Trần Duyên

Chương 501: Chương 501: Suốt đời không oán trách (5)




Chương 501: Suốt đời không oán trách (5)

Nhân Uân Tử Khí bỗng nhiên thu lại, hiện ra Cổ Thanh đang ngồi xếp bằng ngũ tâm hướng thiên. Hai mắt nàng từ từ mở ra, đứng lên, bộ quần áo màu xanh trên người nàng run lên một chút rũ xuống tất cả bụi bậm bám trên người từ trên người nàng xuất hiện một luồng khí màu xanh bay thẳng lên, trên chín tầng trời nó biến thành nghìn đóa hoa sen màu xanh lớn nhỏ khác nhau rồi tan biển vào trong những đám mây.

Đến lúc này, đóa Tử Liên đã hóa hết. Kim Đan đã kết thành, Trần Duyên muôn đời đến lúc này đã sắp chấm dứt!

Hành Tiên thở ra một ngụm tiên khí than thở:

“Một khối tiên thạch thật tốt! Tiên phẩm của nàng xem ra chưa chắc đã thấp hơn ta và ngươi. Một thời gian nữa Thiên Kiếp sẽ tới lúc đó thiên nữ lót đường, Thụy Hạc đến đón đưa nàng phi thăng.”

Hai mắt Cổ Thanh bình tĩnh như nước, nàng nhìn sang xung quanh, thu lấy tất cả những hình ảnh trong thiên hạ và những chuyện cũ vào trong mắt, lưu trong đầu. Khi thấy Hành Tiên, Ngâm Phong và ba nghìn thiên binh thì nàng dường như có chút suy nghĩ trong nháy mắt dường như nàng đã hiểu được gì đó vì vậy đôi mắt đã bình thản như lúc đầu.

Giống như lần đầu tiên nàng lên Tây Huyền Sơn.

Khi mà trăm kiếp luân hồi sắp viên mãn, Ngâm Phong vốn nên tràn đầy vui mừng mới đúng nhưng mà chẳng biết tại sao, trên mặt hắn không có chút vui mừng nào mà còn nhíu mày, trên trán lúc ân lúc hiện sự lo âu.

Hành Tiên có chút ngạc nhiên, hắn ngần đầu nhìn trời rồi nhìn Cổ Thanh, cứ như vậy ba bốn lần, sắc mặt hắn càng lúc càng kỳ quái. Những đám mây phía trên Côn Luân đã chuyển thành màu đỏ, đây là dấu hiệu của việc Thiên Kiếp buôn xuống, Kiếp Hỏa hình thành. Nhưng mà cùng với việc khí chất trên người của Cổ Thanh không có chuyển biến nên Thiên Kiếp trên trời nhạt dần!

Trong Tiên Nhãn của Hành Tiên từ sớm đã nhìn thấy bên trong khối Thanh Thạch có một viên Kim Đan đang biến ảo thành một cái Linh Lung Bảo Tháp, rồi biên thành nghìn đóa liên hoa, sau đó lại biến trở lại thành một Viên Kim Đan.

Đây chính là dấu hiệu cực cao của phẩm chất tiên nhân, theo lý thuyết thì đã phi thăng rồi nhưng tại sao ngay cả Kiếp Vân cũng không thấy? Trong lòng Hành Tiên có chút xấu hổ, không ngờ lần đầu hạ giới còn chưa kịp lập uy thì lại gặp Việc khó giải quyết như thể này1, thật là mất mặt cho một tam phẩm thiên tướng như hắn?

Hành Tiên ngưng thần vận chuyển tiên lực, hai mắt một lần nữa quét về phía Cổ Thanh, định một lần nửa tìm ra nguyên nhân vì sao nàng chưa thể phi thăng.

Nhìn qua một lần Hành Tiên quả nhiên có phát hiện, hắn quát lớn: “Thì ra là thế! Ngươi vẫn còn vướng một chút tục duyên nên chưa thể phi thăng.”

Hành Tiên vừa quát như thể, đôi mắt của Cổ Thanh hơi mở ra một chút, nàng nhìn về phía trước, hỏi:

“Vị này là...” Ngâm Phong nói: “Vị này chính là tiên giới Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên Phủ Cảnh tướng quân Hành Tiên.”

Cổ Thanh hơi thi lễ, nhàn nhạt nói:

“Thì ra là Hành tướng quân, Cổ Thanh vừa rồi đã thất lễ.”

Tiên giới có quy củ, mặc kệ dị tượng khi chuẩn bị phi thăng của Cố Thanh như thế nào, tương lai có tiên vị gì thì lúc này đều phải dùng lễ của người thường khi đón tiếp tiên nhân.

Nàng chỉ hành lễ như vậy, làm cho Hành Tiên co chút khó coi bất quá hắn biết Cỗ Thanh là do khối Thanh Thạch hóa thành, không hiểu quy củ của tiên giới thì cũng bình thường, vì vậy hắn cố nén tức giận, nói:

“Bản tướng quân mang theo ba nghìn thiên binh hạ giới ở đây càng lâu thì tiêu hao càng nhiều. Bởi vậy việc này không thể chậm trễ, trước tiên bản tướng quân sẽ giúp cho ngươi chặt đứt trần duyên, nhanh chóng phi thăng trở về tiên giới trở thành tiên nhân mới là việc quan trọng.”

Cổ Thanh hỏi:

“Không biết Hành tướng quân định trợ giúp ta chặt dứt trân duyên như thế nào?”

“Việc này thì đơn giản!” Hành Tiên run tay, trên đó xuất hiện một cái búa, hắn nói:

“Lần này bản tướng quân hạ giới cố ý mang theo chí bảo trấn thiên ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên-Ngọc La Đan Khâu Việt. Bản tướng quân đã tìm hiểu được ngươi không thể phi thăng là do Cửu U lực trên người việc này quả thật có chút phiền phức, chỉ tiếc là thời gian ngươi tu luyện quá ngắn, không thể so sánh với thượng tiên bọn ta được. Ngươi chỉ cần nói tên hắn ra, bản tướng quân sẽ có cách làm cho hắn hồn phi phách tán!”

Cổ Thanh cười nhạt một tiếng, nói:

“Tục duyên của ta thì do ta tự mình giải quyết, không cần tướng quân phải bận tâm.”

Hành Tiên ngẫn ra. Sau đó sắc mặt trầm xuống nói:

“Nói gì vậy! Bản tướng quân và ba nghìn thiên binh ở đây càng lâu thì càng hao tốn, sau có thể vì một mình ngươi mà dừng lại, thật là không biết nặng nhẹ! Nhanh chóng nói tên hắn ra, bản tướng quân nhanh chóng giải quyết để còn về Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên nữa.”

Cổ Thanh vẫn là lắc đầu, nàng nói:

“Ở dưới trần gian có câu tục ngữ là muốn mở chuông thì phải do người buộc chuông, vì thế Việc này không cân làm phiền tới tướng quân.”

Hành Tiên không nói gì nhưng Thiên Hỏa trong hai mắt rực cháy, ở mi tâm của hắn xuất hiện một tia lửa, rồi phun ra bên ngoài một đóm Thiên Hỏa màu vàng. Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Cố Thanh, tiên lực như thủy triều không ngừng đảo qua nàng, thần thức tìm kiếm càng ngày càng dài. .

Tuy cảnh giới của Cổ Thanh đã viên mãn, nhưng chưa trải qua thiên kiếp nên vẫn là phàm thai. Thiên Hỏa thiêu thân quả thực là đau đớn không chịu nổi nhưng nàng vân thản nhiên không né tránh cũng không chống cự.

Hai hàng lông mày của Ngâm Phong nhíu chặt lại, bỗng nhiên nói: “Tội thần biết người đó là ai. Hắn họ Kỷ tên Nhược Trần, trên người mang Cửu U chi hỏa hiện nay vần còn trên thế gian.”

Trong nháy mắt này, Hành Tiên và Cổ Thanh đều nhìn về phía Ngâm Phong, Ánh mắt của Cổ Thanh mặt dù vẫn như trước, nhưng mà Ngâm Phong lại cảm giác trên người giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt làm trong lòng hắn có chút rung động. Lòng Ngâm Phong rung lên, nhưng mà trong lòng đã quyết định vì vậy hắn không để ý tới Cổ Thanh nữa.

Hai hàng lông mày của Hành Tiên càng ngày càng nhíu chặt. Thiên Hỏa từ trong mi tâm của hắn phun ra dài hơn một thước, giọng nói của hắn mang theo chút uy nghiêm:

“Tuần Giới Sứ đại nhân, đương nhiên là bản tướng quân biết người nọ là ai ta cần ngài nhắc nhở ư? Tuần Giới Sứ trấn thủ Tứ Cảnh đã lâu, sao mà ngay cả việc này cũng không biết? Chỉ có chính cô ta tự mình nói ra tên họ của hắn mới có thể phát động tiên pháp. Tên Kỷ Nhược Trần đó có còn ở nhân gian hay không thì không quan trọng, cho dù là hắn ở đâu thì Dục Giới Bất Diệt Lôi của Ngọc La Đan Khâu Việt cũng sẽ làm hắn ngay lập tức biển thành tro tàn. Việc này ngài cũng biết được nhưng còn nói như thế, ngài cho là bồn tướng quân ngu ngốc ư? ! Hay là Tuần Giới Sứ cho rằng, hai người các ngươi sau khi phi thăng, thì tiên phẩm sẽ tăng nhanh, không cần để bổn tướng và Đại La Thiên Quân vào mắt?

Ngâm Phong thở dài sao hắn lại không biết, hắn nói vậy chỉ là do quá gấp gáp mà thôi.

Hắn nhìn về phía Cổ Thanh than thở:

“Hành tướng quân nói ngươi cũng nghe được, Trần Duyên muôn đời cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi hôm nay linh thức của ngươi đã hôi phục kiếp trước kiếp này cứ để cho nước chảy mây trôi đi. Trăm kiếp luân hồi hôm nay sẽ viên mãn, ngươi hãy nói tên hắn cho tướng quân đi việc này không phải là việc của ta và ngươi nó còn liên quan tới việc quan trọng hơn. Hơn nữa ta trải qua trăm kiếp luân hôi là do chịu phạt, sau khi trở vê tiên giới không biết sẽ có kết quả gì sẽ liên lụy đến ai vì thể lúc này không thích hợp để gây khó khăn.”

Cổ Thanh nhìn về phía Ngâm Phong sự bình thản trong đôi mắt rốt cục cũng biến mất, nàng nói:

“Ta đã phụ hắn một lần, ta không muốn phụ hắn thêm một lần nữa vì thể tên hắn ta sẽ không nói ngươi cứ về tiên giới trước đi.”

“Vậy còn ngươi!”

Ngâm Phong bỗng nhiên đứng lên, hai hàng lông mày nhíu chặt!

Cổ Thanh thong dong nói:

“Ta vốn là một khối Thanh Thạch, chưa bao giờ là thần tiên. Đợi cho đoạn trân duyên của kiếp này kết thúc, có lẽ là khoảng trăm năm sau ta sẽ phi thăng.”

“Nói bậy!”

Không đợi Ngâm Phong mở miệng, Hành Tiên đã tức giận nói:

“Ngươi coi Tiên giới là nơi nào mà muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Hiện tại bản tướng quân nói cho ngươi rõ, nếu hôm nay ngươi không chặt dứt trần duyên không chịu phi thăng, thì sẽ bị tội lớn, ngươi còn mơ mộng trăm năm sau sẽ lần nữa phi thăng? Tội của ngươi cho dù ngươi ẩn nấp ở trần gian, thì cứ cách mười năm sẽ có Thiên Lôi Oanh Đỉnh, đánh cho ngươi hồn phi phách tán ngay cả m Phủ cũng không thể xuống được mới thôi! Nhưng mà bản tướng quân xưa nay làm việc đều chừa lại cho người khác một đường sống niệm tình ngươi tu luyện thành hình người, lại trải qua kiếp nạn luân hồi chỉ cần ngươi nói tên hắn ra thì bản tướng quân sẽ coi là không có gì xảy ra. Ngươi có hiểu không?”

Cổ Thanh mỉm cười nói

“Tướng quân nể tình, Cổ Thanh hiểu rõ, nhưng mà.”

Nàng chua dứt lời. Ngâm Phong đã gào to:

“Chăng lẽ nặng nhẹ giữa trăm kiếp luân hôi và trần duyên một kiếp ngươi cũng không phân biệt rõ? !”

Cổ Thanh không đáp mà nhìn về những nơi tiếp giáp giữa bầu trời và mặt đất, dãy núi rậm rạp và bầu trời xanh thẳm hòa thành một thể không thể phân biệt.

Lòng Ngâm Phong dần dần trầm xuống

Nếu nàng thật sự có thể phân biệt rõ ràng thì từ sớm đã phi thăng rồi cần gì phải chờ tới hôm nay?

Ngâm Phong chưa kịp khuyên bảo, thì từ trên bầu trờ bỗng nhiên xuất hiện mấy tia lửa điện màu vàng, nó khác với Tử Hỏa Thiên Lôi mà Ngâm Phong triệu hoán.

Thiên lôi vừa rơi xuống trong khoảnh khắc liền to bằng miệng chén, luồng ánh sáng màu vàng khóa chặt Cổ Thanh, nâng nàng bay lên không tia lửa điện trên bầu trời dài ra thành mấy trượng, cao trăm trượng, chím con Kim Long quẩn quanh cây cột, tiếng xiềng xích vang lên, Cổ Thanh đã bị buộc chặt ở trên đó.

Cổ Thanh vừa mới ra khỏi tử quan, nguyên khí chưa kịp khôi phục pháp lực lại kém xa tiên lực, hơn nữa nàng căn bản là không muốn chống lại để mặc cho mình bị trói lên cây cột. Xiềng xích và cột trụ đều do Thiên Hỏa mà mỗi ngày Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên gom góp lại biến thành, nhìn thì giống như một cây cột băng, nhưng trên thực tế thì vô cùng nóng, nó có thể làm tan chảy bất cứ kim loại bình thường gì.

Mặc dù thân thể bị trói trên cột không ngừng có khói bay ra nhưng Cổ Thanh không hề có biểu hiện gì, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại căn bản không hề nhìn về phía Hành Tiên và Ngâm Phong đang nhìn lên.

“Tảng đá bướng binh, ngươi có biết tội của ngươi không?” Hành Tiên quát lớn, giọng nói của hắn như sâm Vang Vọng xung quanh mây trăm dặm.

Cổ Thanh lạnh nhạt nói: “Ta làm vậy thì có tội gì?”

Khâu Việt trên tay của Hành Tiên liên tục chấn động phía trên nó đã xuất hiện một số vết mứt.

Ngâm Phong xoay đầu lại cười nhạt, hai mắt tràn đầy ánh sáng màu tím.

“Tử Hỏa Thiên Đồng!” Hành Tiên quát to một tiếng, trong giọng nói có chút hoảng sợ, hắn chỉ vào Ngâm Phong kêu lên:

“Ngươi, không ngờ ngươi đã tu thành quyển thiên thư thứ bảy? Nhưng mà bổn thiên quân mang theo ba nghìn thiên binh, cho dù ngươi tu luyện bảy quyển thiên thư đại thành thì đã sao? Sau khi bổn tướng quân trở về tiên giới thì sẽ có thiên quân xuất xử trí ngươi!”

Ngâm Phong nở nụ cười cười đến mức dữ tợn, hắn bỗng nhiên quát lớn: “Hành Tiên! Ngươi còn quay về được sao?”

Ngâm Phong giậm chân, nơi đặt chân tuy là hư không nhưng vẫn làm Côn Luận rung động! Ngay khi dãy núi đang rung động thì hắn đã bay lên, dùng thế vạn quân ép xuống đầu Hành Tiêm!

Hành Tiên từ lâu đã bỏ qua Tiên Ý, đám mây dưới chân bắt đầu khởi động một bên bay ngược lên trời một bên dùng Ngọc La Đan Khâu Việt đánh về phía Ngâm Phong

Mười sáu gã Tiên nhân của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên từ lâu đã cầm binh khí đánh về phía Ngâm Phong. Bọn họ cố kiềm chế Ngâm Phong tranh giành thời gian để cho Hành Tiên bay lên trở vê Tiên giới.

Thế nhưng ngoài dự liệu của Hành Tiên, Ngọc La Đan Khâu Việt không hề trở ngại đâm vào ngực ngâm phong binh khí của tám gã tiên nhân cũng đâm vào thân thể hắn!

Ngâm Phong không chút chống cự, hắn trượt qua những binh khí cắm trên thân thể sau đó trượng giơ thanh Định Thiên Kiêm dài hai trượng lên chém ngang một cái chém bay đầu thiên binh của Hành Tiên đang kinh hãi!

Bàn tay Ngâm Phong lật qua, Định Thiên Kiếm vòng lại, chặt đứt những binh khí cắm trên cơ thể.

Lúc này Hành Tiên đang bay trên trời bỗng nhiên nhíu mày, quát lớn: “Ngâm Phong! Ngươi dám giết thiên binh là tự chặt đứt tiên lộ của mình, ngươi chắc chăn sẽ rơi vào hư không vô tận! !”

Ngâm Phong đứng trên bầu trời cơ thể đầy máu, trên người có vô số vết thương, nhìn qua giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán thể nhưng uy nghiêm trên người hắn làm cho ba nghìn thiên binh không dám tiến lên cho dù chỉ là nửa bước!

Định Thiên Kiểm chậm rãi giơ lên, chỉ về phía ba nghìn thiên binh đang không biết phải làm sao.

“Bọn ngươi hôm nay cho dù một người cũng không về được!” Trên bầu trời của Côn Luân máu nhiễm bầu trời xanh.

“Leng Keng”, Định Thiên Kiểm lăng không chém xuống sợi xích biển ảo từ Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên Hỏa bị chặt đứt thành nhiều đoạn nhỏ. Thông Thiên Cửu Long Trụ cũng bị chém làm đôi

Cổ Thanh đã bị Thiên Hỏa làm cho hôn mê bất tỉnh, nàng giống như chiếc là mùa thu từ từ rơi xuống

Tay trái của Ngâm Phong tiếp lấy Cổ Thanh, tay phải cầm Định Thiên Kiếm, hắn ngẩn đầu lên, đưa mắt nhìn xung quanh, hắn thấy được quan ải vạn dặm. Thân Châu mênh mông, trời đất tuy lớn, có vô số thế giới nhưng rồi hắn sẽ đi về đâu?

Ngay lúc suy nghĩ, thì từ trong cơ thể có một ngọn lửa màu vàng xông lên, Ngâm Phong đã không thể áp chế được Minh Ngọc Hoàn Thiên Hỏa trong người nữa, ngon lửa màu tím trong mắt hắn cũng đã tan hết, nó thỉnh thoảng lóe lên rồi thấm vào mười ngón tay của Ngâm Phọng. Cô Thanh và Định Thiên Kiêm trước sau rơi xuống, sau đó hai mắt hắn dần dần rũ xuống rồi thân thể hắn từ trên không rớt xuống

Trong nghìn dặm Côn Luân dường như xuất hiện một tiếng thở dài

Năm ngón tay lạnh như băng cầm lấy Định Thiên Kiếm, kiếm phong của nó lúc này đã lờ mờ không còn chút ánh sáng, lúc này còn cách mặt đất mấy tấc, lại có một bàn tay nhỏ nhắn

vương ra tiếp được Ngâm Phong dang cả người đầy máu không để hắn rơi xuống mặt đất.

Cổ Thanh trở tay đem định Thiên Kiểm đặt ở sau lưng, hai tay vương ra ôm lấy Ngâm Phong nàng ngự phong bay thăng lên những đám mây sau đó đứng lại.

Nàng thì đưa mắt chung quanh thứ mà nàng thấy cũng là quan ải vạn dặm, Thần Châu rộng lớn, nhưng trong thiên địa rộng lớn đó, đã có một nơi mà nàng phải đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.