Việc Lý Hưng có mặt ở căn phòng này không phải là điều ông muốn, chủ
bữa tiệc bỏ đi giữa chừng như vậy thực không nên chút nào. Nhưng tất cả
là vì con gái. Trách thì trách Phan Đắc Thành quá cuốn hút phái nữ,
trách thì trách Lý Mỹ Hân quá si mê Phan Đắc Thành. Chính vì vậy dù ghét Phan Đắc Thành đến mức nào Lý Hưng cũng không thể bỏ mặc Lý Mỹ Hân
được. Từ lúc bước vào đây đến giờ Lý Hưng có thể thấy Phan Đắc Thành
không hề hứng thú với việc đại sự tương lai của Lý Mỹ Hân và anh.
Chỉ cần một lúc nữa thôi, chỉ cần Phan Đắc Thành nói ra câu gì đó
khiến Lý Mỹ Hân tổn thương chắc chắn Lý Hưng sẽ hủy ngay việc kết hôn
lợi ích này lại, lợi ích không thể đặt lên trên con gái được.
– Nhưng Đắc Thành, chẳng lẽ cháu không định nghĩ đến tương lai của
hai đứa sao? – Ngô Bích Diệp sốt ruột thay con gái mình, ý của Phan Đắc
Thành là thế nào chứ?
Phan Đắc Thành nghe thế thì xoa xoa cằm ra chiều suy tư, sau đó nhẹ tênh buông một câu.
– Mọi chuyện có phải còn quá sớm không?
Duy nhất một câu hỏi như vậy khiến toàn bộ những người ở đây thay đổi sắc mặt. Thiếu chút nữa Phan Đắc Minh đã kích động đến mức muốn giáng
một bạt tai vào mặt Phan Đắc Thành để anh tỉnh ra. Nói như vậy chẳng
khác nào Phan Đắc Thành muốn từ chối xây dựng tương lai cùng Lý Mỹ Hân,
muốn hủy bỏ mối liên kết lợi ích này.
Sắc mặt Lý Hưng chuyển từ tái mét sang đỏ bừng vì nén giận, hai bàn
tay ông nắm chặt lại đặt trên thành ghế, trầm giọng kiềm chế phẫn nộ nói với Phan Đắc Thành.
– Ý của cậu như thế là sao? Con gái của tôi có gì không tốt mà cậu cứ chần chừ mãi?
– Mỹ Hân là một cô gái rất tốt. Nhưng thú thật hiện tại cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm.
– Rốt cuộc mày còn muốn con bé đợi đến khi nào? Chừng đó năm còn chưa đủ hay sao? – Phan Đắc Minh tức giận lên tiếng, tức đến nỗi gân xanh
hiện rõ trên trán.
Từ lâu Phan Đắc Minh đã rất vừa ý Lý Mỹ Hân, đối với ông Lý Mỹ Hân
chính là con dâu tương lai của mình. Nhưng chịu thôi, nếu Phan Đắc Thành đã không muốn thì có trời cũng không thay đổi được. Lý Mỹ Hân vừa nhậm
chức hai nhà đã gấp rút muốn bàn chuyện kết hôn há chẳng phải đều vì lợi ích của mỗi bên đấy sao? Nếu Phan Đắc Thành và Lý Mỹ Hân trở thành vợ
chồng Tinh Thông nghiễm nhiên trở thành tài sản của Phan Đắc Thành, đến
lúc đó anh muốn Tinh Thông trở thành công ty con của Viễn Phan cũng
không ai có khả năng cấm cản. Trong khi Phan Đắc Thành chiếm Tinh Thông
thì Lý Mỹ Hân sẽ được hưởng thụ cuộc sống an nhàn, không cần lo âu bất
cứ chuyện gì của công ty. Nhà họ Phan muốn quyền lực thì nhà họ Lý muốn
con gái của họ nhàn nhã.
Những tính toán như vậy Phan Đắc Thành sao có thể nghĩ không ra?
Nhưng nhất định anh sẽ không để những chuyện đó thành hiện thực, vì anh
không muốn kết hôn với người phụ nữ mình không yêu.
Khóe mắt Lý Mỹ Hân đỏ hồng, ươn ướt, thiết nghĩ nếu như lúc nãy Phan
Đắc Thành bỏ đi sẽ tốt hơn. Ít nhất Lý Mỹ Hân sẽ không phải ngồi đây
nghe những lời vô tâm của anh, Phan Đắc Thành đã từ chối cô, năm lần bảy lượt đều không chấp nhận cô mặc kệ sự phản đối của người lớn.
– Tóm lại là cậu muốn thế nào? Hủy hôn? – Lý Hưng đã dần dần mất bình tĩnh, khó khăn lắm mới khống chế được bản thân.
– Cháu chỉ muốn kết hôn với người cháu yêu.
Lời nói này như cái gậy giáng mạnh vào đầu những người ở đây, riêng
với Lý Mỹ Hân sự khẳng định của Phan Đắc Thành chẳng khác nào con dao
sắc bén xuyên tạc không khí đâm thẳng vào tim cô. Lý Mỹ Hân cảm nhận
được tim cô đang rỉ máu, thật đau đớn. Nói như vậy có nghĩa Phan Đắc
Thành không yêu Lý Mỹ Hân, một sự thật tàn nhẫn làm sao, anh thật biết
cách khiến cô đau lòng.
Ngay từ lúc Lý Mỹ Hân gặp mặt Phan Đắc Thành cô đã bị anh hớp hồn,
sau đó liền say mê anh đến điên đảo. Cô biết trong lòng anh không có cô, nhưng chỉ là quá khứ, cô tin tương lai anh nhất định sẽ mềm lòng, sẽ
đồng ý cho cô bước vào trái tim anh. Vậy mà hôm nay Phan Đắc Thành không chút lưu tình muốn bỏ rơi Lý Mỹ Hân, vì lý do anh không yêu cô, vì lý
do anh chỉ muốn kết hôn với người anh yêu.
Phan Đắc Thành đứng dậy, cung kính gập người chín mươi độ cúi chào
mọi người, sau đó không nói thêm lời nào quay lưng bỏ đi. Lý Hưng nhìn
thấy rất rõ biểu hiện của Lý Mỹ Hân, rõ ràng đứa con gái ngu ngốc này
còn muốn níu kéo Phan Đắc Thành.
– Khoan đã…
Vì câu nói của Lý Hưng mà Phan Đắc Thành dừng bước giây lát, anh đứng bất động ở đó như một pho tượng, đợi đối phương nói tiếp.
– Phan Đắc Thành, nếu cậu bước ra khỏi căn phòng này thì có nghĩa cậu đã bỏ qua một cơ hội lớn đấy! Hơn nữa tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Lời cảnh cáo của Lý Hưng anh hoàn toàn có thể hiểu, hậu quả sau khi Phan Đắc Thành rời khỏi đây là không thể lường trước được.
– Nếu vậy thật tiếc quá, cháu vẫn sẽ không thay đổi ý kiến của mình.
Nhưng Phan Đắc Thành là người đã nói một thì sẽ không có hai, lời đã
nói ra anh nhất định không hối hận mà rút lại. Chỉ nói vậy thôi, sau đó
Phan Đắc Thành tiêu sái rời khỏi. Khoảnh khắc anh bước qua cánh cửa cũng là lúc nước mắt Lý Mỹ Hân không kiềm được mà tuôn rơi.
“Phan Đắc Thành, đã có ai nói rằng anh thật sự rất tàn nhẫn với em chưa?…”
~~~~~
Vừa lên xe Phan Đắc Thành đã mệt mỏi ngả người ra ghế, hai mắt nhắm
chặt lại, đồng thời hai ngón tay cũng mát-xa nhẹ hai bên thái dương.
Nhất định sau ngày hôm nay Phan Đắc Minh sẽ không để anh yên, cả Lý Hưng và Lý Mỹ Hân cũng như vậy, anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện.
Nếu là năm xưa Phan Đắc Thành sẽ không thể phản đối cuộc hôn nhân này,
nhưng anh của bây giờ thì khác. Hiện tại Phan Đắc Thành đã nắm quyền lực trong tay, bao năm nay anh cố gắng như vậy cũng đã chuẩn bị cho ngày
hôm nay – cái ngày anh quay lưng với nhà họ Lý, từ chối hôn ước với Lý
Mỹ Hân.
Thái độ của Lý Hưng ban nãy chứng tỏ ông ta sẽ không bỏ qua cho Phan
Đắc Thành, rất có thể ngày mai ông ta cũng rút lại số tiền đang đầu tư
vào dự án mới của Viễn Phan. Ở chốn kinh doanh chính là như vậy, vì một
chút lợi ích con người có thể quay lưng với nhau bất cứ lúc nào. Bởi vì
Lý Hưng rất yêu thương con gái nên mặc kệ tình anh em của Lý Hưng và
Phan Đắc Minh gắn bó ra sao, hành động của Phan Đắc Thành ngày hôm nay
đã đạp đổ tình cảm đó rồi.
Phan Đắc Thành vặn vẹo thân thể vài cái rồi tháo cà vạt ra, cúc áo ở
cổ tay cũng được tháo nốt. Trong tầm mắt của anh vô tình xuất hiện một
bóng dáng nhỏ bé đang lấp ló trước cửa khách sạn, Phan Đắc Thành ngay
lập tức bị thu hút bởi cô gái đó. Hôm nay cô mặc chiếc áo sweater màu
vàng chanh, bên dưới là chiếc quần jeans bị mài rách, trông có vẻ khá ấm áp, thêm vài phần bụi bặm. Chẳng biết cô làm gì ở đây mà bộ dạng cứ như tên ăn trộm lần đầu vậy.
Hai tay Phan Đắc Thành đặt lên vô lăng, gõ gõ vài cái, quan sát một
chút, khóe môi khẽ cong lên, cuối cùng không nhịn được mà xuống xe, đi
về phía cô gái đó.
– Hoài An!
Anh thấy được Hoài An đã giật mình, quả là bộ dạng của những kẻ có hành động bất chính mà.
– Trời đất! Anh vừa làm tôi thót tim rồi đấy.
Phan Đắc Thành mím môi nhịn cười, đứng gần cô anh mới thấy thứ Hoài
An đang cầm trên tay là gì. Chẳng phải là một hộp bánh ngọt sao? Vừa
nhìn nó thôi đã khiến Phan Đắc Thành ngán đến tận cổ, thông cảm cho anh
đi, chỉ vì căn bệnh về đường huyết mà mỗi lần thấy đồ ngọt anh đều tránh xa. Lần đó chấp nhận ăn bánh của Hoài An vì Phan Đắc Thành muốn ném thử tay nghề của cô thôi. Đó là trường hợp duy nhất đấy!
– Cô làm chuyện xấu nên chột dạ sao?
– Nhìn mặt tôi thế này mà đi làm chuyện xấu sao?
Hoài An giậm chân bình bịch tỏ vẻ rất bất bình trước thái độ nghi ngờ của Phan Đắc Thành, sau đó tiến gần về phía anh vài bước, chỉ vào mặt
mình.
– Nhìn kĩ đi, gương mặt tôi có phải rất hiền lành, tốt bụng không?
Trái với mong muốn được khen của Hoài An, Phan Đắc Thành xoa xoa cằm
chăm chú quan sát gương mặt của Hoài An. Khoảng cách hai gương mặt càng
lúc càng gần, thậm chí có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. “Thình thịch… thình thịch…” – Chẳng biết là tiếng tim của ai đập mạnh như vậy
nữa. Cuối cùng Phan Đắc Thành buộc phải tránh xa Hoài An, anh lùi về sau vài bước giữ khoảng cách với cô, sau đó phán một câu hại cô tức đỏ mặt.
– Mặt cô rất giống những kẻ tội phạm chuyên gia bắt cóc trẻ em. Nhưng mà… tôi nghĩ trẻ con nhìn thấy cô cũng đủ sợ rồi.
Tên đàn ông này, là mắt có vấn đề rồi phải không? Nhìn thế nào mà nói Hoài An dọa trẻ con sợ hãi chứ. Vừa lúc Hoài An định cãi lại thì cô im
bặt, bộ vest đắt tiền trên người Phan Đắc Thành đã thức tỉnh Hoài An.
“Không được, đó là Phan Đắc Thành đấy. Mày không được động vào đâu Hoài An, anh ta mà điên lên nhất định sẽ xử đẹp mày.”
Ý thức được người đàn ông này rất đáng sợ Hoài An bấm bụng bỏ qua,
xem như không có chuyện gì, tiếp tục ngó nghiêng vào trong đại sảnh
khách sạn.
– Cô muốn tìm ai? Tôi có thể giúp cô.
Nghe được câu này Hoài An mừng rỡ ra mặt, kích động quay sang chộp
lấy cánh tay của Phan Đắc Thành, quên hết mọi thứ đắt tiền kia mà bực
bội kể lể.
– Lúc chiều có người gọi đến cửa hàng đặt bánh kem, bà chủ bảo tôi
đem đến. Nhưng người đó không chịu nói cho tôi biết cách làm sao để liên lạc với anh ta, ngược lại anh ta chỉ bảo tôi đứng trước cửa khách sạn
đợi. Tôi đã đứng ở đây hơn nửa tiếng rồi. Anh có thể giúp tôi không?
Phan Đắc Thành nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo của mình, trong đầu
bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ khiến anh bật cười. Nếu Hoài An biết
được giá trị của bộ vest này chắc chắn sẽ không cư xử như vậy đâu, ngược lại cô sẽ nâng niu, vuốt ve phẳng phiu chiếc áo cho xem, thậm chí có
khi cô còn muốn đem bán nó lấy tiền mua nhiều thứ nữa.
Con người ta khi rơi vào cảnh cùng cực họ sẽ nghĩ tiền là quan trọng
nhất, có tiền sẽ có được tất cả, đối với họ có thật nhiều tiền là hạnh
phúc. Nhưng sao Phan Đắc Thành không cảm thấy hạnh phúc? Có phải vì từ
nhỏ anh đã sống trong sung sướng không biết đến hai chữ “khổ cực” là gì? Nếu năm xưa Phan Đắc Thành không làm việc đó thì Hoài An bây giờ đã
sống trong hạnh phúc vì không bao giờ phải lo lắng về vấn đề tài chính
rồi.
Hoài An thấy Phan Đắc Thành đăm chiêu suy nghĩ thật lâu. Tích tắc
trôi đi, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai ánh mắt hai ý nghĩ hoàn toàn khác nhau. “Thình thịch…” – Nhưng trong khoảnh khắc, ai đó đã rung động chăng?
– Đưa cho tôi.
Phan Đắc Thành là người lên tiếng phá tan bầu không khí kì lạ này,
anh giật lấy hộp bánh từ tay Hoài An, sau đó đi về phía bảo vệ dặn dò gì đó.
Một lát sau Phan Đắc Thành quay lại nắm cổ tay Hoài An đi về hướng xe ô tô đậu sẵn bên kia đường, cô không biết anh định đưa cô đi đâu liền
mở miệng í ới.
– Này này, tôi còn phải…
– Bảo vệ sẽ làm giúp cô việc đó. – Phan Đắc Thành ngưng một lúc,
nhưng ngay sau đó anh nói tiếp, giống như anh “đi “giày” trong bụng”
Hoài An vậy, anh hoàn toàn có thể hiểu cô định nói gì tiếp theo – Ngày
mai cô quay lại đây lấy tiền.
Chiếc xe của Phan Đắc Thành vừa rời đi cũng là lúc người đàn ông từ
trong đại sảnh cầm điện thoại đi ra ngoài. Quái lạ, chẳng phải chủ tiệm
bánh đã nói có người giao bánh đến rồi sao? Thế nhưng ngoài này đâu có
ai ngoại trừ bảo vệ… đang cầm hộp bánh trên tay.
– Này anh, hộp bánh đó…
– À anh là người mua bánh ạ? Có cô gái đã nhờ tôi gửi cho anh. Tiền bánh anh cứ đưa cho tôi, ngày mai cô ấy sẽ đến đây lấy tiền.
Người đàn ông quét mắt nhìn bảo vệ chằm chằm, ai mà biết được người
này có tâm địa thế nào. Lỡ như bảo vệ không đưa tiền cho nhân viên giao
bánh há chẳng phải anh là tên lừa đảo mua bánh không trả tiền sao?
– Cô gái đó đâu?
– Vừa lên xe của giám đốc Đắc Thành rồi ạ.
Câu trả lời rất thành thật lại khiến người đàn ông này kinh ngạc,
nhân viên giao bánh có quen với Phan Đắc Thành? Cửa tiệm này là nơi Hoài An làm việc, không lẽ người đem bánh tới là Hoài An? Thảo nào giám đốc
nhất quyết lấy chìa khóa xe muốn tự mình đi về. Ra là đi với gái nên
không muốn có tài xế đi chung.
– Giám đốc à, chẳng phải anh cũng rất mê gái hay sao? Vậy mà suốt ngày bảo tôi không đứng đắn.
Anh tài xế đưa tiền cho bảo vệ sau đó cầm hộp bánh vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.
(Còn tiếp)