Lý Bá Phong gật đầu, nói: “Không sai, cho nên Triệu Hãn và Thẩm Mộ Bạch
mới chuyển hướng chú ý sang Vân Tiêu cổ lâu của đệ, mấy năm nay mới chịu nể mặt đệ.”
Hạ Thiên Thu nói: “Trước mắt Thái Bình minh lớn
mạnh, Vân Tiêu cổ lâu đã đến lúc không thể không đưa ra lựa chọn của
mình. Đệ biết rằng triều đình và Thái Bình minh đều nhắm tới thuật rèn
đúc của bản môn phái, Triệu hãn càng là kẻ muốn có được về tay mình. Nếu như ký Thái Bình Ước, Vân Tiêu cổ lâu sẽ phải nghe theo mệnh lệnh, chế
tạo binh khí cho hắn. Còn không ký, Vân Tiêu cổ lâu tất sẽ bị Thái Bình
minh hợp lực tiêu diệt, và Chú Kiếm sơn trang này cũng sẽ vẫn rơi vào
tay chúng…”
Ngừng lại giây lát, Hạ Thiên Thu nhìn Lý Bá
Phong, trầm giọng nói: “Lý đại ca, đệ hiểu rằng Vân Tiêu cổ lâu đã không thể lui được nữa, nhưng trước khi ký Thái Bình Ước, đệ chỉ có một câu
hỏi: Sau này những binh khí mà Vân Tiêu cổ lâu đúc ra, sẽ được đưa đi
đâu? Ra biên cương hay tiền tuyến, trở thành vũ khí bảo vệ bờ cõi, hay
là thành hung khí để Thái Bình minh đối phó với những võ lâm đồng đạo?”
“...” Câu hỏi này, Lý Bá Phong chưa từng nghĩ đến, nhất thời không nói được gì, chỉ còn biết trân trối nhìn Hạ Thiên Thu.
Tuổi vừa hăm bốn, đã là chủ nhân cai quản môn phái mấy năm trời, lúc này Hạ
Thiên Thu mím chặt đôi môi bình thường vẫn luôn túc trực một nụ cười,
sắc mặt nặng nề, ánh mắt sâu xa, nhìn chăm chăm vào vị võ quan trước
mặt. Chỉ nghe Hạ Thiên Thu trầm giọng nói rành rọt từng tiếng một: “Nếu
những binh khí do Vân Tiêu cổ lâu của đệ đúc ra không được đưa tới biên
cương bảo vệ nước nhà mà bị đem đi chỗ khác, thì Thái Bình Ước kia, đệ
quyết không ký! Hạ Thiên Thu đệ có thể mang tiếng xấu bất trung bất
hiếu, phải xấu hổ trước sư tổ, nhưng tuyệt không thể để mọi người chửi
rủa vì bất nhân bất nghĩa, sát hại đồng bào!”
Nghe câu ấy, Lý Bá Phong thấy như bị kích động, máu nóng dồn lên, liền vỗ vỗ vào lưng
Hạ Thiên Thu, lớn tiếng hứa: “Hay lắm! Đại ca đồng ý với đệ, binh khí
của Vân Tiêu cổ lâu đệ chỉ được đưa đến những nơi trọng trấn biên cương, tuyệt nhiên không đem tới bất cứ nơi thứ hai nào khác!”
Được sự đảm bảo của Lý Bá Phong, sắc mặt Hạ Thiên Thu mới dần tươi tỉnh, nét cười lại lộ ra trên khóe miệng. Đôi mắt long lanh ấm áp như ngọc lộ rõ
vẻ an tâm.
Đúng lúc ấy, chợt nghe có tiếng bước chân vội
vã chạy lại. Hai người quay nhìn ra phía có tiếng động, thấy một đại hán dáng vóc cao lớn, chạy nhanh lên cầu, vội vã gọi: “Thiếu chủ!”
Người ấy chính là vị “hộ pháp” của Hạ Thiên Thu - A Chước. Thấy nghĩa đệ có
việc trong môn phái cần xử lí, Lý Bá Phong cũng không tiện nán lại, chỉ
nói một câu: “Hẹn gặp đệ trong buổi đại lễ ngày mai!”, rồi liền quay
người rời đi, sang khu biệt viện nghỉ ngơi. Đợi Lý Tướng quân đi khỏi, A Chước mới tới bên Hạ Thiên Thu, nói: “Thiếu chủ, Bách Lý Hình tự mang
theo roi gai đến thỉnh tội, đang đứng ngoài cửa sơn trang. Cùng đi với
hắn còn có một cô nương, tự xưng là cô bé tỏng y quán ở thành Phàn Dương năm xưa, cô ta nói sự việc ngày hôm ấy có nội tình khác, Bách Lý Hình
hoàn toàn không cấu kết với Thất Phách đường ám hại thiếu chủ.”
Nghe nói vậy, Hạ Thiên Thu lập tức rảo bước chạy nhanh ra cửa chính sơn trang.
Ngoài cổng chính Chú Kiếm sơn trang, đệ tử Vân Tiêu cổ lâu đều cầm kiếm đứng
vây kín lấy hai vị khách đến thăm. Bách Lý Hình đứng giữa vòng vây, mình để trần, vác theo bó roi gai, trên lưng đầy những vết máu do bị gai cào rách. Đứng bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, mi thanh mục tú. Nét
mặt cô vẫn phảng phất vẻ non nớt ngây thơ, tuy còn ít tuổi, vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại đứng chắn trước mặt Bách Lý Hình, tựa như muốn bảo vệ
hắn.
“Tên phản đồ vô sỉ, ngươi đến đây làm gì? Muốn chết ư?”
Một tên đệ tử giận dữ quát hỏi, đó chính là một trong sáu kẻ hôm trước
truy kích Bách Lý Hình.
Nhìn thấy cây trường kiếm trong tay
kẻ đó dường như nhắm thẳng Bách Lý Hình đâm tới, Tùy Vân Hy liền bước
lên một bước, lấy thân mình chặn đường kiếm của đối phương, cất giọng
nói lớn: “Nếu muốn giết ông ta, hãy giết ta trước!”
Tên đệ tử ấy giận dữ trợn mắt nhìn người trước mặt, nhưng thấy tiểu cô nương kai
tay không tấc sắt, rốt cuộc y cũng không thể hạ thủ, chỉ còn cách thu
kiếm lại. Y nhìn kẻ cản đường, tức tối quát: “Cút mau! Ngươi là cái thá
gì mà dám nhúng tay vào chuyện của Vân Tiêu cổ lâu ta?”
“Ta
chỉ là người nắm lẽ phải, không muốn các hạ giết lầm người tốt, để cho
kẻ ác thức ự lại được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Vân Hy đáp.
“Nói bậy, hôm đó rõ ràng chính mắt ta trông thấy hắn giết Hác sư huynh!”
Mấy tên đệ tử nhao nhao hưởng ứng. Trước những lời trách mắng ấy, Tùy Vân
Hy vẫn không hề sợ hãi, cô bình tĩnh nói: “Phàm việc gì cũng đều có
nguyên do, Bách Lý thúc bị người ta hãm hại, mới trở thành phản đồ của
Vân Tiêu cổ lâu. Trước sự truy sát của chư vị, Bách Lý thúc đang mắc
phải nỗi oan không thể thanh minh, lẽ nào đến việc tự bảo vệ mình cũng
không được ư? Vân Tiêu cổ lâu của các vị lẽ nào lại có những quy định
bắt môn đồ của mình trước sự truy sát, cũng không được chống trả?”
Câu nói ấy đã khiến tên đệ tử kia cứng họng.
Khi Hạ Thiên Thu ra tới cổng lớn, vừa vặn trông thấy cảnh tượng ấy. Tiểu cô nương dáng vóc nhỏ bé đó, vẻ mặt không hề sợ hãi, trong đôi mắt to sáng ngời toát lên một vẻ kiên định.
Thấy Hạ Thiên Thu xuất hiện, tiểu cô nương nhìn về phía chàng. Bốn mắt gặp nahu, cặp mắt đen sáng
như sao đối diện với cặp mắt long lanh ấm áp màu hổ phách, hệt như nhiều năm về trước, trong cuộc gặp gỡ sinh tử ngắn ngủi tại y quán.
“Sống chết có số, phú quý ở trời. Hạ đại ca quả nhiên mệnh còn chưa hết, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tiểu cô nương trước mặt nở một nụ cười, nhẹ nhàng gọi một câu “Hạ đại ca”.
Tuy không còn là giọng trẻ con non nớt năm xưa, cũng không còn là khuôn mặt trẻ thơ ấy nữa, nhưng chỉ một câu nói ấy đã khiến Hạ Thiên Thu nhớ lại
cuộc chia tay bên bờ sông năm đó. Khi ấy, cô bé còn chưa biết nói những
lời quan tâm, chỉ hỏi chàng một câu ngây thơ: “Độc huynh trúng phải, có
giải được không?”
Khi đó trong lòng chàng chợt thấy ấm áp,
chàng cười đáp một câu: “Đa tạ đã quan tâm. Sống chết có số, phú quý ở
trời. Nếu Hạ mỗ mệnh còn chưa hết, có lẽ sẽ có ngày chúng ta còn tương
ngộ.”
Chẳng ngờ lời hẹn bèo nước bâng quơ ấy lại có ngày
thành sự thật. Hạ Thiên Thu khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Tùy cô nương, lâu
ròi mới gặp.”
Nói xong, Hạ Thiên Thu quay sang nhìn Bách Lý
Hình đang đeo bó roi gai, bộ dạng bị trói gô hai cánh tay và cổ, nghi
ngờ hỏi: “Nghe Tùy cô nương nói, chuyện Bách Lý đường chủ phản biến có
nội tình khác, có thể phiền cô nương nói rõ sự tình được không?”
Tùy Vân Hy gật đầu, đem chuyện hôm trước trông thấy quan bình bà người của
Vân Tiêu cổ lâu truy sát Bách Lý Hình ở ngoại ô thành Phàn Dương, rồi
Bách Lý Hình được Hà Nhân và Sái Tiểu Xà cứu thoát thế nào, cô và Khương Hằng lại làm sao mà đối mặt với Bách Lý Hình, cũng như chuyện Bách Lý
Hình sau khi nghe được chuyện ở y quán năm xưa đã kinh ngạc thất sắc,
liên miệng nói có người hãm hại hắn gây ra việc đấu đá nội bộ trong Vân
Tiêu cổ lâu, hắn dù mạo hiểm cả tính mạng cũng phải nói rõ sự tình cho
thiếu chủ biết ra sao, nhất thời nói hết cho Hạ Thiên Thu rõ.
Lúc Vân Hy nói xong, không đợi Hạ Thiên Thu thể hiện thái độ gì, Bách Lý
Hình đã lập tứ quỳ xuống trước mặt chàng, vừa khóc vừa nói: “Thiếu chủ,
tại hạ tự biết tội nghiệt sâu nặng, chỉ vì bảo vệ bản thân mà ra tay tàn sát sư huynh đệ đồng môn, nhưng Bách Lý Hình này trước nay chưa từng
làm chuyện mưu hại thiếu chủ. Khi xưa tịa hạ hiểu lầm rằng thiêu chủ
không bằng lòng với chuyện tại hạ phản đối việc ký Thái Bình Ước, mới
tìm lý do cố ý đuổi tại hạ ra khỏi sư môn, cho nên mới sinh lòng bất
mãn, dẫn đến việc động thủ làm tổn thương người khác. Nhưng sau khi gặp
được Tùy cô nương, tại hạ mới biết thiếu chủ vốn phải trải qua nạn lớn
như vậy, là có kẻ cố ý hãm hại, muốn cho Vân Tiêu cổ lâu ta nghi kỵ lẫn
nhau, nội bộ đấu đá, đồng môn tương tàn.”
“Đó chỉ là lời
ngươi nói.” A Chước đứng cạnh Hạ Thiên Thu không nhịn được nói chen vào. “Yêu nữ của Thất Phách Đường kia từng nói rõ rằng ngươi thuê sát thủ
giết người, ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao ả ta lại cố ý hãm hại
ngươi? Ngươi có thể đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội không?”
Bách Lý Hình nét mặt lộ vẻ bi thương, nghẹn giọng nói; “Chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu, cứ như ta thấy, hẳn là do người của Xung Tiêu kiếm các cố ý bày ra. Hai phái vốn có mối thâm thù, phải chăng là vì Vân Tiêu cổ
lâu ta không bằng lòng đứng chung hàng ngũ với chúng? Thẩm Mộ Bạch bị áp lực triều đình bức bách, tất nhiên muốn thể hiện ra là một kẻ khoan
hồng đại lượng, hy vọng môn phái ta sẽ tham gia vào Thái Bình minh,
nhưng trên thực tế thì hắn lại ngầm mưu sát Vân Tiêu cổ lâu ta. Hắn mua
chuộc Thất Phách đường, cố ý hại thiếu chủ vào tội bất nghĩa, nếu độc kế này thành, thiếu chủ trúng độc sẽ sát hại trăm họ, Thẩm Mộ Bạch có thể
dẫn theo Thái Bình minh, mượn tiếng trảm yêu trừ ma, tiêu diệt Vân Tiêu
cổ lâu ta. Còn nếu độc kế không thành, thì yêu nữ đó sẽ nói ra tên của
ta, cũng có thể khiến cho nội bộ Vân Tiêu cổ lâu chúng ta rối loạn, đồng môn tương tàn.”
Tùy Vân Hy tiếp lời: “Lời của yêu nữ Thất
Phách đường năm xưa há chẳng phải cũng là từ một phía sao? Làm gì có tên sát thủ nào lại cố tình để lộ ra danh tính kẻ chủ mưu như vậy? Hơn nữa, khi đó Bách Lý thúc tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, Hà Nhân và Sái
Tiểu Xà cũng từng khuyên ông ấy tham gia Thương Thiên chữa vết thương,
nhưng đã bị Bách Lý thúc cự tuyệt thẳng thừng, nói rằng việc quan trọng
lúc đó là nhất định phải nói cho Hạ đại ca biết một cách nhanh nhất
chuyện này. Nếu Bách Lý thúc đúng là kẻ thủ ác thì làm sao ông ấy lại
liều cả mạng, vội vã quay về Vân Tiêu cổ lâu để báo tin chứ?”
Hai người nói cũng có lý, A Chước nhất thời không nói lại được gì. Thấy ông ta trầm ngâm, Tùy Vân Hy lại bảo: “Năm xưa, Vân Hy thiếu chút nữa đã
phải bỏ mạng ở y quán, may nhờ Hạ đại ca cứu giúp. Hạ đại ca nên biết,
chẳng ai mong bắt kỳ được hung thủ thực sự để báo thù cho Phỉ đại phu
như muội! Nhưng Vân Hy cho rằng, Bách Lý thúc tuyệt đối không phải là
hung thủ. Vân Hy nguyện mang tính mạng mình ra đảm bảo, làm chứng cho
Bách Lý thúc!”
Nghe cô nói năng thề thốt rành rọt, lại lấy
tính mạng ra đảm bảo, những đệ tử có mặt ở đó đều nhao nhao bàn tán.
Ngay cả A Chước cũng không bức hỏi nữa, trong ánh mắt nhìn Bách Lý Hình
cũng không còn sự đề phòng và thù hận như trước.
Trong khi
đám môn nhân bàn tán, Hạ Thiên Thu lại không nói một lời, đôi mày chàng
hơi nhíu lại, trầm ngâm suy nghĩ: Tất nhiên chàng không mong muốn nhìn
thấy cảnh đồng môn tương tàn, và sâu trong thâm tâm, chàng cũng mong
Bách Lý Hình thực sự vô tội. Nhưng Tùy Vân Hy càng nói năng rành rọt, Hạ Thiên Thu càng cảm thấy có điểm gì đó không phải. Vị đại phu trong y
quán ở thành Phàn Dương năm xưa, rốt cuộc tên họ ra sao, bọn họ - bốn
người có tại đó - đều không hay biết, ngay đến cả trên bia mộ của đại
phu cũng chẳng biết khắc gì. Vậy mà hôm nay, vị cô nương kia tại sao lại đột nhiên biết họ của đại phu?
“Hạ đại ca!” Tùy Vân Hy ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Thu, nhỏ nhẹ nói. “Huynh có còn nhớ,
chúng ta đã nói thế nào với Chân Nhi không? Chúng ta nói nhất định sẽ
báo thù cho sư phụ của cậu ấy. Trước mắt, chúng ta hãy rửa oan cho Bách
Lý thúc đã, rồi sẽ tìm ra hung thủ thực sự, để an ủi linh hồn của Phỉ
đại phu trên trời!”
Vị đại phu bị độc phát mất mạng năm xưa
làm gì có đồ đệ tên Chân Nhi nào? Hạ Thiên Thu lập tức hiểu ý: Phỉ Chân, cũng chính là “phi chân” - không thật!
Hạ Thiên Thu lặng lẽ
nhìn chằm chằm vào Vân Hy giây lát, liền thấy bóng mình trong đáy mắt
cô. Chàng khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Đúng vậy, Phỉ địa phu có ơn cứu mạng
với ta và muội, thù này không báo được, ta làm người cũng uổng!”
Chỉ một câu nói, hai bên đã hiểu rõ thâm ý của nhau. Vị thiếu nữ trước mặt
ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Hạ Thiên Thu sắc mặt vẫn không đổi, bước
xuống dưới thềm, đưa hai tay đỡ Bách Lý Hình đang quỳ đứng dậy, trầm
giọng nói: “Xin lỗi, Bách Lý đường chủ, ta đã hiểu nhầm ông.”
Bách Lý Hình vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa thấy được bao dung an ủi, không
ngăn được mắt đỏ lên. Hạ Thiên Thu tự tay cởi bó roi gai trên lưng hắn
xuống, dẫn hắn vào trong sơn trang, lại bảo người chuẩn bị thuốc trị
thương và quần áo. Bách Lý Hình liên tục tạ ơn, Hạ Thiên Thu thì lại
nhìn Tùy Vân Hy, cười hỏi: “Tùy cô nương, đã lâu không gặp, hãy để Hạ
đại ca của muội đưa muội đi dạo một vòng sơn trang, có được không?”
“Tất nhiên là được.” Tùy Vân Hy cũng cười đáp. “Nếu Hạ đại ca muốn dẫn tiểu
muội đi ngự cảnh, thì tiểu muội cũng xin đem thú chơi cờ vây ra để báo
đáp đại ca.”
“Ôi, không ngờ muội còn nhỏ tuổi vậy mà cũng tinh thông kỳ nghệ, vậy trước hết chúng ta hãy cùng chơi một ván nhé!”
Nói xong, Hạ Thiên Thu dẫn Vân Hy vào ngồi trong tòa đình thủy tạ nhỏ, lại
lệnh cho A Chước bày cờ. Bách Lý Hình đã đắp thuốc trị thương, thay y
phục xong, cũng đến xem cờ. Hạ Thiên Thu cười không nói gì, yên lặng
nhìn Vân Hy nhặt quân cờ đen lên, điểm một quân xuống bàn cờ: Mười chín
đường ngang, mười chín đường dọc, trong phạm vi bàn cờ, chỗ Vân Hy đặt
quân, lại không phải vị trí thiên nguyên tinh điểm mà các kỳ thủ thường
xuất quân, mà là ở sát bên lề đường biên.
Hạ Thiên Thu nhìn
cờ không nói, vẫn im lặng quan sát Vân Hy hạ tiếp một quân cờ: Lần này,
chỗ điểm quân đen lại quay vào giữa bàn, sát gần vị trí thiên nguyên
tinh điểm.
“Nếu như Hạ đại ca có ý thi đấu, thì tiểu muội
cũng xin được múa rìu qua mắt thợ.” Vân Hy lại vừa hạ một quân cờ vừa
cười nói. “Đây là kỳ phổ mà tiểu muội học được từ một sư phụ trong trấn, không biết Hạ đại ca có địch lại được không?”
Hạ Thiên Thu thầm ghi nhớ từng vị trí và thứ từ Vân Hy đặt quân cờ, cười đáp:” Ồ! Kỳ phổ thế nào mà hay vậy?”
“Sư phụ có nói, thiên địa huyền hoàng, việc chơi cờ cũng giống như những vì tinh tú trên trời, thần tú liệt trương, tự có chương pháp của nó.”
Cô nương giỏi lắm! Hạ Thiên Thu trong lòng thầm khen ngợi đối phương, lúc
này chàng đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của cô: Tùy Vân Hy muốn lấy cờ
thay lời nói, cảnh báo cho mình!
Khi nãy, thấy Tùy Vân Hy hết lời biện giải cho Bách Lý Hình nhưng lại ngầm nhắc mình là “phi chân”,
Hạ Thiên Thu liền hiểu ngay có điều bất thường. Vì vậy, chàng mới cùng
diễn kịch với Vân Hy, định lấy cớ dẫn cô đi du ngoạn trong sơn trang để
có cơ hội nói chuyện. Nhưng cô vân có điều lo lắng, chưa nói rõ được,
lại nhắc đến chuyện chơi cờ. Hạ Thiên Thu theo như ý cô, bày bàn cờ, chỉ thấy vị trí đặt quân cờ của Vân Hy xem ra hoàn toàn không đúng bài bản
gì cả, chắc chắn là mỗi đường ngang dọc sẽ ẩn giấu huyền cơ trong đó. Hạ Thiên Thu hiểu rõ, Vân Hy muốn dùng vờ vây để truyền đạt mật tin, và kỳ phổ mà cô muốn nói chính là nội dung tín hiệu truyền đạt.
“Thiên địa huyền hoàng” và “thần tú liệt trương” đều là những câu trong Thiên tự văn, Thiên tự văn mỗi câu có bốn chữ, năm câu là hai mươi chữ, đúng như cách thức vị trí trên bàn cờ này. Hạ Thiên Thu giả vờ suy nghĩ, chăm chú
nhìn bàn cờ:
Hàng dọc mười lăm, hàng ngang mười tám, là chữ “Huynh” trong câu: “Khổng hoài khuynh đệ.”
Hàng dọc bốn, hàng ngang mười, là chữ “Trưởng” (trường) trong câu: “Mị thị kỷ trường.”
Hàng dọc hai, hàng ngang bốn, là chữ “Trọng” trong câu: “Thái trọng giới khương“.
Hàng dọc hai mươi, hàng ngang tám, là chữ “Thương” trong câu: “Khải cảm hủy thương“.
Hàng dọc mười ba, hàng ngang năm, là chữ “Hữu” trong câu: “Hữu Ngu, Đào Đường“.
Hàng dọc ba, hàng ngang hai mươi, là chữ “Phỉ” trong câu: “Điên phái phỉ khuy“.
Hàng dọc năm, hàng ngang mười hai, là chữ “Vân” trong câu: “Vân đằng trí vũ“.
Cùng với chữ cuối cùng Vân Hy đặt xuống, Hạ Thiên Thu đã đọc ra được câu ám
hiệu của đối phương, đó là: “Huynh trưởng trọng thương, hữu phỉ họa
vân(*)“.
Huynh trưởng bị trọng thương, có giặc cướp gây họa vậy.
Điểm xong chữ thứ tám ấy, Vân Hy ngước mắt lên, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ
Thiên Thu. Vẻ mặt cô vẫn như thường, khóe miệng hơi mỉm cười, trông tựa
như rất vui vì được đấu cờ với vị đại ca rất có nhân duyên này, nhưng
đôi mắt sáng của cô lại lặng lẽ nhìn Hạ Thiên Thu như biểu lộ một ý vị
khẩn cầu.
Hạ Thiên Thu cũng lặng lẽ nhìn lại, thu vào mắt
mình vẻ khẩn cầu và trông đợi của Vân Hy. Lát sau, chàng cũng lấy một
quân cờ trắng từ trong hộp ra, gõ nhẹ lên bàn cờ hai tiếng, rồi sau đó
đặt quân cờ vào bàn cờ.
Hàng dọc chín,hàng ngang chín, theo
như cách truyền ám hiệu của Tùy Vân Hy, đó chính là chữ “Tri” trong câu: “Tri quá tất cải“.
Quân cờ trắng đặt vào bàn cờ xong, trong
khoảnh khắc, nét mặt tươi cười của cô nương trước mặt chợt thoáng thay
đổi. Khóe miệng đang nhếch cười tự dưng chùng xuống. Đôi mắt đen láy
dường như bỗng sáng lên, lộ rõ vẻ vui mừng, liền sau đó lại thấy ngân
ngấn nước.
Thấy thần thái Vân Hy hơi đổi khác, Hạ Thiên Thu
chợt thấy lòng bất nhẫn: Tiểu cô nương trước mặt, tuy luôn tỏ vẻ bình
tĩnh và tài trí hơn người, nhưng cô dẫu sao cũng chỉ là thiếu nữ mới
lớn, nếu bị kích động, khó tránh khỏi biểu lộ rõ cảm xúc thật của mình.
Nhưng một thiếu nữ tuổi mới vừa mười sáu mang trong người một bí mật
không thể thổ lộ trực tiếp ra, chỉ có thể một mình tự tìm cách giải
quyết như vậy đã là rất hiếm gặp.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời, nhưng ánh mắt của họ đã truyền đạt được hết cảm xúc trong lòng.
Ngấn lệ xúc động trong mắt Vân Hy chớp mắt tan đi, khóe miệng đã lấy lại
được nét cười khi nãy. Thấy cô thần sắc như thường, Hạ Thiên Thu khẽ
cười, bảo: “Tuổi còn nhỏ vậy mà đã tinh thông kỳ nghệ, Tùy cô nương quả
là thông tuệ hơn người.”
Nghe ra ý khích lệ ẩn chứa trong câu nói của Hạ Thiên Thu, Vân Hy chỉ thấy sự thấp thỏm của mình khi nãy giờ đã hoàn toàn yên ổn.