Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Khi Cố Tịch Nhan vào bảo khố, chuẩn bị lấy bàn cờ trân quý ra, mới giật mình phát hiện bàn cờ này không nhỏ chút nào, cầm trong rất mất phong thái. Liền vẫy tay cho ảnh vệ xuất hiện, nhịn đau lòng xuống phẫn nộ nói: “Cầm lấy rồi đi theo.”
Ảnh vệ không rên một tiếng vâng lời tuân mệnh, cầm bàn cờ như hình với bóng không tiếng động đi theo phía sau.
Tư Lăng Cô Hồng vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, dưới hàng mi, đôi mắt khẽ động, trên mặt tuy không thay đổi gì nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được vẻ ôn hòa của hắn. Khi Cố Tịch Nhan đi tới, hắn nâng mắt lên, chỉ trong một khắc, phần nhu hòa không dễ phát hiện kia liền tiêu tán hầu như không còn.
Cố Tịch Nhan sóng mắt lóe lóe, đáy lòng tức giận càng sâu. Rõ ràng đứng trong sương phòng của nàng, vì sao còn nghĩ đến người khác. Trước kia Cô Hồng căn bản sẽ không như vậy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ qua vài năm, tất cả đều đã nhanh chóng thay đổi, khiến người ta không phản ứng kịp, mà tạo ra tất cả chính là nữ tử chết tiệt kia.
“Cô Hồng, sao không tiến vào ngồi.” Cố Tịch Nhan tư thái mềm mại yêu mị đến tận xương, xiêm y mỏng manh xộc xệch khiến nàng ta càng thêm dụ hoặc. Đưa tay đi kéo góc áo của Tư Lăng Cô Hồng, nụ cười hoạt bát như đứa nhỏ, chớp mắt mấy cái đắc ý nói: “Chỗ này của ta có cửu trọng mộc tinh mà chàng thích uống nhất, thiên hạ này cũng chỉ có ta mới có thể chế ra hương vị vừa ý chàng nhất thôi.”
Tư Lăng Cô Hồng không muốn nhiều lời với nàng, vẫy tay một cái, bàn cờ trong tay ảnh vệ liền rơi vào tay hắn. Áo bào như lưu vân, thân ảnh hắn cũng đã đi xa, tâm tư vẫn vướng bận trên người đang ở nhà kia. Lúc này Niệm Niệm chỉ sợ là đã dậy, đang trong nhà chờ mình cùng dùng bữa.
Mắt thấy thoáng cái đã không còn bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng, Cố Tịch Nhan dù muốn đuổi theo cũng không kịp, giật mình một giây sau sắc mặt nàng ta lập tức vặn vẹo. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cảm thấy Tư Lăng Cô Hồng thuộc về nàng ta, cho dù thực lực hiện tại của nàng ta chỉ là luyện dược sư cấp Địa Sĩ, chỉ không bị thương tổn nếu hắn khống chế độc, ngoài ra không thể quá mức gần gũi, nhưng ngoại trừ nàng ta, không có nữ tử nào khác có thể tới gần hắn.
Nàng ta đã sớm hi vọng, đợi đến khi thực lực đạt tới thiên phẩm là có thể không bị thương khi chạm vào người hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc để khi ở cùng hắn sẽ không gặp chuyện không may. Thế nhưng từ khi gặp Đường Niệm Niệm, khoảng cách đang kéo gần này đã bị phá vỡ, thấy Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm nói gì nghe nấy, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất mãn. Chính là cảm thấy thái độ của Tư Lăng Cô Hồng đối với nàng ta căn bản không đủ so với những gì nàng trả giá, Tư Lăng Cô Hồng có lỗi với nàng ta, thậm chí nàng ta còn cảm thấy mình bị phản bội .
“Một thứ nữ Đường Môn nho nhỏ cũng muốn tranh giành với ta?” Cố Tịch Nhan lạnh lùng hừ một cái, cứ nghĩ tới chuyện thất bại khi mới gặp Đường Niệm Niệm, thù mới hận cũ, nàng chỉ cảm thấy cơn tức trong lòng càng lúc càng lớn, có loại cảm giác không khống chế được.
Ngoài cửa gió mát thổi qua, cảm giác lành lạnh xâm nhập vào trong xiêm y mỏng manh, Cố Tịch Nhan đột nhiên nghi ngờ cau mày lại. Nàng mặc dù tức giận Đường Niệm Niệm, nhưng cơn tức cũng không thể càng lúc càng lớn như thế, đánh mất phong thái của mình. Nâng tay sửa sang lại vài sợi tóc đen bị gió thổi phất qua mặt, ngón tay đột nhiên chạm được một mảnh thô ráp không bằng phẳng, nàng ta kinh hãi đến mức cả người đều run lẩy bẩy.
Con mắt Cố Tịch Nhan trợn lớn, hai tay run run đưa lên khuôn mặt, từ sờ nhẹ trở thành dùng sức cọ cọ. Không phải ảo giác, mặt nàng đã xảy ra chuyện gì? Cố Tịch Nhan kinh hoảng xoay người chạy vào phòng, đứng đối diện gương, liền thấy một khuôn mặt vặn vẹo nổi đầy đậu đỏ, vẻ xinh đẹp tinh xảo đã không còn, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người ta sợ tới nổi da gà.
“A ——!” Một tiếng thét chói tai từ cổ họng nàng truyền ra, thật lâu không dứt.
Cùng với tiếng rầm rầm, trên bàn trang điểm, gương cùng đồ trang sức toàn bộ bị quét xuống mặt đất vỡ tan tành. Cố Tịch Nhan khuôn mặt vặn vẹo, một cái tát đột nhiên đánh vào mặt ảnh vệ còn đi theo sau nàng, lớn tiếng gầm lên: “Bộ dáng ta như thế này, tại sao ngươi không nhắc cho ta biết! Ngươi cố ý khiến ta xấu mặt trước Cô Hồng có phải hay không?!”
Ảnh vệ không rên một tiếng, từ khi được huấn luyện ra, bọn họ trừ bỏ phục tùng vốn không có tư tưởng tình cảm nào khác.
Cơn tức của Cố Tịch Nhan khó dằn nổi, một ánh sáng màu tím hiện ra, ảnh vệ trước mắt liền hóa thành một bãi nước lặng, ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Là nàng, nhất định là nàng ta!” Cho dù không biết Đường Niệm Niệm làm cách nào, nhưng Cố Tịch Nhan vẫn một mực chắc chắn chính là do nàng ta gây nên, sát ý dưới đáy lòng càng lúc càng nặng, phẫn nộ nhưng không thể xả được cơn giận.
Trong sơn viện ở Cao Lĩnh phía bắc, Đường Niệm Niệm hai tay nâng cằm, uể oải nói: “À… đúng rồi, nếu cảm xúc quá mãnh liệt không thể khống chế, khả năng lớn nhất là sẽ mất đi tâm chí mà phát điên, hoặc là nhập ma. A… cảm xúc con người hình như có rất nhiều loại biến hóa….”
Chu Diệu Lang tinh thần vừa buông lỏng, lại bị câu nói bất chợt này của nàng làm cho bất an. Tuy nàng biết Cố Tịch Nhan có thể chịu đựng, nhưng nhịn càng nhiều thì tức giận càng lớn. Nếu là thuốc của người khác, nàng cũng không lo lắng như vậy, nhưng đan dược Đường Niệm Niệm luyện chế thường vô cùng cổ quái, công hiệu rất mạnh, nàng thật không nắm chắc.
Lúc này, Đường Niệm Niệm đột nhiên sửa lại dáng vẻ uể oải vừa rồi, ánh mắt sáng lên quay đầu, nhìn Tư Lăng Cô Hồng đã trở về.
Vừa vào nhà liền thấy người mình tâm tâm niệm niệm đang chờ mình, trong lòng Tư Lăng Cô Hồng tràn đầy ấm áp. Cầm bàn cờ tứ diện trong tay đặt trước mặt nàng, lại đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng khẽ hít vào hương thơm ngát độc đáo trên người nàng, cho dù là ai cũng không cách nào bắt chước, ngọt mà không ngấy, nhàn nhạt giống như sương sớm trên cây, trữ tâm an thần, thơm mát động lòng người.
Chu Diệu Lang tự giác rời đi, tới phòng bếp, lấy xuống đồ ăn Tư Lăng Cô Hồng đã sớm chuẩn bị xong từ lò giữ ấm, sắp xếp trên khay rồi trở lại.
Lúc này Đường Niệm Niệm đang ngồi trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, ánh mắt dừng trên bàn cờ tứ diện trước mặt, ngón tay vuốt trên mặt bàn cờ, môi cong lên lộ ra nụ cười thích thú.
Nàng cao hứng không chỉ vì vật đền bù đã tới tay, mà còn vì bàn cờ tứ diện này quả nhiên là thứ tốt. Những thứ Trầm phỉ gỗ dẻ hương, ngọc sứ bạch thủy, tơ vàng phỉ thủy hoàng long, đá lưu vân đều là cực phẩm, phía trên phát ra linh lực tràn đầy, thứ này nếu bỏ vào nội giới ôn dưỡng, nhất định có thể nhân thêm.
Đường Niệm Niệm thật đúng là biến mấy thứ này trở thành hạt giống rồi.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng đặt cằm trên vai nàng, dựa sát vào, khi nói chuyện cánh môi nóng hổ mềm mại ẩm ướt giống như chạm đến da thịt của nàng, “Ta cho nàng cái tốt hơn.”
Tầm mắt Đường Niệm Niệm lập tức từ bàn cờ tứ diện trở lại trên người Tư Lăng Cô Hồng, lúc này thấy được hai người kề sát, lông mi cũng mơ hồ chạm vào nhau.
Đường Niệm Niệm rút ngắn khoảng cách, nghiêng người liền ép lên môi hắn, hung hăng cắn một ngụm, lưỡi cuốn một vòng trong môi hắn, thỏa mãn híp mắt lại, sau đó mắt sáng lấp lánh hỏi: “Tốt hơn?”
Tư Lăng Cô Hồng nhìn bộ dáng này của nàng, mặc dù cũng muốn tiếp tục nhưng đã muộn. Bất mãn lại mềm nhẹ lướt qua cánh môi ướt át của nàng, nói: “Mấy thứ này để bày cho đẹp thôi, khi chơi cờ thì dùng cái ta cho.”
“Được.” Đường Niệm Niệm không hề dị nghị liền đáp ứng. Bàn cờ này là thứ Cố Tịch Nhan dùng để bồi thường, không có quân cờ tương xứng. Vừa khéo nàng định đem mấy thứ này làm hạt giống tẩm bổ nội giới, có quân cờ hay không cũng không sao.
Đường Niệm Niệm căn bản không phát hiện, chỉ cần là thứ do Tư Lăng Cô Hồng đưa cho, nàng đều không tùy tiện xử lý vứt bỏ, thái độ đối đãi so với những thứ bình thường cướp đoạt từ người khác hoàn toàn khác biệt.