Tràn Ngập Ôn Nhu

Chương 4: Chương 4




Kỷ Thiến không phát hiện ra cô khác thường, hỏi:“Sao thế? Bỗng nhiên quan tâm đến vấn đề này như vậy?”

Dụ Nhiên lắc đầu:“Không có gì, chỉ là tò mò một chút thôi, vậy nếu anh ta là đối thủ của cậu thì khi đến bàn chuyện hợp tác làm sao còn có thể xin chữ ký chứ?”

“Trong cái vòng này không đơn giản như cậu tưởng đâu, nghệ sĩ của chúng tớ muốn mở rộng quan hệ để tham gia chương trình thì trước sau gì cũng sẽ gặp những nghệ sĩ bên kia thôi. Một số người cho dù thực sự không ưa gì nhau nhưng khi tham gia cùng một chương trình vẫn phải giả vờ rằng quan hệ rất tốt. Hơn nữa, tớ qua đó cũng chỉ vì việc người mới mình nhìn được bị cướp đi thôi, có lẽ cấp trên công ty vẫn có chuyện hợp tác với bên kia.”

“Thì ra là như thế.”

“Không còn cách nào khác, vì công việc cả thôi, nếu về sau bên Cố Lâm tìm công ty các cậu bàn chuyện hợp tác thì tuyệt đối đừng nhận, tớ cùng anh ta quyết 'không đội trời chung'.”

Dụ Nhiên cười cười:“Được, nhưng thế giới hẳn không nhỏ đến mức đó đâu.”

.......

Dụ Nhiên tưởng rằng việc đêm đó ít nhiều sẽ làm cho có chút xấu hổ, ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và Giang Khả.

Nhưng sau khi đi làm thì anh vẫn giống như lúc trước.

Chào hỏi với cô, đưa văn kiện cho cô xử lý, cùng nhau đi họp.

Không có gì thay đổi cả.

Một đêm mở lời kia cũng giống như một giấc mộng, với Giang Khả có lẽ chỉ là do say rượu nên nhất thời xúc động.

Hiện tại anh đã tỉnh rượu nên đương nhiên mọi thứ tan thành mây khói.

Dụ Nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt.

Có những lúc thích hợp làm bạn nhưng chưa chắc gì thích hợp làm người yêu, cô cũng không phải là một người quá dũng cảm để mạo hiểm thử.

Sau bữa tiệc hôm đó đương nhiên mọi thứ ngày càng tốt đẹp, kinh doanh của Du Nghệ hai năm trở lại đây đã mạnh hơn nên trong giới đã có chút tiếng tăm, trận hợp tác này càng là một cơ hội khó bắt vì đối phương là bên đài truyền hình nổi tiếng, sau này mọi kế hoạch về sân khấu hay các chương trình đều do bọn họ phụ trách.

Dụ Nhiên trong khoảng thời gian này công việc cũng vì thế bận rộn hơn, bôn ba khắp nơi, hoàn thành xong kế hoạch còn phải đến đài truyền hình để sắp xếp và điều chỉnh mọi thứ cho thật tốt.

Quá trình ghi hình ở tập đầu tiên sẽ nhanh chóng được bắt đầu, nhiệm vụ của bọn họ cơ bản cũng đã hoàn thành, sau đó liền chuẩn bị chu đáo cho tập thứ hai.

Dụ Nhiên cùng đồng nghiệp đi đến đài truyền hình để tham gia cuộc họp chuẩn bị lên kế hoạch cho tập thứ hai, nhưng giám đốc của dự án vẫn đang có cuộc họp nên bọn họ tạm thời nghỉ ngơi trong phòng chờ.

Lần này là cuộc thi về ca hát, họ không chịu trách nhiệm về thiết bị âm thanh mà chỉ lo lên kế hoạch cho tất cả sân khấu.

Khi đến làm việc trực tiếp thì thực sự rất mệt, nhưng nó lại không giống với việc chỉ bàn kế hoạch qua mạng trong công ty, giống như Kỷ Thiến nói, đi đến tận nơi như vậy vừa được rèn luyện sức khỏe vừa được thấy những người nổi tiếng, các cô gái cùng tham gia vào dự án lần này đều rất vui vẻ.

Giang Khả nghĩ rằng Dụ Nhiên cũng thích điều này, cho nên trong khi chờ đợi không biết anh lấy từ đâu ra danh sách của những người tham gia đưa cho cô.

“Ngày mai chắc chắn chúng ta lại đến đây cho xem, con gái các em đều thích ngắm người nổi tiếng mà. Ở đây anh có một danh sách nội bộ, em xem thử coi có người nào mà em thích tham gia chương trình này không?”

Dụ Nhiên nhận lấy, còn chưa kịp nhìn qua thì đã bị những cô gái cùng tổ giật lấy.

“Giang ca lấy từ đâu thế? Ôi đều là những ngôi sao em thích.”

“Đúng vậy, là Giang ca thật lợi hại nên chúng em mới được nhận lấy được kế hoạch hạng mục này, bọn em đều nhận được ánh sáng từ anh đấy, đây là danh sách ngày mai quay tập đầu đúng không?”

Giang Khả nói:“Ừm, người nổi tiếng rất nhiều, nhưng hạng mục này thành công đều là công lao của cả tổ, danh sách này là anh lấy từ người bạn, là bí mật nên bọn em chỉ xem chứ đừng đi nói với người khác.”

“Chúng em biết rồi ạ, trời ơi, còn có Đường Kiều nữa này!”

Các cô gái đều yêu thích người nổi tiếng nên chạm đến vấn đề này liền nói không ngừng nghỉ, Dụ Nhiên chỉ an tĩnh ở một bên không nói chuyện.

Cô vốn đang ngồi, đứng dậy cầm ly nước lên định uống liền nghe các cô nàng hô lên: “Còn có Tống Liệt kìa! Ngày mai có phải chúng ta sẽ gặp được cậu ấy không? Đúng là hợp tác cùng đài truyền hình sướng thật, được gần idol đến như vậy!”

Tay cầm ly nước của Dụ Nhiên cứng đờ.

Qua vài giây mới hồi phục trở lại, ánh mắt cô trầm tĩnh, động tác thong thả mà uống nước.

Nhưng suy nghĩ lại chú ý đến lời nói của các cô nàng.

“Cô cũng thích cậu ấy?”

“Đúng vậy, năm ngoái tôi có xem ca khúc cậu ấy phát hành, đúng là một cơn bão cuồng phong mà.”

“Tôi cũng rất thích cậu ấy, 'anh yêu' của tôi đúng là soái đến không chịu được, ngày mai nếu có thể tận mắt nhìn thấy cậu ấy thì tôi đã mãn nguyện cả một năm rồi!”

“Cô bao nhiêu tuổi rồi còn gọi cậu ấy là 'anh yêu' chứ, người ta năm nay mới có 21 thôi đấy, gọi là 'em trai' đi.”

Uống xong nước, Dụ Nhiên đặt chiếc ly xuống, các cô gái vẫn còn đang bàn luận hăng say.

Dụ Nhiên đi đến bên cửa sổ hóng gió, bên dưới tòa cao tầng là đường xá xung quanh nhưng có lẽ do không phải giờ cao điểm nên xe không đông lắm, một cơn gió thổi đến có chút lạnh.

Dung Thành lại muốn mưa, chân trời âm u, mây đen giăng kín.

Cô giơ tay lên sờ vào khuyên tai.

Nhưng bên trên lại không có gì.

Tâm tình vốn đang lặng yên cũng bởi vì vậy mà khẽ lung lay.

Dụ Nhiên cẩn thận sờ lại nhưng khuyên tai thật sự không có, cô theo bản năng đi tìm dưới sàn nhà trong phòng, dưới sàn nhà sạch sẽ ngăn nắp, làm gì có cái khuyên tai nào.

Cô từ sau bữa tiệc cũng không để ý gì đến nó, bởi vì bình thường thật sự rất khó rơi, làm gì có chuyện chỉ vài ngày mà rơi đến hai ba lần.

Chiếc khuyên tai đó là trong một buổi dạo chợ đêm năm đó mua, không quá quý giá nhưng đeo lâu như vậy ít nhiều cũng có chút quen thuộc.

Dụ Nhiên không muốn kinh động đến đồng nghiệp nên cũng bỏ qua vấn đề này, chỉ nghĩ lúc về sẽ tìm lại thử xem.

“Bàn bạc xong rồi, chúng ta có thể đi.”

Trong một văn phòng của tòa nhà, Cố Lâm vừa nói chuyện với người khác trở về liền nhìn thấy Tống Liệt đang ngồi trên sô pha ngắm một chiếc khuyên tai.

Anh sau khi về đây thì vẫn luôn cầm nó.

Cẩn thận, thưởng thức, giống như là một vật đồ cổ gì đó rất quý hiếm.

Nếu vật kia là một món trang sức giá trị to lớn thì anh ta cũng chẳng bất ngờ gì, là con ông cháu cha nhiều tiền như vậy thì cho dù siêu xe cũng có thể tặng cho người khác trong mấy giây, Cố Lâm đã thấy rất nhiều.

Nhưng cố tình lại không phải.

Chiếc khuyên tai trong tay Tống Liệt là một vật rẻ mạt, rõ ràng có thể mua tùy ý ở bên đường, bình thường Cố Lâm còn khinh thường xem những thứ như vậy.

Nhưng Tống Liệt lại giống như đang nghiên cứu một món bảo bối.

Anh hơi nghiêng đầu suy tư đánh giá vật trong tay, chỉ là biểu cảm hơi lơ đãng, Cố Lâm đến gần xem thử, nói anh nghiên cứu vật này còn không bằng bảo anh đang nhìn nó đến xuất thần.

Điên rồi sao?

Cố Lâm nhíu mày, duỗi tay đưa đến trước mặt anh quơ quơ.

Mí mắt Tống Liệt giật giật, ánh mắt khôi phục lại sự lãnh đạm, nhìn anh ta: “Làm sao?”

“Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào vật này nên tò mò muốn xem thử cậu suy nghĩ cái gì.”

“Không có gì.”

Tống Liệt đứng lên:“Sự việc bàn xong rồi?”

“Không có sai sót gì, ngày mai là ngày quay chương trình đầu tiên, trở về chuẩn bị cho tốt đi.”

“Được.”

“Người anh em, vật kia trong tay cậu ném đi, tôi sẽ mua cho cậu một món thật giá trị.”

Tống Liệt không ném, ngược lại còn cất vào túi áo.

Cố Lâm sửng sốt:“Rốt cuộc là ai đưa mà coi trọng đến vậy?”

“Nhặt được.”

“Tôi mới không tin.”

Cố Lâm nghĩ đến cô gái bên cạnh Giang Khả ngày đó, hai năm nay chưa thấy Tống Liệt có tai tiếng gì, vất vả lắm bây giờ mới thấy dấu vết, anh ta rất tò mò nha.

Nếu người anh em của anh ta đối đầu với tình địch của mình thì thật sự chơi rất vui đấy.

Nhưng mà đối với vấn đề này Tống Liệt không muốn đề cập đến.

“Sân khấu lần này sắp xếp thế nào?”

“Vẫn tốt, tôi biết cậu chú trọng điều đó nên đã nói chuyện tốt với giám đốc hạng mục này, bọn họ lần này mời một công ty kế hoạch có tiếng không tồi trong ngành, dàn âm thanh cũng điều chỉnh tốt nhất, lần này một chương trình lớn như vậy khẳng định bọn họ sẽ chuẩn bị thật tốt thôi.”

Hai người đi ra khỏi văn phòng.

Hai tay Tống Liệt cắm vào túi, tư thái nhàn nhã, tùy ý lại lười biếng.

Trên hành lang là các nhân viên cầm văn kiện bận rộn qua lại, ở đây là Đài truyền hình nổi tiếng, tính bảo mật rất cao nên bọn họ cũng không sợ bị chụp lén.

Cố Lâm nghĩ đến một việc.

“Hai ngày này có người chụp được ảnh bữa trước chúng ta đi ăn, bất quá không có sao, chỉ là có võng hồng(*) trùng hợp trong WC gặp được cậu, hôm đó chắc không có chuyện gì đi?”

(*)chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

“Anh muốn nói đến chuyện gì?”

Cố Lâm cười rất có ẩn ý:“Cậu nói thử xem?”

Anh ta biết Tống Liệt sẽ không nói.

Nhưng anh khẳng định hiểu ý tứ của chính mình mà.

“Nghĩ cũng thật trùng hợp, Dung Thành lớn như vậy, gặp được nhau cũng không dễ dàng gì.”

Tống Liệt không nói.

Lời vừa nói xong, cửa của phòng nghỉ mở ra, một đoàn người đi về phía phòng tổng giám đốc.

Trong đó có một cô gái ôm văn kiện đang nói chuyện với người bên cạnh.

Ôn nhu lại nhẹ nhàng, quan trọng là gương mặt kia có chút quen.

Cố Lâm trong nháy mắt liền không nói nữa.

Lẳng lặng nhìn từng người từng người rời đi.

Việc bọn họ đang nói hiển nhiên là về cuộc họp, làm gì có thời gian rảnh mà nhìn đến hai người.

Nhưng mà trong lòng Cố Lâm xẹt qua một câu: Vả mặt tới thật nhanh.

Anh ta nhìn về phía Tống Liệt.

Tống Liệt cũng thấy được, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô không dời đi.

Cố Lâm nói: “Kỳ thật tôi vẫn luôn rất muốn hỏi, cô ấy có phải vị người nhà kia của cậu không?”

“Anh nói nhiều quá.”

Tống Liệt đứng thẳng người, tay trong túi cũng lấy ra, anh đi về phía kia.

Cố Lâm kinh ngạc:“Chúng ta không phải phải rời đi sao?”

“Tạm thời không đi nữa.”

Không mất nhiều thời gian để hoàn thành kế hoạch, cũng nhanh chóng tới giờ tan làm, công việc một ngày đã kết thúc rồi, sau đó mọi người của Du Nghệ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Giang Khả và Dụ Nhiên đi ở phía trước.

Anh ở một bên bàn về nội dung công tác:“ Tập tiếp theo là tổ chức ở sân vận động, chủ đề cũng không giống như trước nữa, rất nhiều chi tiết cần phải chú ý, em kiểm tra rồi đưa văn kiện cho anh xem.”

“Được.”

Giang Khả nhìn bầu trời âm u bên ngoài nói:“Em hôm nay vẫn ngồi xe buýt về sao?”

“Có lẽ thế.”

“Sắp mưa to rồi, em cũng không mang ô, để anh tiện đường đưa em về.”

Dung Thành chính là thất thường như vậy, buổi sáng lúc rời giường có thể mặt trời chiếu rực rỡ, buổi chiều liền mưa to không ngừng.

Nhưng chỗ này về nơi hai người ở chính là hai con đường trái ngược, thế nào mà tiện đường?

Nếu ngày thường cũng có thể nhưng hôm nay lại có cuộc họp, đâu phải chỉ có một mình cô, cô cũng không muốn mình đặc biệt như vậy.

“Không sao đâu, hiện tại còn chưa mưa.”

“Cũng không có phiền toái gì, em đi đến trạm xe rất xa, anh đưa về sẽ tiện hơn.”

“Thật sự không cần đâu.”

“Nếu em để ý đến cái nhìn của đồng nghiệp thì không cần thiết.”

“Không phải, em một lát còn muốn đến công ty một chuyến, không cần phiền toái như vậy.”

Dụ Nhiên ôm chặt văn kiện trong ngực, cúi đầu đi về phía trước.

Giang Khả cũng không còn cách nào khác.

Hai cô gái đồng nghiệp cùng tổ viện lý do bàn về công việc với Giang Khả nên khi Dụ Nhiên đi toilet xong thì bên ngoài đã không còn ai.

Cô lấy điện thoại, là tin nhắn của một cô gái cùng tổ: Thật có lỗi a chị Nhiên Nhiên, chúng em có chút việc cần về công ty xử lý nên đã đi trước với Giang ca rồi, chị một lát cũng về nhà mà đúng không? Vậy trực tiếp tan làm nha, hẹn ngày mai gặp.

Dụ Nhiên nhìn trên hành lang không có một bóng người, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Không phải vì cô bị đồng nghiệp bỏ lại, mà vì tiếng 'chị' kia.

Năm nay cô chỉ mới 23, đối phương hình như còn lớn hơn cô vài tuổi, vậy mà kêu cô là chị?

Dụ Nhiên lại xem như không có gì cất điện thoại vào túi.

Nhưng mà dự báo thời tiết làm gì có chuyện gạt người, vừa ra khỏi đài truyền hình liền đổ mưa lớn.

Dự báo còn nói sẽ có sấm chớp, hiện tại dù chỉ mới là mưa to tầm tã cũng đủ xối lạnh thấu tim gan người khác.

Bầu trời trong nháy mắt cũng chuyển sang tối đen.

Những người xung quanh hoặc là có người đón, hoặc là có mang ô mà rời đi, chỉ có Dụ Nhiên là lẻ loi đứng một mình trước cổng lớn.

Cô dùng phần mềm gọi xe nhưng đợi mãi cũng không thấy chiếc xe nào, từ đây đi đến trạm xe cũng phải 10 phút, chắc bị mưa xối ướt sạch hết.

Bên đường cách đó không xa, có một chiếc xe hơi màu đen.

Tống Liệt ngồi ở ghế sau nhìn về phía cô qua lớp cửa kính, đôi mắt thâm trầm.

Những ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cửa xe như đang tính toán điều gì đó.

Bên ngoài mưa to đến nỗi, những hạt mưa rơi xuống đập vào kính mà bên trong vẫn có thể nghe được.

Rõ ràng rất để ý, lại cố tình không nói.

Cố Lâm ngồi ở ghế phụ liếc nhìn anh:“ Không qua?”

Tống Liệt thật lâu vẫn không trả lời.

Sau đó khẽ nhắm mắt lại, dựa người lên ghế.

Trong đầu anh hiện lên rất nhiều khung cảnh, có cảnh cô cùng người đàn ông tên Giang Khả kia ở bên nhau, có cảnh cô nhìn anh cười, xoa đầu gọi anh là A Liệt, cũng có cảnh mắt cô ửng đỏ nói chia tay cùng anh.

Mỗi một cảnh đều là những gì anh không hề muốn nghĩ đến, nhưng khi thấy cô thì mọi thứ đều xuất hiện trong đầu, tất cả càng làm cho tâm đau như cắt.

Anh vô số lần nhớ đến cô, nhớ đến phát điên, cho dù là đoạn thời gian đau khổ và sa đọa sau khi cô đi hay là lúc anh thờ ơ lạnh lùng bắt đầu cuộc sống mới thì vẫn thế, anh không có cách nào kiềm chế tình cảm của mình đối với cô.

Anh là quá hận cô, hận cô lúc trước lại ra đi dứt khoát như thế, không một tiếng động nào mà biến mất khỏi thế giới của anh.

Nhưng đáng hận là thế, nhưng vẫn không kiềm được mà yêu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.