Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Mặt trời lên dần từ phía đông, ánh bình minh nhiễm đỏ chân trời, những đám mây cũng xếp thành phi phượng.
Hôm nay, Triều Tịch Các nghênh đón một nhân vật mong mỏi đã lâu, Cố Tịch Nhan đang trang điểm, trong tay là một dược thú nho nhỏ như một viên bạch ngọc.
Hương Hàn nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, ánh mắt vui sướng nhìn dược thú, vừa nịnh nọt vừa hâm mộ nói: “Tiểu thư đúng là quý nhân trời sinh, nhìn dược tinh trên đầu dược thú này sẫm màu như vậy, tuổi của nó ít nhất cũng mấy trăm rồi, thế nhưng lại tự mình chạy tới chỗ tiểu thư.”
Cố Tịch Nhan sóng mắt dao động, mi cong cong, có loại hàn xuân kiều mị, ôn nhu vuốt ve dược thú nói: “Dược thú trời sinh thích ngủ, thường sống ở nơi có dược thảo, dược điền ở Triều Tịch Các của ta đúng là chỗ tốt, thế nhưng khiến dược thú này vượt đường dài mà tới đây.”
“Ý của tiểu thư là, có người cố ý thả tới đây?” Hương Hàn kinh ngạc nói.
Cố Tịch Nhan nghe nàng nói đúng ý mình, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: “Theo ta được biết, Dương gia ở Nam Lâm có truyền gia chí bảo là dược thú, ta từng may mắn thấy qua một lần, chính là con dược thú này không sai.”
Hương Hàn đã đi theo nàng ta một thời gian, thấy bộ dáng này, liền hiểu ý hỏi tiếp: “Nhưng bảo vật gia truyền của Dương gia sao lại tới được đây? Chẳng lẽ là người của Dương gia đưa tới?”
“Đúng vậy, dược thú này đương nhiên không thể vượt đường xa từ Dương gia tới chỗ ta.” Cố Tịch Nhan nhìn dung nhan yêu mị trời sinh của mình trong gương, đắc ý nói: “Hai ngày trước Cô Hồng được phái làm đầu lĩnh đi giệt Dương gia, có lẽ Dương gia đã trở thành một mảnh cát bụi rồi, dược thú này chỉ có thể là Cô Hồng mang về.”
Hương Hàn hiểu được ý nàng ta, liền tiếp lời: “Nếu vậy, dược thú này e là do thiếu chủ đưa tới cho tiểu thư rồi. Chẳng qua tại sao thiếu chủ không đưa tận tay người, mà lại để ở Triều Tịch Các đây?”
“Tâm tư của Cô Hồng các ngươi cũng có thể hiểu sao?” Cố Tịch Nhan đảo mắt nhìn nàng một cái.
Hương Hàn liền nói không dám, rồi giúp nàng chải tóc.
Lúc này, có tỳ nữ tiến đến bẩm báo: “Tiểu thư, thiếu chủ tới.”
Cố Tịch Nhan kinh hỉ nghiêng đầu nhìn lại, vội hỏi: “Nghênh đón thiếu chủ đến sương phòng của ta.” Rồi không nhìn tỳ nữ đang rời đi kia, vẫy tay bảo Hương Hàn lui xuống, giao dược thú cho nàng, phân phó nói: “Đưa dược thú vào dược điền đi. Không có lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào.”
“Vâng.” Hương Hàn nhận lấy dược thú, lui xuống.
Rất nhanh toàn bộ sương phòng chỉ còn lại một mình nàng, Cố Tịch Nhan nhịn không được cười ra tiếng, ngón tay thả xuống mấy sợi tóc vừa vén lên, cởi bỏ đai lưng, áo váy màu tím vốn chỉnh tề liền bị xộc xệch, có vẻ biếng nhác, dung nhan không mang khăn che mặt, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mi nhãn như tơ, môi đỏ như chu sa, mỗi cái nhăn mày nụ cười đều khiến người ta mê dại.
“Kẽo kẹt” Cửa đỏ thẫm bị đẩy ra.
Cố Tịch Nhan bước nhanh lên phía trước, ánh mắt dừng trên người người nọ. Cẩm bào nguyệt sắc, quần áo sa mỏng như cánh ve, tóc đen như mực chảy xuống, đôi mắt trầm ngưng, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt yên tĩnh như trong tranh.
“Cô Hồng, chàng tới rồi.” Cố Tịch Nhan đứng trước mặt hắn, cười rực rỡ lại dịu dàng, ngón tay đưa về phía trước định chạm vào bàn tay dưới áo hắn.
Tư Lăng Cô Hồng lạnh nhạt nói: “Ta tới lấy thứ hôm qua ngươi hứa đền cho Niệm Niệm.”
Khuôn mặt tươi cười của Cố Tịch Nhan chợt cứng ngắc, cười nói: “Cô… Cô Hồng… Chàng đang nói đùa sao?”
Tư Lăng Cô Hồng nâng mi, con mắt như tụ sương nhìn về phía nàng.
Cố Tịch Nhan biết Tư Lăng Cô Hồng sẽ không nói đùa, lời hắn nói ra nhất định là thật. Nhưng điều khiến nàng không thể tin được chính là, Tư Lăng Cô Hồng nàng quen là người không hiểu đạo đối nhân xử thế, nhưng cũng không tới cửa đòi này nọ từ người khác. Vừa nghĩ đến việc này là do Đường Niệm Niệm xui hắn làm, hơn nữa còn có cảnh cáo nàng ta nói ra hôm qua. Cố Tịch Nhan chỉ cảm thấy khó chịu giống như bị người tát hai cái vào mặt.
“Mang tới.” Tư Lăng Cô Hồng nói, đôi mắt khi nhìn đến khuôn mặt của nàng đột nhiên có chút dao động, sương lạnh bị hòa tan, lộ ra một chút ý cười nhu hòa. (TNN: cái vụ này là có nguyên nhân chứ k phải a ý thích con mụ này đâu ^^)
Cố Tịch Nhan nhìn đến say mê, cho dù trong lòng không tình nguyện cỡ nào, song ở trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, nàng không thể biểu lộ sự phẫn nộ của mình được, đành mỉm cười nói: “Vốn tưởng là Niệm Niệm muội muội chỉ nói vui thôi, thật không ngờ muội ấy lại thật sự bảo Cô Hồng chạy tới đây một chuyến, kỳ thật nếu muội ấy thích, làm tỷ tỷ như ta sao có thể không cho chứ.” Nâng mị nhãn như nước nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, lại phát hiện vẻ nhu hòa trong mắt hắn đã không còn, chỉ còn lạnh lẽo như trăng trong nước khiến nàng rùng mình, có cảm giác như bị nhìn thấu.
“Ta bây giờ đi lấy, Cô Hồng ở đây uống chén trà đợi một lát, đã lâu không gặp, ta cũng muốn nói chuyện với chàng.” Cố Tịch Nhan bỏ qua bối rối trong lòng, nói xong liền xoay người rời đi, sắc mặt vốn mềm mại thoáng cái lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc Cố Tịch Nhan tức giận không chịu nổi, thì bên kia Đường Niệm Niệm vừa ngủ dậy, phát hiện Tư Lăng Cô Hồng không có bên người cũng không kì lạ, mấy hôm nay hắn đều chuẩn bị bữa sáng trước cho nàng rồi mới đi.
Thù Lam nghe được tiếng động liền bưng đồ rửa mặt chải đầu vào, chờ Đường Niệm Niệm rửa mặt chải đầu xong đi ra khỏi phòng, liền thấy Chu Diệu Lang, cũng không thấy người mang đồ Tư Lăng Cô Hồng nấu tới. Ngồi trên ghế, nghi hoặc hỏi nàng: “Hôm nay Cô Hồng không có làm đồ ăn sáng sao?”
Chu Diệu Lang cười nói: “Hôm nay trang chủ sẽ ăn cùng chủ mẫu.”
Đường Niệm Niệm đôi mắt sáng ngời, nói: “Vậy hắn đâu?”
Chu Diệu Lang thấy bộ dáng hồn nhiên của đương sự, cũng chỉ đành bất đắc dĩ. Lời này tuy nàng thực không muốn nói, nhưng vẫn phải nói, “Trang chủ… Đi lấy đồ bồi thường cho chủ mẫu.”
Đường Niệm Niệm nhớ ra, gật gật đầu.
Chu Diệu Lang cũng không hy vọng xa vời nàng sẽ có phản ứng gì, nhớ tới chuyện kinh ngạc lúc sáng, liền cẩn thận hỏi: “Chủ mẫu, hôm qua thuộc hạ nhất thời quên mất không hỏi, người hạ loại thuốc gì lên người Tịch Nhan vậy?”
Đường Niệm Niệm liếc nàng một cái, không nói gì.
Chu Diệu Lang há miệng, rất muốn nói. Chủ mẫu người có thể cho thuộc hạ chút ít mặt mũi được không?
“Tình dược.” Đường Niệm Niệm mở miệng.
“Cái gì!?” Chu Diệu Lang chấn động, sắc mặt trở nên khó coi. Giờ muốn trách cũng không dám trách Đường Niệm Niệm, chỉ là nhất thời hối hận hôm qua sao lại không sớm hỏi một chút. Nàng đối với thủ đoạn hạ dược của Đường Niệm Niệm cũng biết chút ít, bằng bản sự của Cố Tịch Nhan khẳng định không phát hiện ra, vậy nếu có chuyện gì phát sinh thì…
“Chủ mẫu, tình… tình dược này có công hiệu gì, bao lâu sẽ phát tác, bao lâu lại chấm dứt?” Chuyện đã xảy ra, nàng chỉ cầu mong Đường Niệm Niệm không thật sự không hiểu chuyện như vậy, hạ dược quá nặng.
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Khơi gợi tâm tình, cao hứng quá độ thì hành vi sẽ phóng túng, phẫn nộ quá độ trên mặt sẽ xuất hiện đậu đỏ, sau sáu canh giờ thì phát tác, ba ngày sau chấm dứt.”
“…” Chu Diệu Lang thật không biết nên cười hay nên khóc, “Đây là thứ chủ mẫu gọi là … tình dược?”
Đường Niệm Niệm gật đầu, mặt không đổi sắc.
Chu Diệu Lang định giải thích gì đó, cuối cùng đành thở dài một hơi, buồn cười. Nàng hiểu rồi, tình dược mà Đường Niệm Niệm nói chính là loại dược khơi gợi tâm tình, thật sự đơn giản sáng tỏ, gọi như vậy cũng không có sai.
Đột nhiên, Chu Diệu Lang trợn to hai mắt. Chủ mẫu nói tình dược sau sáu canh giờ thì phát tác, vậy không phải là nói Tịch Nhan tiểu thư từ tối ngày hôm qua bắt đầu phát tác rồi sao, như vậy sáng sớm hôm nay, trang chủ tự mình đi lấy đồ cho chủ mẫu, theo như tính tình của Tịch Nhan tiểu thư, sẽ tức giận thành cái dạng gì?
Chu Diệu Lang vẻ mặt phức tạp, không khỏi chần chờ hỏi Đường Niệm Niệm đang ngẩn người: “Chủ mẫu… Người sẽ không phải là đoán được chuyện hôm nay, nên mới cố ý hạ cho Tịch Nhan tiểu thư loại dược này chứ?”
Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, đôi mắt ngập nước đơn thuần trần đầy vẻ nghi hoặc nhìn lại.
Chu Diệu Lang chỉ cảm thấy trong lòng hơi co rút lại, có một loại cảm giác, mình hoài nghi nàng có tâm cơ như vậy thực sự vô cùng đáng giận, phải tự kiểm điểm. Khẽ ho một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, mỉm cười hỏi: “Chủ mẫu, người vì sao hạ tình dược cho Tịch Nhan tiểu thư?”
“Nàng gạt người, lại thiếu nợ ta không chịu trả.” Đường Niệm Niệm đôi mắt lấp lánh.
Chu Diệu Lang kỳ thật muốn nói, chủ mẫu người thật sự không cảm thấy người đòi bồi thường quá nhiều sao.”Cho nên?”
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Miệng thối, ặt mọc hoa.”
“…” Chu Diệu Lang lại tự kiểm điểm. Làm sao cứ mỗi lần thấy chủ mẫu liền vô thức quên mất, chủ mẫu nhà mình chính là một người lòng dạ hẹp hòi, còn hẹp hòi đến vô cùng nguyên tắc, đắc tội nàng thế nào nàng liền phạt thế nấy, đắc tội nặng bao nhiêu liền phạt nặng hơn bấy nhiêu.