Trấn Nhỏ

Chương 3: Chương 3: Nhà ngoại cảm




Khách sạn Poli nằm ở giữa ngã ba phía sau đồn cảnh sát, mái dốc và cửa sổ khung gỗ theo phong cách Tudor[1] hiện ra đặc biệt cổ kính thần bí trong đêm mưa.

Faun ướt nhẹp đi vào, trước tiên giẫm chân lên tấm thảm ở cửa. Không có người ở quầy, chỉ bày một chồng các mẫu đăng ký trống.

Cậu nhấn chuông gọi trên bàn, qua rất lâu mới có một người đàn ông còn ngái ngủ bước ra. Chủ nhân khách sạn Poli có ngoại hình điển hình của người Do Thái, mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc, một tay gỡ mái tóc loạn đi bộ đến quầy.

“Xin chào.” Faun nói.

Đối phương nhìn cậu sợ hãi, đây cơ hồ là phản ứng đầu tiên khi mọi người trong trấn nhỏ nhìn thấy cậu.

“... Oh, chào buổi tối.”

“Tôi muốn ở lại một đêm, có căn phòng trống nào không?”

“Có.” Bức tường phía sau quầy treo đầy chìa khóa, tất cả các phòng đều trống. Poli do dự hỏi cậu: “Anh muốn ở căn nào?”

“Rẻ nhất.”

“Tất cả đều giống nhau.”

Poli đưa chìa khóa căn phòng 302, sau đó họ nhìn nhau một lúc.

“Tôi có cần đăng ký không?”

“Ồ, vâng.” Poli loay hoay, luống cuống đẩy chồng giấy trên quầy, lại không thể tìm thấy cây bút có thể sử dụng được.

Faun dùng cây bút đen kia viết tên và số giấy phép lái xe.

“Có nước nóng trong phòng.” Poli cố ý nhắc khi cậu lên lầu, giọng thần thái ngữ điệu đều không được tự nhiên, tựa hồ tận lực lấy lòng, gượng gạo làm ra một bộ dáng hiếu khách.

Căn phòng tiêu điều sạch sẽ, xung quanh trôi nổi tro bụi tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm được. Từng mảnh trang trí lạnh lùng nhắc nhở khách nhân rằng đó chỉ là phòng khách sạn, sẽ không bao giờ ấm áp được như một mái nhà. Faun đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, nhìn thấy những con phố vắng tanh và các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau trong cơn mưa. Cách hai con phố vẫn còn nơi sáng đèn, đó là trạm xăng của Lukes.

Cậu cởi bỏ quần áo ướt sũng, trong phòng tắm nhỏ hẹp tắm xối nước nóng. Thời điểm đặt lưng lên giường, cậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Đáng lẽ cậu đang nằm trên chiếc giường lớn ở khách sạn năm sao, tận hưởng dịch vụ phòng như ở nhà, nếu có thời gian, cậu có thể đến quán bar vũ trường thưởng thức chút rượu. Tại thời điểm này, ngước nhìn lên trần nhà trong khách sạn yên tĩnh như phần mộ, lại như có dòng suy nghĩ nhét đầy tâm trí.

Cậu phải đem bí mật của thị trấn làm sáng tỏ.

Nghĩ ngơi chốc lát, cậu với tay lấy quần áo trên sàn, một cây bút rơi ra khỏi túi quần. Cậu không khỏi sững sờ, vừa nãy cậu để cây bút bi đen lại trên quầy, và giờ cậu lại có một cây bút khác. Điểm khác biệt là lớp vỏ bên ngoài của cây bút không còn màu đen, mà là màu xanh đậm, thoạt nhìn có hơi bí ẩn.

Thật nhiều điều quái lạ phát sinh đêm nay, Faun đặt cây bút mới lên tủ đầu giường, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, bắt đầu nghĩ bậy bạ. Cậu từ trước tới giờ không tin vào các sự kiện tâm linh, nhưng hiện tại cậu không thể không tự hỏi phải chăng cây bút này đã biến ra từ không khí.

Bầu không khí quái dị của thị trấn như một loại virus khiến cậu nhiễm tật xấu nghi thần nghi quỷ.

Cậu tắt đèn, cố gắng trấn tĩnh, cậu cần một giấc ngủ ngon để bổ sung năng lượng đối phó với những điều kì lạ này.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Vào sáng sớm, mưa rào cuối cùng cũng trở thành mưa phùn.

Hôm nay là Chủ Nhật, Faun kéo rèm cửa và thấy Poli đang ở cổng chính tản bộ. Ông vẫn mặc bộ đồ ngủ sọc, chân trần mang dép, dọc theo con đường nhỏ ẩm ướt đi thẳng, mấy phút sau liền quay đầu trở về. Cứ như vậy tới tới đi đi không dưới năm lần, mỗi lần trở lại cửa, Poli luôn cúi xuống và nhặt một thứ gì đó từ mặt đất.

Faun mặc quần áo vẫn còn ẩm ướt vào, do dự một lúc khi thấy cây bút trên bàn cạnh giường ngủ, cuối cùng cậu nhét nó vào túi. Trước tiên cậu phải tìm lại đồ của mình, xe sẽ không tự dưng biến mất. May mắn thay, trấn nhỏ không lớn, cậu trở lại trạm xăng, Lukes vẫn đang ngủ trên băng ghế dài.

Faun đánh thức anh dậy, anh mở mắt ra, đôi mắt dưới tia nắng sớm phát ra sắc xanh lục sáng ngời. Anh thực sự không nên lôi thôi như thế.

“Chào buổi sáng.”

“Cậu tới làm gì nữa?” Lukes dụi dụi đôi mắt ngồi dậy.

“Tới tìm xe của tôi.”

“Tôi đã bảo cậu đừng tìm nó nữa.”

“Vậy thì nói chuyện đi.”

“Nói cái gì? Tôi còn muốn ngủ, đừng làm phiền tôi.” Nói xong anh xoay người mặt hướng về lưng ghế dựa. Faun biết anh đang cố ý, đôi mắt mở của anh không hề buồn ngủ. Con đường cạnh trạm xăng ẩm ướt lầy lội, nhưng không có dấu bánh xe, cơn mưa rào cuốn trôi hết mọi dấu vết. Faun đã không khóa cửa khi bị tập kích, bất cứ ai cũng có thể lái xe đi sau khi cậu ta mất ý thức. Cậu nhìn vào hai đầu của con đường trong chốc lát, một đầu thông với quảng trường trung tâm thị trấn, đầu kia dẫn đến khu rừng xung quanh.

Sẽ không có ai lái xe ra bên ngoài, mặc dù cậu đến trấn mới chỉ mười mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng sự quyến luyến của người dân đối với trấn nhỏ. Dùng nguyên văn của Lukes là “Quả thực yêu chết nó.” Nếu không có nguyên nhân bất đắc dĩ, họ tựa hồ rất bằng lòng với hiện trạng.

Faun cuối cùng lựa chọn đi đến quảng trường. Bây giờ không có thắp đèn lồng ban đêm, trấn nhỏ trong cơn mưa phùn trông tiêu điều hơn mấy phần, mà người trên đường phố cũng bắt đầu nhiều. Hầu hết mọi người hoặc đứng hoặc ngồi ở hiên nhà nhìn cậu đi ngang qua. Người đi bộ trên đường sau khi đi lướt qua cũng sẽ ngoái đầu nhìn lại, giống như họ chưa bao giờ thấy một người lạ, khiến Faun cảm thấy mình trở thành quái vật duy nhất trong trấn nhỏ.

Cậu đi qua một cửa hàng với rèm cửa màu đen, đường viền trên kính treo đầy vật li kì cổ quái – xương cốt, tóc tai, tiền xu, pha lê, chất lỏng màu đỏ vẽ những hoa văn quỷ dị, một ít đèn lồng cho cửa sổ thiết kế âm u tăng thêm mấy phần sinh khí. Cậu nhìn thấy bên trong bức màn một bóng người thoáng qua, nhìn từ bên ngoài thì nó là một cửa hàng bói toán tâm linh.

Nói không chừng người ở đây sẵn sàng nói vài điều, các thầy đồng và thầy bói toán đều dựa vào sự dẻo miệng để kiếm tiền. Faun khó giải thích được nguyên nhân gì cậu ta nảy ra ý nghĩ như vậy, cửa hàng như có một loại ma lực không thể miêu tả hấp dẫn cậu. Cậu đẩy cửa vào, đằng sau cánh cửa trốn tránh một cô bé da đen đầu thắt đầy bím, cậu ngay lập tức giật mình kinh hãi. Đôi mắt em lớn đến khó tin, hai má gầy gò như một bộ xương khô. Faun đánh giá cách bài trí trong cửa hàng, chỉ cần bức màn được buông xuống, nơi này gần như tối đen như mực. Cô bé xương khô dường như muốn ngăn cản cậu, nhưng ngay lập tức giọng của một người đàn ông cất lên: “Mời khách vào.”

“Vâng, ngài Tống Sai.” Em gái vén bức màn bên trong, để lộ một căn phòng càng u ám.

Faun không buông lỏng đề phòng, vô cùng thận trọng. Bốn vách tường của căn phòng phát ra một ánh sáng tím đậm, chính giữa là một chiếc bàn tròn. Cậu từng thông qua một số vụ án tiếp xúc với các thầy đồng và thầy bói, phần lớn là phụ nữ da đen mập mạp. Vu thuật càng phổ biến ở một số nơi, có được sức mạnh thần quỷ cũng dễ dàng thuyết phục khách hơn. Song ngồi ở bàn tròn lại là một người đàn ông da trắng không mập chút nào, hắn có một cái tên kì lạ, khi Faun đến trước mặt hắn, hắn đang chơi poker ở trên bàn.

“Người mới đến?”

Faun nhìn hắn chia bài, thái độ của hắn không lãnh đạm như mọi người khác.

“Anh nhất định cảm thấy rất kinh ngạc, không biết phải làm sao.”

“Nơi này thực sự khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không đến nỗi không biết phải làm gì.”

“Tại sao anh đẩy cánh cửa này? Anh có tin vào tâm linh?”

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tâm linh đều là lời nói vô căn cứ, tôi đẩy cánh cửa này là bởi vì...”

“Là bởi vì có một loại sức mạnh thu hút anh hơn nữa làm cho anh nhầm tưởng rằng đó là quyết định của chính mình.”

“Anh muốn nói rằng anh thực sự nắm giữ năng lực vượt xa người thường?” Gọi hồn và cầu cơ đều là thủ đoạn lừa đảo, còn bói toán cũng là một trò chơi tâm lý do những kẻ lừa đảo am hiểu tâm kế dựng nên. Sự thẳng thắn của Faun ít nhiều sẽ khiến cho nhà ngoại cảm lúng túng, nhưng đối phương dường như đã sớm có chuẩn bị. Nhà ngoại cảm ngước đầu liếc nhìn cậu nói, “Đúng vậy, tôi có.”

“Đã như vậy, chiếc xe của tôi bị mất trộm, anh có thể giúp tôi tìm thấy nó.”

“Tôi không thể, không ai có thể.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

“Xe của anh không thuộc về thị trấn này.”

“Vậy anh có thể làm được gì? Uốn cong muỗng?”

“Bẻ cong muỗng rất đơn giản, tôi có thể.” Hắn quay đầu nhìn vào bên kệ, một bình gốm không chút dấu hiệu rơi xuống, cái muỗng bên trong rơi trên mặt đất, từ từ trước mắt Faun chậm rãi uốn cong. Mánh này cao cấp hơn nhiều so với những chiêu trò phiền nhiễu che tai che mắt người khác. Trầm mặc chốc lát, Faun nói: “Được rồi, tôi thừa nhận rằng tôi nhìn không ra bí quyết trong màn ảo thuật này, nhưng điều này không khiến tôi tin anh có linh lực.”

“Là thần lực.”

“Khác nhau chỗ nào?”

“Linh là bẩm sinh, có thể từ lúc sinh ra anh đã khác biệt, nhưng thần lực nhất định phải từ thần linh ban cho.”

Faun chú ý lúc nói chuyện bàn tay phải của hắn quét một ít bột từ trên bàn. Nó là gì? Bụi? Ma túy? Hay là thuốc gây ảo giác?

Nhà ngoại cảm cho cậu xem thứ trên ngón tay lưu lại, đó là đống tro tàn còn sót lại bởi việc đốt các trang sách. Faun không ngửi thấy mùi cháy cũng như không thấy ngọn lửa. Mỗi khi cậu đến một hoàn cảnh mới, cậu đều có thói quen chú ý quan sát, cậu có thể chắc chắn rằng chiếc bàn vẫn sạch sẽ khi cậu bước vào.

“Anh đã đốt cái gì?”

“Cái giá phải trả cho việc bẻ cong cái muỗng.”

“Tôi không hiểu.”

“Nói cách dễ hiểu hơn, đó là một sự trao đổi tương đương. Khi một điều phi thường xảy ra, anh phải hồi báo thần lực này.”

Hắn thực là tên lừa đảo tài giỏi.

Faun nghĩ thầm, không chỉ dùng mánh khóe đủa bỡn bịp người, mà còn tăng cho mánh khóe một tầng ý nghĩa. Cậu đã có ý định quay đi, nhưng vẫn muốn hỏi một chút: “Hồi báo ai?”

“Chúa tể.”

Faun đứng lên, đột nhiên nói, “Anh biết có một kẻ lừa đảo nổi tiếng dùng ý nghĩ di chuyển đồ vật đánh lừa mọi người. Hắn cũng dùng tên Tống Sai khi biểu diễn trên sân khấu.”

“Tôi biết, ông ấy từng là thần tượng thời thơ ấu của tôi, vì vậy tôi đã sử dụng tên của ông để xưng, nhưng chỉ là để làm ăn. Nếu không quen, anh có thể gọi tôi là Holk. Còn về phần Tống Sai, mọi người gọi ông ấy là kẻ lừa đảo, nhưng nếu không phải vậy thì sao? Có quá nhiều bí mật trên thế giới mà chúng ta không biết.”

Hầu như tất cả những kẻ lừa đảo đều tự bào chữa như vậy. Faun thừa nhận bị bầu không khí quỷ quái của thị trấn mê hoặc sinh ra một số phỏng đoán phi thực tế, nhưng để nhìn thấu được nơi kì lạ này còn cách rất xa.

“Anh phải cẩn thận.” Holk nói.

“Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn, tôi không làm vì anh, chỉ hi vọng có thể duy trì hiện trạng.”

Faun quay trở lại tiệm, cô bé xương khô đang nhìn trộm con phố đối diện.

“Em đang nhìn cái gì vậy?”

Faun không muốn dọa em, nhưng em vẫn bị giật mình, xoay người sợ hãi kêu lên.

“Xin lỗi, anh không có ý đó.”

Cô bé như chim sợ cành cong, Faun không thể không nhẹ nhàng an ủi. Nhưng khi cậu định tiến về phía trước, đột nhiên trượt chân ngã xuống kiên quyết.

Holk bước ra nói với bé gái: “Velorica, em không nên như thế, em đã gầy đến mức không còn hình dáng rồi.”

Faun đứng dậy nhìn cô bé tên Velorica, đúng lúc em nhìn lại anh, khuôn mặt tiều tụy hốc mắt hãm sâu, đôi mắt dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

“Tôi ổn,“ Faun nói. “Chỉ là bất cẩn, một tai nạn nhỏ.”

Holk nói ý vị sâu xa: “Cho nên tôi mới nói phải cẩn thận, bất cứ điều gì xảy ra ở đây đều không phải ngẫu nhiên.”

[1]Tudor là sự pha trộn giữa Phục Hưng và Gothic thời những năm 1500, kết cấu đặc trưng bởi tường viền khung gỗ và bên trong xây gạch, có nhiều cửa sổ hình chữ nhật, cửa sổ lồi ra ở các tầng trên, thiết kế mái với nhiều đầu hồi và kiểu ống khói độc đáo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.