Chàng với cô chẳng
qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lại hết như những người bạn cũ
đã quen biết từ lâu, dễ dàng đọc ra được ý tứ của nhau.
Sau
đó, hai người vừa chơi cờ vừa tiện miệng chuyện trò mấy câu hư hư thực
thực, đa phần liên quan tới tình cảnh của Tùy Vân Hy mấy năm nay, cũng
nhắc đến cả chuyện Vân Tiêu cổ lâu ký Thái Bình Ước, gia nhập Thái Bình
minh.
“Hạ đại ca, buổi lễ ký ước ngày mai có thể cho muội tham dự xem cho biết được không?”
Trước lời thỉnh cầu của cô, Hạ Thiên Thu không đáp ngay. Tuy chàng có ý muốn
tách Bách Lý Hình ra để Vân Hy có thể nói rõ chân tướng sự việc, nhưng
cô tựa như lo lắng quá nhiều, lấy cớ “Bách Lý thúc thân mang trọng
thương, không tiện ngồi lâu, muội xin đưa ông ấy đi nghỉ”, rồi liền theo Bách Lý Hình rời khỏi thủy tạ.. Cô đi rồi, Hạ Thiên Thu quay người nhìn bàn cờ: Lời ám ngữ có hạn, chỉ một câu ngắn ngủi: “có giặc cướp gây họa vậy” cũng đã là cả một sự cố gắng lớn Vân Hy mới nói được cho chàng
biết.
Biết rõ trong buổi lễ ngày mai có ẩn chứa âm mưu quỷ
kế, Vân Tiêu cổ lâu tất có “giặc cướp” trà trộn, nhưng Hạ Thiên Thu cũng nghĩ đến tình cảnh của Tùy Vân Hy, không đường đột lôi Bách Lý Hình ra
tra hỏi, vị tiểu cô nương ấy đã mạo hiểm tính mạng để cảnh báo cho
chàng, chàng làm sao có thể không để ý đến chỗ khó xử của cô mà làm hỏng kế hoạch của cô được?
Tuy chưa hiểu rõ ngọn ngành ván đề,
vẫn còn trùng trùng nghi vấn, nưng Hạ Thiên Thu vẫn lựa chọn cách đem
vận mệnh của bản thân giao phó vài tay thiếu nữ kia. Có lẽ từ nhiều năm
trước, khi chàng lấy thân mình ra che chắn thau nước nóng cho cô, thì
hai chữ “tin tưởng” đã tự khắc sâu vào tâm khảm mỗi người, đến chết cũng không phai.
Ngày Mười sáu tháng Ba, đúng giữa mùa cỏ xanh én lượn, hoa thơm đua nở. Trong Chú Kiếm sơn trang ở Đan Thạch
trấn, máy trăm võ nhân gian ghồ cùng quan bình triều đình đã đứng chất
nghẽn trước sân Chú Kiếm các. Hơn hai mươi môn phái chính đạo như Tử Vân môn, Thiên Ba lâu, Thụy Kim môn, Cửu Hoa phái… được minh chủ của Thái
Bình minh đồng thời là chưởng môn nhân của Xung Tiêu kiếm các Thẩm Mộ
Bạch dẫn theo, cùng đến dự hội, chứng kiến đại lễ ký ước của Vân Tiêu cổ lâu.
Ở vị trí chính giữa sân, trước Chú Kiếm các, đã bày sẵn ba chiếc ghế tựa bằng gỗ chạm trổ. Người ngồi giữa là Tướng quân Lý Bá
Phong, ông ta đến để tuyên đọc chỉ dụ Thái Bình Ước thay cho Triệu Hãn,
cũng là đại diện cho bộ Binh, tiếp nhận Vân Tiêu cổ lâu vào quy thuộc
Thống lĩnh. Bên tay trái Lý Bá Phong là Thẩm Mộ Bạch, tuổi đã quá năm
mươi, còn bên tay phải là Hạ Thiên Thu - chưởng môn nhân trẻ tuổi của
Vân Tiêu cổ lâu. Phía dưới chiếu ngồi chính là hai bên hàng ghế tả hữu,
dành cho chưởng môn của các môn phía, còn đệ tử của các danh phái thì
đứng ngay ngắn phía sau chưởng môn phái mình.
“Giờ tốt đã đến!”
Cùng tiếng hô to của một viên tướng, Lý Bá Phong đứng lên trước nhất, chắp
tay vái chào các vị chưởng môn nhân có mặt tại buổi lễ, rồi nói to: “Các vị chưởng môn đều là người xuất chúng, là cao nhân mang trong mình
tuyệt kĩ, lại có lòng vì thiên hạ, lấy đại cục làm trọng, Lý mỗn xin
được đa tạ các vị, đa tại các vị đã gia nhập Thái Bình minh.”
Thẩm Mộ Bạch đứng lên, hơn hai mươi vị chưởng môn có mặt dưới sự dẫn đầu của ông ta cũng đứng cả dậy chắp tay đáp lễ lại Lý Bá Phong. Sau một loát
những lời xã giao, Lý Bá Phong lấy cuộn thư lụa trong người, bước lên
một bước mở ra đánh soạt. Ba chữ thếp vàng lớn: “Thái Bình Ước” trên tấm giấy lụa sáng lấp lóa dưới ánh mặt trời.
Hạ Thiên Thu bước lên, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nghe tuyên đọc.
Chỉ nghe tiếng Lý Bá Phong đọc lớn: “Thái Bình Ước, ý rằng bảo vệ thiên lí, trừ diệt tà đạo, làm trong sạch võ
lâm, chấm dứt chuyện bang phái tranh giành, trả lại cuộc sống thái bình
cho trăm họ. Phàm các nhân sĩ tỏng võ lâm, nên lấy điều ước này làm
chuẩn mực, một là không tụ tập đấu võ, hai là không mang theo binh khí,
ba là không gây thù hằn bang phái, phàm việc phải theo pháp luật thi
hành, tất thảy bang phái phải xóa bỏ hiềm kích, quy về bộ Binh quản lí,
nghe theo hiệu lệnh của triều đình. Còn về các điển tịch võ học, ấy là
bảo vật của Thiên triều, nên giao nộp cho triều đình, qua bộ Lễ chỉnh
lí, nhập vào thư khố võ học, để tiếng thơm muôn đời, lưu truyền vạn đại, dành phúc cho tử tôn.”
Đọc xong, ông ta cuốn tấm thư
lụa lại, cúi xuống nhìn Hạ Thiên Thu, nói to: “Hạ Thiên Thu, chưởng môn
nhân của Vân Tiêu cổ lâu! Vân Tiêu cổ lâu của ngươi có bằng lòng ký kết
Thái Bình Ước, gia nhập Thái Bình minh, từ nay trảm yêu trừ ma, cùng xây dựng thái bình thịnh thế không?”
Hạ Thiên Thu giơ cao tay
đón lấy chỉ dụ, trầm giọng nói: “Vân Tiêu cổ lâu thần nguyện lấy đại cục làm trọng, ký kết Thái Bình….”
“Không ký được!”
Một tiếng hét to vang lên, cắt ngang lời Hạ Thiên Thu. Chỉ thấy giữa đám
đông một bóng đen lao ra, đứng ở giữa sân, đó chính là Bách Lý Hình hôm
qua vừa vác roi gai về thỉnh tội.
“Thiếu chủ!” Bách Lý Hình
quỳ mạnh xuống đất, run giọng nói: “Thái Bình Ước này muôn vàn không thể ký được! Mối thù của Xung Tiêu kiếm các và Vân Tiêu cổ lâu chúng ta
không thể đội trời chung! Nếu như Vân Tiêu cổ lâu ta quy phục Thái Bình
minh, thì những kẻ làm đệ tử chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp sư tổ dưới
suối vàng nữa?”
Bách Lý hình vừa dứt lời, bốn phía xung quanh lập tức ồn ào. Trong đám mấy trăm võ nhân có mặt, trừ đệ tử của Vân
Tiêu cổ lâu và Lý Bá Phong là chỗ thế giao của Hạ gia, còn những người
khác đều không biết giữa hai phái từng có thù oán. Ngay cả những vị
chưởng môn đã có tuổi cũng chỉ nghe nói rừng năm xưa, Xung Tiêu kiếm
phái từ một tách làm ba, chia ra cho ba vị đệ tử của Hồng Mông đạo nhân
nắm giữ, còn như duyên do cụ thể thế nào thì họ không hề hay biết.
“Hạ Hầu huynh, huynh có nghe nói Xung Tiêu, Vân Tiêu có mối thù không đợi
trời chung nào không?” CHưởng môn Sở Kim Hoa Thụy Kim môn hỏi nhỏ Hạ Hầu Thành - lâu chủ Thiên Ba lâu đứng cạnh mình. Ông ta cũng là người nhiều tuổi nhất trong số các vị chưởng môn, hiện đã vào tuổi cô lai hy.
Mấy vị chưởng môn nghiêng đầu ghé tai, nhao nhao bàn luận. Nhưng tháy Hạ
Hầu Thành lắc đầu, tỏ ý chính mình cũng không biết thì nhất loạt đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Thu và Thẩm Mộ Bách trước sân. Chỉ thấy Thẩm
Mộ Bạch thân là minh chủ Thái Bình minh, vẫn từ tốn lễ độ mỉm cười, tựa
như chuyện vừa xảy ra này không liên quan gì tới ông ta.
“Thẩm Mộ Bạch, phụ thân ngươi là Thẩm Hoa Đình vì muốn đoạt ngôi vị chưởng
môn của Xung Tiêu kiếm phái, trước thì vu không hãm hại, sau lại cắt đứt hết gân tay gân chân sư tổ ta, một kẻ vô tình vô nghĩa, đê tiện vô sỉ
như ngươi sao còn mặt mũi làm minh chủ Thái Bình minh gì đó chứ?” Bách
Lý Hình lớn tiếng chất vấn.
Bách Lý Hình xa xả bức hỏi, chỉ
tay thẳng vào mặt Thẩm Mộ Bạch. Thấy vậy, Hạ Thiên Thu lập tức lên tiếng ngăn lại: “Bách Lý đường chủ, chuyện cũ trước đây không cần nói lại
nữa.”
“Chuyện cũ trước đây?” Bách Lý Hình cười nhạt một
tiếng. “Hóa ra mối thù không đội trời chung của sư môn chỉ đơn giản lấy
câu “chuyện cũ trước đây” ra nói là có thể cho qua được sao? Nên biết
rằng mối thù của cha ông còn lớn hơn trời, sao nói quên là quên được!”
Hạ Thiên Thu thu lại hai tay đang nhận chỉ dụ, đứng thẳng dậy, quay sang
nhìn phái chủ chiến đã năm lần bảy lượt gây sự ấy. Hôm trước đã được Tùy Vân Hy cảnh báo, biết rằng Bách Lý Hình nhất định sẽ gây rối trong buổi lễ, nhưng điều Hạ Thiên Thu không thể ngờ là Bách Lý Hình lại gây rối
một cách ngang nhiên như vậy. Trước mặt các vị anh hùng võ lâm trong
thiên hạ, nói thẳng ra chuyện thâm thù khi xưa, đem những khúc mắc giữa
Xung Tiêu kiếm các và Vân Tiêu cổ lâu phơi ra cho cả thiên hạ biết, dù
căn bản không thay đổi được cục diện thì cũng có tác dụng khiến cho hiềm khích giữa hai phái càng thêm sâu, và cũng khiến cho Hạ Thiên Thu phải
mất mặt. Sát chiêu thực sự gây hoa cho Vân Tiêu cổ lau chắc chắn vẫn còn ở phía trước. Những việc làm của Bách Lý Hình, không có gì khác là dựng uy tín cho mình, kích động sự phẫn nộ của đệ tử Vân Tiêu cổ lâu và
giành lấy sự ủng hộ từ họ.
Quả nhiên có mấy đệ tử chạy lên,
nhất tề quỳ xuống trước Chú Kiếm các, chắp tay thưa với Hạ Thiên Thu:
“Mối thù của sư môn không đội trời chung, mong thiếu chủ hãy nghĩ kĩ!”
Thấy tình cảnh ấy, Hạ Thiên Thu trầm giọng bảo: “Đúng vậy, Xung Tiêu kiếm
các và Vân Tiêu cổ lâu ta đúng là từng có hiền khích. Nhưng chuyện Thái
Bình Ước hôm nay là lấy thiên hạ thương sinh làm trọng. Nếu võ nhân
trong thiên hạ đều có thể coi việc dừng gươm đao là võ (*), hành sự theo pháp luật, lấy pháp luật mà kết thúc ân oán, thì đâu đến nỗi coi mạng
người như cỏ rác, càng không đến độ phải liên lụy tới những người vô
tội. Hôm nay Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái Bình minh là để thiên hạ dừng việc võ, yên ổn thịnh trị dài lâu, sao có thể vì mối tư thù của mình mà làm hỏng đại cục?”
Nguyên
văn: “Chỉ qua vi võ”, “chỉ qua” có nghĩa là dừng gươm giáo, dừng việc
đánh nhau. Đồn thời cũng là cách chơi chữ chiết tự: “Võ” gồm chữ “Chỉ”
và chữ “Qua” hợp lại.
“Hành sự theo pháp luật thế
nào, vin vào thữ pháp luật gì để có thể trả lại công bằng cho Hạ Lăng
Tiêu sư tổ của chúng ta đây? Thiếu chủ!”
Bách Lý Hình lớn
tiếng nói. “ Thiếu chủ hãy nhìn trước mắt xem, rõ ràng làmột mình Xung Tiêu kiếm các chiếm thế lớn. Thẩm Mộ Bạch dựa vào ngôi minh chủ chết
tiệt gì đó mà khinh người quá đáng! Vân Tiêu cổ lâu ta tuy chẳng phải
đứng đầu thiên hạ, nhưng đã bao giờ phải chịu nỗi sỉ nhục lớn thế này
chưa? Bên tả là tôn, bên hữu là ti, thiếu chủ thân là chủ một phái, đang ở trong địa bàn của mình, mà đến ngôi chủ vị cũng không giữ được, lại
phải đem chỗ ngồi trên nhường cho cừu địch của sư môn. Thái Bình Minh
như thế,Bách Lý Hình ta không phục!”
Một tiếng “không phục” của Bách lý hình đã kích động những đệ tử của Vân tiêu cổ lâu có mặt tại
đó, ai nấy đều bừng bừng nộ khí.mấy tên đệ tử đang quỳ xin Hạ Thiên
Thu suy nghĩ kỹ, đồng thanh kêu lớn: “Chúng ta không phục!”
Thấy tình thế không ổn, A Chước vội nói: “Thế nào? Các ngươi định làm phản chắc?”
Hạ Thiên Thu giơ tay,ra hiệu choA Chước im lặng, nhưngBách Lý Hình
được đằng chân lân đằng đầu, uất hận nói tiếp: “Bách Lý Hình ta một dạ
trung thành, chỉ muốn giữ thể diệncho thiếu chủ, không muốnVân Tiêu
cổ lâu ta phải chịu sự sắp đặt của kẻ thù, như vậy mà gọi là làm phản ư? lòng ta đã chết rồi!”
Bách Lý Hìnhrút cây thủy thủ bên
lưng, ra vẻ như muốn đâm vào tim. Thấy vậy, Hạ Thiên Thu kinh hãi, cũng
không cần biết đối phương làm giả hay thật, liền phi thân tới xuất xưởng ngăn hành động của Bách Lý Hình lại.
Lập tức cây chuỷ thủ sáng
loáng đâm vào giữa lòng bàn tay Hạ Thiên Thu, xuyên ra sau, lộ ra mũi
dao trắngbị nhuộm máu đỏ tươi.từng giọt máu lấm tấm nhỏ xuống đất.
Bị dao nhọn xuyên qua tay nhưng Hạ Thiên Thu mặt không biến sắc, vẫn bình
tĩnh nhìn Bách Lý Hình, lại quay sang mấy môn đệ vẻ mặt kinh hãi đang
quỳ dưới đất, chậm rãi nói: “Sự tôn nghiêm của sư môn không phải là việc có thể bảo vệ trong chốc lát. Các ngươi câu nào cũng nhắc tới mối thâm
thù không đội trời chung củasư môn, nhưng đã từng bao giờ nghĩ đến sư
tổHạ Lăng Tiêu của chúng ta một đời quang minh lỗi lạc, cúi mặt không
thẹn với đất, ngẩng mặt không hổ với trời, liệu có mong muốn
choVânTiêu cổ lâu rơi vào hàng ngũtà ma ngoại đạo, mang tiếng xấu
muôn đời chưa?”
Mấy tên đệ tử cứng họng không nói được gì,
chỉ cóBách Lý Hình phản bác: “Đúng,Vân Tiêu cổ lâu ta quang minh lỗi lạc, vậy sợ gì kẻ khác vu hãm?”
Hạ Thiên Thu lật bàn tay còn lại, vận nội lực đẩy cây chủy thủ cắm ở tay kia ra,nhất thời làm máu
tươi tuôn xối xả. Cũng chẳng buồn quan tâm đến vết thương, chàng trở tay chặn cây thủy bay ra, bắt gọn lấy. Chỉ nghe vị chưởng môn nhân trẻ tuổi ấy trầm giọng nói: “Thiên hạ rộng lớn, chỗ nào chẳng là đất của nhà
vua, Thái Bình Ước này tuy có gò bó vớivõ nhân chúng ta, nhưng lại có
ích cho lê dân trăm họ. Võ nhân đánh nhau giữa chợ, ra tai nạn thương
tổn người khác, coi mạng người như cỏ rác, không thèm để ý bách
tính.Giờ đây có Thái Bình Ước rồi, trong mắt lê dân,Thái Bình Ước là điều tốt, từ chối không ký Thái Bình Ước chính là có dụng tâm khác,đó mới là tà đạo, đâu thể nói tới hai từ “vu hãm” được?”
Không để
Bách Lý Hình kịp ngụy biện,Hạ Thiên Thu tiếp tục: “ HồngMôngđạo
nhânkhai sáng Xung Tiêu kiếm phái, luyện võ đúc Kiếm, là để cường thân kiện thể,tu tâm dưỡng tính,chứ không phảiđể bắt nạt trăm họ, ỷ
mạnh hiếp yếu.Tổ phụ Hạ Lăng Tiêu sáng lậpVân Tiêu cổ lâu, một mực
dạy bảo chúng đệ tử rằng diệt trừ cái ác, tuyên dương cái
thiện,trừmạnh giúp yếu mới là trách nhiệm của kẻ võ nhân.Mà tôn
chỉ của Thái Bình Ước chính là bảo vệ thiên lý, trừ diệt tà đạo, làm
trong sạch võ lâm, chấm dứt chuyện bang phái tranh giành, trả lại cuộc
sống thái bình cho trăm họ. Thái bình thịnh thế như vậy, ai chẳng hướng
tới? Lời thề ước như vậy, làm sao lại không ký được?”
Từng
câu phản vấnnghe đầy sức nặng.Mấy tên môn đệ kia nghe chưởng môn
nhân của mình hỏi thì chỉ biết ngâyngười không đáp, hổ thẹn cúi gằm
mặt xuống.Chỉ cóBách Lý Hình vẫn không chịu thôi: “Được,dù cho
Thái Bình Ước thực sự cũng có điểm tốt, nhưng mối thù sư môn của Vân
Tiêu cổ lâu ta lẽ nào thiếu chủ thực sự không thèm nhìn đến?”
Hạ Thiên Thu không trả lời ngay, chỉ thấy chàngđưa bàn tayphải máu vẫn chảy ròng ròng đang cầm cây thủy thủ lên,đâm mạnh vào vai trái mình.
“Thiếu chủ!” A Chướckinh hoảngkêu lên, vội vàng chạy tới xem vết thương
của Hạ Thiên Thu, nhưng Hạ Thiên Thu đưa tay ra hiệu, ông ta lại dừng
bước.
Dao sắc đâm toạc da thịt,vai áo trái củaHạ Thiên
Thu máu đã thấm loang đầy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán chàng trai trẻ
khôi ngô,lăn xuống ướt cả tóc mai,khiến cho những sợi tóc đen nhánh
dính bết vào khuôn mặt hơi tái đi của chàng.nhưng Hạ Thiên Thu vẫn
đứng thẳng, hiên ngang nhìn về phía tòa Chú Kiếm cáccao ngất, trầm
giọng nói:
“Hạ Thiên Thu ta lấy làm xấu hổ với sư tổ, Không
thểbáo mối thù của sư môn! Hôm nay nguyệnlấy máu trả máu, rửa mối
thù xưa!”
Nói xong, Hạ Thiên Thu giúp con dao khỏi vai mình, lại đâm mạnh thêm một nhát nữa!
“Thiếu chủ!”
“Lâu chủ!”
Đệ tử của Vân Tiêu cổ lâunhaonhaokêu gào, hầu hết quan binh và võ
nhân có mặt tại đó đều lấy làm cảm động. Nhưng cũng có kẻ thì thầm riêng với nhau, nói nhỏ rằng: “Giả vờ giả vịt anh hùng gì chứ, có thù không
báo, chẳngphải là sợ triều đình ư,hãi rồi!”
Kinh ngạc,
khâm phục, khinh bỉ, coi thường, đủ mọi ánh mắt dồn vào Hạ Thiên Thu. Đủ kiểu lời ra tiếng vào bàn tán, thì thầm to nhỏ lọt tới tai Hạ Thiên
Thu. Trước những nghi hoặc đó, Hạ Thiên Thu vẫn một mình gánh chịu,
không chịu biện giải cho bản thân nửa lời.
Trong đám người có mặt tại đó, chỉ hai người đứng lặng nhìn chàng trai trẻ cao gầy
ấy,không dừngđược thầm than thở trong lòng.
Trên đời này, có lẽ duy chỉ Lý Bá Phong mới biết rốt cuộc vì sao mà Hạ Thiên Thu
lại ký Thái Bình Ước này. Chàng làm vậy là để giữ tính mạng của mấy trăm đệ tử Vân Tiêu cổ lâu, để bí kíp đúc kiếm không bị người khác lạm dụng, để giám sát xem những binh khí được đúc ra sẽ dùngở đâu, để bảo gia
hộ quốc,giữ gìn ưuốc thổ, để hàng ngàn hàng vạn võ nhân trong thiên hạ không bị hung khí sát hại… Chàngtuổi tuy còn trẻ nhưng biết nhìn xa
trông rộng, thà chịu tiếng là bất trung bất hiếu, phải xấu hổ trước mặt
sư môn,chứ nhất thiết phải đảm bảo được rằng những binh khí mà Vân
Tiêu cổ lâu chế tạo ra sẽ không trở thành hung khí giết hại đồng bào.
Ngoài Lý Bá Phong ra,đứng giữa đám đông, Tùy Vân Hycũng thở dài vì Hạ
Thiên Thu. Kỳ thực, truyện Bách Lý Hình lớn tiếng tự tàncũng là do cô
hôm trước xúi giục mà ra. Cô vốn nghĩ Hạ Thiên Thu đã biết Bách Lý Hình
có mưu mô trong lòng, nên cứ để cho hắn lấy giả làm thật. Sau khi Bách
Lý Hình liều chết tấn công, thì nhất định hắn không chết ngay tại trận
cũng sẽ bị trọng thương, khi ấy cô sẽ nhân cơ hội khống chế hắn, lấy
thuốc giải cho Hằng ca. Nhưng điều cô không thể nghĩ được, ngay trong
tình huống khẩn cấp nhất, Hạ Thiên Thu vẫn coi mạng người trên hết, lại
lấy tay không ra đỡ đường dao củaBách Lý Gình.
Hạ đại ca ơi Hạ đại ca, tấm lòng huynh quá nhân hậu, nhưng trên đời có một số người, một số việc, hoàn toàn không đángđể huynh phải cứu đâu! Huynh có biết không, Bách Lý Hình muốn dùng Ẩn Mộng tán để lấy mạng huynh, đặt Vân
Tiêu cổ lâu của huynh vào chỗ muôn đời không thể trùng hưng đó!
Những câu ấy, Tùy Vân Hy không cách nào nói ra được, cô chỉ còn biết đứng
lặng chăm chúnhìn chàng trai trẻ toàn thân nhuốm máu, trong lòng trăm
mối tơ vò: nghĩ đến thuốc giải của Hằng ca, cô vừa lo vừa giận,oán hận thiện tâm của Hạ Thiên Thu đã làm lỡ kế hoạch của mình. Nhưng một mặt
khác, cô lại cảm thấy mình vô cùng đáng trách, nếu Hạ Thiên Thu
khôngphải là vì cô thì hôm qua đã có thể lôiBách Lý Hình ra tra
khảo.