở ẩn, bây giờ nhận Vô Tận Hải của ngươi, ta làm sao mà ở ẩn được!”

Chủ nhân Vô Tận Hải gật đầu, hướng Thanh Y “Trước khi rời khỏi nơi này, ta muốn đi tìm gặp hai người bạn cũ, cháu đi theo ta đi, cơ duyên sau này còn phải tùy vào tâm ý của họ đôi với cháu.”

Thanh Y thân ảnh từ từ biến mất, hóa thành Thanh Oánh, rơi vào trong tay chủ nhân Vô Tận Hải.

Đất thục âm u, mưa phùn kéo dài chỉ có trong Cao Thăng khách điểm là có một lò lửa

hừng hực, không khí ấm áp, đại môn của khách điểm đã đóng trong phòng lớn có bày ba cái bàn.

Dực Hiên. Văn Uyển và Ngụy Vô Thương ngồi ở trên một cái bàn, ba người cảm giác uống mãi vẫn không say, mùi rượu trên người Dực Hiên tỏa ra bốn phía, tuy rằng vẫn là ôn hòa khiêm nhuần, nhưng mà đôi mắt của hắn lúc này chỉ nhìn ngắm Văn Uyển mà thôi trong ngôn ngữ thỉnh thoảng có lời hơi lạc đề.

Ngụy Vô Thương khi thì cười, khi thì hô to, hào khí tự hiện, chỉ là lúc này hắn đã không còn sức mà uống một mình nữa. Chỉ có Văn Uyển là còn tỉnh táo, ánh mắt cứ nhìn vào Dực Hiên, hai người mỉm cười tình tứ

Trên bàn chỉ có mấy món ăn, đó là lạc, đậu phộng rượu và một ít thịt, thức ăn mặc dù ít, nhưng mà sắc hương lại Vô cùng.

Một thiếu niên thanh tú chạy việc đang đi qua đi lại, lúc thì hậm rượu nóng lúc thì lau mô hôi khách chỉ có một bàn. vậy mà trông hắn cũng không rảnh rồi gì cả, chưởng quỹ thì ở phía sau kêu, chưởng quỹ phu nhân ở phía sau gọi.

Đúng là một bức họa ẩm áp được cuộn tròn!

Lúc này đại môn két nha một tiếng, một người trung niên văn sĩ ngẩng đầu mà bước vào khách điếm, văn sĩ này khí khái hiên ngang không cách nào che dấu được bá khí lông lộng cả.

Trung niên văn sĩ vừa vào cửa, chưởng quỹ lập tức ngừng tính toán, há hốc mồm, hai mắt như hai quả trứng một lát sau mới cười khô nói: “Ngươi tới làm gì?”

Vèn bếp phía sau được vén lên, chưởng quỹ phu nhân mang theo một cái đầu lợn đi ra, khi nhìn thấy trung niên văn sĩ lập tức lây làm kinh hãi

Trung niên văn sĩ haha cười, cũng không để ý tới vợ chồng chưởng quỹ mà kiếm một cái bàn ngồi, đặt Đại Mã kim đao xuống cố sức vỗ bàn một cái mới nói:

“Vạn Tài huynh, nhiều năm không gặp, ngay cả chén rượu cũng không có hay sao, tình nghĩa giữa ta và huynh sao lại xa lạ như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.