CHƯƠNG 5
Qua một hồi, cửa lại bị đẩy ra, ước chừng là Trần Tam Lang nghe thấy tiếng động, mới đi ra nhìn xem có việc gì.
Hứa Thiên Tứ không ngờ người này sẽ đi ra, nhưng khi thấy Trần Tam Lang vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn hắn, nước mắt Hứa Thiên Tứ không kiềm được ào ào rớt xuống, cứ thế lộp độp lộp độp rơi trên nền đất, cả bản thân hắn cũng không biết mình bị sao vậy.
Lúc này chợt nghe người đang giữ hắn cười nói, “Tam Lang, sao ngươi nuôi con hồ ly này thành gầy như vậy? Ta biết vài thương nhân thu mua da lông, không bằng để ta thay ngươi dưỡng vài ngày, sau cũng giúp ngươi lột da bán luôn.”
Trần Tam Lang nhíu mày, nhanh bước tới, ôm Hứa Thiên Tứ vào trong lòng, rồi mới đẩy người nọ ra xa. Có lẽ vì không nói gì nên Trần Tam Lang khi tức giận càng có vẻ đáng sợ, người kia giống như bị dọa, cuống quít gật đầu, nói, “Ta nói đùa, Tam Lang ngươi chớ tin là thật!”
Hứa Thiên Tứ bây giờ mới biết, nguyên lai vẫn là kẻ ngày trước đã bắt hắn và Thiên Quan.
Người nọ vội vàng nói có việc rồi bỏ chạy, khi chạy chỉ còn thiếu nước vắt chân lên cổ.
Trần Tam Lang thấy kẻ kia đi rồi, liền lập tức thả Hứa Thiên Tứ xuống đất. Hứa Thiên Tứ lúc ấy mới bình tĩnh lại, đáng tiếc bụng của hắn lại cố tình không chịu thua kém, cứ thế òng ọc kêu lên, Hứa Thiên Tứ vừa thẹn vừa giận, đi tới bên chân người này, dùng đuôi che bụng, không dám nhìn mặt Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang đứng đó, hạ mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nắm da gáy của hắn nhấc hắn lên, mang hắn vào trong phòng
Tim Hứa Thiên Tứ trầm xuống, bản năng muốn phản kháng, nhưng lại nghĩ đến lời mình đã nói nên liền nhịn xuống, hắn nghĩ, không biết y muốn dùng cách nào giết mình, là muốn dùng nước dìm chết, hay là dùng khói hun? Hai cách này sẽ không hỏng bộ da, hình như không có cách khác.
Hứa Thiên Tứ nhớ lại giấc mơ hồi mình nằm trong động bế quan, tâm nói, mộng quả nhiên ngược với thực, chính mình nay phải chết tại đây trong tay người này.
Hắn nửa nhẹ nhõm, nửa khó chịu, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cái đêm hắn biến thành một thương nhân, muốn lừa gạt Trần Tam Lang.
Nay nhớ lại, thì y ngày đó đã biết nguyên thân của hắn, nhưng lại không hề làm gì hắn, chỉ ngồi xuống sờ đầu hắn, cho hắn đồ ăn hắn thích nhất để hắn mang đi.
Hứa Thiên Tứ nhớ tới cảm giác khi bàn tay kia đặt trên đầu hắn, còn có ý cười ẩn trong mắt Trần Tam Lang khi đó, đột nhiên cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt rơi xuống không ngừng được. Trần Tam Lang đặt hắn trên bàn, ngồi ở một bên, không nói không cử động nhìn hắn, hắn nghẹn ngào giải thích, “Ta không phải sợ chết, ta là, là cao hứng. Ta từ nhỏ chưa từng thấy mẫu thân, nay ta cuối cùng có thể đi gặp nàng, ta đây là cao hứng mới khóc! Ngươi nhanh động thủ đi! Nếu sợ chết ta sẽ không tên Hứa Thiên Tứ!”
Trần Tam Lang nheo mắt lại nhìn hắn, đột nhiên thở ra thật dài, Hứa Thiên Tứ lắc lắc đầu để nước mắt rơi đi, hung hăng trừng Trần Tam Lang, tỏ vẻ mình nói thật.
Trần Tam Lang nhướn mắt, rồi mới mạnh xoay người đi ra ngoài, hắn đoán người nọ đi lấy công cụ giết hắn, liền thành thành thật thật dùng đuôi lau nước mắt, ngoan ngoãn đợi người này về.
Trần Tam Lang một lúc sau mới về lại, trong tay cầm một bát lớn, thần sắc phức tạp đặt bát trước mặt hắn.
Trong bát kia là vài quả trứng luộc, vẫn còn âm ấm.
Hứa Thiên Tứ đang đói lả, thấy thứ này mắt liền phát sáng, trong lòng có chút không yên nghĩ, người này quả nhiên là người tốt, trước khi chết còn nhớ rõ việc cho ta ăn, không để ta làm quỷ chết đói.
Chân hắn liền thò vào, muốn mò quả trứng gà kia, đáng tiếc trứng gà bóng loáng, hắn mần mò nửa ngày vẫn chỉ khiến quả trứng quay tròn trong bát, mãi mà không hất được chúng ra ngoài.
Trần Tam Lang nhíu mày, hắn bối rối giải thích, “Ta đã không thể hóa thành hình người, không phải cố ý kéo dài thời gian đâu.”
Trần Tam Lang mở lớn mắt, không hề rời đi, chỉ ngồi tại chỗ, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Hứa Thiên Tứ thật vất vả mới gẩy được trứng khỏi bát, ra sức lột vỏ, xong mới nhào tới ăn nuốt.
Mà hắn ăn nhanh, nên mới ăn hai quả đã suýt bị nghẹn chết, đang đập đập yết hầu muốn trứng trôi xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chén nước, hắn vừa nhấc đầu, liền thấy Trần Tam Lang đúng lúc đang cười nhìn hắn, hắn ngây người một chút, ngực tự nhiên đập loạn, liền cuống quít quay đầu, uống chén nước kia.
Hứa Thiên Tứ ăn thế nào thì Trần Tam Lang cũng không đuổi hắn đi, cũng không thúc ép hắn, chỉ im lặng đợi, sau khi Hứa Thiên Tứ ăn xong, thở dài ra một hơi, mới thấy chết không sờn nhìn Trần Tam Lang, nói, “Ngươi động thủ đi! “
Trần Tam Lang nheo mắt lại, lại đứng dậy đi ra ngoài, Hứa Thiên Tứ thấy hắn phớt lờ mình như thế, cảm thấy khó chịu, lại nghĩ rằng, đúng rồi, còn phải đi lấy dụng cụ!
Đợi chán đợi chê, kết quả khi đợi được đến khi Trần Tam Lang quay về, lại thấy y cầm một chiếc áo choàng cũ sạch sẽ, mở áo ra, dùng nó bao hắn lại. Ngực Hứa Thiên Tứ cứng lại, nghĩ, a, đúng rồi, còn có cách này, có thể làm ta nghẹt thở chết!
Nhưng khi Hứa Thiên Tứ nhận mệnh nhắm mắt, lại phát hiện người này lấy kiện áo choàng kia bao hắn vào bên trong rồi bước đi, hắn sợ tới mức tâm nhảy dựng, tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ là muốn đập chết rồi ăn thịt, liền bộ da tốt như thế cũng không cần sao!
Hứa Thiên Tứ thập phần không cam lòng, cảm thấy người này thật sự là không biết nhìn hàng.
Trần Tam Lang đặt hắn lên bàn, lại lấy giấy bút đến. Hứa Thiên Tứ hoảng sợ nghĩ, hóa ra tên dưỡng tằm này còn biết chữ.
Trần Tam Lang dùng bút viết ba chữ, muốn hắn xem.
Hắn nhìn chữ kia, nghi hoặc đọc ra, nói, “”Trần Tam Lang” , này là tên của ngươi đúng không?”
Chữ viết rất bình thường, chỉ có thể gọi là ngay thẳng thôi.
Trần Tam Lang gật đầu, lại viết, “ Vì sao ngươi không hóa ra nhân thân?”
Hứa Thiên Tứ mặt đỏ lên, nhăn nhó nói, “Này không phải chuyện của ngươi.”
Kỳ thật trong lòng Hứa Thiên Tứ cũng hiểu được, việc không hóa hình được hơn phân nửa là vì hắn cường bách Trần Tam Lang ái ân, không biết lúc ấy làm thế quái nào mà cứu được y nhưng lại tự làm mình bị thương.
Trần Tam Lang lại viết, “Là vì ta sao?”
Tim Hứa Thiên Tứ nhảy dựng, cuống quít lắc đầu phủ nhận.
Trần Tam Lang lại viết, “ Có nguy hiểm gì cho tính mệnh ngươi không?”
Hứa Thiên Tứ lại nhanh lắc đầu.
Trần Tam Lang nắm bút nhíu nhíu mày, lại viết, “Việc kia coi như thanh toán xong, ta cũng không cần mạng của ngươi, ngươi cũng đừng đến đây quấn lấy ta.”
Hứa Thiên Tứ mở to hai mắt, nhìn xem tờ giấy kia, lại nhìn Trần Tam Lang, không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Trần Tam Lang lấy ngón tay ấn vào nghiên mực, lại ấn dấu tay xuống tờ giấy rồi mới giao cho hắn, Hứa Thiên Tứ đột nhiên bối rối, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tam Lang, cầu xin nói, “Không được, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể nói xong liền xong!”
Trần Tam Lang chỉ lắc đầu, vẫn cố chấp muốn hắn cũng ấn dấu chân vào, Hứa Thiên Tứ gấp đến độ không nghĩ được gì, nói, “Vậy ngươi muốn cái gì, ta lấy thứ đó đến đổi được không? Sao có thể không làm gì mà coi như hết nợ được?”
Trần Tam Lang nhíu mày, trừng nhìn hắn, dùng sức lắc đầu.
Hắn lo lắng nói, “Có phải ngươi ghét bỏ da lông của ta không tốt? Vậy ngươi muốn dạng da gì? “ còn nói, “Ta thật lòng đến bồi tội với ngươi, ngươi không cần thương hại ta!”
Trần Tam Lang không biết nên khóc hay nên cười nhìn hắn, lại vẫn lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ gấp gáp nói, “Ngươi không cần như vậy, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, bằng không cứ được tha thứ như vậy trong lòng ta sẽ thật khổ sở.”
Trần Tam Lang sửng sốt một hồi, đột nhiên hạ bút xuống rồi rời phòng.
Hứa Thiên Tứ mở to mắt, không hiểu được dụng ý của y.
Trần Tam Lang hồi lâu sau mới trở về, trong tay không biết nắm cái gì rất cẩn thận.
Y đi tới bên cạnh bàn, mở lòng bàn tay ra trước mặt hắn, trong lòng bàn tay y là một cái kén màu xanh tối.
Hứa Thiên Tứ ban đầu không rõ, nghĩ một hồi liền hiểu ra, nói, “A, ngươi muốn ta tìm loại tằm hoang này cho ngươi đúng không?”
Trần Tam Lang gật đầu, hắn vui vẻ cười hớn hở, hỏi, “Nếu ta tìm được rồi mang về cho ngươi, ngươi sẽ không ghi hận ta việc kia nữa, đúng không?”
Vẻ mặt Trần Tam Lang có chút cứng ngắc, rồi rất nhanh trở lại bình thường, cẩn thận bao cái kén kia lại, đặt vào trong tay hắn.
Kỳ thật Hứa Thiên Tứ cũng không ngốc, chỉ nhìn vẻ mặt của Trần Tam Lang liền biết người này nhất định nghĩ hắn sẽ không tìm được, liền tức giận nói, “Ngươi đợi đó, ta nhất định sẽ tìm tới cho ngươi!”
Trần Tam Lang thật sâu nhìn hắn một cái, rồi mới gật đầu, lại dùng kiện áo choàng kia bao hắn lại, bế hắn đi căn phòng hắn và Thiên Quan đã từng nghỉ ngơi, chỉ chỉ giường, ý bảo muốn hắn nghỉ một chút.
Trần Tam Lang khép hờ cửa, rồi mới bước đi.
Để lại Hứa Thiên Tứ một mình nằm trên giường ngẩn người, hắn lăn qua lộn lại một hồi, không cảm thấy mình bị thương chỗ nào, hắn giấu đầu mình trong cái áo, ngẫm nghĩ nửa ngày, đột nhiên a một tiếng, tâm nói, thì ra là thế!
Không có lí do gì khác, chỉ có thể là vì hắn không hóa được thành người, thoạt nhìn thực đáng thương!
Hứa Thiên Tứ vừa nghĩ vậy, trong lòng lập tức cảm thấy buồn bã.
Cửa cạch một tiếng, bị đẩy ra một khe hở, Hứa Thiên Tứ tưởng Trần Tam Lang đi rồi quay lại, trái tim liền loạn nhịp.
Nhưng kẻ tiến vào đâu phải là người, đó cũng là hồ ly như hắn, chính là tiểu cữu trẻ tuổi của hắn.
Người này ha ha cười, nói, “Giữ được mạng nhỏ rồi?”
Hứa Thiên Tứ không khỏi đỏ mặt, phẫn nộ nói, “Ta dâng mạng rồi nhưng y không lấy, ta còn có cách nào được nữa?”
Tiểu cữu híp mắt nhìn hắn, nói, “Chỉ giỏi cãi.”
Hứa Thiên Tứ trong lòng vốn không vui, nghe y nói liền giả bộ có tai như điếc, bản thân y cũng có hơn ai đâu mà đòi giáo huấn hắn.
Tiểu cữu bĩu môi, nói, “Tiểu tổ tông, chờ ngươi thực thấy nương ngươi thì nhất định phải cùng nàng ăn ngay nói thật, cũng làm nàng hiểu được nỗi khổ của ta!”
Hứa Thiên Tứ gãi gãi đầu, đột nhiên ấp úng hỏi, “Có phải ta sau này cũng không thể biến thành hình người nữa không?”
Tiểu cữu a một tiếng, nhưng không mở miệng, chỉ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Hứa Thiên Tứ trong lòng cứng đờ, nghĩ chết rõ ràng còn hơn chết ngu ngơ, nói, “Ngài yên tâm nói thật với ta, ta không sợ.”
Tiểu cữu xấu hổ ho khan hai tiếng, thành thật nói, “Kỳ thật ta cũng không biết, cũng không dám thỉnh trưởng bối đến xem, cho nên thật đúng là khó nói.”
Hứa Thiên Tứ há to miệng, nửa ngày sau mới thì thào nói, “Nga, như vậy. . . . . . . vậy vẫn là quên đi.”
Có thể giấu diếm lúc nào hay lúc đấy, nếu bị cữu công biết hắn gây ra loại rắc rối này, còn không biết sẽ thu thập hắn ra sao đâu.
Tiểu cữu đánh hắn một cái, nói, “Ngươi bị sợ đến phát ngu rồi a? Ngươi tưởng cữu công dễ bị giấu diếm vậy sao?”
Nói xong, sắc mặt tiểu cữu trở nên càng khó coi, nhịn nhẫn, cuối cùng nói, “Sao ngươi không nghĩ xem, vạn nhất ngươi cả đời này cũng không thể hóa thành nhân thân đây?”
Hứa Thiên Tứ hồi lâu sau không nói chuyện, khi mở miệng lại nói, “Hắn không cần mạng ta, giờ ta muốn tìm một loại tằm hoang cho hắn, tạm thời không về được. Ngài ở nhà giúp ta che giấu một chút. Đợi ta làm ổn mọi việc bên này thì sẽ trở về gặp cữu công.”
Tiểu cữu gật đầu nói, “Đây là ngươi nợ hắn, đúng là ngươi nên làm, lão nhân gia y sẽ không trách ngươi.”
Hứa Thiên Tứ do dự nửa ngày, lại lắp bắp hỏi, “Khi ta thật sự tìm được loại tằm hoang đó về, hắn sẽ không để ý việc đó nữa chứ?”
Tiểu cữu nhìn hắn, chậm rãi nhíu mày, cảnh giác hỏi, “Ngươi hỏi gì vậy?”
Hứa Thiên Tứ cuống quít giấu mặt sau cái đuôi, chột dạ không thôi đáp, “Hỏi một chút thôi, không có gì.”
Tim hắn đang đập binh binh nhảy loạn trong ngực, chính hắn cũng không biết tại sao lại thế.
Tiểu cữu đột nhiên thở dài, nói, “Sao ngươi lớn thế rồi mà còn chưa trưởng thành, nói ngươi ngốc lại giống như làm từ ngốc xấu hổ. Tỷ tỷ nàng khôn khéo như vậy, sao lại sinh ra kẻ không biết gì như ngươi?”
Hứa Thiên Tứ nghe người này nhắc tới mẫu thân, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, nói, “Ta chưa từng thấy nàng, tự nhiên không biết nàng ra sao, đương nhiên muốn học nàng cũng không học được.”
Tiểu cữu không ngờ hắn sẽ chịu thua thừa nhận mình ngốc, ngây người một chút, lại nói, “Chuyện này là chính ngươi gây ra, không trách được người khác. Nhưng sau khi ngươi tìm được con tằm hoang kia, thì không được đi gặp hắn nữa. Họ là con người, tuổi thọ chỉ ngắn ngủn vài chục năm, với hồ tiên như chúng ta không chung một đường.”
Hứa Thiên Tứ hồi lâu sau không trả lời, tiểu cữu lo lắng nói, “ Thiên Tứ! Ngươi cũng không nên giả bộ không hiểu. Hắn đã muốn bỏ qua rồi, ngươi cũng phải hiểu được, loại việc này, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, ngươi cảm thấy có lỗi với hắn, thì sau này nên làm nhiều việc thiện tích đức, không thể bồi chính bản thân vào vũng sâu!”
Hứa Thiên Tứ chậm rãi gật đầu.
Tiểu cữu vẫn lo lắng, căn dặn hắn rất lâu rồi mới ly khai.
Hứa Thiên Tứ lui thân vào trong chiếc áo choàng sạch sẽ này, liếm liếm móng vuốt, nhắm mắt lại, tĩnh dưỡng tinh thần, ngày hôm sau sẽ đi tìm tằm hoang.
Đáng tiếc Hứa Thiên Tứ không hề nghĩ ra, rằng nếu tằm hoang này dễ tìm được như thế, Trần Tam Lang sẽ đâu cần hắn hỗ trợ?
Đợi Hứa Thiên Tứ mệt chết mệt sống tìm đến ngày thứ mười, cuối cùng mới hiểu được dụng ý của Trần Tam Lang, rằng người này căn bản không trông cậy vào hắn, y không nghĩ hắn có thể mang loại tằm hoang đó về.
Người này, căn bản là đặt thử thách khắc nghiệt, muốn hắn biết khó mà lui.
Khi chân chính suy nghĩ cẩn thận dụng ý này của y, Hứa Thiên Tứ không phải tức giận, mà là khó chịu, khó chịu đến không muốn di động, liền cứ thế tựa vào thân cây, nhìn lá cây bị gió thổi xào xạc.
Miệng hắn nói chán ghét Trần Tam Lang, nhưng thật giống như một tiểu hài tử sẽ khóc sẽ nháo khi đôi giầy mới bị người khác dẫm vào, cứ thế đại náo đòi người khác bồi thường, muốn kẻ đó phải bồi cả bộ quần áo, bồi hết gia tài cho mình thì mới cam tâm.
Đó bất quá cũng chỉ là tâm tính hài tử, đợi thêm mấy ngày lại quên hết, lại chạy đi tìm y muốn cùng chơi đùa.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới là, hắn bất quá chỉ ngoài miệng nói chán ghét thôi, vậy còn Trần Tam Lang?
Người này, có lẽ thật sự chán ghét hắn, còn thực khinh thường hắn, hơn nữa còn có chút thương hại hắn, căn bản không muốn lại nhìn thấy hắn, nên dùng cách đó khiến hắn biến đi.
Tuy Hứa Thiên Tứ từ lúc ra đời đã không có mẹ, nhưng mọi người trong nhà đều rất thương hắn, cũng đều thích hắn, đám tiền bối tuy luôn quy củ nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thích hắn, bọn tiểu bối cũng nguyện ý thân cận hắn, cho nên Hứa Thiên Tứ chưa bao giờ cảm thấy chính mình thật đáng thương.
Mà ngay cả Trần Tam Lang, ban đầu cũng đã cho hắn ăn ngon, ôm hắn đến trên giường, bôi thuốc cho hắn, còn sờ đầu của hắn, không phải sao?
Y chưa từng khi dễ hắn, cũng đối hắn rất tốt, sao hiện tại ngược lại thành ra tình trạng này?
Có thể Trần Tam Lang đã khinh thường hắn, dù sao. . . . . . Dù sao hắn không phải con người, chỉ là hồ ly.
Thế gian vạn vật, đau khổ luyện pháp, bất quá chỉ cầu biến được thành nhân thân, hắn là hồ ly, không như con người, dù biến thành người thì vẫn không phải, nếu Trần Tam Lang vì chuyện này mà chướng mắt hắn, hắn cũng hiểu được.
Nhưng Hứa Thiên Tứ không muốn Trần Tam Lang chán ghét hắn, thương hại hắn, hắn không thể nói mình vì sao muốn thế, chỉ là cảm thấy không muốn, vô luận thế nào cũng không nguyện ý.
Hứa Thiên Tứ lùng sục trong núi, cơ hồ mỗi một mảnh lá đều bị hắn nhìn qua, chỉ vì muốn tìm ra loại kén Trần Tam Lang đã đưa cho hắn.
Kỳ thật Hứa Thiên Tứ không phải một con hồ ly có tính nhẫn nại, hắn lúc này đây trong lòng giống như bị nghẹn thứ gì đó, hắn muốn tìm được, nhất định phải tìm được, rồi mới quay về đưa cho người kia xem, khiến y không nói ra lời, khiến y trở lại như trước, sẽ sờ sờ đầu hắn, cho hắn ăn thứ tốt. Hắn nhất định phải làm người kia chính miệng nói với hắn, rằng y không hề ghi hận việc kia.
Đến cuối cùng hắn vẫn không thu hoạch được gì, chỉ là thiên không tuyệt đường hồ ly, một con chim hỉ thước đi ngang qua xem náo nhiệt đã giúp hắn một phen.
Một con hồ ly, cả ngày nằm trên cây lật từng cái lá, việc này rất hiếm lạ không giống hồ ly. Hỉ thước tò mò đậu trên cành cây phía trên hắn, nghiêng đầu nhìn hắn lật lá cây.
Không ngờ con hồ ly ngốc này đang tìm sâu, hỉ thước lúc lắc đầu, nói, “ Hi! Nên sớm nói a, hại ta xem nửa ngày, còn tưởng có việc gì kì lạ nha!”
Tằm hoang hắn tân tân khổ khổ muốn tìm, kỳ thật chỉ là đồ ăn của đám chim chóc thôi.
Hứa Thiên Tứ kích động cẩn thận bẻ cành cây có chiếc kén dính trên lá, coi như bảo bối ôm vào trong ngực, vội vàng đa tạ chim hỉ thước, sau đó lao hướng nhà Trần Tam Lang.
Nhưng hắn còn chưa vào nhà đã nhìn thấy lão bà bà lúc trước giúp đỡ hắn đang đứng nói chuyện với Trần Tam Lang trong sân, “. . . . . . Dù sao nàng cũng phải lập gia đình, mười sáu tuổi rồi, không nhỏ, để lâu hai năm nữa sẽ ít người muốn lấy. Chẳng lẽ Tôn thiếu gia không đủ tốt sao? Nhân gia có thể coi trọng nàng, là phúc khí của nàng nha!”
Trần Tam Lang mím chặt môi, Hứa Thiên Tứ nhìn ra được, người nọ đang nhẫn nhịn không phát giận.
Lão bà bà kia còn nói, “Nàng là một thiếu nữ, ở bên ngoài lâu như thế cũng thực khổ, cho dù ngươi đón nàng về, nhưng ngươi có thể có bao nhiêu tiền đây? Tang viên (vườn dâu) là của Tôn gia, tằm giống cũng là Tôn gia, đến lúc nào ngươi mới có thể trả hết món nợ ấy? Lần này gặp chuyện không may, tiền bạc trong nhà đều bị cướp sạch không còn, nhưng đó vẫn là chuyện nhỏ, nếu lỡ ngươi chết đi thì bảo nàng phải sống làm sao a! Không biết vì sao nàng biết chuyện này, khóc thầm mấy ngày. Nhờ ta nói với ngươi, chi bằng hãy cứ để nàng gả cho Tôn thiếu gia, nàng đúng là người hiểu chuyện. . . . . . “
Tim Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhảy loạn, trong nhà người này có chuyện, sao hắn không biết?
Đúng rồi, sáng sớm hôm đó hắn trực tiếp đưa y đến cửa thôn, cửa nhà người ta cũng chưa tiến vào, sau khi trở về cứ thế mê man ba ngày ba đêm, tự nhiên không biết có việc gì cả.
Nhưng sao người này trông như không sao cả, cũng không nói với hắn một tiếng? Còn nữa, cô nương kia là ai vậy?
Trần Tam Lang quay đầu, nhìn thấy hắn nép trong một góc liền giật mình, hắn đi lên như hiến vật quý, đưa cành cây cho Trần Tam Lang xem.
Trần Tam Lang sửng sốt một chút, cuống quít vươn tay, kéo lão bà bà kia lại rồi ra dấu tay, lão bà bà vẫn còn lảm nhảm nửa ngày, vẫn mang bộ dạng chưa nói hết lời rồi ly khai.
Trần Tam Lang nhìn bốn phía không người, mới chạy tới trước mặt hắn, cởi ra xiêm y bên ngoài, bọc hắn lại rồi mang về phòng.
Trần Tam Lang đặt hắn trên bàn, cầm cành cây của hắn, tinh tế xem cái kén dính sau lá cây, không hề liếc mắt nhìn hắn chút nào. Đầu tiên Trần Tam Lang cẩn thận cắt một chút tơ ngoài kén, cẩn thận sờ sờ, rồi mới đưa lên ánh sáng xem xét, Hứa Thiên Tứ đương nhiên không hiểu y đang nhìn gì, nhưng vẫn nhận ra người này đang vừa mừng vừa sợ, cả tay cũng đang run nhè nhẹ.
Hứa Thiên Tứ chưa từng thấy y cao hứng như thế, bình thường y bất quá cũng chỉ là sờ sờ đầu hắn, mỉm cười với hắn thôi, hắn không ngờ người này khi thật lòng vui vẻ, khi cười rộ lên bộ dáng sẽ trông hảo như thế, thấy y như vậy hắn cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào, thật giống như cảm giác khi ưỡn bụng ra phơi nắng, từng sợi lông trên người đều được phơi đến ấm áp, thoải mái vô cùng.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ cũng rất vui, vội nói, “ Nếu chừng này không đủ, ta sẽ đi tìm tiếp cho ngươi.”
Lúc này Trần Tam Lang mới phục hồi tinh thần, thần sắc phức tạp nhìn hắn, đột nhiên vươn tay cầm chân trước của hắn, hắn thấy mình không rút chân lại được, liền có chút kinh hoảng.
Trần Tam Lang hơi dùng chút lực, hắn liền không kiềm được kêu to một tiếng, rồi mới bộ dáng đáng thương cầu xin nói, “Ngươi buông ra trước được không, ta rất đau.”
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn hắn, hắn phẫn nộ giải thích, “ Ta là hồ ly, không phải con mèo, ngươi nghĩ trèo cây dễ làm chắc?”
Hắn lộ móng vuốt của mình ra cho Trần Tam Lang, có chút đau lòng, lại có chút đắc ý nói, “Ngươi xem, đều hỏng hết rồi, ta đã trèo rất nhiều cây đó.”
Trần Tam Lang sững sờ nhìn chân trước của hắn, hắn đột nhiên ngượng ngùng, muốn rút móng vuốt về, Trần Tam Lang giống như đột nhiên bừng tỉnh, buông chân hắn ra.