Tràn Ngập Ôn Nhu

Chương 2: Chương 2




Khi hai người vào đến, trong phòng đã có 7-8 người ngồi.

Vài giám đốc của các công ty và những người trợ lý đi theo bên cạnh đều đang nói chuyện phiếm.

Thanh âm rất lớn, còn chưa đi vào phòng cũng đã nghe thấy.

Khi Giang Khả bước vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn lại đây.

Sau đó trọng tâm liền rơi vào Dụ Nhiên đứng bên cạnh anh.

Nếu không phải nhờ nhan sắc xuất chúng thì với tính cách trầm lặng ít nói của Dụ Nhiên, có lẽ chẳng có ai để vào mắt, nhưng ở cô lại không như vậy, cho dù đứng yên không nói lời nào nhưng vẫn làm cho người khác khó có thể dời mắt.

Có một tên giám đốc lớn tuổi tay chống lên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn Giang Khả cười:“ Giang tổng, trợ lý mới sao, nhan sắc không tồi nha.”

Giang Khả nói:“Không phải, đây là đồng nghiệp ở bộ phận của tôi, Trương tổng có thể gọi cô ấy là Tiểu Dụ.”

“Tôi hình như lúc trước cũng chưa từng thấy qua.”

“Đúng thế, cô ấy hơi ngại ngùng, đây cũng là lần tiên tham gia buổi tiệc thế này.”

Giang Khả đơn giản nói xong hai câu, coi như cũng qua màn tiếp đón.

Một lúc sau mọi người đều ngồi xuống bắt đầu vào vấn đề chính hôm nay.

Người ngồi đối diện là giám đốc của công ty giải trí nổi tiếng ở Dung Thành, Giang Khả cùng anh ta cũng có liên hệ vài lần, nhưng đối phương là 'khối xương khó gặm', Giang Khả vài lần ra hiệu đều không có kết quả gì.

Ở bên đấy thường xuyên có các hoạt động thương mại, cho dù là chương trình tạp kỹ hay các cuộc thi thì đều cần phải lên kế hoạch. Hai năm trở lại đây, công ty Du Nghệ nơi Giang Khả làm việc dần có tiếng hơn, các hoạt động thương mại cũng được nhiều người khen ngợi, đối phương nhờ thế giờ mới có ý hợp tác, đó là lý do có buổi tiệc ngày hôm nay.

Nếu cuộc hợp tác này có thể thành công ngay tại chỗ này, vậy thì công trạng KPI(*) của bọn họ sẽ được tiến thêm một bước, độ nổi tiếng của công ty ở Dung Thành cũng sẽ được tăng thêm.

(*)KPI, trong tiếng Anh gọi là “Key Performance Indicator” là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.

Cho nên Giang Khả mới đưa Dụ Nhiên theo.

Trực giác anh cho biết là đối phương có ý hợp tác, vì thế mọi chi tiết về hợp đồng đều đem theo đủ, nhưng cố tình là sau khi thức ăn và rượu đã mang lên đủ nhưng đối phương vẫn không hề đề cập đến việc hợp tác, chỉ lo nói chuyện phím về giải trí và uống rượu.

Thái độ này làm cho người khác không biết phải thế nào.

Giang Khả cũng cùng uống mấy ly, Dụ Nhiên liền ở một bên đảm nhận việc rót rượu, vẫn không nói lời nào.

Ánh mắt của tên giám đốc lớn tuổi chậm rãi di chuyển trên người cô, nói: “Chỉ có mấy người chúng ta uống thì thật không thú vị, Dụ tiểu thư có uống được không, tới một ly?”

Có lẽ đã sớm biết tên kia sẽ chuyển mục tiêu lên Dụ Nhiên, Giang Khả liền ngăn cản trước: “Cô ấy không biết uống rượu, bằng không sớm đã kính Trương tổng hai ly.”

“Có ai sinh ra đã biết uống rượu đâu, tới nếm thử một chút.”

“Nhưng Tiểu Dụ của chúng tôi thật sự chưa từng dính đến rượu.”

Đối phương cũng không dừng lại, chủ động cầm một chiếc ly mới đưa đến: “Đến bữa tiệc nào mà không uống rượu chứ, Dụ tiểu thư, uống một ly nào.”

Giang Khả cũng đứng theo lên nói:“Vậy tôi uống giúp cô ấy, Trương tổng sẽ không để ý chứ?”

Anh duỗi tay muốn nhận ly rượu, đối phương lại thu tay trở về.

“Tôi đây chỉ nói hai câu, Giang tổng bảo bọc đến như vậy, người ta không biết còn tưởng Trương Kỳ tôi muốn khi dễ người khác, mới làm cho Giang tổng 'thương hoa tiếc ngọc' đến như vậy.”

“Ý của tôi không phải như vậy.”

Đảo ly rượu trong tay, Trương Kỳ lại nói:“ Tôi là người thẳng tính, nhìn Dụ tiểu thư xinh đẹp như vậy nên muốn uống cùng hai ly, trận hợp tác này nói bao nhiêu lớn liền tính bao nhiêu lớn, Giang tổng không hiểu ý tôi, nhưng Dụ tiểu thư là người thông minh nên chắc phải hiểu đi?”

Lời nói này liền đem mọi người hiểu rõ.

Trận hợp tác này nếu muốn thành công, Dụ Nhiên cần phải uống rượu.

Giang Khả là không nỡ.

Ở trong mắt anh ta Dụ Nhiên là người cần được bảo vệ, trước khi đến anh ta đã nói sẽ che chở cô thật tốt mà không gặp vấn đề gì.

Thời điểm anh muốn cho dù mất mặt củng phải bảo vệ Dụ Nhiên thì một bàn tay mảnh khảnh đã đưa qua trước mặt anh ta.

Dụ Nhiên nhận ly rượu kia:“Không sao, chỉ là một ly rượu thôi mà, Trương tổng nói đúng, không ai sinh ra đã biết uống rượu, vậy thì tôi sẽ thử một chút.”

Nói xong liền ngửa đầu một hơi uống cạn.

Ly rượu không lớn, nhưng khó ở chỗ lại là rượu mạnh.

Rượu vừa vào đã cay nồng, nếu không phải cô sớm chuẩn bị thì có lẽ đã bị sặc.

Cô mím môi, chịu đựng sự khó chịu mà đặt ly rượu trở lại bàn.

“Trương tổng, này vẫn có thể.”

Giang Khả nhìn cô tỏ ý xin lỗi, Dụ Nhiên cho anh một ánh mắt an tâm.

Việc tác đều được quyết định tại đây, nếu chỉ bởi vì cô không uống rượu mà 'kiếm củi ba thiêu một giờ'(*), còn có thể mất nhiều thứ hơn nữa, cô không muốn mình phải phạm sai lầm.

(*)Chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích luỹ nhiều năm, chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất nặng nề.

Trương Kỳ càng thêm hứng thú, liên tiếp mời ba ly rượu, Dụ Nhiên cũng chịu đựng uống hết.

Việc này hoàn toàn lấy lòng ông ta, đối với Dụ Nhiên mà tán thưởng, vì thế cũng vui vẻ mà nói đến chuyện hợp tác.

Tay Dụ Nhiên lúc buông ly rượu ra thì đã nhũn ra.

Bữa tiệc này, thật đúng là người bình thường không thể chịu đựng nói, nói chuyện đều tính bằng rượu.

Cũng may tên Trương tổng kia cũng không phải người 'nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của'(*).

(*) nhân lúc người khác gặp khó khăn mà lợi dụng việc đó kiếm lợi cho mình.

Nhưng là vài ly rượu xuống bụng liền làm cho dạ dày vô cùng khó chịu, đầu cũng thật nặng, Dụ Nhiên rũ mắt yên lặng cầm ly nước lên uống.

Trong phòng có người hút thuốc, khói trắng lượn lờ, mùi hăng hắc này làm cho Dụ Nhiên có chút khó thở.

Cô không thích cái mùi này, trong không gian kín chỉ có mùi rượu và mùi thuốc lá của những người đàn ông say rượu phun ra.

Hơn nữa vừa rồi đã uống vài ly rượu, cô cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, tạm thời muốn rời khỏi đây để hít thở không khí mát mẻ một chút.

Yết hầu khô nóng, đó là hậu quả của rượu mạnh.

Dụ Nhiên nhìn khay trái cây trước mắt dần mờ đi, quả nhiên 'uống rượu hỏng việc', vẫn là không nên cậy mạnh.

Dụ Nhiên mượn lý do đi toilet để đi ra ngoài.

Trên hành lang chẳng có được mấy người, giờ này phần lớn đều đang tụ tập liên hoan, mơ hồ còn nghe được âm thanh ầm ĩ của những căn phòng kế bên truyền đến, nhưng dù sao bầu không khí đã thoải mái không ít.

Đầu Dụ Nhiên càng choáng váng nặng hơn, cô bình thường cũng không có thói quen đi giày cao gót, vì thế chỉ có thể đỡ tường đi về phía toilet.

Khi đi qua phòng cách vách, vừa vặn có người phục vụ đi ra, khi cửa phòng mở ra còn mơ hồ thấy được người bên trong.

Cô theo bản năng nhìn qua, khi thấy góc nghiêng của người ngồi cạnh cửa thì ngực liền kinh ngạc.

Cô ngẩn người ra, cho rằng mình đã nhìn lầm.

Khi người phục vụ đóng cửa lại cô cũng còn chưa chớp mắt lấy một cái. Điều này giống như đang nằm mơ, không chân thật một chút nào.

Dụ Nhiên cứ sững sờ đứng nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu mới bình phục lại.

Sao có thể là cậu ấy, thế giới lớn như vậy, hơn nữa cậu ấy bây giờ cũng đâu phải người bình thường, sao có thể muốn gặp là gặp dễ dàng như thế chứ.

Dụ Nhiên, mày đúng là say lắm rồi, nằm mơ thì đã thôi đi, còn nhận nhằm người khác thành cậu ấy.

Cô thu lại suy nghĩ tiếp tục đi về phía trước.

Trong phòng, cửa vừa bị đóng lại, Tống Liệt liền đưa mắt nhìn qua.

Sau đó anh thật lâu không nói chuyện.

Kế tiếp chậm rãi đứng dậy, bỏ lại một câu nói:“Đi toilet một chút, mọi người ăn trước đi.”

Không gian của Đăng Hạc rất lớn, toilet cũng rất nhiều, vừa hay phía toilet bên này của bọn họ lại im ắng không có đến người thứ hai.

Vách tường sàn nhà đều là đá cẩm thạch,đèn sợi đốt chiếu sáng rực rỡ khiến người ta có cảm giác hơi mờ ảo.

Dòng nước chảy phá tan sự yên tĩnh.

Dụ Nhiên vừa rửa tay vừa nhìn chính mình trong gương, nói không rõ rốt cuộc là do buồn ngủ hay do say rượu, nhưng tất cả đều mơ hồ, cô còn không thấy rõ gương mặt của bản thân.

Các bữa tiệc gặp mặt kiểu này vẫn là không thích hợp với cô.

Dụ Nhiên nghĩ thế, sau đó duỗi tay lấy khăn giấy lau.

Dòng nước bị tắt đi, trong toilet lại trở về một mảnh yên tĩnh.

Khi cô xoay người chuẩn bị trở về, bỗng cảm giác có vật gì đó trên người rơi xuống, trên sàn nhà vang lên một tiếng vang nhỏ, là một vật nhỏ màu bạc lăn đến bên chân cô.

Cô theo bản năng sờ sờ tai, quả nhiên là khuyên tai của cô rơi.

Nó đã rớt dính trên người cô lúc nào cô cũng chẳng biết.

Ánh mắt Dụ Nhiên hốt hoảng muốn ngồi xuống nhặt lên, nhưng men say lại dâng lên làm cô vừa khom người đã đứng không vững, chỉ có thể chậm rãi ngồi xổm xuống mặt sàn.

Có người đang đi đến, bước chân thật trầm ổn, không phải con gái.

Bên đây là toilet nam nữ công cộng, có người đến người đi là chuyện hiển nhiên, Dụ Nhiên không để ý nhiều.

Tiếng bước chân ngừng trước mặt cô, trước mắt là đôi giày da màu đen của nam.

Dụ Nhiên hơi giật mình, theo bản năng đưa mắt nhìn lên.

Đối diện với ánh mắt của Tống Liệt.

Trong nháy mắt, thời gian dường như bỗng đứng yên.

Người trước mắt cao lớn thanh lãnh, vẫn giống như một tảng băng của lúc trước.

Mà giờ phút này cô và cậu không kịp phòng bị mà gần nhau trong gang tấc như vậy.

Tống Liệt khom lưng, nhặt chiếc khuyên tai kia lên.

Dụ Nhiên bỗng nhiên liền tỉnh táo, cô chậm rãi đứng lên.

Cô không phải không nghĩ sẽ cùng cậu gặp lại, mặc kệ dù gặp trong mơ hay nhận nhầm người khác là cậu bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn nghĩ đến tình cảnh gặp lại thực sự sẽ như thế nào.

Cô bây giờ cho dù chủ động chào hỏi hay cứ tự nhiên mà cười với cậu thì kiểu nào cũng không thích hợp.

Tưởng tượng cùng hành động vẫn luôn bất đồng.

Cô theo bản năng muốn chạy, nhưng khi lướt qua người cậu thì tay lại bị bắt lại.

Lực này cô không cách nào thoát được.

Tống Liệt rũ mắt, một tay khác đang thưởng thức chiếc khuyên tai, ngón tay chạm đến chỗ bén nhọn làm cho có chút đau, nhưng....anh dường như chẳng cảm nhận được.

“Đây là muốn tránh em sao?”

Anh nhìn cô mà trong mắt không rõ mang theo cảm xúc gì:“ Em đáng sợ đến như vậy sao?”

Dụ Nhiên muốn trả lời không phải, nhưng yết hầu lại quá khô khốc, khô đến nỗi ngay cả hai chữ như vậy cũng không nói được.

Cô không biết Tống Liệt tại sao lại đến đây, nhưng nghĩ đến vừa rồi nhìn đến một người giống cậu như vậy thì cậu xuất hiện ở đây cũng không có gì bất ngờ, chính là...cô còn chưa chuẩn bị tốt.

Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

Cô vốn dĩ đã uống rượu, hiện tại mọi việc xảy ra trước mắt càng làm cho cô cảm thấy không chân thật.

Tống Liệt nhìn chằm chằm cô, nhìn cô gái trước mắt vốn trắng nõn mà bây giờ lại hơi ửng đỏ, trong không khí cũng có mùi rượu.

“Uống rượu?”

Dụ Nhiên dời tầm mắt đi:“Không có.”

Anh vạch trần sự thật:“Bọn họ rót rượu cho chị.”

Một đám đàn ông, lại là bữa tiệc thương mại, cô lại là kiểu người xinh đẹp dễ nói, làm sao có thể thoát được.

Dụ Nhiên không nói chuyện, cả người đều ngẩn ra, không biết nên đối mặt thế nào.

Tống Liệt một tay kéo cổ tay cô, một tay kia đem chiếc khuyên tai mang lên tai cô.

Dụ Nhiên theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, cả người còn có chút run rẩy không rõ ràng.

Anh biết cô sợ hãi, biết cô muốn tránh né mình, nhưng lại không thể ngăn được động tác trong tay.

Tai Dụ Nhiên trắng nõn, vành tai tinh xảo lại mềm mại, giờ phút này nó lại đang ửng đỏ lên.

Tống Liệt chậm rãi giúp cô đem khuyên tai mang lên.

Bồn rửa tay truyền đến tiếng nước, chỉ ngắn ngủi nhưng đủ phá vỡ mảnh yên tĩnh này.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có thanh âm của hai cô gái đang đùa giỡn.

Dụ Nhiên tránh cậu ra, đứng ở bồn rửa tay rửa.

Tống Liệt biết cô da mặt mỏng, lúc này cũng không cản.

Ngược lại hai cô gái kia đi vào liền trước tiếp bước vào nhà vệ sinh nữ, không thấy có gì bất thường.

Dụ Nhiên đứng ở bồn rửa tay một lát, sau đó cầm túi xách của mình lên, bỏ lại một câu xin lỗi liền rời đi.

Tống Liệt cứ đứng một chỗ không nhúc nhích, cô đi thật lâu rồi mới chậm rãi giơ tay lên.

Đầu ngón tay vẫn còn dư lại hơi ấm từ tai cô, không phải là do anh tưởng tượng nữa.

Cô thật sự đã ở đây.

Ánh mắt anh trầm xuống, nhẹ nói: “Anh ta có bao nhiêu tốt chứ, ngay cả bảo vệ chị cũng làm không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.