Trăng Tàn

Chương 15: Chương 15: Đoản mệnh




Vốn tưởng rằng Mộ Dung Hoa chỉ là hứa hẹn cho có vậy mà hắn thật sự dẫn Tiểu Thất tới huyện phủ gặp Lý Hoan, nhân tiện Mộ Dung cũng muốn đưa Tiểu Thất dạo trấn Thiên Thủy một vòng. Mộ Dung Hoa gõ cửa phủ huyện lệnh, người mở là quản gia của phủ, ông nhìn thấy hắn có chút không ngờ, quản gia chào hỏi hắn giọng điệu mang theo ý trêu đùa:

“Mộ Dung công tử, ngài chịu đi từ cửa chính vào rồi à. Hây da...thành gia rồi nên cũng trưởng thành rồi, mời công tử,mời thiếu phu nhân.”

Mộ Dung Hoa cầm tay Tiểu Thất đi vào, ngang qua còn liếc xéo ông, thầm mắng trong lòng “Chủ nào tớ nấy, không có lấy một người đứng đắn.”

Tiểu Thất ngại người lạ nên một đường luôn giữ chặt hắn không buông, thỉnh thoảng cũng tò mò nhìn quanh.

Huyện phủ trồng rất nhiều hoa vừa nhìn cũng đoán được chủ nhân nơi này đặc biệt yêu thích hoa cỏ, đi qua một khóm 'Đàm Hoa Nhất Hiện' lớn Tiểu Thất vô cùng kinh ngạc và thích thú:

“Oa, ở đây cũng trồng Đàm Hoa sao? vậy mà cứ nghĩ chỉ chỗ ta mới có, lâu rồi chưa thấy nó nở hoa thật nhớ quá.”

Mộ Dung khó hiểu nhìn thật kỹ cái mà Tiểu Thất gọi là Đàm Hoa Nhất Hiện kia, thật xấu:

“Có gì đặc biệt đâu, sao trông ngươi thích thú như vậy.”

“Là huynh không biết thôi, Đàm Hoa rất ít khi nở một năm chỉ nở vài lần thôi, hơn nữa là nở vào ban đêm chỉ khoảng 2 canh giờ là hoa sẽ tàn. Đàm Hoa cực kì đẹp, cánh mỏng như lụa còn có mùi rất thơm nữa, chính là mùi dược thảo ta chế để ngâm mình, huynh còn bảo rất thơm mà. Đàm Hoa còn có thể dùng làm thuốc để trị bệnh nữa. Chỉ là nó thực bạc mệnh, hoa đẹp như vậy lại chỉ rực rỡ vào ban đêm, đẹp một lần rồi sớm lụi tàn.”

Nói tới đây ánh mắt Tiểu Thất lại thoáng qua một chút ưu tư, Đàm Hoa Nhất Hiện ở núi Trường An có rất nhiều, lần đầu tiên tận mắt thấy nó nở hoa Tiểu Thất đã rất phấn khích, từ đó cũng đặc biệt yêu thích loài hoa ban đêm này.

Tiếng Lý Hoan phát ra từ đằng xa đã mang Tiểu Thất ra khỏi nỗi nhớ nhung của quá khứ.

“Ha ha ha, đệ phu quả nhiên hiểu biết sâu rộng, ta còn đang thắc mắc sao trồng lâu như vậy mà vẫn chưa thấy nó nở hoa hóa ra là thiên chưa thời.”

Lý Hoan phẩy phẩy cây quạt trong tay vừa cười vừa cất bước lại gần, bên cạnh gã là Tiết Hải, người có khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú. Tiết Hải trên môi nở nụ cười nhẹ, trên má ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ gật đầu với Mộ Dung và Tiểu Thất.

Tiểu Thất chắp tay cúi đầu, còn chưa kịp hành lễ Lý Hoan đã vội ngăn lại:

“Ấy, đều là người nhà không cần câu nệ như vậy, ta nhận không nổi một lạy của ngươi đâu.” Lý Hoan miệng thì nói còn mắt lại liếc qua Mộ Dung Hoa lạnh lùng đứng bên cạnh.

Tiết Hải cũng lên tiếng phụ hoạ:

“Phải đấy, Tiểu Thất đừng căng thẳng mau vào trong ngồi đi, ta đã cho người chuẩn bị trà và điểm tâm rồi chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện được không?”

Tiết Hải hôm nay mới có cơ hội nhìn kĩ dung mạo người khiến tảng băng nghìn năm Mộ Dung Hoa rung động, quả nhiên không tầm thường. Dung nhan mà cổ nhân nói rằng hoa nhường nguyệt thẹn chẳng phải là đang nói về người trước mặt đây sao, chẳng trách được vận đào hoa lại luôn vây quanh người này như vậy.

“ Tẩu tử, nhờ người chiếu cố Tiểu Thất, ta và đại nhân có công vụ cần bàn bạc.” Mộ Dung Hoa lạnh giọng lên tiếng, nhìn có vẻ như đang nghiêm túc sử lý chuyện công nhưng nhìn ánh mắt né tránh của hắn Lý Hoan liền biết kẻ này thật ra cũng chẳng phải đàng hoàng gì. Cái gì công vụ? Ta kinh. Nếu không phải vì mấy lọ hương dược kia tiểu tử ngươi mới tới đây ta liền chặt đầu xuống làm banh cho ngươi chơi, Lý Hoan khinh bỉ liếc hắn:

“Tiểu Hải Nhi nàng cùng đệ phu trò chuyện một lát đi, ta và A Hoa sẽ sớm trở lại.”

Mộ Dung mỉm cười gật đầu với Tiểu Thất rồi rời đi cùng Lý Hoan, Tiểu Thất không được tự nhiên cùng Tiết Hải tiến về phía Viên Đình ở giữa một đầm sen trong hậu viện của huyện phủ.

Cảnh đẹp, cùng mùi thơm của bánh hạnh nhân làm Tiểu Thất thả lỏng hơn rất nhiều, Tiết Hải đẩy đĩa bánh lại phía Tiểu Thất lên tiếng:

“A Hoa nói đệ thích ăn bánh hạnh nhân nên ta đã cho người chuẩn bị không biết có hợp với khẩu vị của đệ không.”

Tiểu Thất cầm bánh cắn một miếng rồi nhìn qua Tiết Hải mỉm cười:

“Ngon lắm ạ, đa tạ phu nhân hậu đãi.”

“Gọi là tẩu tử giống A Hoa được rồi, ta cũng sẽ gọi đệ là đệ phu được chứ.” Tiết Hải nhìn qua ấn đường của Tiểu Thất hơi nhíu mày lại lên tiếng hỏi:

“Ta có thể xem tay đệ không?”

“Hả? Dạ được.”

Tiểu Thất không hiểu nhưng vẫn đưa tay phải của mình cho Tiết Hải. Xem xong chỉ tay của Tiểu Thất sắc mặt Tiết Hải có chút khó coi.

“Tẩu tử thật sự biết xem tướng số hả? Mộ Dung nói mà ta lại nghĩ là huynh ấy nói đùa. Sao thế ạ có phải quẻ không tốt không?”

“À,....mệnh đào hoa của đệ nhiều lắm đấy, đi tới đâu cũng sẽ có nam nhân để ý, đệ nên cẩn thận, còn nữa nhớ đề phòng người bên cạnh đừng quá tin tưởng vào bất kỳ ai.”

Tiểu Thất không quá để ý đến lời của Tiết Hải, y ậm ừ gật đầu rồi im lặng ăn bánh hạnh nhân của mình.

Không lâu sau Mộ Dung Hoa cùng Lý Hoan một trước một sau quay trở lại, hắn nói vài câu khách sáo rồi cùng Tiểu Thất cáo từ phu phu huyện lệnh rời đi.

Lý Hoan thấy Tiết Hải sắc mặt không tốt liền gặng hỏi:

“Tiểu Hải, nàng cùng đệ phu có chuyện gì phải không?”

Tiết Hải thở dài ấn đường nhíu chặt:

“Ta vừa xem cho Tiểu Thất một quẻ..... đường sinh mệnh đệ ấy rất ngắn, chắc hẳn sẽ.... hơn nữa vận đào hoa bao quanh Tiểu Thất rất nhiều khẳng định sẽ gặp rắc rối lớn, chàng hiểu tính Mộ Dung Hoa mà.”

“Hai người họ, một người đoản mệnh một người mệnh cô độc, chẳng lẽ.....” Lý Hoan cũng thấy hơi lo lắng.

“Nhìn hai người họ bây giờ ta thật sự hy vọng mình xem sai rồi.”

Phu phu huyện lệnh ngồi nhìn nhau lặng lẽ thở dài bất lực.

Hai người cùng ngồi trên hắc mã chầm chậm dạo quanh Thiên Thủy trấn, Tiểu Thất lần đầu tới nơi đông người như vậy tuy rằng có hơi sợ nhưng vẫn không giấu được vẻ háo hức và thích thú.

Trời bắt đầu tối dần, hai bên lộ giăng đầy đèn lồng đầy màu sắc, Mộ Dung một tay dắt ngựa một tay ôm Tiểu Thất lên tiếng:

“Ngươi có phải rất thích Đàm Hoa Nhất Hiện không, sau này chúng ta cũng trồng nó trong hậu viện.”

Tiểu Thất tươi cười:

“Thật hả? Ta có thể trồng Đàm Hoa?”

“Thật. Chỉ cần ngươi thích có thể tùy ý làm.”

Đi đến một lầu tháp cao, Mộ Dung ôm eo Tiểu Thất dùng khinh công bay lên đến đỉnh lầu, từ trên cao nhìn xuống ánh đèn lấp lánh trong không gian yên bình.

“Đẹp quá “ Tiểu Thất thốt lên.

Hai người ngồi dựa vào nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười trải qua thời khắc ấm áp hạnh phúc vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.