Lòng bàn tay cậu để lên mặt cô, giống như cưỡng chế mà ép cô quay đầu đi.
Dụ Nhiên ngẩn ra, cứ ngơ ngác đi theo cậu về phía trước.
Cánh tay cậu vẫn đặt trên vai cô vô cùng tự nhiên.
Dụ Nhiên cũng lúc này càng phát hiện tại sao tên này rõ ràng nhỏ hơn cô 2 tuổi mà lại cao hơn cô nhiều như vậy, cánh tay đặt lên vai cô rất dễ dàng.
Chờ đi thật xa Dụ Nhiên mới nhớ tới mà hỏi:“Vừa mới bên chỗ kia là sao thế?”
Tống Liệt thu tay lại:“Không rõ lắm.”
Dụ Nhiên cũng không hỏi nữa.
Nhưng trong lòng cô có chút nghi ngờ, bên kia có rất nhiều học sinh, còn có cô gái kia lớp cô, bộ dáng giống như mới đánh nhau xong.
Không, chính xác là bị đánh.
Đêm đó Dụ Nhiên liền biết rõ.
Hai nữ sinh kia là trốn ra ngoài đi mua trà sữa, sau đó bị người khác chặn đánh ở hẻm nhỏ đó, trên diễn đàn cũng bởi vì chuyện này mà 'nổ tung', có người hỏi là ai đánh nhưng hai nữ sinh kia không dám nói, giống như đã bị kích thích quá lớn.
Mặc kệ bình thường hai người nhân phẩm ra sao, nhưng bị đánh như vậy cũng gây ảnh hưởng rất lớn, trước mặt giáo viên trong trường đã biết nên đang điều tra là ai làm.
Dụ Nhiên vừa nhìn đến tin này thì trong đầu liền trống rỗng.
Cô theo bản năng nghĩ đến Tống Liệt.
Hôm nay Tống Liệt rất khác thường, đột nhiên đến đón cô, kế tiếp còn có chuyện này.
Hai nữ sinh kia bình thường rất thích bịa chuyện nói xấu người khác, điển hình chính là cô, còn bày trò để cô bị người khác cô lập.
Nhưng nếu việc kia là Tống Liệt làm thì cô không nghĩ được lý do vì sao cậu làm thế.
Cô chẳng phải là người quan trọng gì với cậu, không đáng để cậu làm như vậy. Hơn nữa nhìn qua thì dù thấy cậu có chút xấu xa, nhưng cũng không đến nổi sẽ đánh người.
Dụ Nhiên do dự một hồi lâu cuối cùng cũng gõ cửa phòng cậu.
Tống Liệt lúc này đang ngồi ở mép giường điều chỉnh đàn ghi-ta, cửa sổ mở ra nên gió thổi vào làm tà áo cậu hơi bay bay.
Tóc trên trán cũng bị thổi loạn làm lộ cả trán ra, nhìn Tống Liệt lúc này vô cùng ôn hòa, đúng của độ tuổi thiếu niên của mình.
“Tống Liệt.”
Đàn ghi-ta vì tiếng gọi của cô mà dừng lại.
Tống Liệt ngước nhìn cô.
Dụ Nhiên hỏi:“ Tôi có việc hỏi cậu, có thể vào được không?”
Trên thực tế, sau lần cậu bị bệnh đó thì việc đi vào phòng cậu đã không có gì khó, giống như đã được cấp giấy thông hành, nếu Dụ Nhiên cứ như vậy mà đi vào thì Tống Liệt cũng chẳng ý kiến gì.
Chẳng qua nếu không có việc gì thì chắc chắn Dụ Nhiên sẽ không tự tiện vào phòng người khác.
Sau khi cô đi vào thì ngồi xuống ghế đối diện cậu.
“Tôi biết hỏi chuyện này cậu sẽ cảm thấy bất ngờ, dù sao cậu cũng không quen hai cô gái kia cũng lớp tôi, nhưng tôi có chút lo lắng.”
Lúc Dụ Nhiên nói chuyện không ngừng xoắn xoắn tay để tìm lời thích hợp.
Tống Liệt cứ im lặng nhìn cô.
Từ đôi chân mang dép lê đến váy ngủ trên người cô, lại đến chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt, tóc được cô buộc tùy ý nên có vài sợi rũ xuống, vừa nữ tính vừa dịu dàng.
Cậu đánh giá từng chi tiết trên người cô, sau đó tự ghi nhớ trong lòng.
“Bởi vì chiều nay cậu đột nhiên đến đón tôi nên tôi có chút bất ngờ, sau đó lại thấy chuyện của cô bạn học chung lốp kia, hiện tại cả lớp và giáo viên đều bảo sẽ điều tra ra được người đó, tôi biết chuyện này không có liên quan đến cậu, nhưng thật sự lại rất trùng hợp, tôi cảm thấy....”
“Là tôi.”
Chỉ hai chữ, cả căn phòng ngay tức khắc rơi vào im lặng.
Dụ Nhiên còn chưa thể tin vào tai mình, miệng cô mấp máy nửa ngày nhưng không nói được chữ nào.
Điều này thật không thể tưởng tượng được, người trước mắt này rõ ràng là học bá, vì sao lại làm ra việc đánh nhau như thế chứ.
Nhưng nếu cậu thật sự làm thì chắc chắn là có liên quan đến cô.
Dụ Nhiên không thể đặt mình vào góc nhìn của người thứ ba để đánh giá việc của cậu làm là sai được.
Tống Liệt nói:“Tôi vốn không phải người lương thiện gì, chỉ động tay một cái thôi mà, cô không cần phải cảm thấy có gì quá bất ngờ.”
Đúng vậy, từ ngày đầu tiên vào Tống gia cô liền biết cậu không phải người lương thiện gì, vào đêm mưa kia cậu cả một người mặc đồ đen đi ra ngoài, khi về còn có dáng vẻ âm u kia, không có khả năng ra ngoài đi ăn uống gì rồi.
“Là vì tôi sao?”
“Không phải.”
“Sao có thể không phải.”
“Ân oán cá nhân.”
“Cậu rõ ràng gạt tôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì một lúc lâu.
Gió thổi bức màn bay lên chạm qua bả vai Dụ Nhiên.
Tống Liệt đứng lên đem màn kéo gọn, sau đó đóng cửa sổ lại.
“Vậy cô muốn tôi nói thế nào, tôi đánh hai người kia bởi vì cô sao? Cô có tin là vết máu kia không phải do tôi làm không? Thực tế tôi chỉ tham gia một chút thôi.”
Dụ Nhiên hỏi:“Các cậu có mấy người.”
“Cả tôi là ba người.”
“Nhưng cô ấy đổ máu là sự thật.”
“Cô ta tự mình cũng mang theo dao, lúc bạn tôi vừa định động thủ dọa một chút thì cô ta đã dùng dao làm bạn tôi bị thương, sau đó mới tự làm chính mình có thương tích.”
“Tôi cũng chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi.”
Dụ Nhiên khiếp sợ.
Sự việc rất giống với suy nghĩ của cô trước đó, nhưng cô lại không thể bình tĩnh.
Cô không phải là người có lá gan lớn.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, sau khi vào Tống gia cô chỉ muốn có một nơi để an phận thủ thường làm những việc của mình, cô không bao giờ dám làm những việc tùy ý không màng kết quả giống như Tống Liệt.
Hiện giờ Tống Liệt đã phá vỡ hết rồi, nếu cậu bởi vì việc này mà bị kiểm điểm hay đuổi học, cô sẽ tự trách cả đời.
Dụ Nhiên cảm giác khi mình nói chuyện thì tay đều đang run rẩy:“ Vậy cậu có biết hậu quả của việc này là gì không, liệu có đơn giản chỉ là cảnh cáo? Cô ấy còn là nữ sinh đấy.”
“Vậy lúc cô ta dựng chuyện, tung tin đồn về cô thì sao, lúc ấy cô ta có nghĩ cô cũng là nữ sinh không?”
“Cái này không giống nhau.”
“Đều giống nhau.”
“Dụ Nhiên, cô ta làm chính là đã sai rồi, không phân biệt nam nữ gì cả, hôm nay cho dù đối phương là ai, nam sinh hay nữ sinh gì tôi đều xử lý.”
Tống Liệt đến gần, giơ tay vuốt mặt cô, trấn an nói:“Chị, không có việc gì đâu, tôi chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi.”
“Về sau cô ta cũng không dám bắt nạt chị nữa.”
Môi Dụ Nhiên run run.
Đây là lần đầu tiên Tống Liệt gọi cô là 'chị'.
Cô không biết cậu đột nhiên gọi cô là chị có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất có sự khác biệt so với lúc gọi tên cô.
Như đang vừa nhắc nhở vừa trấn an cô.
Một đêm đó Dụ Nhiên không thể nào ngủ ngon được.
Ngày hôm sau đến trường, cả buổi sáng đều không có chuyện gì.
Hai nữ sinh kia vết thương không vấn đề gì, chỉ là so với bình thường trở nên ít nói hơn, lúc trước khi gặp cô đều cố ý đẩy cô va vào bàn, hôm nay lại né tránh cô, thấy cô liền vòng đi đường khác.
Buổi chiều giáo viên gọi Tống Liệt đi, còn có mấy nam sinh thường chơi thân với cậu.
Hai nữ sinh lớp Dụ Nhiên cũng đi, theo sau còn có một ít học sinh đến vây quanh văn phòng hóng chuyện.
Lúc Dụ Nhiên đi đến thì giáo viên trong văn phòng đang hỏi Tống Liệt:“ Hai em ấy nói việc hôm qua là do em làm có phải không, Tống Liệt, các giáo viên đều kỳ vọng rất cao ở em, không ai hy vọng là em làm, nhưng bạn cùng lớp của em bảo xác thực ngày hôm qua em không có ở lớp học, thầy cần một lời giải thích hợp lý.”
Tống Liệt biểu tình vẫn hờ hững mà nhìn mặt đất, không nói gì.
Có lẽ là cảm nhận được gì nên cậu ngước mắt lên, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cô trong đám đông.
Sau đó chuông học vang lên, đám học sinh giải tán, Dụ Nhiên trở về lớp học.
Cô không biết sự việc tiếp theo diễn biến, chỉ nghe người khác nói Tống Thế Lẫm là tự mình đến trường để giải quyết, có lẽ là dùng quyền hay tiền tài, nói chung chắc chắn sẽ giải quyết xong xuôi, hai nữ sinh kia cũng không gây khó khăn gì, một lát sau trở về lớp.
Tống Thế Lẫm cùng chủ nhiệm nói chuyện thật lâu.
Lúc tan học Dụ Nhiên không thấy Tống Liệt đâu, trong lòng cô liền bất an.
Trở về Tống gia, chỉ vừa đi đến gần cổng nhà cô đã nghe tiếng của Tống Thế Lẫm tức giận bên trong sân.
“Tống Liệt, mày giỏi thật, mới 16 tuổi đã có năng lực như vậy, không lo học hành mà đánh nhau trong trường học, còn chơi với đám giang hồ kia, nếu không phải hôm nay chủ nhiệm mày gọi đến thì cái nhà này chẳng ai biết gì! Mày có phải thấy mình lớn rồi, sắp thành niên rồi nên không cần quan tâm đến cái gì nữa phải không?”
Dụ Nhiên nghe được liền giật mình chạy vào, điều đầu tiên thấy là Tống Thế Lẫm cầm đàn ghi-ta của Tống Liệt đập trên mặt đất.
Cây đàn màu trắng cứ thế vỡ tan tành.
Trong sân còn là một đóng hỗn độn, đều là những gì có liên quan đến âm nhạc trong phòng Tống Liệt, một số nhạc cụ nhỏ mà bình thường cậu mua đều bị Tống Thế Lẫm tìm ra.
Mà Tống Liệt đang quỳ giữa sân.
Chàng thiếu niên quỳ thẳng, mặt chẳng biến đổi gì.
Tống Thế Lẫm đang tức giận thấy cậu như vậy càng tức giận hơn.
“Bình thường tao và mẹ của mày ra ngoài làm việc, mày làm thế là để báo đáp sao? Học tập thì thụt lùi, chơi những thứ vô bổ này mất hết lý trí, mày rốt cuộc có còn tỉnh táo không, còn biết thân phận của mình không, mày không muốn học tập mà trông chờ vào những thứ này để thành công sao, nó giúp được cái gì hả? Còn đi đánh nhau, Tống Thế Lẫm tao sao lại có một đứa con như mày!”
Tống Liệt quỳ ở đó, lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ tới lớn ông có quan tâm tôi ngày nào không, hiện tại lại quản thứ yêu thích của tôi, lấy chức danh để trách phạt tôi, ông xác thật không cần coi tôi là con trai ông.”
“Được, nghe thử những lời này đi, mày là muốn tạo phản phải không, rất có bản lĩnh!”
Bên cạnh có một cây roi,Tống Thế Lẫm cầm lấy muốn đánh lên người Tống Liệt.
Dụ Nhiên bổ nhào vào ôm lấy bảo vệ Tống Liệt, đẩy thân thể cậu nhích qua một chút.
Vết roi kia đánh lên vai cô.
Quả thật là rất đau.
Nơi bị roi đánh xuống nóng rát, Dụ Nhiên đau đến tay cũng run rẩy, nhưng cứ như cũ không dám buông ra sợ Tống Thế Lẫm lại đánh tiếp.
“Đừng đánh cậu ấy, chú, chuyện hôm nay đều là do con sai, bởi vì con cho nên mới....”
Thư Lan đứng bên cạnh liền kéo Dụ Nhiên ra:“Con bé này, nó bị phạt mà con ngăn cái gì, đi cùng dì vào nhà.”
Dụ Nhiên gấp đến độ mắt đỏ lên: “Nhưng mà....”
Cô bị Thư Lan kéo vào phòng.
Thư Lan nói:“Dì là mẹ nó, nhìn nó bị phạt như vậy không lẽ không đau lòng, nhưng không có cách nào khác, chú dì đều hy vọng nó chuyên tâm học tập, kết quả hôm nay đến trường mới biết nó lại chạm vào những cái đồ vật vô bổ đó, chỉ có phạt nó thì nó mới hiểu rõ được.”
Nhưng rõ ràng điều này sai mà.
Thương cậu ấy thì không nên phá vỡ đi những thứ cậu yêu thích chứ.
Dụ Nhiên đứng trong phòng, nhìn Tống Liệt quỳ ở kia, từng roi từng roi đánh trên lưng cậu, cậu lại hoàn toàn nhẫn nhịn không kêu một tiếng.
Tống gia nghiêm khắc cô biết rõ, cây roi kia được treo ở trong sân rất lâu rồi.
Nhưng Tống Liệt lại không nói nguyên nhân vì sao lại muốn động thủ gây chuyện với hai cô bạn cùng lớp của cô.
Một chữ cũng nhất quyết không nói.
Dụ Nhiên biết chính mình không ngăn được Tống Thế Lẫm, vì thế đi đến tiệm mua thuốc.
Bầu trời lại âm u, hôm qua rõ ràng nắng rực rỡ, hôm nay lại muốn mưa rồi.
Dụ Nhiên đội nón lên đi mua một ít thuốc và thuốc dán, lúc đi gió thổi làm nón cô rơi xuống, lúc cô khom người xuống nhặt mới thấy từ vai truyền đến đau rát.
Cô chịu đựng đau chậm rãi nhặt nón lên.
Cô chỉ nhận một roi đã đau như vậy, Tống Liệt bị nhiều như vậy làm sao chịu nổi.
Lúc Dụ Nhiên trở về thì Tống gia đã im ắng, trong nhà cũng không bật đèn.
Trong sân vẫn còn đống hỗn độn lúc chiều, Dụ Nhiên nhặt lấy những cái chưa bị rách hoàn toàn về sửa lại một chút, lúc đi ngang bên trong phòng hai vợ chồng Tống gia đang nói chuyện, hôm nay bọn họ không đi ra ngoài làm việc, nhưng bầu không khí trong nhà rất áp lực.
Đến khuya, đèn trong phòng tắt đi, chú dì có lẽ ngủ rồi.
Dụ Nhiên suy nghĩ xem có nên qua tìm cậu hay không, cô lo cảm xúc của cậu lúc này sẽ không muốn gặp ai, lại càng lo vết thương trên người cậu hơn.
Sau khi suy nghĩ thật lâu thì mở cửa ra, bóng dáng của người ngồi trên hành lang dọa cô sợ.
Trong đêm tối, một mình Tống Liệt cô độc ngồi ở đó, nhờ ánh đèn phòng cô chiếu đến mới thấy rõ được sườn mặt cậu.
Cậu nhìn cô một cái, sau đó lại thu tầm mắt lại.
Dụ Nhiên đóng cửa lại, ngồi bên cạnh cậu, đưa thuốc trong tay cho cậu.
“Thoa thuốc đi, không sẽ đau.”
Tống Liệt không nhận lấy:“Quen rồi.”
Dụ Nhiên cũng không biết từ nhỏ đến lớn cậu đã bị phạt nhiều hay ít, nhưng nghe ngữ khí của cậu như vậy cô có chút đau lòng.
“Về sau không cần như vậy.”
Tống Liệt hiểu ý của cô.
Về sau không cần đánh nhau, không được một mình tự ý hành động, cũng không cần làm những việc này vì cô.
Tống Liệt nói:“Vì sao ngay từ đầu chị không nói với tôi, chị bị người trong lớp khi dễ, bị người ta mắng, bị nhắm vào.”
Dụ Nhiên:“Miệng của người khác không thể ngăn được.”
“Bọn họ nói chị là cô nhi.”
“Cậu ngốc à.” Dụ Nhiên khẽ cười:“Tôi vốn dĩ là cô nhi, đây là sự thật.”
Tống Liệt im lặng thật lâu, một lát sau mới nhẹ giọng nói:“Chị không phải.”
“Hửm?” Dụ Nhiên không nghe rõ cậu nói gì.
Ban đêm yên tĩnh, cô mơ hồ nghe được mùi rượu trên người cậu.
Dụ Nhiên hỏi:“Cậu uống rượu sao?”
“Uống một chút.”
Giọng của cô chợt trở nên nghiêm túc:“ Vị thành niên không được uống rượu, biết không?”
Rõ ràng chính mình còn ngây thơ muốn chết mà muốn lấy thân phận chị gái dạy dỗ cậu.
Tống Liệt cảm thấy chính mình cũng bị điên rồi.
Cậu thích lúc cô ngây ngô mà dạy dỗ cậu như vậy.
Cậu cầm bình rượu bên cạnh đưa cho cô:“ Muốn thử một chút không, coi như là ngoại lệ duy nhất, từ ngày mai sẽ không tái phạm nữa.”
Dụ Nhiên sẽ không uống rượu.
Lúc còn nhỏ có lần trốn ba uống một ly rượu, sau đó say cả một ngày, từ đó về sau cô đối với thứ này có bóng ma.
Nhưng cũng không biết lúc này bị làm sao, có lẽ do đêm khuya cảm xúc bị lay động, hoặc do Tống Liệt làm ảnh hưởng.
Cô nhận lấy chai rượu uống một ít.
Hôm nay sẽ là ngoại lệ, qua ngày mai mọi thứ sẽ tan biến hết thôi.
Chai rượu cứ dần vơi đi.
Sau đó cô say rồi.
Trước mắt cứ mơ hồ, nhưng cô biết người bên cạnh là ai nên rất an tâm, chậm rãi dựa vào vai cậu nghĩ đến mấy tháng vừa rồi ở Tống gia.
Lúc mới quen biết Tống Liệt, cô cho rằng cậu rất trẻ con.
Hiện tại quen thân thiết hơn một chút mới hiểu rõ hơn, là do môi trường sống cô đơn một mình quá lâu nên mới làm cho cậu đối với ai cũng lạnh lùng như thế.
Đối với Dụ Nhiên dù sao Tống Liệt vẫn chỉ là một cậu bé.
Tuy rằng cô cùng còn nhỏ, nhưng cũng sắp 18 rồi, so với cậu thì cô vẫn là một người chị gái.
Dụ Nhiên ngủ rồi.
Tống Liệt ôm cô trở về phòng.
Dụ Nhiên rất gầy, cân nặng cũng nhẹ, bế cô dễ như trở bàn tay.
Tống Liệt đặt cô lên giường, đai áo ngủ của cô bị lỏng ra rơi xuống, lộ ra một vết đỏ trên vai.
Đó là do cô đỡ giúp cậu.
Tống Liệt lấy thuốc vừa rồi cô đưa cho mình tinh tế mà giúp cô thoa.
Mây đen bên ngoài đã tan từ lúc nào, lúc này ánh trăng chiếu vào căn phòng.
Tống Liệt lúc này mới ngắm rõ cô.
Trắng mịn thuần khiết.
Vai cô trắng nõn, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, lúc này Dụ Nhiên ngủ say, không hề phòng bị với cậu.
Con ngươi Tống Liệt hơi trầm xuống, cậu bình tĩnh đem thuốc đóng lại, giúp cô chỉnh quần áo xong đi ra khỏi phòng.
Tống Liệt lần đầu tiên được hiểu biết thêm một chút là do đám anh em bên cạnh trộm xem phim cấm, bọn họ cùng một biểu cảm mà nhìn chằm chằm điện thoại, có tên kéo cậu qua, mắt cậu vừa nhìn vài giây liền ghét bỏ mà nhìn chỗ khác.
Phản ứng đầu tiên của cậu là thật ghê tởm.
Nếu có khả năng, có lẽ cả đời này cậu cũng không có ý tưởng đó đối với người khác.
Mãi đến sau này khi cậu có giấc mộng kia.
Bối cảnh của giấc mộng là trong lần cậu sinh bệnh đó, Dụ Nhiên bên cạnh chăm sóc cậu cả đêm.
Nhưng trong giấc mộng cậu không phải mất hết ý thức như vậy.
Lúc cô ngủ, cậu đã hôn trộm cô.
Sau khi tỉnh lại Tống Liệt nhìn trần nhà một hồi lâu.
Vết thương trên lưng đau, cậu cũng 'đau'.