Trăng Tàn

Chương 44: Chương 44: Muội muội của Vương Lâm




Thẩm Tri Minh đi ra khỏi thư phòng nhìn lại bộ y phục đen xì trên người liền bĩu môi đầy ghét bỏ, y vỗ vai Thượng Quan Dư nói:

“Dư ca, đợi đệ đi thay y phục chúng ta tìm chỗ nào đó thư giãn một chút.”

“Giờ này rồi đệ còn muốn đi đâu?”

Thẩm Tri Minh nhướn mày cười nửa miệng đầy bí hiểm:

“Đi rồi huynh sẽ biết.”

Thẩm Tri Minh thay một bộ y phục lụa màu đỏ nhạt, hoa văn thêu chỉ đen nổi bật, tay cầm quạt cùng với khuôn mặt trắng trẻo thanh tú kiến y trông vừa nho nhã vừa dụ hoặc làm người khác không thể rời tầm mắt.

Hai người đứng trước một thanh lâu lớn tấp nập người qua kẻ lại, thế nhưng khi Thẩm Tri Minh vừa xuất hiện liền thấy một nữ nhân trung niên trang điểm kĩ lưỡng niềm nở ra chào đón:

“Ai da Thẩm công tử ngài đến rồi, mời vào mời vào. Nô gia đã sắp xếp phòng cho công tử rồi đảm bảo ngài sẽ hài lòng.”

Bà ta vừa nói vừa đánh mắt liếc nhìn qua nam nhân từ trên xuống dưới đầy mùi tiền bên cạnh Thẩm Tri Minh. Thượng Quan Dư không biết mình đang bị người khác ghim trong tầm mắt, khó chịu đến mặt mày nhăn nhó nhìn Thẩm Tri Minh:

“Đệ nói đi thư giãn là tới mấy chốn này đây hả?”

Thẩm Tri Minh tặc lưỡi không kiên nhẫn.

“Trông huynh kìa, xem có giống một tiểu cô nương không. Chỉ là uống chút rượu vui đùa một chút thôi mà. Đi.”

Thẩm Tri Minh đi mấy bước quay lại vẫn thấy Thượng Quan Dư đứng yên tại chỗ liền trực tiếp kéo hắn vào trong. Bên trong thanh lâu không khí càng hỗn loạn, mùi rượu mùi phấn son cùng tiếng ồn ào huyên náo khiến sự kiên nhẫn của Thượng Quan Dư càng giảm sút nhưng vẫn cố nhịn đi cùng Thẩm Tri Minh.

Tú bà đưa hai người họ lên lầu hai vào một căn phòng ở cuối dãy. Trong phòng rộng rãi phảng phất mùi thơm dược liệu mới khiến Thượng Quan Dư thoải mái đôi chút.

“Trên bàn có đồ ăn còn có rượu huynh cứ tự nhiên dùng.”

Thẩm Tri Minh cầm một bình rượu ngồi lên bệ cửa sổ rót vào trong miệng hờ hững nói. Thượng Quan Dư cũng tự rót cho mình một ly uống cạn.

“Đệ bắt đầu lui tới nơi này từ khi nào? Mấy chốn ăn chơi vô bổ như vậy sau này ít tới thôi.”

“Sao lại là ăn chơi vô bổ, ở đây có rượu ngon còn mỹ nhân, cái này gọi là biết hưởng thụ.”

Thẩm Tri Minh bật người từ cửa sổ nhảy xuống đất nói tiếp:

“Để ta gọi Thanh Uyển tới cho huynh thưởng thức một chút tài nghệ của muội ấy.”

Thượng Quan Dư còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng Thẩm Tri Minh đâu nữa. Không lâu sau một cô nương xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào. Cô nương mỉm cười cúi chào người bên trong rồi tự nhiên đi lại chỗ hắn rót ra một ly rượu.

Thượng Quan Dư nhìn nữ nhân tùy tiện lại mặc y phục màu sắc rực rỡ liền không thuận mắt, khi cô nương cầm ly rượu toan mở miệng mời hắn một ly lại bị Thượng Quan Dư lạnh lùng vung tay làm ly rượu rơi xuống vỡ nát.

“Tránh ra đừng có tùy tiện chạm vào ta.”

Thanh Uyển bị nam nhân làm cho giật mình vội vàng lùi về phía sau cúi đầu lên tiếng:

“Xin lỗi công tử, là....”

“Thượng Quan Dư, huynh đừng có mà quá đáng.”

Tiếng Thẩm Tri Minh từ bên ngoài hét lớn cắt ngang lời nói của Thanh Uyển.

Thẩm Tri Minh tay cầm một cây đàn tranh vừa trở vào đã thấy Thượng Quan Dư mặt mày khó chịu còn Thanh Uyển lại ủy khuất cúi đầu liền hiểu chuyện gì mới vừa xảy ra.

“Người ta dù sao cũng là nữ nhi huynh không thể nói chuyện khách khí một chút à.”

Thượng Quan Dư cũng bực bội không giữ nổi bình tĩnh quay qua Thẩm Tri Minh lớn tiếng:

“Đệ tự xem lại chính mình đi, giờ còn biết tới thanh lâu tìm nữ nhân nữa. Có phải Vương Lâm chết rồi nên đệ mới buông thả ăn chơi như vậy không. Đệ như vậy không thấy có lỗi với hắn sao?”

Thẩm Tri Minh nghe xong liền tức giận đạp mạnh vào cạnh bàn làm mấy đĩa thức ăn trực tiếp rơi xuống đất.

“Huynh câm miệng lại. Ai chết chứ hả? Ai cho huynh ăn nói lung tung.”

Thấy Thẩm Tri Minh định xông lên Thanh Uyển vội chạy lại giữ chặt cánh tay y, giọng nói như bị nghẹn lại:

“Thẩm công tử, bằng hữu của huynh vừa nhắc tới Vương Lâm, là.... Vương Lâm mà tiểu nữ biết sao, huynh ấy.....”

Thẩm Tri Minh nhìn Thanh Uyển ánh mắt dần nhòe đi không đành lòng nhìn thẳng.

“Thanh Uyển, ta...ta...”

Thanh Uyển nhìn qua Thượng Quan Dư vẫn còn hồ đồ đứng bên cạnh.

“Công tử, Vương Lâm thật sự chết rồi sao?”

Thượng Quan Dư thấy tình hình không bình thường đưa mắt nhìn qua Thẩm Tri Minh phát hiện người kia không nhìn hắn chỉ lặng lẽ cúi đầu.

“Phải, hắn đã vì bá tánh Nam Triều anh dũng hi sinh trên chiến trường.”

“Ồ“. Thanh Uyển gật đầu đi lại lấy cây đàn trên tay Thẩm Tri Minh ngồi xuống bàn bắt đầu gảy đàn cũng không biểu hiện ra điều gì kì lạ.

Thẩm Tri Minh mím chặt môi đưa tay đè lại dây đàn:

“Xin lỗi, vì đã giấu muội. Là lỗi của ta, hắn vì ta mới chết. Xin lỗi Thanh Uyển.”

Thanh Uyển giấu hai bàn tay nhỏ bé đang run lên của mình vào vạt áo ngước mắt nhìn nam nhân mang vẻ mặt tội lỗi đâỳ đau thương kia. Cô rời tầm mắt nhìn xa xăm thanh âm đều đều vang cả căn phòng.

“Ca ca từ nhỏ đã muốn tòng quân giết giặc, đó là khao khát cả đời của huynh ấy....Sau khi bị bị thổ phỉ bắt đi mọi người đều cho rằng ca ca đã chết vì rất lâu không có tin tức gì của huynh ấy. Cho đến khi tiểu nữ nhìn thấy thanh đao của ca ca trong tay Thẩm công tử thời gian trước mới biết thì ra ca ca chưa chết, còn làm tướng quân đi đánh giặc thật vẻ vang biết bao nhiêu...”

Nói tới đây cổ họng cô như bị chặn lại nước mắt tuôn ra như mưa.

“7 năm rồi, tiểu nữ bị bọn chúng bán vào đây 7 năm cũng đã chia cắt ca ca 7 năm. Nhưng tại sao... ca ca không đi tìm Thanh Uyển. Muội đợi ca ca quay về mà ca ca lại bỏ mặc muội, ca ca thật sự không cần Thanh Uyển nữa rồi, huhuhu....”

Thẩm Tri Minh ôm Thanh Uyển vào trong ngực đợi cô bình tĩnh lại một chút mới lên tiếng:

“Lão Vương luôn muốn tìm muội chỉ là vẫn chưa tìm được, là hắn nói với ta phải tìm được muội muội chăm sóc thật tốt cho muội muội. Huynh ấy... là một tên đần độn đáng ghét.”

Thanh Uyển rời khỏi vòng tay của Thẩm Tri Minh chùi nước mắt trên mặt.

“Đa tạ Thẩm công tử trả lại đại đao của ca ca cho tiểu nữ, cũng đa tạ công tử thời gian qua đã chiếu cố nhưng ngài không cần phải làm vậy nữa. Tiểu nữ không biết công tử cùng ca ca là quan hệ gì nhưng tiểu nữ không muốn cùng với công tử có bất kỳ dính líu nào nữa.”

“Thanh Uyển, Vương Lâm là người rất quan trọng đối với ta. Ta sẽ thay hắn chiếu cố muội giống như muội muội ruột. Còn về cái chết của Vương Lâm.....muội yên tâm ta sẽ giúp muội báo thù.”

Thanh Uyển không trả lời, cô tự có suy tính trong lòng. Thượng Quan Dư vẫn luôn im lặng lắng nghe, hắn mô hồ hiểu được rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra liền hổ thẹn lên tiếng:

“Thanh Uyển cô nương, tại hạ vừa rồi đã hành xử không phải thật sự rất xin lỗi.”

“Công tử khách khí rồi, tiểu nữ thân phận thấp kém nào dám nhận lời xin lỗi này.”

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo, cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa. Ba người trò chuyện một lát thì Thẩm Tri Minh cùngThượng Quan Dư cáo từ rời đi.

Thanh Uyển tìm đến tú bà bí mật nhỏ giọng nói với bà ta:

“Ma ma giúp con điều tra một người.”

Tú bà không rõ chuyện gì, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Thanh Uyển thì gật đầu với cô.

“Con muốn điều tra người nào?”

“Thái tử Bắc Triều.”

Tú bà thoáng sửng sốt nhìn chằm chằm Thanh Uyển cũng không hỏi cô lý do mà liền đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.