Mở cửa ra, trong lòng Faun vẫn còn một chút căng thẳng, thật không ngoa khi nói rằng cậu lo lắng đề phòng.
Cậu biết cái người cuộn tròn trong góc luôn có thể ném cậu lên không trung bất cứ lúc nào, ép lên tường, khiến cậu va đập khắp nơi như một quả bóng tennis mất kiểm soát, cuối cùng cậu có thể xương sườn toàn thân gãy nát và hộp sọ vỡ vụn mà mất mạng. Tuy nhiên, những thứ khiến cậu lo lắng đã không xảy ra. Bill chỉ nhìn cậu đặt bánh sandwich và sữa trước mặt gã.
Faun không dùng đại ly chén giấy mà sử dụng chiếc đĩa sứ trắng và cốc thủy tinh xinh xắn sạch sẽ.
Cậu hiểu cho dù cậu cẩn thận đến đâu, trong hoàn cảnh cậu đơn thương độc mã Bill luôn có thể dễ dàng giết cậu rồi thong dong rời đi, vì vậy cậu dứt khoát không phòng ngừa gì thừa thãi.
Bộ chén đĩa đẹp đẽ này đối với Faun rất nguy hiểm, song đối với Bill đó là một loại tín nhiệm, gã cảm thấy bản thân có giá trị, được tôn trọng. Gã lặng lẽ hoàn tất bữa sáng đơn giản, thời điểm gã trả lại cái cốc thủy tinh, Faun biết gã sẽ không tái lạm dụng năng lực mình, vì vậy khi rời đi cậu không khóa cửa, đồng thời đặt chiếc áo khoác đen dài gió thổi không lọt bên ngoài cửa.
Đánh giá của Bill về cậu có thể đúng. Faun thầm nghĩ, cậu quả thực có chủ ý thao túng tâm lý người khác, dùng một bữa sáng bình thường, một đĩa thức ăn viền vàng và một ly thủy tinh để hòa giải sự thù địch và oán hận giữa họ. Bill vẫn sẽ chấp nhất với sự sống còn của trấn nhỏ, nhưng không còn là đối thủ của cậu nữa.
Rời khỏi tầng hầm, Faun rất muốn ghé qua trấn trên. Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu cậu, khiến cậu đề phòng khác thường. Gần đây, cậu vẫn hoài nghi trước những suy nghĩ đột ngột và khôn lường của mình, sợ rằng đó là Chúa tể kiểm soát cậu. Nhưng do không có bằng chứng xác thực, đây vẫn vỏn vẹn là sự ngờ vực và hoài nghi mà thôi. Nếu Chúa tể có thể kiểm soát suy nghĩ cậu, thì dù ý nghĩ đó là bất chợt nảy sinh hay đắn đo suy luận đều rất có khả năng đã bị tác động tư tưởng, về việc này cậu thực sự không thể làm gì được.
Faun đi đến quảng trường trung tâm, ngồi trên băng ghế cạnh giếng ước nguyện một lát, bắt đầu hồi tưởng từng sự kiện xảy ra sau khi vào trấn nhỏ. Cậu những tưởng mình có thể sẽ quên một vài tiểu tiết, song lạ lùng thay, từng chi tiết về trấn nhỏ đều được cậu nhớ ra rõ mồn một. Không chỉ nhớ mỗi một lời mà Lukes nói mà mọi thương tổn cậu phải chịu, ngay cả những dân cư trấn nhỏ chỉ có mới gặp một lần cũng có thể nhớ lại tức thì. Cậu thậm chí còn nhớ ra cô gái môi xỏ khuyên bạc mà lần đầu tiên bước vào nhà hàng Magic Hand cậu trông thấy.
Tối mai họ sẽ bước vào màn sương mù dày đặc, tuy rằng đây là con đường duy nhất, trong lòng Faun lại dai dẳng một loại bất an khó thể hình dung.
Trấn nhỏ hiếm khi yên tĩnh, cậu cảm thấy có điều gì tồi tệ sắp xảy ra.
Rồi cậu thấy một người từ cuối con đường vắng bước tới.
Là Rikki.
Faun không ngờ rằng là bà ấy. Vì mối quan hệ với Jody, Rikki gần như cho người khác cảm giác không tồn tại. Bà tựa một món đồ của Jody, một màn hình, bất kể Jody có nói chuyện quỷ quái gì, bà vẫn sẽ nở nụ cười không chút nào chân thực ấy phụ họa.
Faun nhìn bà chậm rãi đi lại, tận đến khi bà lại gần mới phát hiện trên người bà dính máu.
Bà không còn trẻ, thậm chí già hơn so với tuổi thật, và những chấn thương như vậy chắc chắn sẽ khiến bà không thể chịu đựng được. Nhưng Faun không nhìn thấy trên gương mặt bà toát ra vẻ đau đớn, chỉ là tư thế đi lại hơi khó khăn. Cậu đứng dậy, đỡ lấy đôi vai loạng choạng của bà.
“Rikki, bà làm sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
“Ông ấy đâu rồi?”, Rikki đau thương hỏi “Jody đâu rồi?”
“Bà bị thương, ai làm bà bị thương?”
Bọn Lính Gác sẽ làm việc này? Bọn chúng không có lý do gì để làm tổn thương người đàn bà đáng thương này, nhưng chúng hẳn cũng biết Rikki không phải là vợ thực sự của Jody, vì vậy cũng sẽ chẳng tôn trọng bà mấy.
Faun khiến bà ngồi xuống băng ghế, kiểm tra thương thế bà. Máu chảy ra từ gần đầu gối, Faun nói: “Tôi muốn nhìn qua vết thương bà, hi vọng bà có thể thông cảm.”
Cậu xắn quần bà lên để lộ bắp chân. Rikki không ngăn cản, dường như ngoài việc tìm dò hỏi tung tích của Jody, không gì có thể khiến bà bận tâm.
Vết thương không chỉ có một, trông như vết cắt từ một con dao sắc bén.
“Rikki, những vết thương này là gì?”
Rikki thương tâm nhìn cậu. Faun thực không đành lòng nhìn vào mắt bà, bởi đó không chỉ chứa đựng nỗi bi thương và lo lắng, còn xen lẫn một loại tình yêu ép buộc méo mó.
Tại sao Jody lại có năng lực này?
“Rikki, tôi muốn đưa bà về để cầm máu cho bà, bà không nên cử động, hãy để tôi giúp bà.”
Faun cố gắng bế bà lên, song thình lình, Rikki hai tay nắm chặt bả vai cậu, giọng nói trở nên sắc lạnh dị thường, không còn run rẩy vì thương tâm và đau đớn.
Bà nhìn vào mắt Faun, như một giáo viên đặt câu hỏi cho học sinh: “Mời cậu cho tôi biết, Jody đang ở đâu?”
Khi Rikki hỏi câu hỏi này, trong lòng Faun đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, tựa như mình đã mất vài giây ký ức, trở nên trống rỗng. Cậu xác định không hề trả lời câu hỏi của Rikki, nhưng cảm giác quái dị này khiến cậu hơi nâng cao cảnh giác.
Đây không phải là một địa phương bình thường, mọi người đều có năng lực của riêng mình.
Faun nhìn xuống chân Rikki, mắt lướt qua những vết thương kia, phát hiện trên chân phải của Rikki có nhiều hơn một vệt máu. Đồng thời, Faun cũng nhận thấy sự kỳ lạ của những vết thương này. Mỗi miệng máu có cùng chiều dài, cho dù dùng thước kẻ đo đạc cũng không thể chuẩn xác đến vậy. Đây cũng không phải là vết cắt từ một con dao thông thường, là cái giá cho năng lực của bà.
Faun nắm lấy tay bà, giờ cậu không thể để bà đi. Bất kể năng lực gì mà Rikki vừa sử dụng, mục đích phải là để cứu Jody.
Tay cậu nhắm vào cổ Rikki, nhất định phải làm bà bất tỉnh mới được. Phản ứng của Faun vượt qua người bình thường, hành động không để lộ chút do dự, song Rikki chỉ cần mở miệng. Tốc độ của bà cũng không chậm chút nào, âm thanh sắc bén hét lớn: “Ông ấy đang ở trong cửa hàng bói toán, Jody đang ở trong cửa hàng bói toán!”
Faun dừng tay đập vào cổ bà, lúc này không cần làm bất tỉnh người đàn bà tội nghiệp này, bà không biết mình đang làm gì, bà không cách nào kiểm soát bản thân.
Faun liếc về hướng cửa hàng bói toán, một vài Lính Gác nấp trong hẻm đã xông vào. Cậu không lo cho Holk, hắn là một tên không dễ chọc vào, hắn chắc chắn sẽ giảm thiểu tổn thất của mình đến mức thấp nhất, có lẽ đến một chiếc ghế còn chẳng bị hỏng.
Thật đáng tiếc, con tin hoàn hảo Jody đã không còn dùng được nữa.
Cậu bỏ lại Rikki rời khỏi tầm mắt đám Lính Gác, trước khi chúng giải cứu Jody và chấn chỉnh để đối phó với cậu, từng thời khác đều phải được tận dụng.
Keller đá văng cánh cửa kính tiệm bói toán, Velorica từ cửa sổ chạy trốn, núp dưới gầm bàn. Keller không có hứng thú với cô bé gầy trơ xương này, thậm chí miễn là em không gây cản trở hắn còn không muốn phí thêm một giây để nhìn vào em.
Hắn và mấy tên Lính Gác khác vọt vào phòng bói toán của Holk, toan lật tung bàn, lục soát toàn bộ căn phòng, thế nhưng đập vào tầm mắt là Jody Winston ngồi ở bàn bói toán bên cạnh một nhà ngoại cảm đang mỉm cười.
“Đây không phải là thứ tôi muốn thấy.” Holk nói, “Thật không may, tôi đã bị tên cảnh sát khốn khiếp kia lợi dụng.”
Ánh mắt bọn Lính Gác rơi lên khuôn mặt thủ lĩnh chúng. Jody Winston sắc mặt trắng bệnh tái nhợt, trước sau không thể hồi phục hồng hào. Những gì Faun đã gây ra cho hắn không chỉ là một thân xác thương tích nghiêm trọng, phần lớn là sự chà đạp tâm lý đối với hắn. Hắn không còn là một thằng đàn ông hoàn chỉnh, thậm chí trong suy nghĩ hắn, hắn còn không phải là người. Hắn ta vĩnh viễn nhớ tới thời điểm cậu giẫm đạp lên tôn nghiêm hắn, loại khinh miệt hiện hữu trong ánh mắt cậu.
Keller và bọn Lính Gác tại hiện trường không tin vào sự bao biện của Holk, nhưng chúng cần Jody để ra quyết định phải làm gì.
“Bọn mày ra ngoài trước đi.” Jody khàn giọng nói, đám Lính Gác vâng lời rút khỏi phòng bói toán, chỉ chừa lại hai người trong phòng.
“Tình huống này trông không giống như chúng tìm thấy tao và cứu tao khỏi nơi này.” Jody lạnh lẽo nói.
“Cũng giống như dự định thả người của tôi, có đúng không?” Holk nói, “Tôi là bất đắc dĩ, ông hẳn đã biết tên khốn cảnh sát kia có đủ mọi cách đối phó với chúng ta chứ nhỉ.”
“Nó đe dọa mày?”
“Đúng, chính là như vậy, hắn đã đe dọa tôi, ép tôi giấu ông.”
“Tao không muốn nói điều này trước mặt bọn chúng, nhưng mày nên biết rõ, chúng vâng lời tao vì năng lực của tao, còn mày bị năng lực ảnh hưởng thì ngược lại.”
“Ông cho rằng tôi nên hận ông?”
“Chúng ta ngồi đối mặt như thế này, mỗi giây đều khiến mày thêm hận tao, vì vậy tao không thể tin những lời mày nói.”
“Vậy chúng ta không cần bàn luận về niềm tin.” Holk nói, “Hãy bàn về vấn đề tốt hơn. Nói tóm lại, mọi hành vi của con người nên bắt nguồn từ lợi ích. Ông nghĩ đi giúp tên khốn cảnh sát kia sẽ đem lại cho tôi ích lợi gì? Tôi không muốn rời một li khỏi trấn nhỏ, mặc dù tôi không hoàn toàn đồng ý với việc ông và hắn đối đầu, nhưng tôi đồng ý với quan điểm của ông về trấn nhỏ. Nơi này rất tốt, không coi là thiên đường thì cũng tính là vườn Eden.”
Jody nói: “Nó dùng gì đe dọa mày? Súng sao? Theo như tao được biết, năng lực của nó chỉ là chỉ là biến ra một cây bút, còn mày có thể khiến nó thịt nát xương tan.”
“Đúng vậy, nhưng từ lúc hắn vào trấn nhỏ cho đến giờ, hắn đã dùng năng lực của mình vào những gì? Hầu như không có, nhưng hắn lại - xin lỗi, tôi chỉ có thể nghĩ ra từ gà bay chó sủa, quay đám Lính Gác như quay dế. Tôi không muốn nói cho ông biết hắn đe dọa tôi bằng cách gì, nhưng tôi cho ông một lời khuyên, đừng khiêu khích hắn, đừng ép hắn đi ngược lại chính nghĩa.”
Jody mặt lạnh nhìn hắn.
Holk nói: “Lời khuyên này không thu tiền, hàng miễn phí.”
“Coi như mày thực sự bị nó đe dọa, tao cũng không thể vờ như chưa có gì xảy ra.”
“Tôi đâu có ngược đãi ông, một ngày đều cho ăn đủ ba bữa, bởi thế ông mới có đủ sức ngồi đây.”
Trong phòng bói toán của hắn khắp nơi đều đặt chăn thảm và Jody hiểu rõ tại sao. Ngay cả khi cánh cân của Holk có bị lệch, Jody cũng không muốn đối đầu với hắn.
Tên cảnh sát khốn khiếp đó thực sự rất giỏi trong việc tìm kiếm trợ giúp và luôn biết cách tận dụng mọi thứ xung quanh để giải quyết vấn đề.
“Chúng ta tốt nhất nên giữ khoảng cách,“ Jody nói.
“Đồng ý,“ Holk nói, “Chạm mặt càng ít, càng ít hận thù “.
Thù hận vĩnh viễn là điều tất yếu. Holk nhìn Jody đứng dậy, quay người ra ngoài. Trong đầu hắn đang suy nghĩ gì? Hẳn là báo thù. Lời khuyên là miễn phí, những thứ miễn phí thường hiếm khi được coi trọng.
“Velorica?”
Cô bé xương khô dè dặt thò đầu ra khỏi cửa.
“Vào đi, lại đây với anh,“ Holk nói. “Em có nghĩ rằng anh đang làm sai không?”
Velorica không lập tức trả lời, chỉ dùng đôi mắt khổng lồ nhìn hắn.
“Em có nghĩ rằng anh không nên để tên ấy thoát?”
“Anh nên nhắc nhở cảnh sát Clark, hoặc để em nhắc anh ấy.”
“Nhắc nhở hắn cái gì? Nhắc nhở rằng Rikki chưa bao giờ sử dụng năng lực thế nhưng hôm nay bà ta đã hỏi rất nhiều người cùng một vấn đề? Em nên mừng vì anh biết trước, vừa nghe Rikki gào thét liền để Jodie ngồi trên cái ghế kia.”
Ánh mắt Velorica mang theo ý trách cứ.
Holk nhìn thấy, thế nhưng mức độ trách cứ có nhẹ hơn chỉ trích, vì vậy hắn nhếch miệng cười.
“Không ai có thể tránh được câu hỏi của Rikki, đó mới là thuật đọc tâm thực sự. Lại đây.” Holk gọi cô bé đến bên cạnh, kêu em lật một lá bài trên bàn. Velorica chọn một lá.
Tòa tháp.[1]
“Anh không thích lá này.”
“Tại sao?”
“Tháp đổ.”
“Nhưng nói không chừng đây là mong muốn của Chúa tể.” Holk đầy ẩn ý nói, “Em có thể vấp ngã họ, nhưng không thể ngăn cản họ tiến lên. Có một kết cuộc chắc chắn sẽ xảy ra, tòa tháp sụp đổ không chỉ là sự hủy diệt mà còn là một khởi đầu mới. Tại sao sự sụp đổ này không đến sớm hơn chứ?”
Velorica đặt lá bài xuống, lùi về sau vài bước, rồi quay người chạy ra ngoài.
Holk ngồi vào bàn cầm lấy quân bài, chăm chú nhìn vào tòa tháp bị đánh vụn. Đột nhiên, quả cầu pha lê trên kệ đối diện nứt ra rồi vỡ tan, như bị một viên đạn bắn trúng.
Tòa tháp trong tay hắn cũng biến thành một đống tro tàn.
-----Hết chương 46-----
[1]Lá The Tower (Tòa tháp) nói về sự thay đổi đột ngột, sự kiện không mong đợi hoặc mang tính hủy diệt, là sự mâu thuẫn hay đánh mất niềm tin, sự phát triển bị cản trở. Lá bài biểu tượng cho những gì có thể trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất đối với chúng ta, và nó cũng là một tiếng gọi thức tỉnh. The Tower đại diện cho khát vọng chạm đến thiên đường của con người. Lá bài The Tower có thể khiến chúng ta cảm thấy được giải phóng và được nhắc nhở bằng những kinh nghiệm của mình nhưng nó cho chúng ta một cơ hội để rũ bỏ đi những gì cũ kĩ, đồng thời xây dựng những nền tảng mới để hỗ trợ cho những gì chúng ta tin tưởng cùng giá trị của chúng. (Nguồn: Ultimately Tarot by John Field – Hạ Thiên dịch.)