Sau khi rời toilet đi một hồi lâu Dụ Nhiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô không muốn trở lại căn phòng chướng khí mù mịt kia, không muốn phải treo nụ cười giả dối để mời rượu, vì thế đơn giản đứng ở ngoài hành lang, cầm túi xách đứng dựa vào tường.
Cô không biết Tống Liệt làm sao mà biết được cô tham gia bữa tiệc, làm sao mà biết cô ở cùng với những người đàn ông kia.
Cậu tuyệt đối không phải vừa mới đột ngột thấy cô.
Cho nên việc trùng hợp vừa rồi, cả chuyện thấy cậu ở phòng cách vách cũng không phải ngẫu nhiên.
Dụ Nhiên sợ đứng ở hành lang sẽ lại gặp cậu, liền đi vào phòng trở lại, việc hợp tác có lẽ đã chẳng có sai sót gì, Giang Khả đang cùng bên đối phương nói chuyện rất vui vẻ.
Giang Khả đã uống rượu, sau khi bữa tiệc kết thúc Dụ Nhiên liền đỡ anh rời khỏi Đăng Hạc, đứng ở ven đường gọi xe.
Anh có chút say, lên xe liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài đã là đêm khuya, đèn đuốc thành thị sáng trưng.
Xe chậm rãi chạy, Dụ Nhiên qua cửa sổ nhìn Đăng Hạc ngày càng xa dần.
Nhìn những vệt sáng chiếu lên cửa sổ xe, cô nhớ chàng trai kia cũng đã từng ngồi trong xe mà nhìn cô.
Khi đó đã là nhiều năm trước.
Cậu ngồi ở ghế phụ, môi đôi mắt hẹp dài cao lãnh cứ như vậy mà nhìn lướt qua cô.
Lúc ấy cô vừa vào Tống gia, vừa hèn mọn vừa nhút nhát, lại không biết từ đâu có lá gan mà cứ thế nhìn lại cậu.
Bên cạnh có người thấp giọng nói: Đây chính là Tống tiểu thiếu gia, tính tình rất lạnh lùng, cô dám nhìn thẳng vào cậu ấy như vậy sao?
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Biến thành lúc sau này.
Cũng là trong một không gian kín, chỉ có ánh đèn mỏng manh bao phủ xung quanh.
Tống Liệt uống rượu xong cả người liền mất khống chế.
Cậu cúi người, tay tinh tế vuốt ve mặt mặt cô, sau đó chậm rãi hôn xuống.
Tới tới lui lui đều là những hình ảnh này.
Cùng cậu hôm nay gặp lại, cô đã không phân rõ rốt cuộc đâu là quá khứ, đâu là hiện tại.
Cậu vẫn không thay đổi gì, từ ánh mắt nhìn cô cho đến ngữ khí nói chuyện.
Nhưng cô đã bỏ đi 2 năm rồi, hiện tại cậu hẳn là rất hận cô mới đúng.
Một mớ hỗn độn, Dụ Nhiên không thèm suy nghĩ nữa.
Dụ Nhiên trước hết đưa Giang Khả về chung cư của anh, hỏi cụ thể tầng lầu xong cô liền đỡ anh lên.
Cho dù uống say nhưng Giang Khả vẫn rất lý trí, chỉ là nhắm mắt không nói chuyện, cũng tránh gây thêm phiền toái cho người khác, Dụ Nhiên đỡ anh đến ngồi trên sô pha ở phòng khách, sau đó đi tìm nguyện liệu pha trà tỉnh rượu cho anh.
Giang Khả lại mở mắt ra, nhìn Dụ Nhiên bận rộn trong phòng bếp.
Khi Dụ Nhiên đem ly trà đến mới phát hiện ra, kinh ngạc nói:“Anh tỉnh rồi à?”
Giang Khả đáp một tiếng.
“Anh uống rượu, uống ly này có lẽ sẽ giảm bớt đau đầu một chút, bằng không ngày mai ngủ dậy anh sẽ rất đau đấy.”
“Anh không cần đâu, em cũng uống rượu, nghe nói không có thói quen uống rượu mới dễ bị đau đầu, em uống đi.”
Dụ Nhiên đem ly trà đặt lên bàn:“Em cũng không uống bao nhiêu, vẫn còn tốt, hiện tại cảm giác gì cũng không có.”
“Anh cũng rất tốt.”
“Vậy là được rồi.”
Dụ Nhiên cứ đứng cứng nhắc ở đó, cô cảm thấy chính mình cần phải đi:“ Nếu đã đem anh về bình an, vậy em đi trước đây, miễn cho em lại gây thêm phiền toái cho anh, Giang ca anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cô duỗi tay muốn lấy túi xách đặt bên cạnh Giang Khả, tay lại đột nhiên bị anh bắt lấy.
Dụ Nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn qua.
Giang Khả biết hành động này của mình không ổn, liền buông tay ra.
“Anh muốn nói chuyện ngày hôm nay với em, vốn dĩ đã nói sẽ bảo vệ em thật tốt,không để em phải uống rượu, em trước đó không có thói quen uống, lúc đó chắc đã rất khó chịu đi...”
Anh làm sao nhìn không ra là cô rất khó chịu.
Cô phải ráng chịu đựng để đối phó với người khác, lực chú ý của Giang Khả lúc ấy đặt trên người cô, nhưng sau khi dùng bữa xong anh còn phải nói chuyện với giám đốc bên kia, không có cách nào quan tâm trực tiếp tới cô.
Cô hẳn đã rất khó xử.
Dụ Nhiên nói:“Vẫn ổn, chỉ là rượu quá nồng, còn lại không quá khó chịu.”
Cô nói chuyện vẫn luôn ôn hòa như vậy, tạo cho người khác một cảm giác thoải mái khi nghe, ánh đèn trong nhà chiếu lên người làm cô cũng như mang một luồng sáng nhẹ nhàng dễ chịu.
Một cô gái dịu dàng luôn dễ dàng làm cho những chàng trai khác có ý nghĩ muốn bảo vệ.
Dụ Nhiên lại không than trách gì với ai, mặc kệ gặp phải điều gì khó chịu thì vẫn luôn giữ trong lòng, làm gì cũng luôn là một mình đơn độc.
Giang Khả đau lòng cho cô, rất muốn bảo vệ cô thật tốt.
Không biết có phải nguyên nhân do cồn gây ra không, nhưng hôm nay anh cảm thấy mình so với thường ngày súc động hơn nhiều... Có rất nhiều lời muốn nói.
Anh luôn cảm thấy mình có thể chờ, lúc này anh lại phát hiện kỳ thực sức chịu đựng của mình không tốt đến vậy, ít nhất là đối với cô.
“Dụ Nhiên, chúng ta có phải mới đây đã quen nhau được hai năm rồi không?”
Anh chợt nói.
“Không sai biệt lắm, sao thế?”
“Anh vẫn luôn muốn hỏi, em có người yêu thích chưa?”
Từ khi cô đến Dung Thành, ngày bắt đầu đến công ty phỏng vấn, ban đầu họ chỉ là đồng nghiệp, sau lại trở thành bạn bè.
Dụ Nhiên thích đơn lẻ cô độc, lời nói không nhiều, làm việc cũng luôn ôn nhu tinh tế, tan làm nếu lỡ bắt gặp mèo hoang trên đường, hôm sau cô sẽ mang thức ăn cho mèo đến cho chúng.
Anh thích một cô gái như vậy.
Đồng thời bên cạnh Dụ Nhiên hình như cũng không có nhiều bạn bè nam giới, vì thế anh luôn có ảo giác cơ hội của mình sẽ rất cao.
Hiện tại sự ảo giác đó nhờ thêm chất cồn làm anh nhất thời xúc động.
Anh nhìn về phía Dụ Nhiên.
Có lẽ đề tài này chuyển đến quá nhanh chóng làm cho Dụ Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn.
Giang Khả nhẫn nại giải thích:“ Anh cũng không có ý gì khác, em đừng hoảng....”
“Em biết....”
“Ừm.”
“Nhưng...em bây giờ còn chưa tính đến phương diện tình cảm, thật xin lỗi.”
Dù đã phần nào biết trước đáp án, nhưng khi nghe được trực tiếp thì vẫn có chút mất mát.
Giang Khả hỏi:“Vì sao thế, là đã quen không tính chuyện tình cảm, hay là... đã có người yêu thích?”
“Cũng có thể xem là như vậy.”
“Người kia là ai, anh có quen biết không?”
Dụ Nhiên nháy mắt một cái, sau đó chậm rãi nói:“Anh không quen đâu.”
Giang Khả rũ mắt, cười khẽ:“Thì ra là thế.”
“Không sao, anh chỉ là muốn nói ra thôi, nếu không được thì chúng ta lại làm bạn.”
Dụ Nhiên muốn nói lời gì đó an ủi, nhưng ngẫm lại thì cô lấy tư cách gì mà nói chứ.
“Anh nhớ uống trà giải rượu, thời gian không còn sớm nữa, em về trước đây.”
Cô đem trà đưa đến.
Đôi tay mảnh khảnh kia phát sáng giống như gọi người khác nắm lấy.
Trong lòng Giang Khả bỗng gợn sóng.
Giống như có thứ gì đó vốn đang được đặt trên cao, nay là dần rơi xuống đất.
Anh nhận lấy, sau đó nhìn cô cầm túi xách rời đi.
Nhưng là cảm xúc không cam lòng vẫn còn đó không cách nào giảm đi được.
Giang Khả nhìn chằm chằm ngọn đèn treo trên trần nhà, ánh đèn làm người khác có chút nhức mắt.
Quen biết lâu như thế, anh chưa từng thấy cô có gì khác thường với những người đàn ông khác, làm sao có người yêu thích chứ?
Giang Khả, là mày quá kém cỏi, không cách nào đi vào ánh mắt cô ấy.
Dụ Nhiên sau khi rời khỏi thì bắt được chuyến xe buýt cuối cùng, ngồi xuống hàng ghế phía sau, nhìn tòa chung cư ngày càng xa dần.
Ý tứ của Giang Khả không phải cô không hiểu.
Đều là người trưởng thành, cũng không phải bị ngốc, cô đã sớm cảm nhận được ý tứ của Giang Khả.
Giống như Kỷ Thiến nói, anh làm cấp trên nhưng lại chấp nhận hạ mình làm bạn với cô, giúp đỡ cô mọi lúc, như thế thì làm sao có thể không có gì chứ.
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ xem xét, có lẽ cô sẽ có một chút gì đó rung động.
Giang Khả là một người tốt, tính cách cũng trầm ổn, nếu thật sự có khả năng thì anh là một đối tượng yêu đương không tồi.
Nếu mọi thứ cứ chậm rãi trôi qua không có gì như trước, có lẽ khi Giang Khả mở lời thì cô sẽ đồng ý.
Nhưng là trên đời không có hai chữ 'nếu như', cô thật sự chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Tống Liệt.
Cô cũng muốn nói lời từ biệt, cũng muốn kiềm chế để mọi thứ cứ vậy mà trôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác đều như bị hãm trong vũng bùn sâu không có cách nào thoát ra, nếu đã như vậy thì làm sao cô có thể nắm tay người khác mà bước tiếp chứ.
Về đến tiểu khu, rất nhiều người đang dắt cún đi dạo bên dưới, chỗ Dụ Nhiên ở là một khu 7 tầng cũ kĩ nên cũng có một số người đã ở rất lâu, đôi khi những tầng cao còn bị mất điện hỏng đèn, may thay các cô chỉ ở tầng 2 không cao lắm.
Dụ Nhiên vừa mở cửa ra liền nghe thanh âm của Kỷ Thiến.
Cô nàng đang nói chuyện điện thoại ở phòng khách, hiển nhiên là vừa đi làm về vì bộ đồ đi làm trên người còn chưa thay ra.
“Tôi không phải đã nói việc đó nhất định phải để nghệ sĩ lên tiếng xin lỗi sao? Nếu không chúng ta lại phải gánh thay trách nhiệm cho cậu ta à? Ngày thường không để ý nhiều không ngờ đau đầu lại là chính mình, lúc trước ai chiêu mộ cậu ta vào công ty đấy? Không giải quyết được thì báo lên cấp trên, hủy hợp đồng.”
“Đúng vậy, quan hệ công chúng phải tốt một chút, ngày nay trong ngành này cạnh tranh rất mạnh đấy, ai ai cũng đều muốn chiếm lưu lượng cao, không thể chỉ vì một vấn đề nhỏ mà mắc sai lầm được.”
“OK, về người mới tôi sẽ giải quyết, yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất của mọi người.”
Dụ Nhiên sớm đã thành thói quen, vừa nghe vừa đem cơm đặt lên bàn giúp cô nàng.
Kỷ Thiến tắt điện thoại, than ngắn thở dài mà chạy đến bàn cơm.
“Đói sắp chết rồi, cả ngày toàn bận việc chả ăn gì cả.”
“Nhanh ăn đi, đều là món cậu thích đấy, không lại bị nguội.”
Kỷ Thiến cầm đũa lên:“Vẫn là Nhiên Nhiên thật ôn nhu, tớ cứ thế này ở công ty thì sớm muộn cũng điên mất.”
Dụ Nhiên hỏi:“Có nghệ sĩ phạm sai lầm?”
“Cũng không hẳn, chuyện như vậy vẫn luôn gặp vài lần, bộ phận quan hệ công chúng lần nào cũng bận sức đầu mẻ trán, lần này để chính người nghệ sĩ kia đi nhận lỗi đi, chúng tớ không gánh nữa. Điều tớ tức giận hơn là một người mới rất có tiềm lực đã bị cướp đi! Đâu phải lúc nào cũng gặp được một bảo vật, vậy mà lại bị bên 'ngàn đao không tha' Lâm Ngu(*) lấy đi, P*”
(*) Ngu ở đây mang ý nghĩa là vui vẻ nha.
Tính cách của Kỷ Thiến rất cởi mở hoạt bát, lúc làm việc thì sóng gió ầm ầm, nhưng khi ở cùng Dụ Nhiên thì hoàn toàn trái ngược, cô nàng thích chia sẻ mọi điều thú vị trong cuộc sống và công việc cho cô nghe, Dụ Nhiên liền im lặng nghe, thỉnh thoảng lại cười.
Thỉnh thoảng Kỷ Thiến gặp chuyện rắc rối, cô liền đảm nhận vai trò an ủi.
Kỷ Thiến tuy rằng hơi kiêu ngạo nhưng phần nghĩa khí vẫn là phần hơn. Lúc trước khi Dụ Nhiên lần đầu tiên đi làm sau khi tốt nghiệp đại học nên bị khi dễ, Kỷ Thiến đóng vai một người qua đường bên vực cho cô, vì thế hai người mới quen biết nhau, sau đó mối quan hệ càng lúc càng tốt.
Nghe cô nàng nói xong, Dụ Nhiên bỗng nhớ đến một chuyện: “Ca sĩ Tống Liệt mà hai hôm trước cậu nhắc đến có phải cũng thuộc Lâm Ngu không?”
“A, đúng thế, Nhiên Nhiên cậu vậy mà còn để ý đến những vấn đề này nha.”
“Không có, bỗng nhiên nhớ ra nên hỏi một chút thôi.”
“Nhưng mà người tranh đoạt với chúng tớ chính là ông chủ của bên đó, tên là Cố Lâm, ánh mắt anh ta rất tàn nhẫn, làm việc gì cũng dứt khoát, cũng không biết thế quái nào lần này lại nhìn trúng người tớ chọn, sao lại hạ mình để giành người như vậy chứ?” Khi nhắc đến anh ta ánh mắt Kỷ Thiến có chút thay đổi:“ Dù sao lần này tớ cũng nhất quyết phải giành người về lại.”
Khi nghe đến cái tên này, trong đầu Dụ Nhiên bỗng như có gì đó hiện lên.
Cô khẽ nhíu mày.
“Cố Lâm?”
Cái tên này cô mới nghe từ Giang Khả, là một tên có tiền ăn chơi trác táng, cũng không biết tại sao cô lại nghĩ đến chiếc xe hơi màu đen kia.
“Đúng vậy.”
Trong lòng Dụ Nhiên nghĩ đến một khả năng, vì thế chậm rãi hỏi thử.
“Cậu nói chính là ông chủ của Lâm Ngu, người tên Cố Lâm có quen biết với Tống Liệt sao?”
Kỷ Thiến sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến với một người không bao giờ có hứng thú về những chuyện bát quái trong giới giải trí như Dụ Nhiên mà lúc này lại tò mò như vậy.
“Chuyện này có chút nội tình nhưng không nhiều người biết, tớ nói cho cậu này, bọn họ trong cùng một công ty thì chắc chắn có quen biết, hơn nữa mấy năm gần đây không phải Tống Liệt rất nổi tiếng sao, càng khẳng định quan hệ với Cố Lâm không tồi, mà hiện tại cậu ấy cũng không phải một ca sĩ đơn thuần đâu, hình như lúc trước là thuộc bên đối tác của Cố Lâm đấy, chẳng qua ít người nghe đến thôi.”
Nghe xong cả người Dụ Nhiên đều sửng sờ, thật lâu mới hồi phục lại.
Thì ra là như thế.
Thì ra bọn họ có quen biết.
Trách không được hôm nay Tống Liệt lại biết nhiều đến vậy.
Cậu là trơ mắt nhìn cô cùng Giang Khả đi vào bữa tiệc.