Faun nhớ lại cái cảm giác bỏng rát.
Cậu ngồi trên băng ghế ở quảng trường nhìn vào lòng bàn tay phải của mình. Không thể nói cậu nhớ mọi dấu vân tay, nhưng đối với cơ thể củachính mình dù sao vẫn có thể nhớ kĩ một ít chi tiết nhỏ. Có một vết thương cũ chếch dưới lòng bàn tay, hai năm trước, một cánh cửa kính khổng lồ vỡ vụn trong một trận đấu súng, mảnh vỡ vạch ra một đường trên gang bàn tay đang che lấy mặt, mà bàn tay đã cứu con mắt cậu.
Hiện tại vết thương này ẩn giấu dưới dấu vân tay chằng chịt, trở nên kín đáo. Vết thương rồi sẽ khỏi hẳn, nhưng cơ thể yếu ớt nhạy cảm, các dây thần kinh trải rộng khắp cơ thể giờ khắc nhận biết được đau đớn nhanh chóng nhắc nhở não bộ phản ứng tránh trước nguy hiểm. Faun tin rằng cảm giác nóng cháy kia chỉ có thể đến từ bỏng nặng, vậy mà lòng bàn tay vẫn khôngtí sứt sẹo sau trận phỏng. Kì quái hơn chính là thời điểm cố vượt qua khu rừng, đột nhiên cậu lạc đường. Nhìn từ hướng trạm xăng, thị trấn cùng quốc lộ cách nhau chưa đầy nửa dặm (~0.8km), đi qua rừng cây nhiều lắm chỉ mất mười phút, nhưng vừa vào khu rừng quốc lộ đằng xa đã không thấy tăm hơi.
Điều này thực sự khó lý giải, tựa hồ có nguyên nhân kì quái gì làm ảnh hưởng mảnh rừng nhỏ này, khiến cho khoảng cách trở thành một tham số khó đoán trước được. Khi cậu từ bỏ hướng quốc lộ quay trở lại thị trấn, mọi thứ trở lại bình thường, dễ như ăn bánh đã đến được trạm xăng dầu.
Thật không biết là bị manhập hay hoang tưởng. Cậu đứng trong rừng, một nguồn sáng ở xa xa thu hútsự chú ý của cậu.
Ánh sáng trông rất giống với hiện tượng phản quang của gương, nhấp nháy ở đâu đó sâu trong rừng. Cậu đi về phía nguồn sáng, đi được nửa đường, cậu thấy một đoạn sắt lẫn trong đống lá rụng. Đó là một cái bẫy săn thú cỡ lớn, như một cái miệng rộng dữ tợn mở ra, những chiếc răng kim loại sắc nhọn nghênh chiến với bầu trời, bề mặt rỉ sét loang lổ, bên trên còn lưu lại dấu vết màu đen sậm, không biết có phải là máu khô hay không. Cậu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh phủ đầy kẹp sắt giống như thế này, lộ ra một góc lẫn trong bụi cỏ và lùm cây, uy hiếp mọi người không nên bất cẩn đến gần. Faun tự nhắc mình phải cẩn thận, ngoài những cái kẹp sắt lộ ra, e rằng còn có nhiều cạm bẫy chưa biết ẩn sâu hơn. Cậu không muốn mạo hiểm.
Những cái kẹp sắt này dùng để săn bắn sao? Nhưng cậu ta không thấy dấu vết của động vật lớn gần đó, ngay cả khi đi săn, cũng không cần có quá nhiều kẹp đến vậy, nhất định phải có một tác dụng đặc biệt khác mới bố trí chúng lâu dài ở đây.
“Hey, chạy lung tung đâu đấy.” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên. Keller cùng hai tay sai lững thửng đi lại.
Keller hói thù hằn tiếp cận cậu: “Sao mày không ngoan ngoãn ở lại thị trấn.”
“Tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi.”
“Haha, tự do, là cái đếch gì.”
Albert nịnh nọt cười theo.
“Bọn tao lại dạy cho mày cái gì gọi là tự do.”
Cơ bắp Faun căng chặt, cánh tay khổng lồ của Keller chộp tới, cậu né về sau, một đấm đánh trả. Keller vừa định mở mồm gào thét, nắm đấm đã đập lên mặt, tuy xương cốt hắn cứng rắn nhưng vẫn bị đánh thiếu điều ngã lăn quay.
Lần này thực đã chọc giận hắn.
Keller giơ nắm đấm xông tới như một con trâu bị khiêu khích. Faun thấy hắn chỉ được cái ỷ mạnh, lắc mình nhảy ra phía sau nắm lấy cánh tay quật ngã hắn xuống đất. Mất mấy giây Keller vẫn không hồi phục lại tinh thần, khuỷu tay Faun đè lên cổ họng hắn, đầu hắn cách một cái kẹp sắt gỉ chưa đầy một inch.
“Keller!” Albert hét lên, cho là hắn đã bị kẹp trúng, nhưng nhanh chóng nhận ra cái bẫy vẫn còn mở.
“Đừng cử động.” Faun cảnh báo “Tôi chỉ cần đẩy một cái đầu hắn liền đi tong.”
“Mày là cảnh sát, sao có thể làm chuyện như vậy?” Đồng tử Albert đảo dưới mí mắt dày, hơn nửa là đang âm mưu quỷ quái gì đó.
“Bởi vì là cảnh sát mới biết đối phó với uy hiếp. Bây giờ trả lời câu hỏi, ai đánh ngất tôi?”
Albert không nói chuyện, Fink người Andeans cơ hồ là người câm, Keller dường như muốn mởmiệng, mà Faun thì dùng hết sức ngăn cái mồm đầy thô tục của hắn lại.
“Là Lukes sao?”
Albert tự dưng cười: “Không phải hắn, mày khẳng định đoán không được đâu, nhưng không phải hắn.”
“Vậy là ai?”
Cái miệng nứt nẻ của tên lùn mập cười đến quỷ dị, gã trả lời: “Đó là Chúa tể.”
“Ai là Chúa tể?”
“Chúa tể đang ở đằng sau mày.”
Này nhất định là chiêu trò của Albert.
Faun xác định ngoài ba người họ không còn ai khác. Điều xảy ra tiếp theo khiến cậu lần nữa bất ngờ, sau gáy cậu đau điếng, nhưng may mắn lần này không đánh mất ý thức. Keller nhân lúc khuỷu tay cậu thả lỏng thoát ra, co chân đá ngã cậu. Faun theo bản năng cuộn tròn cơ thể tránh thương tích nghiêm trọng, nhưng ngoài dự đoán không có cú đấm đá hạ xuống. Khi cậu có thể mở mắt nhìn rõ mọi thứ, cậu thấy Lukes đang đứng trước mặt cậu.
“Nó không nên đến đây.” Keller nhổ máu trong miệng.
Faun không nghe trước đó bọn họ có nói chuyện. Trong một hoặc hai phút, tâm trí cậu lưng chừng giữa hôn mê và thanh tỉnh.
“Các người đã kiểm tra, cậu ta không phải mối đe dọa.”
“Nếu nó cứ chạy loạn khắp nơi, tao sẽ giết nó.”
“Mọi người đều có một lần như vậy.”
Keller trầm mặc chốc lát: “Nhưng mày có thể làm gì? Mày cái gì cũng không làm được. Coi chừng đấy, đừng để cho tao phát hiện đội ngũ của mày tăng thêm.” Nói xong hắn lập tức quay người rời đi.
Faun choáng váng vô cùng đến mức cậu có cảm giác nôn mửa. Cậu lo rằng xương cổ bị thương không nhẹ, nhưng Keller vừa khuất khỏi tầm mắt, đau đớn cùng choáng váng mau chóng biến mất. Cậu phát hiện mình chẳng có chỗ nào khó chịu.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cậu hỏi Lukes.
“Không phải tôi đã nói là cậu đừng đi lung tung?”
“Không có.” Faun nói. “Anh chỉ bảo tôi không được tán gẫu, không hỏi thăm vấn đề của người khác.”
“Có phải không?” Lukes làm khó dễ mà nói. “Nhưng hai việc này cậu cũng làm không xong.”
“Các người vừa rồi nói chuyện là có ý gì? Cái gì gọi là mọi người đều có một lần như vậy?” Faun sờ cổ cùng sau gáy: “Tôi không hiểu.”
“Cậu tốt nhất nên đi ngủ một giấc.”
“Chúa tể là ai?”
Lukes không hề trả lời, Faun hiểu đây nhất định là một vấn đề khó khăn, cậu chẳng hề hi vọng xa vời có được đáp án ngay lập tức.
“Nếu cậu thực sự muốn biết, tôi có thể nói cho cậu, nhưng không phải ở đây”, Lukes nói. “Đêm nay trời tối, đi đến căn phòng nhỏ phía sau trạm xăng, đừng để ai phát hiện, có làm được không?”
“Được.” Faun biết phải làm gì để tránh khỏi ánh mắt người khác, nếu ai đó đặc biệt chú ý đến cậu, có thể tốn thêm chút công sức.
“Đi đường cẩn thận, đừng đi quá xa nơi có ánh sáng.”
Lukes nhanh chóng rời đi. Faun cảm nhận được ở anh có loại cảm giác quen thuộc, cái cảm giác này không biết từ đâu đến sinh ra vài phần hảo cảm, nhưng đồng thời cậu cũng nhận ra Lukes và Keller đều có chút bài xích cậu, nhưng không biết thứ làm họ lo lắng rốt cuộc là cái gì.
Ngày thoăn thoắt trôi qua, chạng vạng, cậu đến nhà hàng Magic Hand ăn một bữa tối đơn giản sau đó quay lại khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ trông cậu rất mệt mỏi nên Poli không bắt chuyện. Khi lên lầu, cậu nhìn thấy một bể cá ở trên quầy, bên trong có hai con cá bảo thạch, đáy của bể cá được bao phủ một tầng pha lê nhân tạo sáng lấp lánh.
Lên lầu tắm rửa sạch sẽ đợi thẳng đến mười giờ, Faun liếc nhìn xuống dưới lầu thấy Poli đang ở quầy ngủ gà ngủ gật. Cậu không thể ra bằng cửa chính, nên cậu mở cửa sổ trèo ra ngoài, men theo khung cửa gỗ rồi nhảy xuống lầu dưới.
Con đường bên ngoài cửa sổ giống như khi cậu đến, ánh đèn lồng giăng khắp nơi, tựa như mọi người đều thức trắng đêm trẩy hội. Đằng sau khách sạn là một con đường nhỏ hẹp dài và tối, đèn đường bị chặn bởi các tòa nhà ở hai bên. Cậu muốn dọc theo con đường nhỏ này tiến vào khu rừng gần nhất, rồi từ rừng cây đi qua hai con đường đến căn phòng nhỏ phía sau trạm xăng.
Khi cậu ẩn nấu trong bóng tối, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xào xạc. Faun nhất thời khó có thể phán đoán được đó là con người hay thứ gì khác, nghe như động vật ban đêm đi săn trong cỏ. Cậu nhớ lại những cái kẹp sắt trong rừng cùng lời cảnh báo của Lukes, đừng đi quá xa nơi có ánh sáng.
Có cái gì trong bóng tối?
Cậu không dám nán lại quá lâu, chạy nhanh về phía trước. Thời điểm rời khỏi khu rừng, cậu quay đầu nhìn lại, tựa hồ có một bóng đen đứng lặng lẽ trong rừng cây.
Mười một giờ, Faun xác định không bị theo dõi.
Lukes đợi cậu trong căn phòng nhỏ. Nơi này như là một cái ga ra, liếc mắt cũng thấy được công cụ cùng linh kiện gỉ sắt nhớp nhúa dầu, chiếc giường đơn duy nhất tựa vào góc tường, trong phòng không có phòng tắm hay nhà vệ sinh. Không biết chủ nhân nơi này muốn đi đại tiện sẽ tìm chỗ nào.
Thời điểm mở cửa, Lukes trưng bộ mặt cùng dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, hỏi cậu: “Có bị ai nhìn thấy không?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Là cậu nghĩ, xác thực là có hay không.”
“Xác thực không có.” Faun nói, “Nếu bị nhìn thấy thì sẽ như thế nào?”
“Thì hỏng chuyện.” Lukes chỉ chỉ chiếc giường đơn trong góc nói, “Cậu có thể ngồi ở đó.”
Ngay cả khi đặt một chiếc giường, nơi này vẫn không giống như một căn phòng ngủ thoải mái. Faun ngồi xuống bên giường ngay lập tức muốn vào đề tài chính.
“Có một điều, tôi phải biết câu trả lời trước.”
“Chốc nữa chúng ta sẽ bàn đến Chúa tể.”
“Không phải chuyện Chúa tể.” Faun lấy cây bút ra khỏi túi. “Đây có phải của anh?”
“Không.”
“Nhưng nó được tìm thấy trong túi anh đưa cho tôi.”
“Tôi chưa bao giờ thấy một cây bút như thế.” Lukes nói, anh thực sự không giống như một người sẽ đi nhặt bút.
“Tôi thấy thật kì quái. Tên Albert kia đạp vỡ một cây, một cây khác tôi để lại trên quầy của Poli, hiện tại lại có một cây nữa.” Faun đã rất cảnh giác với những người trong thị trấn, không ai có thể lặng lẽ giở trò trong túi cậu mà cậu không hề hay biết.
Một thứ xuất hiện nhiều lần khẳng định nó có ý nghĩa đặc thù.
Lukes nghe xong biểu tình trở nên kinh ngạc.
“Cậu có thường mua xổ số không?”
“Không thường xuyên, thỉnh thoảng ở trạm xăng lại mua một vài tờ vé số Power Ball.”
“Vận may thế nào?”
“Hỏng bét.”
Lukes cười rộ lên, anh khác với khi ở bên ngoài, Faun cảm thấy sự lạnh lùng và thờ ơ của anh là giả vờ.
“Xem ra vận may của cậu thật không ra làm sao.”
“Tôi nghĩ rằng may mắn của một đời người là có hạn, tôi nguyện ý sử dụng nó cho những thời điểm quan trọng hơn.”
“Được rồi, không phải ai cũng có thể được nữ thần may mắn mỉm cười, để tôi nói cậu nghe chuyện gì đang xảy ra.” Lukes kéo một cái thùng dầu góc trong làm ghế ngồi trước mặt Faun.
“Trước khi nghe tôi nói, cậu phải chấp nhận tin vào mọi điều tôi nói, bất kể nó li kì khó tin ra sao.”
“Được.”
“Có thể giữa chừng hỏi, nhưng đừng nghi ngờ. Tôi cam đoan với cậu mọi thứ tôi nói đều là sự thật“.
“Được rồi.”
“Trấn nhỏ này có một loại thần lực.”