Ở chung một chỗ với Phan Đắc Thành thật sự rất không thoải mái,
không biết cái miệng của anh ta để làm gì nữa. Suốt buổi không hề nói
một câu nào, cứ tập trung lái xe rồi thỉnh thoảng nhân lúc đèn đỏ dừng
lại quay sang nhìn Hoài An một chút, thế thôi đó, việc làm của Phan Đắc
Thành thật là nhàm chán quá đi mà!
Kể ra có hơi ngại tí nhưng đây là lần đầu tiên Hoài An đến nhà hàng, bởi vì trước giờ cô làm gì có tiền dư dả mà đặt chân đến những chỗ sang trọng như vậy chứ. Hai mắt Hoài An cứ dáo dác nhìn xung quanh giống như vừa khám phá được châu lục mới vậy, điều đó khiến những người có mặt ở
đây cứ chỉ trỏ vào người cô mà xì xào bàn tán. Người bên cạnh thấy thế
ngược lại không cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ cười thầm trong bụng. Phan
Đắc Thành có vẻ là khách quen ở đây, anh rất ung dung thoải mái bước đi
như đây chính là nhà của mình. Ngay khi thấy hai người bước vào liền có
một người đàn ông trung niên chạy đến, hình như là chủ của nhà hàng, ông ta bắt tay với Phan Đắc Thành và chào anh rất niềm nở.
– Ôi lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đây ăn!
Ông ta kín đáo liếc nhìn người đi bên cạnh Phan Đắc Thành, đây là
lần đầu tiên ông ta thấy Phan Đắc Thành đi cùng cô gái này đến đây, mọi
lần người đi chung với Phan Đắc Thành không ai khác ngoài Lý Mỹ Hân.
Trông dáng dấp rất bình thường, quần áo cũng không phải hàng hiệu, hoàn
toàn không thể đem ra so sánh với cô con gái rượu nhà họ Lý kia được.
Chẳng biết cô gái này là ai mà được Phan Đắc Thành đưa đến đây nữa.
– Ừ, ông dẫn đường đi.
– Mời cậu đi theo tôi. Tôi đã chuẩn bị bàn dành cho hai người, không
gian đảm bảo rất riêng tư, nhất định sẽ hài lòng với yêu cầu đặt trước
của cậu.
Phan Đắc Thành có thể nghe ra ẩn ý ở hai chữ “riêng tư” của ông chủ
nhà hàng nhưng không phản bác câu nào, bởi vì trong điện thoại anh không hề nói đến yêu cầu không gian vớ vẩn gì đó. Trên đường đi ông chủ luyên thuyên đủ điều về nhà hàng của mình, chủ yếu cũng là vì muốn Phan Đắc
Thành thường xuyên đến đây thôi. Nhưng Hoài An không quan tâm điều đó,
cô chỉ biết một điều rằng Phan Đắc Thành đã biết trước cô sẽ đến đây
cùng với anh ta. Theo lời của ông chủ Hoài An có thể đoán ra Phan Đắc
Thành đã đặt chỗ từ trước. Nhưng khi chiều là Hoài An giữ điện thoại của anh ta, trước lúc đó cũng là Hoài An đi cùng Phan Đắc Thành, anh ta
hoàn toàn không có khả năng gọi điện đến nhà hàng mà Hoài An không biết
gì cả được.
Điều đó có nghĩa trước khi gặp Hoài An ở trường Phan Đắc Thành đã
đặt chỗ trước. Bỗng nhiên cô cảm thấy khiếp sợ trước Phan Đắc Thành.
Nhìn bóng lưng anh đi trước mặt càng khiến Hoài An toát mồ hôi hột. Rốt
cuộc người đàn ông này là người như thế nào? Tại sao anh ta có thể biết
trước những chuyện sẽ xảy ra? Hoài An cảm thấy Phan Đắc Thành như nắm
hết mọi chuyện trong tay, anh ta chỉ việc nhìn mọi thứ xảy ra theo đúng ý mình.
Chỗ Phan Đắc Thành ngồi luôn là nơi thoải mái nhất, tầm nhìn cũng
rất đẹp. Bởi vì ông chủ không hề muốn phật lòng vị khách VIP này, chỉ
cần có Phan Đắc Thành thì ông ta sẽ có tiền nhiều hơn. Hóa đơn mỗi bữa
ăn của Phan Đắc Thành luôn là một con số không nhỏ, nói một cách khác
nếu Phan Đắc Thành đến ăn thì ông ta sẽ có một cây cổ thụ hái ra tiền.
Phan Đắc Thành luôn đối xử rất tử tế với mọi phụ nữ đi ăn cùng,
những hành động rất lịch thiệp, cũng rất dễ lấy lòng phái đẹp. Chẳng hạn như lúc này anh đang kéo ghế sẵn cho Hoài An, đợi cô ngồi vào rồi anh
mới vòng qua bàn về chỗ mình. Phan Đắc Thành đưa thực đơn cho Hoài An
chọn món trước, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy cô nói muốn ăn gì
khiến ông chủ đứng bên cạnh cảm thấy sốt ruột. Chọn món ăn có gì khó
đâu, chẳng lẽ cô ta không biết chữ để đọc tên món? Càng nghĩ ông chủ
càng ghét Hoài An hơn. Đúng là chỉ có Lý Mỹ Hân mới xứng tầm hợp đôi với Phan Đắc Thành.
Điều đáng nói ở đây là sự chậm chạp của Hoài An không khiến Phan Đắc Thành bực bội, anh vẫn rất kiên nhẫn đợi cô chọn món. Một mặt chờ đợi
là vậy, mặt khác Phan Đắc Thành chăm chú “nghiên cứu” nét mặt của Hoài
An. Có thể nói việc muốn biết Hoài An nghĩ gì, định làm gì Phan Đắc
Thành đều đoán đúng hơn chín mươi phần trăm.
– Cô không cần lo lắng, cứ thoải mái đi. Bữa ăn này tôi đãi mà.
Y như rằng Phan Đắc Thành nói một câu đã điểm trúng huyệt tâm tư của Hoài An, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó cúi xuống nhìn thực
đơn, cứ liên tục như vậy khiến Phan Đắc Thành phải phì cười thành tiếng. Anh giật thực đơn từ tay cô, thuần thục gọi tên món mà không cần nhìn
bảng giá, sau đó trả lại cho ông chủ. Toàn bộ quá trình chưa đến mười
giây, quả thực nếu để Phan Đắc Thành gọi món ngay từ đầu đã không lãng
phí thời gian nãy giờ rồi.
– Để xem, nãy giờ cô đã tốn mất hai phút mười lăm giây của tôi. Thật sự không hiểu nổi cô nữa, có việc gọi món thôi cũng sợ.
– Ai nói tôi sợ chứ?
Hoài An ngay lập tức khích bác lại ngay, cô mà sợ cái gì chứ, cô chỉ tiếc tiền của anh ta thôi. Bỏ ra một số tiền lớn như vậy chỉ vì một bữa ăn thật sự quá lãng phí đi. Nếu số tiền đó mà Phan Đắc Thành cho Hoài
An nhất định sẽ giúp cô làm được vô vàn chuyện có ích hơn.
– Cô tên là gì?
Thấy Hoài An cứ nhìn ra bên ngoài trời tối thui mà không nói câu nào khiến tâm tình Phan Đắc Thành không thoải mái lắm. Bình thường cô luôn
là người ít nói như thế ư? Hay là do ở bên cạnh anh nên Hoài An trở nên
như vậy?
– Tôi nhớ anh đã biết rồi.
Hết cách rồi Phan Đắc Thành đành tự gợi chuyện, chưa bao giờ anh
phải hạ mình chủ động bắt chuyện trước bất kì người phụ nữ nào.
– Ý tôi là họ tên của cô.
– Mai Đoan Hoài An.
– Cô bao nhiêu tuổi rồi?
– Hai mươi mốt.
Thật chẳng hiểu nổi Phan Đắc Thành bị làm sao nữa. Những gì anh hỏi
cô đều là thông tin đã điều tra được, mắc mớ gì anh phải hỏi thêm lần
nữa đâm ra dư thừa nhỉ? Ở trước mặt Hoài An anh không thể đánh mất hình
tượng mà tự nhiên vò đầu bứt tóc được. Nhưng thật sự ngồi với cô khiến
Phan Đắc Thành rất bối rối.
Biết vậy khi trước Phan Đắc Thành đã chọn bừa vài cô để hẹn hò rồi.
Nếu thế bây giờ anh đã có chút kinh nghiệm yêu đương, hay ít nhất cũng
biết nên làm gì trước mặt phái nữ, chứ không phải ngồi ngẩn người ra như lúc này.
Thức ăn được dọn ra Phan Đắc Thành liền bộc lộ sự ga lăng vốn có của mình. Giúp cô cắt bít tết, cá cũng róc xương sẵn giúp cô, vỏ tôm cũng
được lột sạch, thậm chí còn rót rượu để sẵn bên tay Hoài An. Người đàn
ông này, không ngờ lại chu đáo đến vậy. Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ
riêng của Hoài An thôi, cô không thể nào nói hụych toẹt ra cho Phan Đắc
Thành nghe được.
– Ăn đi. Đừng ngây người ra nhìn nữa!
Hoài An tự biết mình không phải phép, người ta đang ăn mà cô cứ nhìn chằm chằm rất bất lịch sự. Ăn được một nửa Phan Đắc Thành ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khóe miệng Hoài An dính nước sốt. Bất giác Phan Đắc Thành đưa tay về phía cô, định bụng giúp đỡ một chút, không ngờ Hoài An rất
nhanh đã nghiêng mặt sang một bên, né tránh bàn tay của anh.
– Miệng cô dính sốt, tôi chỉ muốn giúp.
Hành động phản xạ của Hoài An khiến tâm tình Phan Đắc Thành trở nên bực bội đôi chút. Anh không nghĩ cô sẽ tránh đi.
Những việc xảy ra nãy giờ đều được thu vào tầm mắt Lý Mỹ Hân đang
đứng gần đó. Hôm nay tâm trạng cô không tốt nên rủ bạn bè đi ăn. Không
ngờ đến đây còn được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc này.
– Nhìn kìa Hân, không phải là anh Đắc Thành sao?
Cô gái vừa nói là một trong những người bạn đi chung với Lý Mỹ Hân.
Tuy nói là bạn bè nhưng cô ta không hề ưa Lý Mỹ Hân là mấy, bởi vì Mỹ
Hân quá hống hách, bản thân chỉ vì ỷ có Phan Đắc Thành mà không xem ai
ra gì. Hôm nay thì hay rồi, Phan Đắc Thành hiện giờ không hề thấy Lý Mỹ
Hân mà chỉ tập trung chuyện trò cùng cô gái ngồi phía đối diện.
Hai bàn tay Lý Mỹ Hân gắt gao nắm chặt, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ
đâm vào lòng bàn tay để lại dấu ấn sâu hoắm. Đúng thật là không biết
giấu mặt mũi ở đâu. Mới vừa nãy Lý Mỹ Hân bịa đặt với bạn bè rằng Phan
Đắc Thành có việc bận nên không thể ra ngoài ăn tối cùng cô, chính vì
vậy tối hôm nay Lý Mỹ Hân mới có hứng rủ họ ra ngoài ăn tối. Vậy mà bây
giờ Phan Đắc Thành lại xuất hiện trước mặt họ cùng một cô gái vừa ăn
uống vừa cười rất vui vẻ. Thú thật Lý Mỹ Hân chưa từng thấy vẻ mặt hứng
khởi của Phan Đắc Thành lúc này.
– Mỹ Hân, cậu đừng nói với tớ anh Thành bận là vì đi cùng cô bé đó chứ?
Cô bạn đứng bên cạnh rất thích thú với chiêu trò đâm sâu vào nỗi hổ
thẹn của Lý Mỹ Hân. Cô biết lúc này Lý Mỹ Hân chỉ hận không thể xông tới mà chửi vả người đàn ông tên Phan Đắc Thành và cô gái lạ mặt kia.
– Đừng nói nhiều, đi thôi!
Cả bọn chọn bàn đối diện với bàn của Phan Đắc Thành và Hoài An đang
ngồi. Từ chỗ của Phan Đắc Thành có thể thấy rõ sự xuất hiện của Lý Mỹ
Hân và bạn bè. Nhưng anh vẫn không tỏ thái độ gì là vừa gặp người quen,
tiếp tục rót rượu cạn ly với Hoài An. Đây là lần đầu tiên anh và Hoài An nói chuyện lâu như vậy, lúc này anh mới biết không phải tính cô ít nói, chỉ là phải gặp đúng đối tượng cái miệng của Hoài An mới được dịp hoạt
động. Phan Đắc Thành tin anh là đối tượng có thể xúc tác cái miệng của
cô hoạt động hết công suất.
– Anh Thành, không ngờ anh cũng ở đây.
Lý Mỹ Hân mang theo ly rượu trong tay sang bàn của Phan Đắc Thành,
nghe được giọng nói lạ Hoài An mới ngẩng mặt lên nhìn, ra là một cô gái
xinh đẹp. Không hẹn cùng lúc Phan Đắc Thành và Hoài An đánh mắt nhìn
nhau, sau đó cô nghe anh nói với cô gái mới đến.
– Anh cũng giống em, đói bụng nên đến đây ăn tối.
Xưng hô như vậy chứng tỏ hai người có quen biết, vậy mà khi nãy Hoài An cứ tưởng cô gái này là một trong những fan hâm mộ của Phan Đắc Thành thôi. Đúng là suy nghĩ tào lao mà! Lý Mỹ Hân rất tự nhiên ngồi xuống
bên cạnh Phan Đắc Thành, nâng ly lên muốn uống với Hoài An.
– Có thể uống một ly với tôi không?
Phép lịch sự tối thiểu không cho phép Hoài An từ chối, cô cũng nâng ly lên, gật đầu một cái rồi uống cạn rượu còn lại trong ly.
– Tôi là Lý Mỹ Hân.
– Chào chị, tôi là Mai Đoan Hoài An. – Thì ra cô gái này là Mỹ Hân,
người đã gọi mấy chục cuộc điện thoại liên tục lúc chiều, quả thật có
quan hệ không bình thường với Phan Đắc Thành.
Lý Mỹ Hân nhíu mày, lại là chị. Tại sao hôm nay ai gặp cô cũng xưng
là “chị” vậy, trông cô già đến mức đó ư? Sau hôm nay nhất định Lý Mỹ Hân phải đi chăm sóc da kĩ hơn mới được.
– Em không trở về bàn ăn cùng mọi người à? Bạn em đang đợi đấy.
Rõ ràng trong câu nói của Phan Đắc Thành có ý đuổi người, điều này
cả Hoài An và Lý Mỹ Hân đều nghe ra. Nhưng Lý Mỹ Hân là ai, bao năm nay
bên cạnh Phan Đắc Thành không phải cô chưa từng được chứng kiến bộ mặt
lạnh lùng không nể nang ai của anh. Làm sao Lý Mỹ Hân có thể vì những
lời này mà tủi thân bỏ đi chứ?
– Người ta cả ngày nay tìm anh không thấy, có biết em buồn đến mức
nào không hả? Bây giờ gặp rồi anh còn muốn đuổi em đi hả? – Lý Mỹ Hân cố ý dính sát vào người Phan Đắc Thành, một phần cũng vì muốn xem biểu
hiện của Hoài An như thế nào. Nhưng thật tiếc, lúc này Hoài An đang ăn
nốt phần thịt còn lại trong dĩa, cô không hề chú ý gì đến cặp đôi ở phía đối diện.
Phan Đắc Thành thật sự không thể chịu nổi người phụ nữ này nữa, suốt ngày bám riết lấy anh chẳng phải chỉ vì tiền của anh thôi sao? Còn bày
đặt nhớ với chả mong, mấy chiêu trò của Lý Mỹ Hân thật là ngứa mắt.
Trong lúc Phan Đắc Thành đang nhíu mày khó xử thì Lý Mỹ Hân âm thầm đánh giá Hoài An. Ngoại hình cũng bình thường, tương đối hấp dẫn nhưng không thể nào quyến rũ bằng Lý Mỹ Hân được. Gương mặt có vài nét xinh đẹp,
nhưng vì không trang điểm nên lộ ra sự nhợt nhạt, mệt mỏi. Lúc đầu Lý Mỹ Hân tự dối gạt bản thân rằng Phan Đắc Thành ở đây vì gặp đối tác làm
ăn. Nhưng gặp Hoài An rồi cô bắt buộc phải xóa bỏ suy nghĩ ấy ngay, căn
bản Hoài An chỉ là một cô gái rất bình thường, không thể giao dịch làm
ăn với Phan Đắc Thành được.
Vậy Hoài An là ai? Sao lại quen biết với Phan Đắc Thành? Hơn nữa nếu không phải là đối tác tại sao Phan Đắc Thành phải đi ăn tối cùng với
Hoài An? Hai người này có quan hệ gì? Hàng loạt câu hỏi không có đáp án
được đặt ra trong đầu Lý Mỹ Hân khiến tâm tình cô trở nên nôn nóng muốn
gấp rút tra hỏi Hoài An.
– Hoài An này, cô bao nhiêu tuổi rồi?
– Tôi đã hai mươi mốt tuổi. – Đây là lần thứ hai trong ngày Hoài An
khai báo tuổi của mình, cô thật sự ngán ngẩm trước những câu hỏi này.
Trẻ như vậy, thậm chí còn trẻ hơn Lý Mỹ Hân nữa. Nhưng Lý Mỹ Hân
không tin gu của Phan Đắc Thành là những cô gái trẻ ngây thơ chưa hiểu
sự đời. Phan Đắc Thành dư sức để biết được lúc này có đuổi thế nào Lý Mỹ Hân cũng không chịu rời khỏi đây, nhìn sang Hoài An lại thấy cô nãy giờ cứ cầm điện thoại lên rồi đặt xuống, liên tục như vậy vài lần khiến anh không khỏi thắc mắc.
– Cô sao vậy?
– Tôi phải về phòng trọ. Bạn tôi bị ốm nhưng giờ cậu ấy đang ở một mình, những người khác đều đang bận việc bên ngoài rồi.
– Vậy tôi đưa cô về.
Thật sự Phan Đắc Thành có ý tốt như vậy, vừa có thể rời khỏi đây
cùng Hoài An vừa tránh xa được Lý Mỹ Hân. Không hiểu sao kể từ lần Lý Mỹ Hân ở nhà anh chủ động quyến rũ bằng thân thể đến tận bây giờ Phan Đắc
Thành đều có cảm giác ớn lạnh, chính vì vậy thời gian qua anh không hề
gặp Lý Mỹ Hân lấy một lần.
– Không cần đâu, tôi đón xe buýt về là được.
Hoài An biết nếu cô cùng Phan Đắc Thành rời khỏi đây nhất định sẽ
tạo hiềm khích đối với cô gái tên Lý Mỹ Hân kia. Bản thân cô không muốn
vướng vào rắc rối, ai mà biết khi nổi cơn ghen phụ nữ sẽ làm ra những
hành động gì chứ. Ngộ nhỡ xui xẻo thế nào Lý Mỹ Hân tìm đến nhà Hoài An
tạt axit vào mặt cô thì chẳng phải tiêu tùng cả một tương lai tươi sáng
hay sao?
– Trùng hợp bây giờ tôi phải đi có việc. Sẵn đưa cô về luôn cũng không phải ngược đường.
Phan Đắc Thành toan đứng dậy thì bị Lý Mỹ Hân kéo trở về ghế ngồi.
Cảm thấy người bên cạnh rất khẩn trương muốn đi cùng Hoài An khiến Lý Mỹ Hân bất giác nhíu mày khó chịu. Thật không ngờ Phan Đắc Thành có ý muốn bỏ rơi Lý Mỹ Hân tại đây để đi cùng Hoài An. Thật sự mà nói thì Hoài An không bằng Lý Mỹ Hân về mọi mặt nhưng ngược lại cô gái bình thường đó
luôn đem đến cảm giác bất an cho Lý Mỹ Hân.
– Thật sự không cần đâu. Cám ơn anh về bữa tối, tôi đi trước.
Vừa nói xong Hoài An đã đứng dậy cầm túi rời đi. Cô không phải kiểu
con gái giàu có, chỉ nói được câu cám ơn như vậy thôi. Cô không thể hứa
hẹn sẽ đãi Phan Đắc Thành một bữa khác được, vì căn bản nếu muốn ăn cùng một bữa với Phan Đắc Thành phải tốn khoảng chừng tiền lương một năm của Hoài An. Thật là kinh khủng quá đi!
(Còn tiếp)