Sau khi đi ra khỏi văn phòng Dụ Nhiên vẫn cứ suy nghĩ về vấn đề này.
Đột nhiên cô cùng người ở trước mặt chợt gặp nhau.
Tống Liệt vẫn không có đi, đứng ở chỗ ngoặt của văn phòng chờ cô.
Từ vụ việc lần trước Dụ Nhiên liền biết cậu không muốn cho mọi người biết hai người có quen ở trường.
Vì rõ ràng được như thế nên Dụ Nhiên cũng không đi qua tìm cậu nữa, càng không chủ động trò chuyện, đôi khi trong trường có gặp phải nhau cũng vờ như chẳng quen biết.
Nhưng bây giờ cậu lại chủ động cản cô.
“Cô ở trong đó có nghe được cái gì không?”
“Cái gì?”
Hai người đứng đối diện nhau.
Bên cạnh là một vài học sinh đi ngang qua.
Tống Liệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, muốn nói cái gì đó nhưng lại dừng lại.
Cậu nghiêng người qua xoay người rời đi:“Không có gì.”
Dụ Nhiên hỏi:“Cậu có phải bệnh rồi không?”
Cậu ngay cả đầu cũng chẳng quay lại:“Không có.”
Sao có thể chứ!
Trực giác Dụ Nhiên nói cho cô là cậu đã phát sốt rồi, nhưng cậu vẫn cứng miệng.
Thật ngang bướng!
Cuối tuần, Dụ Nhiên vẫn như trước muốn đến tiết tự học buổi tối, Tống Liệt lúc 6h đã tan học rồi, cô chầm chậm đi về nhà, nhà cửa vẫn yên tĩnh như cũ.
Chỉ là bình thường giờ này phòng Tống Liệt sẽ có đèn, nhưng hiện giờ lại không có.
Trong lòng Dụ Nhiên có chút tò mò nhưng cũng không hoài nghi gì nhiều, cô mang cặp sách muốn đi về phòng.
Nhưng vừa mới bước đến lầu 2 liền nghe một tiếng 'ầm' cực mạnh từ trong phòng Tống Liệt.
Cô kinh ngạc, thầm nghĩ Tống Liệt có phải làm rơi đồ không, nhưng cẩn thận nghĩ lại một chút thì tiếng 'ầm' đó không chỉ là tiếng của đồ vật gì đó rơi được.
Ngược lại hình như giống với tiếng của một người ngã xuống hơn.
Vừa nghĩ đến như vậy cô liền đi vào xem thử.
Đèn trong phòng sáng lên, đồ vật trên bàn đều rơi xuống đất, mà Tống Liệt đang nằm ngã trên sàn, muốn cố gắng đứng lên nhưng lại không có sức, gương mặt lãnh đạm thường ngày bây giờ đã đỏ bừng.
Dụ Nhiên bị bộ dáng này của cậu dọa sợ, vội vàng đi qua muốn đỡ cậu dậy.
Trên sàn có nước, có lẽ vừa rồi Tống Liệt muốn uống nước nhưng cơ thể không chịu nổi nên đã trực tiếp ngã xuống, còn kéo theo mọi đồ vật trên bàn.
“Tôi đã bảo cậu sinh bệnh rồi mà, tên ngốc này sao lại ngang bướng như vậy.”
Tống Liệt cố mở to mắt nhìn cánh tay của chính mình đang được cô ôm, cũng không biết do khó chịu nên lười nói chuyện hay quá chóng mặt mà lúc này cậu so với bình thường ngoan hơn rất nhiều, cứ im lặng nhìn cô.
“Tên ngốc này nhìn cái gì, mau đứng lên, tôi dẫn cậu đi bác sĩ.”
Dụ Nhiên cũng hơi nóng nảy do sợ cậu xảy ra chuyện gì, túm cánh tay muốn kéo cậu ra ngoài.
Mới vừa đứng lên không để ý dưới chân có nước nên trực tiếp trượt một cái về phía sau, Tống Liệt cũng bị cô kéo về phía mình.
Cũng may vừa vặn phía sau có giường, hơn nửa người trên của cô có nệm đỡ lấy.
Nhưng mà cô cũng không thoải mái một chút nào.
Một tên nam sinh cấp 3, người cũng một trăm mấy cân(*), Dụ Nhiên thiếu chút nữa bị đè không thở nổi.
(*) 1 cân TQ= 0,5kg VN.
Cậu đang bệnh nên hơi thở so với bình thường cũng nóng hơn, ngay bây giờ đang thổi vào cổ của cô.
Có một đợt gợn sóng không thể giải thích được hiện lên.
Tống Liệt chợt lẩm bẩm:“ Dụ Nhiên, cô ngốc thật đấy.”
Dụ Nhiên chợt bừng tỉnh, vội đẩy cậu ra.
Cô đúng là ngốc thật, cậu chỉ bệnh chứ đâu phải uống say, sao có thể không có ý thức chứ.
Dụ Nhiên đứng lên, Tống Liệt cũng thuận thệ nằm thẳng lên giường, nhắm mắt lại khẽ cười.
“Cô đúng là ngốc hết chỗ nói, cho rằng tôi là một đứa nhóc 3 tuổi sao, cái xưng hô 'tên ngốc' không biết nên dùng cho ai đấy.”
Dụ Nhiên mặt đỏ bừng.
Không phải bởi vì ngại ngùng, mà là vì tức giận.
“Tôi cũng bởi vì cậu đã bệnh mà còn ngang bướng, cũng không chịu uống thuốc, nhìn xem chính mình bây giờ đã thành hình dạng gì rồi, người khác quan tâm mà cậu dùng cái thái độ như vậy sao?”
Tống Liệt nhấp nháy môi nhưng không nói chuyện.
Nói thật thì đúng là có chút không thoải mái.
Muốn lấy nước là thật, đột nhiên chóng mặt rồi ngã trên mặt đất cũng là thật, thời điểm cậu ngã xuống còn nghĩ rằng trong nhà không có ai nên chẳng có người phát hiện, không nghĩ đến giây tiếp theo cô đã đi vào.
Giống như đã trống vắng rất lâu rồi mà bây giờ bỗng có người quan tâm nên không quen.
Cậu là quá sửng sốt nhưng không muốn cô thấy rõ cảm xúc của mình nên mới cười chế nhạo cô để che đậy đi.
Dụ Nhiên nói:“Đi thôi, tôi mang cậu đi bệnh viện khám, hoặc là tôi sẽ gọi cho chú dì.”
Tống Liệt trở mình, dùng tay đặt lên trán của mình.
“Không cần gọi cho bọn họ.”
“Vậy thì đi bệnh viện.”
“Cũng không cần.”
Dụ Nhiên phát hiện ra cậu thật sự rất khó hầu hạ.
“Tôi vừa rồi có uống thuốc hạ sốt rồi, có lẽ ngủ một giấc liền sẽ không sao, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Tống Liệt nói.
“Thật sự không sao? Tôi lại đi tìm thêm ít thuốc hạ sốt.”
Tống Liệt nói:“Không cần, tôi ngủ một chút là được rồi.”
Dụ Nhiên không yên tâm nên lại ra ngoài tìm thuốc, nhưng khi mang thuốc trở lại thì cậu đã bình thản nằm trên giường ngủ rồi.
Cô cầm thuốc mà không biết nên nói gì nữa.
Ngủ nhanh thật đấy.
Dụ Nhiên lần đầu tiên thấy một người có thể nằm ngủ thành một chữ 'trình(*)' to như vậy, cô cho rằng với nhan sắc đại soái ca này của cậu thì việc gì cũng sẽ có nề nếp rõ ràng, không ngờ vẫn có một mặt dân dã đến thế.
(*) chữ này nè 呈, cái tướng ngủ được miêu tả giống vậy á
Cô thở dài đặt thuốc xuống, đi đến kéo chăn lại cho cậu.
Tống Liệt có lẽ thật sự rất mệt nên ngủ rất sâu.
Dụ Nhiên dùng mu bàn tay áp lên trán cậu thử nhiệt độ.
Vẫn nóng như cũ, xem ra đêm nay vẫn phải uống thuốc.
Dụ Nhiên có chút lo lắng, nhưng còn có tiết tự học nữa, cô phải quay lại trường một chuyến.
Cô vừa bên cạnh chăm sóc Tống Liệt vừa tiện thể tham quan phòng cậu một vòng.
Cũng không khác gì với những phòng của nam sinh khác, sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn học đặt một mô hình địa cầu và vài quyển sổ, nhưng trong đó lại có một quyển sổ rất kỳ lạ đang mở ra.
Bên trên ghi lại những nốt nhạc.
Dụ Nhiên có chút tò mò nên lật đại hai trang, cũng đều là những nốt nhạc linh tinh, ngẫu nhiên sẽ có ghi vài lời hát phối cùng đàn ghi-ta.
Nhưng ở trang đầu tiên cậu đã viết một dòng chữ: Nhật ký cùng chiếc đàn ghi-ta đầu tiên trong đời.
Dụ Nhiên nhớ đến dáng vẻ của Tống Liệt khi đi ra khỏi văn phòng, còn có những lời mà chủ nhiệm của cậu đã nói.
Thì ra chiếc đàn kia thật sự là của cậu.
Dụ Nhiên lật thêm một trang nữa, bên trên là những vết rạch vết xước đáng sợ, bên cạnh là vài dòng chữ lộn xộn.
- ---Chưa từng quan tâm thứ tôi muốn thật sự là gì, chỉ biết áp đặt cho tôi những cái tôi không thích. Sinh tôi ra rồi mặc kệ tôi, các người còn được xem là cha mẹ ư. Thành tích kỳ thi gì chứ, quan trọng đến như thế sao.
Trên những chữ ấy lại có thêm những vết rạch, có thể thấy được lúc cậu viết xuống đang có tâm trạng gì.
Dụ Nhiên dù chỉ là một người ngoài cuộc nhưng vẫn có chút lo lắng.
Cô biết sự bất thường gần đây của cậu có liên quan đến chiếc đàn kia.
Sau khi ngồi ở mép giường chăm sóc cậu thật lâu, Dụ Nhiên đã đưa ra quyết định.
Trong văn phòng của trường học.
“Chào thầy, em là Dụ Nhiên lớp 12-3, tới tìm thầy là vì chuyện đàn ghi-ta của Tống Liệt, em biết thầy vì lo lắng nên mới tịch thu đàn của cậu ấy, nhưng em đảm bảo với thầy rằng tiến độ học tập ở nhà của cậu ấy không giảm xuống, lần thi này chỉ vì sai sót nên cũng không chứng minh được điều gì.”
“Chúng ta đều là người bên cạnh cậu ây, mỗi ngày đều thấy sự tiến bộ của cậu ấy, cậu ý có bao nhiêu ưu tú thầy thấy rõ mà, chiếc đàn này thật sự rất quan trọng với cậu ấy, em hy vọng thầy có cho một cơ hội trả đàn lại, em đảm bảo kỳ thi lần sau cậu ấy có thể quay lại vị trí trên cao như lúc trước.”
Trong văn phòng, chủ nhiệm nhìn cô bé lạ lẫm trước mắt, bưng chén trà lên uống vài ngụm.
Sau khi trầm mặc thật lâu ông khẽ hỏi:“ Sao lại thay cậu ấy nói chuyện, em là chị của cậu ấy sao?”
Trời bên ngoài đã tối, bên trong văn phòng còn có những giáo viên khác đang nghe, bọn họ thấy cô gái nhỏ này tiến vào vốn tưởng muốn hỏi gì, thì ra là muốn xin giúp đỡ cho Tống Liệt.
Thầy chủ nhiệm của Tống Liệt khó có tiếng, học sinh ngày thường nghe danh đã sợ vỡ mật, một câu cũng không dám nói nhiều.
Nhưng cô bé này lại không giống thế, lưng vẫn luôn duỗi thẳng, cho dù khi đối diện với ánh mắt của thầy giáo thì cũng không sợ hãi không lấy lòng.
Nhìn qua có vẻ cũng hơi hướng nội, lúc này sao lại có lá gan to như vậy.
Nghe đến vấn đề này thì cô do dự một chút mới đáp:“ Em không phải chị cậu ấy, cũng không có quan hệ gì, nhưng có thể xem là một chị gái hàng xóm kế nhà.”
“Vậy em làm sao dám khẳng định lần sau cậu ấy sẽ tiến bộ, em có biết lần này cậu ấy đã làm gì không, trực tiếp chơi đàn ghi-ta trong lớp học gây ồn ào, giáo viên nhắc nhở cũng không có chút hối cải, thầy cũng vì muốn cho cậu ấy tập trung học hơn thôi, bây giờ vào cấp 3 rồi mà còn chơi đùa như vậy được sao?”
“Em biết... Nhưng mà thầy, chiếc đàn ấy đối với cậu ấy thật sự rất quan trọng, nếu chỉ vì muốn thành tích của cậu ấy cao hơn thì em có thể đảm bảo với thầy vào lần tới cậu ấy sẽ có tiến bộ, cơ sở kiến thức của cậu ấy rất tốt nên lần sau nhất định không có sai sót.”
“Em có lòng tin tưởng cậu ấy như vậy?”
“Thành tích lúc trước của cậu ấy tốt thế nào thầy hiểu rõ mà.” Dụ Nhiên nhìn về phía những giáo viên của lớp 12 bên cạnh, nói tiếp:“ Hơn nữa thầy cô có biết em mà, thành tích của em cũng không tệ lắm, trong khoảng thời gian này em sẽ vừa giám sát vừa chỉ thêm cho cậu ấy, hy vọng thầy có thể cho cậu ấy thêm một cơ hội.”
Thầy chủ nhiệm nhìn các giáo viên một chút, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc Dụ Nhiên cõng chiếc đàn ghi-ta về đến thì trong nhà đã tối như mực.
Vợ chồng Tống gia lại đi nơi khác công tác, trong nhà chỉ còn cô và Tống Liệt, nếu không có cô thì cậu lại chỉ có một mình.
Khi chính mình được đặt vào tình huống chỉ có một mình cô độc như vậy thì Dụ Nhiên mới hiểu được chút ít cảm giác của Tống Liệt.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được khi còn bé cậu làm sao có thể lớn lên trong hoàn cảnh một mình như vậy, có lẽ sẽ có bảo mẫu hay người giúp việc chăm sóc, nhưng dù sao sự chăm sóc này cũng không bằng tình thương của người thân. Loại thiếu thốn tình cảm như thế thường sẽ ảnh hưởng đến suốt cuộc đời.
Dụ Nhiên đem chiếc đàn để vào phòng Tống Liệt, nhưng tới nửa đêm cậu không còn ngủ êm đềm nữa mà bắt đầu nói mớ, mồ hôi ra liên tục.
Dụ Nhiên không biết phải làm sao, chỉ có thể ở cạnh canh cậu, lúc cậu ngủ yên thì cô tranh thủ làm bài tập, lúc không ổn liền lên mạng xem cách dùng nước đá bỏ vào khăn đắp lên trán cậu, dùng khăn ướt để lau đi lớp mồ hôi nhễ nhại ở sát phần cổ, mọi thời khắc đều để ý đến tình huống của cậu.
Một lúc sau thì tình hình cũng đã ổn định được một chút, Dụ Nhiên cũng làm xong bài tập.
Cô tính chờ thêm chút nữa sau khi đổi khăn chườm cho cậu rồi sẽ quay về phòng mình.
Nhưng mà cũng quá muộn rồi, cô chống tay định chờ nhưng lại nằm gục xuống ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau Tống Liệt đã tỉnh dậy.
Tuy rằng vẫn còn đau đầu một chút nhưng trạng thái đã tốt hơn nhiều, ít nhất không còn sốt nữa.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, cánh tay lại vô tình trúng vào người bên cạnh.
Tống Liệt có chút sửng sốt.
Kế tiếp liền thấy Dụ Nhiên xếp tay lại nằm lên, đầu xoay qua tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ tiếp.
Tống Liệt cũng không phải hoàn toàn mất ý thức, hôm qua cậu nửa mê nửa tỉnh nên vẫn biết có người ở bên cạnh chăm sóc mình, đắp khăn chườm đá cho cậu, lau mồ hôi giúp cậu, nhưng lúc đó lại quá yếu nên không thể nói chuyện.
Không nghĩ đến cô thật sự đã chăm sóc cậu cả đêm.
Tay cậu sờ đến chiếc khăn lông còn ướt bên gối, mà bên mép giường cậu có một thiếu nữ đang ghé vào ngủ ngon.
Nắng buổi sớm nhu hòa, mái tóc dài của cô tản ra tạo một khung cảnh đẹp mỹ mãn.
Ánh mắt Tống Liệt chợt đổi, cậu ghé sát người xuống sát vào cô, lần đầu tiên nhìn cô ở khoảng cách gần như thế.
Anh suy nghĩ, trên đời này thật sự có người ngốc nghếch như vậy sao.
Nhưng ngốc nghếch này lại có chút đáng yêu.