Tràn Ngập Ôn Nhu

Chương 12: Chương 12




Lúc Dụ Nhiên tỉnh lại vừa hay đối diện với cậu.

Cô vẫn còn ngây ngốc chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Tống Liệt nói:“Tỉnh rồi.”

Cô hoàn hồn lại, ngồi dậy mới phát giác ra mình đang ngủ ở đâu.

“Tôi hôm qua ngủ ở đây?”

“Nhìn qua thì có vẻ như vậy.”

“Cậu hiện tại cảm thấy thế nào, còn nóng không?”

“Vẫn ổn, không có khó chịu gì.”

Dụ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, thu dọn cặp sách của mình đi ra ngoài.

Một lát cô có tiết học, còn phải nhanh chóng làm bữa sáng.

“Cậu không cần đến trường đâu, tôi xin nghỉ giúp cậu, tôi đi làm bữa sáng, cậu nghỉ ngơi thêm một lúc rồi xuống dưới ăn.”

Tống Liệt không đáp, nhìn cô rời đi.

Sau đó nhìn xung quanh một vòng.

Lúc cậu bước xuống giường vô tình chạm một vật dưới chân.

Cậu cuối xuống nhìn thử, là chiếc đàn ghi-ta quen thuộc.

Lúc Tống Liệt xuống lầu thì bữa sáng đã làm xong.

Dụ Nhiên vẫn còn ở trong bếp dọn dẹp.

Hình như trong nhà đã rất lâu không có một khung cảnh như vậy.

Nơi này chẳng giống như một ngôi nhà hoàn chỉnh, giống một nơi để ngủ hơn, ba mẹ cậu luôn bận rộn, có đôi khi nửa đêm mới về nhà được một lúc thì lại có điện thoại gọi đi, không có bất kỳ sự giao tiếp nào, cơm nước thì đã có người giúp việc làm, nhưng dù sao bọn họ cũng làm công ăn lương, làm xong việc sẽ rời đi ngay.

Có đôi khi cậu không muốn ăn liền đem đổ luôn.

Không có người biết, cũng chẳng ai quan tâm.

Khi còn nhỏ cũng có một lần cậu bị bệnh nặng như vậy, lúc đó cậu khóc gọi cho ba mẹ nói mình không thoải mái muốn đi bệnh viện, nhưng khi đó không biết họ có cuộc họp quan trọng gì mà Tống Thế Lẫm trực tiếp bảo cậu đã đủ trưởng thành rồi, phải học tự mình độc lập một chút.

Sau đó ông nói sẽ cho cậu tiền đi bệnh viện liền tắt máy.

Đêm đó cậu cứng rắn không gọi người giúp, một mình chịu đựng, ngày hôm sau người giúp việc đến nấu cơm mới phát hiện cậu sốt cao trên ghê sô pha, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Sau đó cậu phải nghỉ dưỡng một thời gian mới khỏe hơn, nhưng cũng không bao giờ gọi điện thoại kể lể với ba mẹ nữa.

Cậu lựa chọn thói quen cô độc một mình.

Nếu mọi người đều không cần cậu, vậy thì cậu sẽ tự đặt mình vào một vực sâu, thích ứng với vực sâu ấy.

Dụ Nhiên là người đầu tiên cho dù đối mặt với sự lạnh băng của cậu thì vẫn cứ quan tâm cậu.

Cậu nói cô ngốc là điều thật sự từ nội tâm, cậu không hiểu tại sao cho dù biết rõ đối tốt với cậu thì cũng không nhận được thái độ tốt gì mà vẫn cứ giúp đỡ cậu, giống như qua mỗi lần sẽ không nhớ thái độ trước đó của cậu nữa.

Dụ Nhiên xoay người mới phát hiện Tống Liệt đã đi xuống, cô đem cơm đi ra:“Bữa sáng xong rồi này, mau đến ăn đi.”

“Một lát nữa tôi phải đến trường, chú dì hẳn là một chút nữa sẽ về, nếu cậu vẫn còn khó chịu thì nói với họ một tiếng, uống thuốc mãi cũng không quá tốt, sợ là lặp đi lặp lại sẽ nguy hiểm.”

Tống Liệt nói:“Việc đàn ghi-ta, cảm ơn cô.”

Dụ Nhiên 'thụ sủng nhược kinh'(*).

(*)có thể hiểu bỗng nhiên được đối xử tốt mà đâm ra lo sợ:)))

Cô còn cho rằng mình nghe nhầm.

Nhưng không phải, rõ ràng Tống Liệt đã nói với cô như vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng thái độ ôn hòa như vậy nói chuyện làm cho cô có chút không quen.

“Không phải cảm ơn đâu, tôi cũng có dùng điều kiện để trao đổi với chủ nhiệm lớp cậu, lần sau cậu phải thi cho thật tốt, điều tôi hứa để đem đàn ghi-ta về là thành tích của cậu phải trở về đầu bảng. Còn nữa, cậu cũng đừng làm chú dì tức giận, phải thi thật tốt, dành được mọi lời khen ngợi thì khi làm điều mình thích sẽ dễ dàng hơn.”

Dụ Nhiên vừa dùng giấy ăn lau bàn vừa nói.

Cô mặc đồng phục sạch sẽ, tóc dài được cột đuôi ngựa, so với lúc vừa thức khi nãy thì sáng tươi hơn không ít.

Tống Liệt nhìn góc nghiêng của mặt cô, rồi lại nhìn cô đi về phía mình.

“Sao không nói lời nào, còn sốt sao?”

Cô duỗi tay ra muốn thử độ ấm trên trán cậu.

Tống Liệt không trốn, thẳng tắp đứng im, giống như một loại mong chờ điều gì đó...

Vào khắc đó, cái cậu nghĩ không phải đàn ghi-ta, cũng không phải về những cuộc thi, mà là đêm qua trong lúc mơ hồ cậu đã cảm nhận được bàn tay mềm mại ấy đặt lên trán mình.

Cậu mong chờ cái cảm giác ấy một lần nữa.

Lúc này cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài truyền đến thanh âm của Thư Lan:“ Sớm đã nói đơn hàng này cứ theo ý em đi, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp thất bại, Tống Thế Lẫm anh gần đây đang nghĩ cái gì vậy hả, còn như vậy nữa thì công ty chúng ta so với năm ngoái sẽ kém hơn, hai năm nữa làm sao lên sàn?”

Tay Dụ Nhiên vừa đưa lên thì theo bản năng lập tức thu lại.

Tống Liệt nhíu mày.

Hai vợ chồng đi đến thì phát hiện con trai mình đang đứng cạnh bàn ăn, không biết đang làm gì mà cơm trên bàn cũng chưa ăn.

Tống Thế Lẫm:“Đã nói về nhà không nói chuyện công việc nữa, em còn nói cái gì.”

“Thì có sao đâu.” Thư Lan đặt túi xách xuống, mang giày cao gót đi đến:“ Đây là do Dụ Nhiên nấu sao, nhìn có vẻ không tồi đấy, nhưng có vẻ như A Liệt nhà dì không thích ăn những món chính(*).”

(*) món chính thường sẽ là cơm, bún, mỳ.....

“A Liệt, hai ngày rồi mẹ không về nhà, con ở nhà có.....” Bà cao hứng muốn đặt tay lên vai Tống Liệt, lại bị cậu né đi.

Không biết là do bị bệnh hay lý do gì, lúc này hai vợ chồng họ trở về thì thái độ cậu còn lạnh nhạt hơn trước.

Thư Lan khó hiểu mà nhìn cậu.

“Con một lát phải đến trường, đi dọn cặp sách trước.”

Tống Liệt dùng thái độ thờ ơ mà đi lên lầu.

Thư Lan sửng sốt, Dụ Nhiên cũng sửng sốt.

Cô không biết vì sao ba mẹ cậu vừa về nhà thì thái độ của cậu liền thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi vẫn còn khá tốt mà.

Kết quả bây giờ ngay cả cơm cũng không ăn.

Thư Lan cũng không biết, không thoải mái mà lẩm bẩm:“Dì đã bảo đứa nhỏ này sẽ không thích ăn đâu, con nấu ra càng khẳng định nó sẽ không đụng vào, xem đi, bây giờ càng lúc càng ít nói.”

Dụ Nhiên không nói chuyện, chỉ nói trong bếp còn cơm nên sẽ đi lấy cho hai người họ.

Cô đi vào phòng bếp.

Nhưng cô vừa mới lấy được chén nước tương liền nghe được Thư Lan bên ngoài đang nói chuyện, dù đã hạ âm lượng xuống nhưng mơ hồ vẫn nghe được.

“Em trước kia đã nói rồi, anh một hai phải làm cái quyết định này, A Liệt không thích người ngoài đâu phải anh không biết, anh xem từ khi con bé kia đến nhà thì nó càng lúc càng chẳng thích nói chuyện nữa.”

Tống Thế Lẫm nói:“Em ít nói lại đi, lúc trước chúng ta cũng đã nói chuyện qua rồi, đây là quyết định của tất cả chúng ta, huống chi tính cách của Nhiên Nhiên tốt như vậy em còn bắt bẻ cái gì, con bé vẫn có thể chăm sóc được cho Tống Liệt đấy, còn em, từ nhỏ tới lớn em có bao giờ xuống bếp để nấu cho con một bữa ăn không.”

“Anh bây giờ nói chuyện với em như vậy sao, vậy còn anh, anh có từng làm sao, còn không phải vì muốn cho con có cuộc sống tốt hơn nên mới bôn ba bên ngoài sao.”

Tay đang lấy cơm của Dụ Nhiên ngừng lại.

Cô đứng khẩn trương một lát, chờ bên ngoài không còn âm thanh gì nữa mới đi ra ngoài.

Bên ngoài hai vợ chồng Tống gia đã ngồi xuống bàn ăn.

Giống như rất gấp gáp nên Tống Thế Lẫm đã nhanh chóng cầm đũa lên.

“Nhiên Nhiên, gần đây công ty của chú rất bận, còn một số việc chưa giải quyết xong, có lẽ một lát nữa lại phải đi rồi, lúc chú dì không ở nhà hy vọng con có thể chăm sóc Tống Liệt.”

“Không có việc gì đâu chú.”

“Vốn dĩ định trong khoảng thời gian này rảnh rỗi sẽ mang các con ra ngoài chơi, kết quả bây giờ lại có việc, để tháng sau đi, Nhiên Nhiên cũng đến nhà được mấy tháng rồi, nên tìm thời gian để mang con đi chơi.”

Cô nói:“Thật sự không sao ạ, hiện tại học tập ở trường chúng con cũng rất quan trọng, chú dì cứ làm việc đi ạ.”

Thư Lan nhìn cô cười:“ Xem đứa bé Dụ Nhiên này, vừa lanh lợi vừa hiểu chuyện như vậy, sau này ai cưới được cũng thật có phúc.”

Dụ Nhiên nhàn nhạt cười.

Mẹ của Dụ Nhiên sinh bệnh lúc cô học tiểu học.

Bệnh nặng đã khó trị, tiền thuốc men lại cao, cứ thế đã đánh tan gia đình nhỏ êm đềm của cô.

Ba cô dùng hết tiền tiết kiệm, thậm chí bán cả nhà để chữa bệnh cho mẹ cô, nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng được hai năm, mẹ cô mất rồi thì hai cha con cô cũng rơi vào cảnh thiếu thốn đủ bề, sau này từ từ trả hết nợ mới tốt lên được một chút.

Ba thường xuyên nói với cô, nhất định phải học tập thật tốt rồi đậu vào ngôi trường đại học mình yêu thích, đây là điều quan trọng của cả đời người, chờ ngày cô lên đại học ông sẽ dẫn cô đến thủ đô để xem nơi đây rộng lớn thế nào.

Nhưng ai ngờ được lại còn chưa chờ được đến ngày đó thì ba cô đã xảy ra chuyện rồi.

Đối với cái chết của một nhân viên chữa cháy bình thường thì cũng chẳng gây nên chấn động gì nhiều.

Ngày hôm ấy chỉ có thế giới của Dụ Nhiên sụp đổ, những người khác thì cứ vui vẻ hạnh phúc như cũ, tất cả đều không liên quan đến cô.

Tiền bồi thường cũng chỉ có 2 vạn(*) nhưng phải đợi hai năm nữa mới đến tay, tin tức vừa truyền ra thì những người họ hàng lúc mẹ cô sinh bệnh chẳng hề thấy đâu bây giờ lại sôi nổi đến an ủi cô, muốn tìm cách để lấy một ít tiền.

(*)~71 triệu VNĐ

Đúng là nực cười đến cực điểm.

Sau đó nhờ Tống Thế Lẫm ra mặt muốn đón Dụ Nhiên đi thì bọn họ mới không làm loạn nữa.

Cô thật sự rất biết ơn Tống Thế Lẫm, nhưng trong mắt người ngoài thì cô chỉ là một người muốn tìm cơ hội vào Tống gia để đổi đời.

Lời bàn tán ở ngay trong lớp học còn rõ ràng hơn.

Bây giờ đã lớp 12, đối với những đứa con của gia đình quyền thế giàu có này thì bọn họ sớm đã thành lập bè phái xong xuôi trong hai năm rồi, một học sinh chuyển trường xa lạ thì liền sẽ bị cô lập.

Nam sinh trong lớp Dụ Nhiên còn đỡ. Ở độ tuổi dậy thì thì những chàng thiếu niên sao có thể không yêu thích những cô gái xinh đẹp, huống chi Dụ Nhiên còn là một cô gái vừa xinh vừa yên tĩnh.

Nhưng có dù có hảo cảm thì cũng chẳng ai đến nói chuyện cùng cô.

Trong lớp có một nhóm nữ sinh nhỏ luôn có thái đồ thù địch rất lớn với cô, luôn đi rêu rao khắp nơi cô là một đứa mồ côi.

Có khi tan học còn lớn tiếng 'chỉ cây dâu nhưng mắng cây hòe(*), lâu dần toàn bộ khối 12 đều biết sự tồn tại của Dụ Nhiên, ai cũng đều biết học sinh chuyển trường kia là một đứa cô mồ côi, quái thai thích một thân một mình.

(*) có thể hiểu là nói bóng nói gió với một thái độ đá đểu, khinh miệt người khác.

Ngày thứ hai phải làm lễ.

Toàn bộ học sinh đã đi xuống sân nên bên khu phòng học chẳng có người.

“Tống Liệt, cậu không đi kéo cờ à?” Trên hành lang có hai nam sinh đi đến bên cạnh Tống Liệt hỏi.

Tống Liệt vốn đang nhắm mắt mang tai nghe dựa vào lan can, nghe tiếng bọn họ thì mở mắt ra, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

“Ừ.”

“Một lát nữa làm lễ xong đi đến siêu thị nhỏ kia không?”

“Không đi.”

Tống Liệt tháo tai nghe ra, một mình đi về phía cầu thang, nam sinh kia nhìn đến bóng dáng cậu liền đuổi theo.

“Tớ nói này, sao tính tình của cậu càng ngày càng lạnh thế, cũng không thèm cho người khác một chút phản ứng.”

Bọn họ cùng đi xuống lầu, ngay khúc cong của cầu thang liền thuận thế nhìn qua phía khu học của lớp 12, bên kia cũng truyền đến thanh âm của vài nữ sinh.

“Người cậu đang nói có phải tên Dụ Nhiên không, học sinh chuyển trường đến?”

“Đúng vậy, nghe nói rất xinh đẹp, nhưng con người lại chẳng ra sao, hình như là dựa vào quan hệ mới được vào trường này, trước kia cũng chỉ là cô gái quê mùa học trường rách nát, hiện tại các nữ sinh trong lớp đều không thích cô ta, bị cô lập rồi.”

“Thật như vậy, thảm đến thế sao, không phải nghe nói là mồ côi sao, chắc các cô gái cùng lớp kia lan tin đồn rồi.”

“Nào có đồn, vốn dĩ là mồ côi thật, cho dù thấy đáng thương thật nhưng cũng không dám lại bắt chuyện đâu.”

Bước chân Tống Liệt dừng lại.

Người bên cạnh cậu vốn đang cười nói nên đi thêm một chút mới phát hiện không thấy cậu, nghi hoặc mà nhìn về phía cậu hỏi:“ Tống Liệt, cậu đi về bên đấy làm gì?”

Khuôn mặt Tống Liệt lạnh băng:“Có chút việc.”

Hai nữ sinh kia còn đang nói chuyện, cảm nhận được phía sau có người liền quay đầu lại, nhìn thấy là Tống Liệt đều sửng sốt.

“Hỏi một chút.”

Tống Liệt rũ mắt, xoay xoay tai nghe trong bàn tay.

Ánh mắt che giấu hoàn toàn cảm xúc.

“Chuyện hai người vừa nói kia là từ ai truyền đến?”

Buổi chiều lúc Tống Liệt xuất hiện ở khu học lớp 12 thì toàn bộ học sinh đều nhốn nháo xì xào to nhỏ.

Nể phục, kinh ngạc, và cả hóng hớt.

Phần lớn học sinh đều biết cậu, bình thường rõ ràng là một học bá luôn đứng đầu bảng, vậy mà lại đi chơi chung với những tên quậy phá chẳng chịu học hành gì, điển hình là tên cầm đầu thường xuyên thích lêu lổng đánh nhau.

Ngay cả những anh chị lớp lớn hơn cũng phải nghe đến danh của cậu.

Nhưng bình thường cậu rất ít khi tới lui gì, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Tất cả đều sôi nổi đoán xem là ai đã trêu chọc phải cậu, hoặc là nói cậu đến tìm ai.

Ánh mắt của mọi người trong lớp hiện tại đều im lặng đặt lên người Dụ Nhiên.

Bản thân Dụ Nhiên cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.

Cô nhìn về phía chàng thiếu niên đang đứng chờ ngoài lan can, yên lặng thu dọn sách vở.

Trong lòng cô còn nghĩ không biết cậu đã gặp rắc rối gì hay lại sinh bệnh nữa rồi.

Lúc sắp tan học, bạn học ngồi bên cạnh khẽ nói:“ Bọn Trương Tinh sao đi ra ngoài cả một buổi còn chưa quay về, sắp tan học luôn rồi.”

Dụ Nhiên quay đầu lại xem, hai cái ghế hàng sau quả nhiên trống rỗng.

Hai nữ sinh kia bình thường rất hay nhắm vào cô, cũng là người chuyên lan tin ác ý về cô.

Nhưng cô lại không quá để tâm đến lời nói của người khác nên cũng mặc kệ họ.

Không biết vì cái gì trong lòng lúc này có chút bất an.

“Sao lại đến đây?” Sau khi tan học, Dụ Nhiên mang cặp sách đi đến.

“Đón cô cùng về nhà.”

Bên cạnh có không ít bạn học đi qua lại, ánh mắt tò mò đặt trên hai người bọn họ, Dụ Nhiên biết là sự chênh lệch giữa bọn họ rất lớn, vì thế yên lặng muốn kéo khoảng cách ra.

Tống Liệt lại chẳng quan tâm, vươn tay lấy cặp sách cô đang cầm đeo lên vai mình.

Dụ Nhiên muốn lấy lại thì cậu đã bước xuống cầu thang:“Đi thôi.”

Ánh hoàng hôn trải dài trên cả thành phố, những con đường như đang được phủ một lớp ánh vàng.

Giờ cao điểm buổi chiều đường xá thật đông người.

Bên đây đường đa số là học sinh giống bọn họ, băng qua con đường nhỏ bên kia mới ít người hơn một chút.

Tống Liệt đi rất nhanh, hai người một trước một sau, Dụ Nhiên căn bản không đuổi kịp cậu.

Cô rất muốn nhanh chân hơn nhưng như vậy lại bị mệt.

Có lẽ phát hiện ra điều này nên Tống Liệt khẽ đi chậm lại, hai người lúc này mới đi song song nhau.

Dụ Nhiên hỏi:“Vì sao lại đến đón tôi?”

Tống Liệt nói:“Đột nhiên chỉ muốn làm thế thôi.”

“Về sau cũng sẽ như vậy, tan học về nhà cùng nhau.”

Cô còn đang muốn hỏi thì Tống Liệt khẽ kéo tay cô lôi đi.

Dụ Nhiên:“Tôi tự đi được mà.”

“Cô quá chậm chạp.”

Cậu kéo cô đi ra đường lớn, Dụ Nhiên khó hiểu, rõ ràng nhà nằm bên phía đường kia mà, quay lại con đường này làm gì.

Cô theo bản năng nhìn qua bên phải, bỗng nhiên có hơi chói mắt.

Cô nhìn tới chiếc hẻm nhỏ đối diện, bên đó vây quanh không ít người, còn có một nữ sinh được đỡ đi ra ngoài.

Cô nhanh chóng nhận ra người kia, là bạn học đã vắng mặt trong giờ học buổi chiều.

Giờ phút này trên gương mặt cô nàng có vẻ đau đớn, trên trán còn có vết xước rớm máu.

Dụ Nhiên hơi kinh ngạc.

Cũng ngay lúc này Tống Liệt dùng cánh tay gác lên vai cô, dùng bàn tay che đi tầm mắt của cô.

Ánh chiều tà cũng bị che đi.

Thanh âm Tống Liệt vang lên bên tai cô:“Dụ Nhiên, đừng nhìn.”

“Cô không nên xem những việc như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.