CHƯƠNG 4
Đợi khi Hứa Thiên Tứ tỉnh dậy, nhìn trong lòng mình còn đang ôm lấy Trần Tam Lang, nhất thời còn không phục hồi tinh thần, chờ hắn nhớ ra tại sao thành thế này, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy tay mình đặt trên người Trần Tam Lang là không đúng, dời đi cũng không đúng, cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Nhưng khi hắn cúi đầu cẩn thận nhìn mặt Trần Tam Lang, lại không thể không cao hứng. Nguyên lai sắc mặt Trần Tam Lang đã không trắng bệch dọa người như tối qua, chỗ bị thương cũng ngừng chảy máu, tay chân ấm lên rất nhiều, không lạnh lẽo như trước.
Hứa Thiên Tứ cẩn thận liếm sạch vết thương, mới phát hiện miệng vết thương đã khép lại thành một vệt nhạt mờ mờ.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy mình thật giỏi, thế này là rất tốt rồi, dẫu sao thì hắn coi như là đã cứu được ân nhân, khi về nhà cũng dễ báo cáo với đám trưởng bối.
Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đây càng thêm vui mừng, hoàn toàn không nghĩ đến tâm trạng ủy khuất và không cam lòng của mình ban đầu, cũng không suy nghĩ đồng tử thân của hắn thật sự đã đặt trên một nam tử, chỉ vui vẻ vội vàng lay vai Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang bị hắn lay tỉnh, sắc mặt nguyên bản không vui, khi nhìn tình hình lập tức nhớ đến việc tối qua, liền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tay nắm quyền tung lên mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ hoàn toàn không ngờ y sẽ phản ứng như thế, nên không kịp né tránh, bị Trần Tam Lang đánh trúng.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cho dù là bình thường đã đề phòng, thì Hứa Thiên Tứ cũng không nhất định có thể tránh được.
Hứa Thiên Tứ tức giận không nhẹ, ôm mặt bị đánh sưng một nửa, đứng lên, tay chỉ Trần Tam Lang người phát run, nói, “Ngươi! Ngươi!”
Ngươi ngươi nửa ngày, lại liền nửa câu cũng không nói tiếp được.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt hắn, vừa rồi hắn còn thực vui vẻ, nhưng trong chốc lát này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, hắn thật muốn quay đầu bước đi, bỏ gia hỏa đáng ghét ở đây, mặc cho y bị sói hổ săn mồi, tốt nhất là ăn thịt y đến xương cốt cũng không chừa đi!
Trần Tam Lang nhìn hắn, sắc mặt càng xanh mét, mặt quay đi, tay lại âm thầm phát run.
Hứa Thiên Tứ không khỏi cúi đầu nhìn nhìn, kết quả vừa nhìn liền thấy được, mặt hắn nhất thời đỏ rực. Nguyên lai hắn đêm qua vừa mệt vừa mỏi, lại sợ ban đêm sương lạnh, đông lạnh người này, liền hóa da lông mình thành một chiếc áo choàng lớn đắp cho hai người họ, nay tỉnh lại, lại không nhớ đến việc thu hồi, người hắn tự nhiên là trần trụi không mặc gì.
Hứa Thiên Tứ cuống quít thầm niệm chú, thu hồi pháp thuật, nhưng điều này khiến bản thân Trần Tam Lang trần truồng lộ thể. Khiến Hứa Thiên Tứ càng bối rối hỗn loạn, cuống quít cầm y phục đầy máu của Trần Tam Lang lên, đưa qua cho y.
Trần Tam Lang không tin nổi nhìn hắn, vẻ mặt phẫn nộ đoạt lại quần áo, lòng Hứa Thiên Tứ như bị bóp thành vụn, hắn không biết đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cực kì ủy khuất và chua chát. Trần Tam Lang thấy hắn đứng yên ngơ ngác bất động, mắt bốc lửa, đột nhiên hung hăng đẩy hắn một cái, hắn lúc đó không phòng bị, vừa bị đẩy liền đập người vào vách động. Động này nguyên bản không bằng phẳng, ở góc vách nhấp nhô tảng đá, vừa vặn va vào đầu hắn, hắn đau đến phát khóc, tay ôm đầu phát lãnh khí, đứng lên lớn tiếng nói với Trần Tam Lang, “Ngươi không phải nữ nhân, đâu cần giận như vậy? Nếu không muốn cứ coi như bị chó cắn một cái đi, ngươi tưởng ta cũng rất nguyện ý cùng ngươi sao!”
Trần Tam Lang tức giận đến phát run, xanh cả mặt trừng hắn hồi lâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh với hắn, rồi mới chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ cửa động.
Hứa Thiên Tứ ngây người một chút, nhưng cũng hiểu được, Trần Tam Lang này thật sự sẽ coi đây là bị chó cắn một cái, còn bảo hắn nhanh cút. Trong lòng Hứa Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy cực kì không thoải mái, thật giống như bị người bóp tim mình một cái, nhưng thấy Trần Tam Lang giận đến như vậy, tim hắn liền mềm nhũn, hắn cảm thấy có lẽ với nhân gian nam tử, thì cùng hồ ly ái ân chuyện có lẽ là một chuyện thực nhục nhã.
Mắt Hứa Thiên Tứ hồng lên, nói, “Uy! Ta thật chỉ muốn cứu ngươi, không có ý khác, ta biết ta là hồ ly, không giống với con người các ngươi, đối với ngươi. . . . . . Ta còn là đồng tử thân, ngươi là nam nhân, vì cứu ngươi ta cũng thực chịu thiệt a. . . . . “
Trần Tam Lang im lặng nhìn hắn hơn nửa ngày, giống như cho tới bây giờ mới nhìn thấy hắn, gắt gao nhìn mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ thật cẩn thận lại gần, hỏi, “Ngươi biết cưỡi ngựa không? Ta biến thành ngựa, đưa ngươi về.”
Trần Tam Lang sắc mặt thay đổi liên tục, trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn, không biết thật ra người này nghĩ sao. Nhưng bảo hắn bỏ lại một mình người này ở đây thì hắn thật không đành lòng, cũng không làm được. Tuy vừa rồi khi nổi nóng, hắn đã thật sự nghĩ thế.
Trần Tam Lang nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng cứng ngắc gật đầu, hắn liền vội vàng bấm quyết, hóa thành một bạch mã, cho Trần Tam Lang cưỡi lên.
Kỳ thật Hứa Thiên Tứ đã mệt chết. Tối qua hắn vì không thể ái ân, nên cũng bậy bạ hạ tình chú lên mình, dâng hết nguyên khí cho Trần Tam Lang. Hắn ngủ suốt một đêm, thể lực thoáng khôi phục một chút, nên cũng không cảm thấy dị thường gì, lại vì nhìn thấy thương tích của Trần Tam Lang đã lành, trong lòng nhẹ hẳn như bớt đi một tảng đá.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ cũng ẩn ẩn hiểu được, rằng y đối hắn không chút cảm kích, thậm chí còn là rất chán ghét. Hắn không nhịn được nghĩ, có phải vì mình là hồ ly hay là vì hồ ly không được ái ân với con người?
Hứa Thiên Tứ cảm thấy buồn bực, không nguyện ý nghĩ nhiều, liền cứng rắn chống đỡ, một đường chạy vội mang Trần Tam Lang về thôn.
Đưa người này đến trước thôn, Hứa Thiên Tứ thấy chung quanh không có người, lớn gan nói tiếng người, nói, “Nay chúng ta đã thanh toán xong, ta không nợ gì ngươi.”
Hứa Thiên Tứ tức giận thầm nghĩ, ngươi không phải chỉ là kẻ dưỡng tằm sao? Nếu không phải ngươi đã cứu ta và Thiên Quan, sao ta có thể ủy thân ân ái với ngươi! Cứu mạng ngươi, ngươi còn chán ghét ta như thế. Dù sao, ta cũng không thích ngươi.
Hứa Thiên Tứ trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, ta từ nay về sau nếu muốn tìm ngươi trả thù, thì cũng là quang minh chính đại, không cần kêu ta còn nợ ngươi nhân tình chưa trả.
Trần Tam Lang mặt tối đi, nhìn chằm chằm hắn không rời, không gật đầu, cũng không lắc đầu, ánh mắt kia rất là dọa người, lại làm người ta xem không hiểu.
Hứa Thiên Tứ có chút không rõ, theo đạo lý mà nói, chỉ có hồ ly trộm tinh khí người khác, nhất định không có hồ ly tặng tinh khí của mình cho người, hắn nay làm như vậy, đã là thập phần khác hồ ly và chịu thiệt. Cho dù người nọ xem thường hồ ly, không nguyện ý cùng hồ ly ái ân, thì nay gạo đã nếu thành cơm, tức giận có ích gì, chỉ cần còn sống là tốt quá rồi.
Nhưng thật ra hắn cũng là vì tham ăn nên hỏng việc, hại người bị trọng thương, nên cũng có chút chột dạ.
Nhưng đợi nửa ngày, không thấy Trần Tam Lang biểu lộ gì, hắn lại cảm thấy lòng buồn khó chịu, cả người vô lực, trong lòng cũng biết nếu cứ thế không tốt, chỉ sợ hiện nguyên hình tại đây, liền xoay người vội vàng chạy, một đường về động.
Hứa Thiên Tứ trở lại trong động, chỉ cảm thấy mình đã về nhà, tâm cũng yên ổn, thở cũng dễ dàng hơn, không ngờ hai chân mềm nhũn, cứ thế quỳ xuống đất. Hắn lúc này còn chưa hiểu chuyện gì, sau khi té trên đất, nhìn thấy đuôi mình mới hoảng sợ, mới biết bản thân đã hóa lại chân thân rồi.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy ***g ngực đập mạnh, toàn thân mềm nhũn không có khí lực, lại khó chịu muốn nôn, hắn có chút sợ hãi, nếu chỉ hóa ra nguyên hình thì cũng thôi, nhưng vận khí của hắn thật tệ, bụng đúng lúc này quặn đau khó nhịn, hắn từ nhỏ đến lớn đâu từng chịu đau như thế, hắn lúc này mới thật sự bị dọa khóc, gấp đến độ ô ô kêu, muốn gọi người lại đây cứu hắn.
Nhưng bây giờ là ban ngày, nơi này lại là động tư nhân, không gần chỗ ở của người khác, làm sao có thể gọi được ai, hắn khổ kêu nửa ngày, lại không có động tĩnh gì, hắn đau vô cùng, chết ngất đi. Sau đó xảy ra điều gì hắn đều không biết.
Đợi khi Hứa Thiên Tứ tỉnh lại, lại phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối, Thiên Quan còn nằm úp sấp bên cạnh, vật nhỏ lông xù kia gối đầu lên hắn, đang ngủ say, nước miếng chảy đầy bụng hắn. Hứa Thiên Tứ giận dữ, chuyển thân đẩy y ra, rồi mới nhìn quanh, trong lòng rất nghi hoặc, nơi này hình như là nhà của tiểu cữu.
Thiên Quan nguyên bản ngủ rất say, hắn vừa đẩy, đầu vật nhỏ kia liền phanh một tiếng đụng vào giường đá, đau đến mở mắt ra, hoang mang rối loạn lao lên, trong miệng kêu, ca ca ca ca!
Hứa Thiên Tứ nhướn mày, trong lòng kêu to, ồn ào muốn chết. Hắn định vươn tay hất Thiên Quan ra khỏi động, lại phát hiện mình vẫn là bộ dáng hồ ly, hắn thử nửa ngày, lại vẫn không thể biến hóa ra hình người, cảm thấy không ổn, nhất thời hoảng sợ, tựa như không thể cử động thành kẻ tàn phế vậy.
Thiên Quan vẫn còn dụi mắt, Hứa Thiên Tứ uể oải vạn phần lui vào trong góc, rầu rĩ không vui dùng cái đuôi che mắt, thậm chí không nguyện ý liếc mắt nhìn Thiên Quan.
Chỉ chốc lát sau có người từ ngoài động tiến vào, trong thanh âm tràn đầy tức giận, hạ giọng quát Thiên Quan, “Ngươi kêu lớn tiếng như thế làm gì, sợ người khác không biết Thiên Tứ ở trong này sao?!”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe liền biết đây là tiểu cữu, liền gạt đuôi lao qua. Thiên Quan ủy khuất vạn phần, thoáng nhìn thấy hắn thì lập tức chảy lệ, nhảy tới nhanh níu lấy hắn không cho hắn đi, dụi dụi hắn khiến trên người hắn đều là nước mắt.
Hứa Thiên Tứ dùng hết bốn chân, cả cái đuôi cũng dùng tới, mới có thể lôi được Thiên Quan tách khỏi mình. Hài tử bị vứt sang một bên, lại nhìn đến tiểu cữu không vui trừng hắn, thanh âm càng ngày càng nhỏ nói, “Ngươi nói khi ca ca tỉnh thì gọi ngươi a. . . . . . . “
Tiểu cữu nhướn mày, nhấc Thiên Tứ lên ôm vào trong ngực, rồi mới nói với Thiên Quan, “ Ngươi ra ngoài trước đi.”
Thiên Quan mếu máo, càng tỏ ra ủy khuất, sợ hãi co rụt chân lại, nhỏ giọng nói, “ Ta muốn ca ca.”
Tiểu cữu tức mình nói, “ Chuyện của người lớn, ngươi không được nghe!”
Tim Hứa Thiên Tứ nhảy dựng, nghĩ, chẳng lẽ muốn nói đến việc hắn cưỡng bức Trần Tam Lang ái ân?
Hứa Thiên Tứ vừa nghĩ đến đó, da đầu bắt đầu run lên, cũng uy phong trừng mắt nhìn Thiên Quan, Thiên Quan thấy vậy, hiểu được mình không được phép lưu lại, liền nước mắt chảy ròng chạy đi ra ngoài.
Tiểu cữu đặt Hứa Thiên Tứ trên giường đá, căng thẳng hỏi, “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi hôm đó đã làm chuyện tốt gì!”
Hứa Thiên Tứ thấy sắc mặt y liền cảm thấy không ổn, thật cẩn thận hỏi ngược lại, “Hôm đó?”
Tiểu cữu lúc ấy liền bùng phát, hung hăng gõ đầu hắn một cái, nói, “Ba ngày trước! Ngày ngươi đi gặp Trần gia Tam Lang!”
Hứa Thiên Tứ hoảng sợ, lắp bắp hỏi, “ Ta, ta ngủ ba ngày?”
Tiểu cữu giống như giận đến bốc cháy, hết nhịn lại nhẫn, rồi mới nói, “Nói đi! Ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Hứa Thiên Tứ từ nhỏ theo người này, đã bao giờ thấy người này phát hỏa lớn như vậy? Y từ trước tới nay đều là cười hì hì rất dễ nói chuyện, Hứa Thiên Tứ biết lần này mình gây chuyện lớn, liền thành thành thật thật nói hết, khiến tiểu cữu nghe đến há to miệng, hắn nói xong đã nửa ngày, y vẫn chưa tỉnh lại để ngậm miệng
Hứa Thiên Tứ vươn móng vuốt, nhẹ nhàng kéo kéo tay tiểu cữu một chút, y mới đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm đuôi của hắn, cầm ngược hắn lên, tức giận lớn tiếng mắng hắn, “Ngươi là đồ ngu!”
Hồ ly sợ nhất là bị ai nắm đuôi, bị nắm thì cào cũng cào không được, cắn lại cắn không đến, cảm giác vô vọng không thể phản kháng ấy thật đáng sợ.
Hứa Thiên Tứ lúc ấy sợ tới mức máu chảy hết xuống đầu, không dám nhúc nhích.
Tiểu cữu vứt hắn trên đất, lạnh băng nói, “Ngươi không biết sao, con người không giống với hồ ly chúng ta, việc họ hận nhất là bị cưỡng bức. Trần Tam Lang kia còn là nam tử, nếu hắn nghĩ thoáng thì thôi, nếu bị luẩn quẩn trong lòng, có vấn đề gì,” tiểu cữu hừ hừ hai tiếng, “ Coi ngươi làm sao giấu nổi cữu công?!”
Hứa Thiên Tứ lui thành một đoàn, trong lòng chỉ cảm thấy vô hạn ủy khuất, nước mắt giống như không phải của hắn, liên tục chảy ra ngoài.
Tiểu cữu oán hận trừng mắt nhìn hắn, nửa ngày sau mới nói, “Ngươi bảo ta ăn nói thế nào với mẫu thân ngươi đây!”
Vừa nghe lời này, Hứa Thiên Tứ liền lại ủy khuất, dù muốn bào chữa nhưng lại sợ chọc người này càng thêm tức giận, nên vẫn hậm hực ngậm miệng.
Tiểu cữu lại trừng nhìn hắn một cái, tựa hồ còn cảm thấy chưa hết giận, liền vừa gõ đầu hắn vừa nói, “Ngươi làm gì chẳng được, lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy, giờ ngươi bảo làm sao để giải quyết đây!”
Hứa Thiên Tứ cuối cùng không nhịn được nói, “Hắn còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta lấy mạng mình đền cho hắn? Ta nghĩ hắn muốn thế đó, nhưng ta sẽ không đưa.”
Hai chữ không đưa hắn nói ra rõ ràng lưu loát, tiểu cữu bị hắn chọc giận không nhẹ, ngây người một thoáng rồi tóm lấy hắn đánh cho một trận, đánh đến khi hắn kêu la xin tha mới buông ra, thở phì phì nói, “Chính ngươi nói lại lời ban nãy cho lão nhân gia nghe đi! Giấu ngươi đi nhiều ngày như vậy đã đủ rồi, ta mặc kệ ngươi!”
Hứa Thiên Tứ nghe y nhắc tới cữu công, nhất thời co rúm, than thở nửa ngày mới không tình nguyện nói, “Ta nào biết con người sẽ để ý việc đó như vậy, chính ngươi ngày thường luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, thấy nữ nhân là ba ba chạy qua. Chính ngươi cũng không biết mình đã ngủ với bao nhiêu người, nay lại qua đây giáo huấn ta?”
Tiểu cữu không nghe thì thôi, đã nghe liền tức giận đến hộc máu, nói, “Ta thế nhưng là đôi bên tình nguyện! Hơn nữa, nếu kẻ đó là nữ tử thì cũng thôi, ngươi cưới y về là được, coi như không phụ y, nhưng ngươi lại cố tình đâm đầu vào một nam tử!”
Hứa Thiên Tứ nghe vậy mất hứng nói, “Nam tử thì sao, nữ tử thì thế nào? Ý ngươi nói ta cũng hiểu, tóm lại là ta làm sai. Rõ ràng đã hỏi ý hắn, biết hắn không muốn, lại còn cưỡng bức bắt hắn ái ân, giờ ngươi trói ta lại đi, giao ta cho hắn, muốn lột da, muốn ăn thịt, đều tùy hắn!”
Tiểu cữu không ngờ Hứa Thiên Tứ quật cường như thế, nghe giọng cũng không giống vui đùa, nhất thời không nói nên lời.
Hứa Thiên Tứ rầu rĩ chán nản nói, “ Ta tìm hắn nói chuyện!”
Tiểu cữu cuống quít kéo hắn lại mắng, “Ngươi chán sống hay sao!”
Hứa Thiên Tứ lắc đầu, nhảy xuống khỏi giường đá nói, “Ta làm ta chịu, ngươi không cần lo lắng. Tuy ta chán ghét hắn nhưng trong việc này là ta sai, muốn giết muốn chém, tự nhiên tùy hắn.”
Tiểu cữu do dự một chút, đột nhiên nói, “ Hảo, ta đi với ngươi.”
Hứa Thiên Tứ không biết tại sao người này đột nhiên thay đổi ý định, cũng không nghĩ nhiều, hai hồ ly liền tiến vào thôn.
Khi Hứa Thiên Tứ do dự tiến vào nhà Trần Tam Lang, tiểu cữu của hắn lại hóa thành một con bướm, không gần không xa đi theo sau hắn.
Con chó kia thấy hắn đến liền vẫy đuôi chạy tới, Hứa Thiên Tứ tuy sợ nhưng vẫn cứng rắn nói, “Ngươi đừng hại ta, ta tìm chủ của ngươi nói chuyện!”
Khi nói chuyện, cửa đã bị đẩy ra, tuy Trần Tam Lang không thể nói nhưng thính lực lại vô cùng tốt. Mới đầu khi không thấy ai, Trần Tam Lang cũng có chút nghi hoặc, đợi khi cúi đầu xuống, nhìn thấy là hắn, sắc mặt Trần Tam Lang đột nhiên thay đổi.
Hứa Thiên Tứ cố tăng dũng khí, dùng tiếng người nói, “Trần Tam Lang, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Con bướm kia đậu trên nhánh cây gần đó, không nhúc nhích, Hứa Thiên Tứ đột nhiên oán hận, tuy không biết nên nói gì mới tốt nhưng vẫn lắp bắp mở miệng, câu đầu tiên thốt ra lại là, “Ngươi khỏe không?”
Ánh mắt Trần Tam Lang nhìn hắn đột nhiên sắc bén lên, tay nắm chặt thành quyền, tựa như đang vô cùng nhẫn nhịn.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ khó chịu, nói, “Ta ngày đó thật sự không biết với con người thì ái ân là chuyện không tốt như vậy, nếu sớm biết vậy, ta dù chết cũng sẽ không bức bách ngươi. Ta nghĩ. . . . Ta chỉ nghĩ chỉ cần có thể cứu mạng ngươi, thì chuyện đó. . . . . .”
Trần Tam Lang vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không dời mắt khỏi hắn.
Hứa Thiên Tứ hạ mắt, ảo não nói, “ Nay ta đã biết, nên hướng ngươi chịu tội, ngươi muốn giết ta tiết hận cũng tùy ngươi động thủ.”
Trần Tam Lang nhíu mày, con chó vàng nhìn nhìn hắn, lại nhìn Trần Tam Lang, tựa như đang do dự không biết nên chạy sang bên nào.
Hứa Thiên Tứ suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, “Không phải ta sợ chết không chịu đến sớm. Mà sau khi ta trở về liền liên tục mê man ba ngày, vừa mới tỉnh lại, nếu không phải tiểu cữu dạy bảo ta cũng không biết chuyện này. . . . . . “
Nói tới đây, hắn nhìn sắc mặt Trần Tam Lang một chút, trong lòng liền có chút bồn chồn, lại vẫn nói tiếp, “Ta không biết làm cách nào mới có thể khiến ngươi hết giận, nhưng hôm nay sai cũng đã sai rồi, ngươi muốn làm gì ta thì làm!”
Trần Tam Lang nhìn hắn, mím môi thật chặt, không biết y đang suy nghĩ gì, nhưng ánh mắt y nhìn hắn thật sự khiến hắn chân nhuyễn.
Con bướm trắng bay tới, đậu trên chóp mũi hắn, nhỏ giọng nói, “Ngươi đừng sợ! Kỳ thật ta đã hỏi thăm qua, người này tâm tính không tệ, ngươi van cầu hắn vài câu, hắn thấy ngươi đáng thương, có lẽ sẽ mềm lòng không so đo nữa. Chỉ cần hắn bỏ qua thì coi như việc này ổn rồi!”
Hứa Thiên Tứ đột nhiên bực mình, nâng móng vuốt lên chụp con bướm kia, trong lòng thập phần cáu giận thầm nghĩ, ta không cần hắn thương hại!
Trần Tam Lang im lặng nhìn hành động buồn cười dùng chân bắt bướm của hắn, giống như không nhịn được muốn cười, lại tựa như muốn tức giận, vẻ mặt thay đổi liên tục, đột nhiên mạnh mẽ quay người đi về phòng, còn đóng sập cửa thật mạnh.
Hứa Thiên Tứ đứng yên, trong lòng không hiểu, không biết người này thật ra muốn gì.
Con bướm dừng trên đầu hắn, cũng có chút tức giận, tiếp tục giáo huấn hắn, “Ngươi thật là không biết tốt xấu, chẳng lẽ thật muốn lấy mạng đền y mới cam tâm!”
Hứa Thiên Tứ cũng tức mình, oai dũng nói, “Lấy mạng đền hắn thì sao? Yên tâm, khi thấy mẫu thân ta sẽ không nói xấu ngươi nửa câu!”
Những lời này như chọc vào tổ ong vò vẽ, con bướm liền bay đi, chỉ qua một lúc liền không thấy đâu nữa.
Hứa Thiên Tứ nằm úp sấp trong viện nửa ngày, thầm nghĩ muốn đợi đến khi Trần Tam Lang tỏ thái độ, dẫu sao hắn đây phía trước là một đao, lui sau cũng một kiếm, Hứa Thiên Tứ này tuy bình thường không đứng đắn, nhưng tốt xấu cũng biết câu dám làm dám chịu.
Hắn ủy ủy khuất khuất đợi nửa ngày, không thấy Trần Tam Lang đi ra gặp hắn, bụng lại kêu lên, hắn lúc này mới đột nhiên nhớ ra mình đã ngủ liên tục ba ngày, mới nghĩ đến đó hắn liền cảm thấy đói không chịu nổi. Khi ngủ hẳn là có tiểu cữu chăm sóc hắn nên cũng không đến nỗi đói tới mức tỉnh ngủ. Nhưng hôm nay đợi hồi lâu, lại không thấy Trần Tam Lang đi ra, y muốn hắn sống hay chết cũng không chịu nói một câu.
Hắn tuy đói vô cùng, nhưng hiện tại đã không như quá khứ, chính sự vẫn quan trọng hơn.
Nhưng tiếng kêu trong bụng càng lúc càng lớn, hắn vừa thẹn vừa giận, nhớ tới lúc trước mình còn vì tham ăn hỏng việc, liền cuống quít che đầu, quyết định lúc này dù là gì cũng phải nhịn xuống.
Hứa Thiên Tứ nằm im dùng đuôi che mắt thì thào niệm kinh, mong mình không bị ma đói câu dẫn hồn phách bỏ đi tìm ăn, lại bị ai từ phía sau nắm đuôi, Hứa Thiên Tứ cảm thấy choáng váng, thân mình đột nhiên chuyển động, khi mở mắt mới phát hiện mình đã bị treo giữa không trung, liền sợ đến mức cứng đờ.
Hồ ly bản tính là như thế, vừa bị nắm đuôi liền thập phần sợ hãi, Hứa Thiên Tứ bị người nọ lắc lư một hồi, trái tim co rúm lại, không dám lộn xộn, tùy ý người nọ hành hạ.