CHƯƠNG 6
Hứa Thiên Tứ không kiềm được liếm móng vuốt của mình một chút, rồi mới lại hỏi, “Ngươi còn muốn gì không? Sớm nói để ta còn làm a, bằng không đợi đến lúc ta bị cữu công bắt về giam lại, thì ngươi có muốn nói cũng không gặp được ta đâu.”
Trần Tam Lang nhíu mày, hắn chột dạ ho khan hai tiếng, xoay người nhăn nhó nói, “ Kỳ thật cũng không sao đâu . . . . . .”
Hắn đột nhiên nhớ tới lời lão bà bà kia nói, nghe bảo tiền bạc y giấu trong nhà đều đã bị cướp đi, vậy từ nay y phải sống làm sao?
Thật ra hắn có thể “vận chuyển” chút vàng bạc châu báu từ nơi khác đến, nhưng điều này có thể khiến Trần Tam Lang gặp tai họa không?
Trần Tam Lang nhìn hắn, lại nhìn cái kén màu xanh tối, giống như quyết định hạ quyết tâm gì, đột nhiên đứng lên, Hứa Thiên Tứ bị khí thế của y làm hoảng sợ, tim bùm bùm đập trong ngực.
Trần Tam Lang nhìn hắn một cái, rồi không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Hứa Thiên Tứ chỉ thiếu nước té ngã, hắn thở phì phì nghĩ, thật là, cho dù bị câm thì sao không biết đường ra dấu cho ta a?
Hứa Thiên Tứ cắn cái đuôi, thập phần bất mãn than thở, lần nào cũng quăng ta một mình ở trong này.
Hồi lâu sau, Trần Tam Lang lại về đây bế hắn đi ra ngoài, Hứa Thiên Tứ hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Ban nãy Trần Tam Lang bọc hắn lại rồi mới ôm hắn vào trong phòng, hắn có thể ngầm hiểu, là sợ người khác nhìn thấy hắn, dù sao thứ hồ ly nên bắt là gà chứ không phải cành cây.
Bất quá khi hắn ngửi được mùi hương, liền hiểu ý của y.
Thì ra là đã đến giờ cơm.
Dường như Trần Tam Lang hơi mệt, nhưng y cũng chưng trứng gà cho hắn ăn, bản thân y lại ăn cơm trắng và chút rau khô.
Thấy trứng gà, Hứa Thiên Tứ vui mừng cong đuôi, mấy ngày nay hắn đều ở trong núi, toàn ăn lung tung chỉ cầu nhét đầy bụng.
Nay đột nhiên nhìn thấy một bát trứng gà ngon lành như vậy, hắn liền cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Trần Tam Lang đã cầm đũa, thấy hắn ngây ngốc không cử động, liền gõ gõ bát, ý bảo hắn cứ thoải mái ăn đi.
Hứa Thiên Tứ nhìn cơm trắng trong bát Trần Tam Lang, lại nhìn trứng gà trong bát mình, do dự hồi lâu, cuối cùng chia trứng trong bát ra, chính mình chỉ lấy một phần nhỏ, còn lại đổ hết lên bát rau giữa bàn, nhỏ giọng nói, “Ngươi cũng ăn một chút a.”
Trần Tam Lang không nhịn được bật cười, nhưng vẫn lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Hứa Thiên Tứ trừng mắt nhìn, không kiềm được hỏi, “Ngươi thật sự không cần? Mùi trứng rất thơm đó a!”
Trần Tam Lang vẫn lắc đầu, rồi mới vùi đầu ăn cơm trắng trong bát, không hề nhìn hắn.
Thế là Hứa Thiên Tứ hắc hắc ngây ngô cười, đắc ý ngâm nga một giai điệu từng nghe sơn ca hót trong họng, mỹ mãn ăn sạch cả bát trứng gà.
Trần Tam Lang chậm rãi ăn cơm trắng, ánh mắt không biết dừng ở đâu, tựa hồ có tâm sự gì.
Sau khi Hứa Thiên Tứ ăn xong, nhìn cái bát không bị mình ăn sạch sẽ, đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng hơn, liền kêu to một tiếng.
Trần Tam Lang bị hắn làm giật mình, đũa cầm trên tay suýt rơi xuống bàn.
Hứa Thiên Tứ chột dạ nhìn Trần Tam Lang, ngượng ngùng hỏi, “Nhà ngươi bị trộm đột nhập đúng không? Sao còn chưng trứng cho ta ăn? Ngươi chỉ ăn cơm trắng cũng vì không có tiền đúng không?”
Trần Tam Lang không biết nên khóc hay cười nhìn hắn, vẫn lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ hoang mang rối loạn nói, “Ngươi không được gạt ta, rõ ràng ta nghe lão bà bà kia nói . . . . . .”
Trần Tam Lang nở nụ cười, buông đũa xuống, làm ra tư thế cầm tiền, sau đó tay ấy nắm lại, đặt lên bàn, tay kia thì làm tư thế nắm vật gì. Cuối cùng mới giả như đang sờ túi tiền trong ngực, lấy ngón tay giả làm đồng tiền, tay kia nắm lại thành hình cái chén, rồi mới chớp mắt “tiền” đã biến mất.
(đoạn này cơ bản biểu lộ việc thật ra không có trộm, Trần Tam Lang đề phòng có trộm nên đã tự trộm tiền của mình trước khi kẻ trộm kịp đến nhà ^^)
Hứa Thiên Tứ há to miệng, trợn mắt nhìn, nói, “Ngươi. . . Ngươi giấu tiền như vậy?”
Quả thực thật giống như hồ ly, bắt được con mồi sau đó giấu đi.
Trần Tam Lang gật gật đầu, Hứa Thiên Tứ ngây người một lát, rồi mới buồn bực nói, “Ngươi so với ta càng giống hồ ly hơn.”
Trong mắt Trần Tam Lang lúc này mới thật sự có ý cười, Hứa Thiên Tứ cũng không biết vì sao, nhưng hắn đột nhiên rất muốn hỏi người này, hỏi y có còn ghi hận việc kia không, nhưng khi lời nói đã đến bên miệng, hắn lại sợ hãi, ho khan nửa ngày, lời nói ra lại là, “ Trần Tam Lang, trước kia ngươi đã từng gặp mẫu hồ ly trong núi chưa?”
Trần Tam Lang có chút khó hiểu nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
Hứa Thiên Tứ cười hắc hắc, liền nói về sự tích đám mẫu hồ với y.
Nói có một lần có một mẫu hồ ly coi trọng người đọc sách, nửa đêm đi giặt quần áo cho thư sinh kia, kết quả vụng về hậu đậu thế nào, giặt rách cả bộ xiêm y đáng giá nhất của người đó.
Trần Tam Lang nhìn hắn, ý vị thâm trường gật gật đầu.
Hứa Thiên Tứ thấy ánh mắt này của y, trong lòng liền sợ hãi, cẩn thận nghĩ lại, không đúng, sao ta có thể kể cho hắn loại chuyện này, hắn nhất định sẽ cảm thấy loài hồ ly chúng ta đều thật ngu ngốc.
Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đây, liền ho khan hai tiếng, nghĩ phải nói cho ngươi biết sự lợi hại của hồ tộc nhà ta, liền nói, “Ta kể cho ngươi một chút về Thiên Hương tỷ, ở chỗ chúng ta nàng được coi như mẫu hồ ly cao thâm khó lường, thông minh xinh đẹp, ngươi có biết nàng tổng cộng đã xuất giá bao nhiêu lần không?”
Hứa Thiên Tứ cười hắc hắc, giơ lên hai chân trước, hoa hoa chân với Trần Tam Lang, rồi mới đắc ý vô cùng nói, “ Nàng rất lợi hại đó! Trong phạm vi trăm dặm nàng là mẫu hồ ly số một số hai, bao kẻ đi cầu cữu công muốn lấy được Thiên Hương tỷ một lần!”
Trần Tam Lang tựa hồ bị móng vuốt không ngừng vung của hắn dọa, ho khan hai tiếng, rồi rót trà uống.
Hứa Thiên Tứ càng hoa chân múa tay vui sướng, hứng trí bừng bừng tiếp tục nói, “Có lần nàng tắm giữa sông, bị một kẻ đốn củi nhìn thấy, người đó cũng thật ngốc, dám không để ý chết sống muốn cưỡng bức Thiên Hương tỷ. Hắc hắc, hắn đâu hiểu được sự lợi hại của Thiên Hương tỷ, kết quả mới qua một lần đã chỉ còn thừa lại bộ bạch cốt bên sông.”
Trần Tam Lang sững sờ, chén trà đã rỗng trên tay cũng không buông xuống, chỉ cứng đờ nhìn hắn.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ ! một tiếng, hận không thể cắn đứt lưỡi mình, thầm mắng bản thân, sao càng lúc càng không nói ra chỗ hảo của hồ ly thế này?
Hứa Thiên Tứ vội vàng giải thích với Trần Tam Lang, “Hắn nổi sắc tâm, không thể trách Thiên Hương tỷ vì lấy mạng hắn. Lần đó ta đem hết nguyên khí cho ngươi, ngươi sẽ sống lâu hơn bất kì thôn dân nào, ngươi không cần sợ hãi!”
Kỳ thật Hứa Thiên Tứ cũng không biết có đúng vậy không, nhưng hắn nhất thời nóng vội, sợ Trần Tam Lang đối hắn lại sinh khúc mắc, nhất thời không nghĩ đã nói ra miệng.
Sắc mặt Trần Tam Lang rất khó xem, chiếc đũa trong tay “ba” một tiếng rơi trên bàn, tim Hứa Thiên Tứ bị dọa nhảy dựng, không tự chủ lui vài bước.
Trần Tam Lang nhìn hắn như vậy, nhịn nhẫn, chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng lại cầm đũa lên, vừa muốn tiếp tục ăn cơm, Hứa Thiên Tứ lại đang rầu rĩ, nhất thời không nhịn được, cũng rất ủy khuất nói, “Ta không phải cố ý, ngươi không cần tức giận.”
Không nói còn tốt hơn, Trần Tam Lang liền cả cơm còn lại trong bát cũng không ăn, mặt âm trầm trực tiếp thu dọn bát đũa, chỉ chỉ cửa cho hắn, rồi mới bỏ đi bỏ hắn một mình ngồi cạnh bàn.
Tim Hứa Thiên Tứ như rớt xuống, cảm thấy giống như đột nhiên bị người dùng chú thi thuật đông cứng, cả người đều không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tam Lang đưa lưng về phía hắn đóng cửa lại.
Thế này mới thực là họa từ miệng mà ra, nếu hắn không nhắc tới việc đó, hẳn Trần Tam Lang còn có thể tiếp tục nghe hắn kể chuyện xấu của đám mẫu hồ ly, đôi lúc cười cười.
Điểm chết người là, hắn cư nhiên nói sai hai lần liền.
Hứa Thiên Tứ quả thật không biết nên làm sao, hắn ngơ ngác nhìn chỗ Trần Tam Lang vừa ngồi, đột nhiên rất muốn hung hăng cắn mình một ngụm cho hết giận.
Hứa Thiên Tứ không biết mình có nên đuổi theo y không, hay là cứ thế về núi.
Hắn ngồi cạnh bàn suy nghĩ nửa ngày, lại vẫn do dự.
Nếu cứ như vậy trở về, hắn thật sự không cam lòng, nhưng bảo hắn lại mặt dày đi tìm Trần Tam Lang, hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Không phải hắn sợ Trần Tam Lang muốn mạng hắn, mà là sợ người này giận hắn.
Hứa Thiên Tứ chưa từng sợ hãi điều gì như thế, cứ nhớ đến vẻ mặt của Trần Tam Lang khi vui mừng là tim hắn như bị ai đánh cho một quyền, không thể nổi giận với y.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ rất khó chịu, nói với chính mình, ta đi tìm một chút, nếu không tìm thấy ta sẽ quay về.
Hứa Thiên Tứ tìm nửa ngày, không thu hoạch được gì, cuối cùng mới nghĩ mình chưa đi qua tằm phòng, liền do do dự dự lần mò đi vào.
Quả nhiên, Trần Tam Lang đang ngồi trong tằm phòng, ngẩn người nhìn tằm sàng, con chó vàng đang dựa vào chân Trần Tam, đầu gối trên chân trước, mắt nhắm lại.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy khó mà bước vào, liền lên tiếng, “Có phải ngươi đã rất hận ta?”
Trần Tam Lang quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, hoàng cẩu cũng mở mắt nhìn hắn, còn vui vẻ vẫy đuôi.
Hứa Thiên Tứ không biết người này cảm thấy kỳ quái vì hắn đến đây, hay cảm thấy kỳ quái với câu hỏi của hắn.
Hứa Thiên Tứ chờ đợi nhìn người trước mắt.
Trần Tam Lang nhìn hắn một hồi rồi chậm rãi lắc đầu, hắn do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng hỏi, “ Vậy, ngươi còn giận ta không?”
Trần Tam Lang nửa ngày không nhúc nhích, tim Hứa Thiên Tứ trầm xuống, cảm thấy thật sợ hãi.
Trần Tam Lang nhìn hắn chăm chú, đột nhiên nâng tay lên chỉ vào miệng mình, rồi mới lắc lắc tay, Hứa Thiên Tứ nhìn cái hiểu cái không, liền thử nói, “Ngươi, ngươi không thể nói chuyện?”
Hứa Thiên Tứ trong lòng nói , ta đã sớm biết rồi mà?
Trần Tam Lang gật đầu, rồi giơ 9 ngón tay, xong lại chỉ chỉ miệng mình, gật gật đầu.
Hứa Thiên Tứ suy nghĩ nửa ngày không hiểu được, nhưng đột nhiên nhớ tới việc mình từng nghe về y, liền bừng tỉnh đại ngộ nói, “Khi ngươi 9 tuổi vẫn còn có thể nói chuyện?”
Trần Tam Lang gật đầu, vươn một bàn tay, đặt trên ngực mình, lại đưa ra một bàn tay khác, cũng đặt trên ngực, cuối cùng hai tay cùng chung một chỗ, duỗi ra trước mắt.
Hứa Thiên Tứ xem không hiểu lắm, hai tay cùng một chỗ là ý gì? Hắn suy nghĩ, rồi nhớ tới lời lão bà bà nói, trong lòng buồn bã, không vui nói, “Ngươi muốn bảo về ngươi và lão bà?”
Trần Tam Lang kỳ quái nhìn hắn, nghĩ một chút, rồi giơ tay lên, lắc lắc tay, rồi đặt tay lên chân.
Ánh mắt Hứa Thiên Tứ nhìn theo tay Trần Tam Lang, nói, “ Tay. . . . . . Chân, a, tay chân? Nữ tử kia, nàng, nàng là muội muội của ngươi?”
Trần Tam Lang gật gật đầu, Hứa Thiên Tứ cuối cùng mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt mày hớn hở chạy qua nói, “Thì ra là như vậy.”
Trần Tam Lang đặt hai tay cùng một chỗ, một cái vươn đi, một cái chỉ chỉ chính mình, rồi mới ho khan hai tiếng. Tay vươn đi khi trở về làm ra tư thế đếm tiền, rồi mới lại chỉ chỉ yết hầu của mình.
Hứa Thiên Tứ giật mình, nói, “Ngươi. . . . . . Trong nhà vì chữa bệnh cho ngươi, đã bán nàng cho Tôn gia thiếu gia kia?”
Trần Tam Lang lắc đầu, lại gật đầu, rồi mới chỉ hắn, khoát tay áo, lại dùng sức chỉ chính mình, tay nắm rất chặt tự đấm vào ngực.
Hứa Thiên Tứ lúc này là thật không hiểu được, chỉ biết ngây ngốc lắc đầu, Trần Tam Lang nhìn hắn hồi lâu, không tiếng động thở dài, vươn tay ra sờ sờ đầu hắn.
Hứa Thiên Tứ thật cẩn thận hỏi, “ Có phải ngươi không giận ta?”
Trần Tam Lang gật gật đầu.
Hứa Thiên Tứ hoan hô nhảy nhót đi đến bên người Trần Tam Lang, nói, “Thật tốt quá, ta cuối cùng có thể yên tâm.”
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn hắn, Hứa Thiên Tứ ngượng ngùng nói, “Ta phải trở về.”
Trần Tam Lang tựa hồ cũng không để ý, chỉ gật đầu.
“ Ta. . . . . . lần tiếp theo ta đi ra, không biết là lúc nào. Nhưng ngươi trăm vạn lần đừng quên ta,” Hứa Thiên Tứ do dự hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu như thế.
Trần Tam Lang không nhịn được nở nụ cười, lại gật gật đầu.
Hứa Thiên Tứ đã giải quyết xong mâu thuẫn với Trần Tam Lang, trong lòng tự nhiên cực kì vui mừng, trên đường về động mặt đều mang nét cười ngây ngô.
Thiên Quan nhìn thấy hắn từ xa, miệng kêu ca ca người lao tới, Hứa Thiên Tứ trong lòng cao hứng, cũng không để ý, mặc cho Thiên Quan nhảy bổ lên ôm lấy mình, hỏi, “ Tiểu cữu đâu?”
Thiên Quan thân mật cọ cọ lông mao trên bụng hắn, đáp, “Bị cữu công đuổi ra ngoài.”
Hứa Thiên Tứ choáng váng, nửa ngày sau mới hồi thần, hỏi, “Thật ra có chuyện gì?”
Thiên Quan còn đang cọ đến cọ đi bụng hắn, bộ dáng như thực thoải mái, đâu để ý nói chuyện với hắn, Hứa Thiên Tứ nổi giận, một ngụm cắn gáy Thiên Quan, nhưng cũng không dùng nhiều lực.
Hứa Thiên Tứ thật không rõ, Thiên Quan biết rõ hắn không phải mẫu hồ ly, càng không phải là mẫu thân của y, tại sao y lại luôn thích cọ hắn.
Thiên Quan co người thành một đoàn, mếu máo ủy khuất nói, “Sao ta biết được a?”
Hứa Thiên Tứ lo lắng, sợ vì chuyện của mình mà tiểu cữu gặp phiền toái, nghĩ muốn đi tìm cữu công.
Thiên Quan cuống quít kéo hắn lại, nói, “Tiểu cữu bảo ta chờ ngươi, còn nói nếu gặp ngươi thì bảo ngươi đi tìm Thiên Hương tỷ tỷ, trăm vạn lần đừng trở về.”
Hứa Thiên Tứ không hiểu hỏi lại, “Hắn thật sự nói với ngươi như thế?”
Thiên Quan dùng sức gật đầu.
Hứa Thiên Tứ suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói, “Ta muốn đi gặp cữu công, ngươi quay về hang đi.”
Thiên Quan sợ không nhẹ, khóc nức nở túm chặt hắn nói, “Ca ca, ngươi nhất định không được đi a, nếu cữu công cũng đuổi ngươi đi thì ta làm sao bây giờ?”
Trong lòng Hứa Thiên Tứ cũng là một trận bồn chồn, nhưng dù hắn sợ hãi thì cũng biết việc đã kéo dài đến bây giờ rồi, còn lẩn tránh nữa sẽ rất không ổn, nếu cữu công thật muốn đuổi hắn đi, thì hắn cùng lắm sẽ lại chạy tới bám lấy Trần Tam Lang.
Hắn nhìn Thiên Quan nói, “Đừng sợ, đợi ca ca, chỉ một lát ta sẽ đi ra, vạn nhất nếu ta lại bị giam thì ngươi nhớ mang đồ ăn ngon cho ta.”
Nói xong liền hít một hơi, đi vào trong động cữu công. Thiên Quan đứng sau hắn khóc sướt mướt, hắn nghe thấy mà toàn thân não nề, lông mao xẹp hết lên.
Không ngờ cữu công lão nhân gia lại không nói đến sai lầm của hắn, ngược lại còn cười nói với hắn, “ Thiên Tứ, ngươi bộ dạng này dường như còn ngoan ngoãn hơn hồi trước.”
Hứa Thiên Tứ không ngờ y nói vậy, không biết trong bụng lão nhân gia nghĩ gì, nhỏ giọng đáp, “ Ta cũng. . . . . . đã lớn.”
Cữu công nga một tiếng, sờ sờ râu, nói, “ Vậy Trần gia Tam Lang kia có ý gì?”
Hứa Thiên Tứ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát hết ra, không biết lão nhân gia thật ra biết bao nhiêu, liền cứng rắn đáp, “Hắn là người tốt, nói không hận ta, cũng không ghét bỏ ta. Ta thật có lỗi với hắn, cữu công ngài muốn ta bồi đáp thế nào ta đều sẽ nghe, quyết không hai lời.”
Cữu công gật gật đầu, lại hỏi hắn, “Ngươi biết sai là tốt rồi, chuyện này lát nữa nói sau, ta hỏi ngươi trước, ngươi có ổn không?”
Hứa Thiên Tứ có chút không hiểu, hỏi ngược lại, “ Sao ta có thể không ổn?”
Cữu công hỏi hắn, “ Có phải ngươi không hóa được nhân thân không?”
Hứa Thiên Tứ càng chột dạ, biết là không giấu diếm được, liền gật đầu.
Cữu công thầm thở dài, nói, “Chính ngươi chỉ có nửa chén nước, cố tình còn muốn thể hiện, dám đưa hết nửa chén cho người ta, ngươi có biết thỉnh thần dễ tiễn thần khó không? Ngươi chia mạng mình cho hắn, muốn lấy lại gần như không thể.”
Hứa Thiên Tứ “ a “ một tiếng, hồ đồ nhìn cữu công nói, “ Lúc đó hắn sắp chết, ta không có cách khác a. Dù sao ta đã nợ hắn một mạng, coi như trả lại thôi, cũng không có gì không tốt a?”
Cữu công sờ đầu hắn, có chút cảm khái, nói, “Thiên Tứ, ta hỏi ngươi, hồ ly bình thường có thể sống bao lâu?”
Lúc này Hứa Thiên Tứ mới hiểu được, nguyên lai ý của cữu công là, nếu không biến được thành người, thì hắn cũng không khác gì những con hồ ly bình thường. Hắn không ngờ lời mình đã nói với Trần Tam Lang sẽ thành sự thực.
Hắn ngây người nửa ngày, liền hỏi, “ Ta đây. . . . . . . Ta còn có thể sống bao lâu?”
Cữu công nở nụ cười nói, “Đừng sợ, ta lấy một nửa mệnh của tiểu cữu luôn quậy phá kia cho ngươi.”
Hứa Thiên Tứ hoảng hốt lắc đầu, liên tục nói, “Ta không cần!”
Điều này sao có thể?!
Cữu công an ủi hắn nói, “Đừng lo lắng, hắn cũng không yếu ớt kém cỏi như ngươi, ta lấy nửa tính mạng của hắn cũng không chỉ vì ngươi, còn vì muốn trị tật xấu hay trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn.”
Hứa Thiên Tứ không nhịn được “ di “ một tiếng, cữu công ho khan, nói, “Lần này ít nhất cũng khiến hắn thành thật được vài chục năm.”
Lão nhân gia nói trong lòng, trong núi có nhiều mẫu hồ ly như thế, sao ngươi còn câu tam đáp tứ bên ngoài? Hại ta bị người mắng, lần này khiến ngươi không biến nổi thành người, coi ngươi còn dụ dỗ được ai.
Hứa Thiên Tứ thấy lão nhân gia sắc mặt không tốt, cũng không dám trả lời. Cữu công nói xong, liền vươn tay đến, vỗ nhẹ lên đầu hắn, Hứa Thiên Tứ cảm thấy một dòng nhiệt lưu chạy từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, toàn thân ấm áp, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Lão nhân gia vừa lòng gật đầu, nói, “Ngươi vận khí hảo,” thấy hắn an toàn, lại nghiêm mặt giáo huấn hắn, “Sau này không được tái phạm nữa.”
Hứa Thiên Tứ vẫn còn ngây ngô chưa hiểu gì, nghe cữu công nói liền cuống quít gật đầu , gật xong liền không nhịn được nghĩ, xong rồi, lần này làm sao bây giờ? Hắn không biết tại sao tiểu cữu bị đuổi đi, cũng không dám hỏi. Nghe lời Thiên Quan nói, hình như tiểu cữu bị dọa không nhẹ, cữu công lần này có vẻ thật sự nặng tay.
Cữu công lấy nửa cái mạng của tiểu cữu cho mình, không biết tiểu cữu bây giờ thế nào, đã không thể về núi, y có thể chạy đi đâu?
Trong lòng hắn nghĩ về tiểu cữu, cảm thấy ảo não phi thường, tự trách bản thân đã làm phiền người khác, lại sợ lỡ tiểu cữu không về được thì sao, càng nghĩ càng hoảng sợ.
Lão nhân gia trong lòng lại nghĩ, đứa nhỏ này cũng quá hồ đồ, chưa biết rõ tác dụng mà còn dám niệm chú, niệm một thì thôi nhưng lại niệm mấy chú liền. Lại nghĩ tiếp, hài tử này chỉ cứu người cũng cứu bằng cách ngu ngốc như vậy, làm ra chuyện đại sự ấy, ai, thật sự là đáng giận, bảo ta làm sao có thể yên tâm. . . . . . .
Mắt thấy Hứa Thiên Tứ vẫn là bộ dáng mơ mơ màng màng, lão nhân gia liền thở dài, còn nói, “Ngươi hảo hảo ở cạnh Trần gia Tam Lang bồi tội, cũng trông chừng hắn một chút. Ta đã tính toán, lần trước hắn gặp chuyện không may không phải vì cường đạo tầm thường, mà là có người sai sử.”
Hứa Thiên Tứ nguyên bản còn đang buồn rầu chuyện tiểu cữu, vừa nghe lời này liền khẩn trương không thôi hỏi, “Tam Lang tốt như vậy, người nào muốn hại hắn?”
Lão nhân gia nghiêm mặt nói, “Nếu ta tính hết ra được thì lần trước cũng sẽ không bảo ngươi đi cứu người.”
Hứa Thiên Tứ lập tức chột dạ ngậm miệng.
Hứa Thiên Tứ không nghĩ xem, năng lực nhìn thấy trước năm trăm năm sau, lại thấy đươc năm trăm năm trước là bản lĩnh chỉ các tiên nhân cực lợi hại mới có. Cữu công hắn dù rất giỏi thì bất quá cũng chỉ là lão hồ ly thành tinh thôi.
Lão nhân gia căn dặn một hồi rồi mới thả hắn rời động, Hứa Thiên Tứ thành thành thật thật ngoan ngoãn đi, đến chỗ cữu công không nhìn thấy liền chạy, mặc kệ Thiên Quan, vứt chuyện tiểu cữu ra sau đầu, nhanh chân lao về thôn, hận không thể lập tức nhìn thấy Trần Tam Lang.
Lời cữu công nói còn vang lên bên tai Hứa Thiên Tứ, khiến tim hắn nhảy dựng lên tận cổ họng. Việc trong rừng lần trước thật sự dọa sợ hắn, Hứa Thiên Tứ vừa nhớ đến việc đó liền cảm thấy kinh hoảng, thầm muốn nhanh gặp Trần Tam Lang.
Hứa Thiên Tứ vụng trộm đột nhập vào nhà Trần Tam Lang. Trần Tam Lang quả nhiên còn trong tằm phòng. Tằm đã sắp kết kén, nên Trần Tam Lang không cần vất vả uy tằm ăn, tự nhiên cũng không bận rộn như trước. Hứa Thiên Tứ thấy Trần Tam Lang đang ngồi ở góc sáng trong tằm phòng, cẩn thận nghiên cứu con tằm hoang hắn mang về.
Hắn còn chưa nhìn thấy con chó, con chó kia đã nhìn thấy hắn trước, liền vui mừng vẫy đuôi chạy tới hướng hắn, trong lòng Hứa Thiên Tứ vẫn không kìm được sợ hãi, giơ móng vuốt nói, “Ngươi đừng lại đây.”
Trần Tam Lang nghe được giọng nói, quay đầu thấy là hắn, có chút kinh ngạc, Hứa Thiên Tứ mặc kệ con chó kia, liền trông mong nhìn Trần Tam Lang, nhỏ giọng nói, “Ta không về được.”
Trần Tam Lang ngạc nhiên, thả đồ trong tay xuống, đi tới chỗ hắn.
Hứa Thiên Tứ tim đập bùm bùm, tuy lời hắn nói được cũng không giả, nhưng dẫu sao vẫn cảm thấy chột dạ, nói xong cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tam Lang, nhưng lại không nhịn được lén xem.