Trấn Nhỏ

Chương 47: Chương 47: Chiến tranh




“Rời đi trước kế hoạch.”

Faun giao bộ đàm liên lạc cho đội trưởng mỗi đội.

“Thông báo cho các thành viên trong nhóm mấy người phụ trách, tập hợp tại rừng càng sớm càng tốt.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Roger sốt sắng hỏi. “Mai chúng ta mới đi mà.”

“Bọn Lính Gác đã tìm thấy Jody, chẳng mấy chốc nơi này sẽ trở thành chiến trường. Đối đầu trực tiếp không có lợi cho chúng ta, chúng ta phải cướp tay trên bọn chúng vào rừng đi trong sương mù dày đặc. Bây giờ đi thông báo đi, ngay lập tức.”

“Được, em đi liền, còn anh thì sao?” Roger hỏi.

“Tôi phải đi tìm người, tôi sẽ đến tham gia các cậu sớm, nhớ đừng đợi trong rừng, cứ băng qua kẹp sắt trước.”

“Chúng em sẽ đợi anh.”

“Không cần đợi tôi, Lukes sẽ dẫn các cậu, nghe theo anh ấy.”

Roger liếc Lukes một cái nhưng nhìn không ra biểu tình trên mặt anh, cũng nhìn không ra tâm tình anh.

“Đi đi, chúng tôi còn có vài lời muốn nói.”

Roger cùng những người khác thức thời rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Faun và Lukes, bầu không khí ngay lập tức trở nên rất yên tĩnh.

“Em định đi tìm Emily?” Lukes hỏi. Emily là chìa khóa để chạy trốn khỏi trấn nhỏ, là người mà Faun phải đi tìm.

“Và còn có Velorica, tôi hi vọng em ấy có thể đi cùng chúng ta.” Faun mở ngăn kéo lấy hộp đạn cướp được từ chốt bảo vệ, lắp đầy băng đạn, phần còn lại nhét vào túi.

Chỉ còn lại một bộ đàm, Faun đưa nó cho Lukes, tức thì Lukes nhét lại vào tay cậu.

“Tôi sẽ ở cạnh Roger, em cần nó hơn tôi, tôi phải biết em đang ở đâu.”

“Được rồi. Tôi sẽ gặp lại anh sớm thôi.” Faun nâng gò má anh hôn lên, giống ngày thường hôn lên đôi môi ấy. Bờ môi rời khỏi, Lukes nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nhìn vào ánh mắt xanh thẳm.

Faun cảm thấy anh có rất nhiều điều muốn nói, song lại không thể nói, điều này làm cậu cảm thấy bất an.

“Có chuyện gì vậy? Anh làm tôi lo lắng.” Faun nói, “Tôi có nên giữ anh lại bên người và để đám Roger đợi trong rừng một chút.”

“Không, tôi sẽ dẫn họ vào, tôi sẽ đợi em.” Lukes nói, “Không cần lo lắng, đừng để bị phân tâm. Đi mau đi, như thế chúng ta có thể sớm gặp lại.”

Faun hôn anh lần nữa, họ ôm chặt nhau một lúc rồi tách ra. Lukes đi vào rừng gia nhập Roger, Faun đến nhà hàng Magic Hand tìm Emily. Chia nhau hành động.

Khi xuống lầu, Faun liếc nhìn cánh cửa sắt dưới tầng hầm, quần áo ở cửa đã biến mất. Bill không biết đã đi đâu.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Faun đã gấp rút thu gọn thời gian, mà tác phong bọn Lính Gác cũng không hề chậm. Muốn phát động một cuộc chiến báo thù vốn không phải là cái gì cần phải đắn đo cân nhắc, huống chi thực lực hai bên lại xa cách đến vậy. Kể từ khi bắt đầu nghi ngờ rằng Chúa tể có sự kiểm soát đáng sợ không ngờ lên dân trong trấn, Faun khó làm rõ được đó có phải là do Chúa tể có ý thức mà trao cho những người muốn rời đi những năng lực vô dụng, hay đó là bởi những người có năng lực vô dụng mới muốn rời đi. Mà sự thật lại bất đắc dĩ như vậy, những Người Du Hành trên phương diện siêu năng lực này không thể là đối thủ cho bọn Lính Gác, giống như một nhóm người tay không tấc sắt bất lực trước một đội quân trang bị tận răng.

Việc này đảo lộn điên cuồng trong đầu cậu, song thay vì khống chế bản thân khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ, việc này trái lại khiến cậu càng tập trung suy luận. Tầm nhìn của cậu càng rộng mở, thính giác nhạy bén hơn, hành động cũng càng thận trọng và tinh nhanh.

Faun băng qua con hẻm nhỏ quen thuộc, mau chóng tiếp cận cửa sau nhà hàng Magic Hand. Mỗi quán ăn đều có cửa sau, đấy là chuyện đương nhiên, cánh cửa sau này vô cùng có ích. Faun vọt vào nhà ăn, cậu biết đây là lần cuối cùng cậu bước vào nhà hàng này. Có bắt đầu cũng có kết thúc, trong đầu cậu nghĩ đến câu này.

Emily đang ngồi ở quầy hút thuốc, bây giờ không phải là giờ ăn, quán hàng không có khách.

Faun bước vào, ngỏ ý cô đi cùng cậu.

“Đi đâu?” Emily dập tắt ngọn khói nhỏ trên tay. Không phải cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cô thiếu cảm giác cấp bách.

“Tôi cần cô.” Faun nói, “Lần này không chỉ cần cô cho tôi chút thời gian, mà là cần cô cố hết sức giúp tôi.”

“Là một người bình thường, tôi hẳn nên hỏi tại sao? Thế nhưng dường như tôi không có mấy hứng thú với cái lý do tại sao. Vì anh đã nói như vậy, tôi còn gì khác ngoài việc đồng ý.” Cô cởi tạp dề, bỏ nó lại quầy, như thể cô biết mình sẽ không bao giờ cần nó nữa.

“Bonard, anh có muốn đi với chúng tôi không?” Faun hỏi nhà bếp.

“Không đâu, tôi vẫn sẽ ở đây.” Đầu bếp nghiêng người ra nói, “Tôi luôn mơ ước được mở một nhà hàng, mà ở thế giới bên ngoài lại có khó khăn này nọ. Nơi này cũng rất tốt, giấc mơ thành sự thật, vả lại không cần phải trả tiền thuê nhà.”

“Tôi rất thích cơm gà của anh. Nếu ra ngoài có gặp lại, tôi sẽ luôn ghé thăm. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh.” Faun nói, “Tạm biệt.”

Bonard bắt tay cậu thay lời tạm biệt.

Y tình nguyện ở lại, Faun không nhớ rõ hắn có năng xuất chúng gì, vì vậy y không phải là một phần tử bạo lực như bọn Lính Gác, cũng không phải để tận hưởng niềm vui bề trên ưu việt. Y muốn ở lại hoàn toàn bởi vì trấn nhỏ đã cho y cuộc sống ông yêu thích. Faun không kìm được tự hỏi, liệu thị trấn nhỏ này thực sự không có lấy một điểm tốt. Phải chăng nó hiện hữu một xã hội lý tưởng không thể tồn tại trong thế giới thực? Trấn nhỏ mang đến cho mọi người khả năng thực hiện ước mơ, có thể thỏa thích làm những gì mình muốn.

Không. Càng gần thời khắc rời đi, càng dễ sinh thiện cảm khó hiểu.

Faun coi đó là dấu hiệu Chúa tể đang hấp hối. Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình - thiên đường giả tạo này cần phải bị phá hủy.

Khi đến gần cửa hàng bói toán, Faun muốn để Emily đợi trong hẻm một lát, bây giờ kẻ thù ẩn thân ở khắp mọi nơi, cậu không thể mạo hiểm. Kì thực cậu không muốn đến cửa hàng bói toán lắm, không muốn chạm mặt Holk. Điều này có lợi cho cả hai. Holk là một người khôn ngoan, nhưng những người khôn ngoan cũng sẽ có lúc khó tránh khỏi phân vân, cho nên họ đều biết không gặp nhau là biện pháp tốt nhất.

May mắn thay, Faun tìm thấy Velorica co ro ở góc bên ngoài cửa hàng bói toán, em cuộn người vùi đầu vào gối. Faun ôm em, em nhẹ tựa một chiếc lá.

“Ôm lấy anh.” Faun vỗ vai em an ủi.

Velorica ôm chặt cổ cậu, Faun cảm thấy em không ngừng run rẩy. Em gầy đến thế, khi run rẩy gần như có thể nghe thấy tiếng xương va chạm.

Faun ôm em, chạy về hướng rừng cây.

Đột nhiên cậu cảm thấy có người đuổi theo, không chỉ rất gần, có thể còn có người chặn đường.

Dẫn theo một phụ nữ và một đứa trẻ thật khó để chiếm thế thượng phong trong trận bao vây này, vì vậy cậu dứt khoát dừng lại và trao Velorica cho Emily.

“Cô có thể cho mình thời gian không?”

“Không,“ Emily nói. Đây là một trò đùa của Chúa tể, cô chỉ có thể cho người khác thời gian, mà đem lại cho bản thân mình chỉ có thể là đánh đổi.

“Hai người hãy bảo vệ lẫn nhau.” Faun nói, “Tôi sẽ dụ chúng đi, hai người ngay lập tức chạy vào trong rừng. Đừng trì hoãn, nếu không tôi sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn với bọn chúng.”

Nói xong cậu muốn chạy đi, Emily bắt được ngón tay cậu, mặc dù chỉ là một cú nhấp nhẹ nhưng thế là đủ.

Faun nói: “Cảm ơn.”

Emily không trả lời, cô chưa bao giờ đáp lại lời cảm tạ của người khác, nhưng lại quay người nắm lấy bàn tay gầy gò khẳng khiu của Velorica.

Faun hướng tới phía phát ra tiếng bước chân.

Kẻ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là Keller. Quả là một người bạn cũ. Faun hiểu rõ hắn hơn những tên khác, vì vậy ngay lúc cậu cảm thấy khẩu súng trên tay bắt đầu nóng lên cũng không hốt hoảng giống lần gặp đầu tiên, năng lực của Keller không gây bỏng thực sự, hơn nữa còn có thời gian sinh tồn của Emily đang bảo vệ cậu.

Thay vì vứt khẩu súng nóng, Faun giơ lên và bắn một phát vào Keller. Viên đạn xuyên qua vai hắn, cú va chạm khiến hắn ngã ngửa.

Đây là phát súng đầu tiên, đại biểu chiến tranh trong trấn nhỏ chính thức bắt đầu.

Faun nấp vào góc, ngoảnh đầu xác định vị trí của Emily và Velorica, họ không còn ở đó nữa.

Cậu nhét khẩu súng lục vào túi, giảm bớt cảm giác bỏng rát khi tiếp xúc kim loại từ lòng bàn tay. Keller kêu la thảm thiết trên mặt đất khiến những Lính Gác khác thận trọng hơn, Faun không thể thấy nơi họ đang trốn.

Nếu cậu là một Lính Gác, cậu sẽ lên kế hoạch cho trận chiến trả thù này như thế nào?

Harold có thể nhìn xuyên qua toàn bộ hẻm ngõ, dễ dàng tìm được nơi ẩn náu của cậu. Nelson có thể vô thanh vô tức tiếp cận cậu, cho cậu một đòn chí mạng từ đằng sau. Nhưng ngay cả khi Faun vạch rõ kế hoạch của chúng, cậu cũng không cách nào chống trả lại loại tấn công tột cùng lén lút này.

Có người ở đằng sau ấn đầu cậu đâm sầm vào tường. Cậu luôn cảnh giác, vì vậy va đập không quá nặng nề.

Faun theo hướng bàn tay vô hình tung một cú đấm, đánh trúng mặt Nelson đang tàng hình, đồng thời nghe hắn rú lên. Sau đó từ một nơi không khả năng có người xuất hiện ló ra thân hình của Robbins. Trong tay hắn cầm một cây gậy sắt và đập mạnh vào đầu Faun.

Faun không thể tránh thoát hoàn toàn, thanh sắt đập vào tai cậu, nhất thời cả thế giới bỗng chốc cô đọng thành một tiếng vang kim loại. Mọi việc vẫn chưa kết thúc. Một cái thùng sắt từ góc nặng nề di chuyển, ngáng lấy chân cậu.

Nelson không còn tàng hình nữa, Tom đô con và những Lính Gác khác áp chặt Faun lên tường.

“Bắt được mày rồi.” Jody Winston xuất hiện ở lối vào của con hẻm nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu vào lưng khiến mặt hắn phủ đầy bóng tối.

Faun muốn nói chuyện, đột nhiên một cơn đau nhói xộc vào trong óc, Fink mặt không đổi sắc nhìn cậu.

“Cảm thấy thế nào?” Jody lạnh lùng hỏi. “Không ngờ rằng có thể ôn lại mộng đẹp nhanh đến vậy.”

Cơ thể Faun phủ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng điều đó cũng có nghĩa là mọi thứ đều ổn. Cậu không đánh mất ý thức, cơn đau tuy khó nhịn, nhưng không thực sự có thể tổn thương cậu.

“Tao cứ ngỡ giấc mộng đẹp nhất giữa hai chúng ta hẳn là được tề tựu, cớ sao mày lại cách xa tao đến vậy?”

“Tao thực sự có hơi sợ mày”, Jody nói. “Vì vậy muốn cách xa mày một chút. Từ đây tao vẫn có thể thưởng thức bộ dạng thống khổ của mày. Mày dường như là một người rất giỏi chịu đựng, chúng chưa cho mày đau đủ sao?”

Theo hiệu lệnh của hắn, Robbins giơ thanh sắt trong tay lên nhắm ngay má của Faun. Nhát này nhất định sẽ khiến cậu máu chảy ròng ròng, xương gò má gãy vụn, thế nhưng trên mặt Faun lại như chưa từng xuất hiện vết thương nào.

“Điều gì đã xảy ra với cơ thể của mày?” Jody tò mò hỏi. Hắn để Robbins nắm lấy cằm Faun, vặn qua hướng khác để cho hắn xem những vết tích đáng lẽ nên ở đó song lại không hề tồn tại.

“Đây là một bí ẩn.” Faun nhìn hắn. “Nếu mày có gan lại đây, tao sẽ nói cho mày biết.”

Jody không dám, sự kiêng kị của hắn đối với cậu đã ăn sâu tận xương tủy, dũng khí đến gần cậu của hắn đã vĩnh viễn ra đi cùng với năm inch tôn nghiêm kia. Đối với Jody mà nói, bản thân Faun mới là một bí ẩn, từ việc trong đau đớn cùng cực mà vẫn có thể khiêu khích hắn khiến hắn có cảm giác thắng lợi trước mẳt chỉ là một ảo ảnh ngắn ngủi.

Không lẽ nó còn bí mật nào chuyển bại thành thắng?

Jody nghi thần nghi quỷ, một mình Faun ở lại đối chọi với bọn chúng, nội chuyện đó thôi cũng đã không tưởng rồi.

Hắn cảnh giác, nhìn xung quanh, dù cho có rất nhiều Lính Gác vây quanh vẫn không có được cảm giác an toàn.

Faun Clark này không từ mọi thủ đoạn phá hủy trấn nhỏ, một kẻ dám thách thức Chúa tể với quá nhiều mưu kế. Cho đến nay nó chưa phạm phải bất kỳ sai lầm ngu xuẩn nào, chắc chắn sẽ không bao giờ tự đặt mình vào nguy hiểm nếu không chuẩn bị sẵn kế hoạch. Phương pháp của cậu để đối phó với chúng là vô tận, không lo thiếu thốn. Có lẽ giết nó ngay là tốt nhất. Nhưng bất kể điều gì kỳ lạ xảy ra trên cơ thể cậu, làm thế nào nó có được một thân thể bất tử, giết cậu ngay lập tức không đáp ứng được nguyện vọng của Jody.

Jody hi vọng cậu chịu càng nhiều thống khổ, để cậu trải nghiệm đau đớn và sỉ nhục mà hắn đã chịu đựng trong quằn quại vô tận. Không chỉ muốn cậu chịu đựng nỗi thống khổ như vậy, còn có Sứ Giả. Tra tấn Faun và Lukes sẽ là trò tiêu khiển hàng đầu của hắn tại trấn nhỏ trong một thời gian rất dài.

Tuy nhiên điều ước này e rằng sẽ rơi vào hư không.

Jody thấy mình bị một luồng sức mạnh không thể cưỡng lại lôi lên, bay về phía bên kia con hẻm trong tiếng gào thét kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.