Trăng Tàn

Chương 45: Chương 45: Biến cố trong hoàng cung




Trong cung rất nhanh đã bí mật đưa tin hoàng thượng sức khỏe không tốt, nửa đêm Thuần Hi cùng Mộ Dung Hoa phải gấp gáp vào cung.

Không khí trong Cảnh Minh cung bây giờ vô cùng căng thẳng, An Khánh đế hôn mê nằm trên giường, hoàng hậu ở bên cạnh cũng lo lắng không yên. Bốn thái y đang quỳ dưới sàn không dám ngẩng đầu lên còn một vị vẫn đang bắt mạch sắc mặt vô cùng khó coi.

Hoàng hậu vừa nhìn thấy Thuần Hi đã vội đi tới, tâm tình cũng thả lỏng hơn.

“Thuần Hi, bệ hạ đã hôn mê một ngày rồi phải làm sao đây.”

“Hoàng huynh sẽ không sao đâu tẩu đừng lo.”

Mộ Dung Hoa nhìn An Khánh đế sắc mặt tái nhợt cũng không hỏi thái y xem tình hình thế nào mà chỉ im lặng đứng cạnh Thuần Hi.

Khi thái y bắt mạch xong Thuần Hi lên tiếng hỏi ngay:

“Tình hình thế nào rồi?”

“Bẩm công chúa, bệ hạ bước đầu được chẩn đoán là trúng độc.”

“Trúng độc? Hoàng huynh bị trúng độc sao?”

Thuần Hi có chút khó tin nhíu mày, suy nghĩ một lát nàng lại nói tiếp:

“Vậy có tra được là trúng loại độc nào không?”

Thái y căng thẳng sắc mặt cũng tái đi ấp úng trả lời:

“Dạ bẩm vẫn chưa tra ra, loại độc này không nặng nó chỉ khiến người dùng rơi vào trạng thái hôn mê sâu chứ không chết người.”

Hoàng hậu nôn nóng lớn tiếng:

“Các ngươi còn đứng hết đây làm gì, không nhanh giải độc cho bệ hạ đi.”

Các thái y đưa mắt nhìn nhau rồi cúi đầu:

“Dạ, chúng thần xin cáo lui.”

Hoàng hậu cho đám nô tài lui ra hết, trong phòng ngoài hoàng thượng đang nằm chỉ có hoàng hậu, Mộ Dung Hoa, Thuần Hi cùng Vương công công.

Hoàng hậu lên tiếng hỏi Thuần Hi:

“Chuyện bệ hạ bị trúng độc chúng ta cứ giao cho hình bộ điều tra được không?”

Thuần Hi không do dự mà phản bác lại:

“Không được. Chuyện này trước mắt không được truyền ra ngoài. Kẻ nào hạ độc còn chưa rõ vẫn nên bí mật điều tra thì hơn.”

Nàng quay qua Vương công công:

“Ngươi ngày mai tìm lý do hủy thượng triều đi, không được để ai nghi ngờ.”

“Dạ nô tài đã rõ.”

Mộ Dung Hoa thầm tán dương Thuần Hi, gặp chuyện không mất bình tĩnh giải quyết mọi chuyện khôn khéo thông minh. Nếu Thuần Hi là nam tử quả thực so với An Khánh đế xứng đáng ngồi trên ngai vàng hơn.

“Tướng quân, chàng nghĩ nên bắt đầu điều tra theo hướng nào?” Thuần Hi ánh mắt đầy thăm dò nhìn Mộ Dung Hoa.

Hắn mặt không đổi sắc, lời nói chậm rãi lại rất cường nghị không cho người nghe có cơ hội phản biện:

“Ngự thiện của bệ hạ đều được kiểm tra hẳn là không vấn đề, không cần tốn thời gian điều tra ngự thiện phòng. Cái có vấn đề có thể là vật dụng bệ hạ dùng hoặc là những đồ không cần kiểm tra trước khi nó được đưa tới tay bệ hạ.”

Mọi người đều gật đầu tán thành. Vương công công suy nghĩ rồi đột nhiên lên tiếng:

“Nghe phò mã nói nô tài thật sự nghĩ tới một thứ, nhưng mà...“. Ông đắn đo không dám nói tiếp.

Hoàng hậu sốt ruột cau mày:

“Nhưng mà cái gì, ta cho phép ngươi cứ nói đi.”

“Bẩm nương nương, là đan dược mà bệ hạ vẫn dùng, chính Cao quý phi đưa tới nên không có kiểm tra. Nhưng trước đây chẳng phải vẫn bình thường sao, giờ lại có vấn đề không biết có phải là do đan dược không nữa.”

“Do hay không cứ điều tra chẳng phải rõ rồi sao “

Thuần Hi nheo mắt nhìn nam nhân bên cạnh mình, hắn vẫn một mực lãnh đạm không biểu hiện gì. Người ngoài không biết chẳng lẽ chính nàng còn không hiểu hắn sao?

Trên đường trở về phủ hai người ngồi cùng nhau trên xe ngựa Thuần Hi mới lên tiếng hỏi:

“Chuyện này không liên quan tới chàng đấy chứ?”

Mộ Dung Hoa nắm mắt lạnh nhạt trả lời:

“Nàng cảm thấy thế nào?”

Thuần Hi mím chặt môi hai tay cũng siết chặt.

“Mộ Dung Hoa ta không quản chuyện chàng muốn trả thù ai, nhưng nếu liên lụy người vô tội ta tuyệt đối không để yên.”

Mộ Dung Hoa lúc này mới mở mắt hờ hững nhìn qua nàng.

“Công chúa nàng quên giờ mình đã là thê tử của ta rồi sao. Nàng không phải nên giúp ta một tay sớm giải quyết chuyện này à.”

Mộ Dung Hoa cảm nhận được ánh mắt đầy trách móc và tức giận của Thuần Hi lại thấy có lỗi còn có chút không đành lòng.

“Yên tâm ta tự có chừng mực, người không liên quan sẽ không xảy ra chuyện.”

Thuần Hi thở nhẹ một hơi, Mộ Dung Hoa là một người lòng dạ thâm sâu, không ai biết hắn nghĩ gì và muốn làm gì, nàng...đang thấy rất sợ.

Các thái y mấy ngày gần đây tinh thần vẫn luôn căng thẳng cực độ, người chế thuốc giải cho hoàng thượng, người điều tra đan dược của quốc sư. Kết quả không ngoài dự đoán, trong đan dược có hai loại dược liệu nếu dùng chung sẽ gây ra tình trạng hôn mê như hoàng thượng bây giờ. Một loại được gọi là kỳ nham loại còn lại được người xưa gọi là giới tử.

Điều khiến các thái y trong thái y viện kinh ngạc hơn nữa chính là loại cây gọi là giới tử này dùng thời gian dài sẽ khiến người dùng bị nghiện, bị lệ thuộc vào nó.

Kết quả điều tra đã rõ ràng bằng chứng xác thực, vào một ngày trời âm u một tuần sau đó Thẩm Tri Minh được lệnh dẫn cấm vệ quân bao vây phủ quốc sư bắt người. Trong phủ cũng tìm thấy tầng hầm bí mật dùng để điều chế đan dược.

Cao Bình vẫn còn đang mơ hồ chưa rõ chuyện gì một hai đòi gặp hoàng thượng cho bằng được nói rằng mình bị oan.

Trong nhà lao của hình bộ Cao Bình vẫn rất cứng đầu không chịu nhận tội. Mộ Dung Hoa nửa đêm canh ba một mình tìm tới nhà lao. Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế đối diện với Cao Bình lúc này đã máu me đầy người bị cột chặt trên giá treo hình chữ thập.

Mộ Dung Hoa nói với binh sĩ gác ngục:

“Tạt nước cho hắn tỉnh lại.”

Một xô nước lạnh trực tiếp xối lên mặt Cao Bình khiến ông ta khó khăn mở mắt ra. Nhìn thấy Mộ Dung Hoa ở trước mặt vậy mà không hề ngạc nhiên ngược lại còn tỏ vẻ rất thích thú.

“Giỏi lắm, không hổ là nhi tử của Mộ Dung Anh. Tao đáng ra lúc đó nên diệt tận gốc mới phải. Chính là mày bày ra tất cả trò này đúng không?”

Mộ Dung Hoa xoa cằm nhếch khóe miệng:

“Cao quốc sư việc ông làm sao giờ lại đổ hết lên đầu ta rồi. Ông bí mật điều chế đan dược khống chế hoàng thượng khiến người bị trúng độc hôn mê. Ông nhận tiền hối lộ nuôi binh trong phủ. Nhi tử ông mua quan bán chức, tăng thuế ruộng đất của bá tánh. Còn có 23 năm trước ông làm giả con dấu, tham ô quân lương, vu khống trung thần. Tội chứng rành rành, hôm nay ông không nhận ta cũng bắt ông phải nhận.”

Cao Bình nghe xong liền hét lên:

“Ngươi nói láo, ta không có hạ độc bệ hạ. Đan dược chính là thần dược giúp bệ hạ sống thọ trăm tuổi.”

“Ha ha ha thần dược? Cao Bình ông vẫn còn chưa biết? Chiếu chỉ trị tội ông đã được soạn sẵn chỉ chờ bệ hạ tỉnh lại đóng ngọc tỉ lên nữa thôi.”

“Ngươi....không thể nào? Ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp quý phi nương nương. Đúng rồi, quý phi đang mang long thai sẽ sinh ra một hoàng tử sau này sẽ kế vị ngai vàng. Các ngươi không được quyền đối xử với ngoại công của hoàng tử như vậy. Ta không cho phép.”

Mộ Dung Hoa lười cùng lão già điên này đôi co bèn đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Thuộc hạ đứng cạnh hắn gật đầu rồi lấy trong người một tờ giấy đầy chữ viết. Tên thuộc hạ đi lại chỗ Cao Bình gỡ ngón tay cái đang nắm chặt của ông ta ấn lên hộp dấu đỏ rồi ấn lên tờ giấy kia.

Cao Bình nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:

“Mộ Dung Hoa tên khốn ngươi dám bức cung làm giả lời khai, ngươi... cả nhà ngươi sẽ không được chết tử tế.”

Mộ Dung Hoa hài lòng gấp lại tờ khẩu cung, rút thanh chủy thủ sáng loáng bên hông ra từ từ tiến lại phía Cao Bình. Hắn nhắm ngay tim nhưng lại đâm chếch lên trên 2 phân đảm bảo Cao Bình không mất mạng, giọng nói lạnh lẽo đến căm phẫn:

“Thật đáng tiếc, trước khi ông nhìn thấy ta chết thì ta sẽ khiến ông chết không được tử tế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.