Mộ Dung cười ôn nhu:
“Chẳng phải giờ đang nói đây sao.” Hắn vỗ vào hộp gỗ nhỏ nhất nhưng lại quý giá nhất:“Đây là của cha để lại đều là vật rất quan trọng. Ngân lượng còn lại đều là ta đi cướp về đấy.”
Tiểu Thất trợn mắt há miệng:
“Hả? Cướp.... cướp về...huynh đừng doạ ta. Trộm cướp không tốt hay là đem trả lại cho người ta đi.”
“Trả cái gì? Tất cả đều là ngân lượng đạo tặc cướp của bá tánh, ta thay trời hành đạo tịch thu về thôi.”
“Vậy không cần trả lại cho triều đình sao?” Tiểu Thất gãi đầu khó hiểu
Mộ Dung cầm lên một khối vàng ròng thảy lên thảy xuống:
“Tại sao phải trả lại? Người do ta bắt, vàng do ta tìm thấy, nếu đám quan binh đó có bản lĩnh thì tới tiêu diệt đám thổ phỉ ấy đi.”Hắn ghé sát vào tai Tiểu Thất nhỏ giọng:“ Nói cho ngươi biết đây chỉ là một phần thôi, số còn lại đều chui vào túi Lý Hoan hết rồi. Đừng nghĩ Lý Hoan này cười cười không đứng đắn thì cho rằng hắn bất tài, người này chính là một con mãng xà đầy quỷ kế, còn cả vị phu nhân kia của hắn đều không phải người có thể tùy tiện động vào đâu. Nếu không thể kết giao bằng hữu thì tốt nhất đừng đắc tội nếu không có ngày mình chết thế nào cũng không biết đâu.”
Tiểu Thất nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng:
“Lý đại nhân là mãng xà độc xà gì đấy thì liên quan gì đến ta, ta cũng đâu rảnh đi trêu chọc ngài ấy. Nhưng là số ngân lượng này huynh tính làm gì với nó?”
Mộ Dung nghiêm túc nhìn Tiểu Thất:
“Trước đây chuyện trong nhà đều là ta tự mình an bài sắp xếp, giờ ta thành gia nên sẽ giao lại tùy ý ngươi sử dụng.”
Tiểu Thất vừa bất ngờ vừa lo lắng:
“Ta chỉ biết bắt mạch bốc thuốc thôi, quản lý mấy cái này....Chu cô nương làm tốt hơn nhiều.”
Mộ Dung nhíu mày:
“Liên quan gì đến Chu cô nương, cô nương ấy là người ngoài còn ngươi là thiếu phu nhân Mộ Dung gia sao có thể so với nhau.”
Ánh mắt Tiểu Thất đảo qua đảo lại, y cố ý rướn người lại gần Mộ Dung:
“Huynh nói nghe thử Chu cô nương là người ngoài lại không phải nha hoàn tại sao huynh một mực giữ người ta ở lại, lúc trước ta còn cho rằng cô nương ấy là thê tử chưa vào cửa của huynh nữa.”
Mộ Dung Hoa nheo mắt âm trầm nhìn y sau đó dùng ngón tay cái và ngón giữa kẹp chặt môi Tiểu Thất:
“Nói lung tung cái gì, lời này tới tai thê tử của ta sẽ khiến y không vui.”
Tiểu Thất đánh tay hắn xoa xoa đôi môi hơi đỏ lên của mình:
“Đau quá, đừng có đánh trống lảng, cũng đừng có lôi ta vào.”
“Chu Mẫn là ta vô tình cứu được lúc tiêu diệt đám thổ phỉ, Chu cô nương nói cha nương đều bị đám thổ phỉ này giết hại rồi bắt cô đi. Dù sao cũng đã cứu rồi hơn nữa lúc ấy nương không nhìn thấy cũng cần có người bên cạnh nương nên ta mới giữ Chu cô nương ở lại, hoàn toàn không có ý khác.”Hắn hạ giọng như dỗ dành cũng như năn nỉ:“Mộ Dung thiếu phu nhân, phu quân ngươi thật oan uổng quá, nếu ngươi không thích ta sẽ để Chu Mẫn rời khỏi đây. Được không? Đừng tức giận.”
Tiểu Thất không phải tức giận, y biết Mộ Dung không có ý gì với Chu Mẫn nhưng lỡ đâm lao rồi giờ dễ dàng cho qua thật quá mất mặt nên không nói gì quay mặt qua hướng khác không nhìn hắn. Mộ Dung cho rằng Tiểu Thất vẫn khó chịu nên tay chân bắt đầu luống cuống không biết nên giải thích như thế nào nữa, lần đầu hắn cảm thấy bất lực như vậy, giọng vừa mềm mỏng lại xen lẫn chút oan ức:
“Tiểu Thất ta thật sự không có gì với Chu Mẫn, là ngươi hỏi nên ta mới nói chứ có phải ta chủ động nhắc tới đâu. Nếu ngươi không tin mai cùng ta tới huyện phủ hỏi Lý Hoan đi, huynh ấy có thể làm chứng cho ta.”Mộ Dung chân thành nhìn Tiểu Thất
Tiểu Thất nhìn Mộ Dung Hoa thế này lại có chút muốn cười, hắn còn biết cách dỗ dành người khác như vậy, thật khiến người khác không thể không động tâm mà.
“Ha ha ha, huynh đừng nhìn ta như vậy buồn cười chết được. Được rồi, ta tin huynh, vừa nãy đùa huynh thôi.”
“Sau này không cho đùa giỡn như vậy nữa, ta chỉ có mình ngươi vậy nên Tiểu Thất ngươi cũng không được rời bỏ ta.”
Lần này Tiểu Thất thật tâm mỉm cười, cầm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai của Mộ Dung, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc:
“Chỉ cần Mộ Dung huynh còn cần Tiểu Thất, ta sẽ luôn bên huynh, không bao giờ rời đi.”
Mộ Dung Hoa sau khi giao lại toàn bộ chìa khóa cùng sổ sách lại cho Tiểu Thất hai người mới lên giường đi ngủ. Tiểu Thất nằm trên giường lại trằn trọc không ngủ được, muốn hỏi hắn lại không biết nên hỏi từ đâu, tiếng Mộ Dung âm trầm vang lên trong màn đêm kéo Tiểu Thất hoàn hồn:
“Lạnh quá không ngủ được? Huh.”
Hắn vừa nói vừa quay người ôm chặt Tiểu Thất vào lòng, nghe người kia nói:
“Mộ Dung, sao huynh không tìm một quản gia thay huynh quản sự chuyện trong nhà.”
Trong màn đêm ánh mắt Mộ Dung Hoa đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên sắc bén không còn ôn nhu như vừa rồi:
“Ta không thể tin tưởng bất kì một ai, người ngoài không có ai tốt, bọn họ chỉ muốn lợi dụng lòng tốt của ngươi để đạt được mục đích mà thôi. Cho dù là sư phụ hay Vĩnh Kì ta cũng chưa từng tin tưởng hoàn toàn.”
Mộ Dung Hoa bây giờ như con nhím xù lông, nhìn bề ngoài đầy gai nhọn nhưng thực ra hắn đang sợ hãi và bất an. Tiểu Thất thấy người kia đột nhiên thay đổi thái độ liền vòng tay qua lưng hắn vỗ nhẹ an ủi:
“Huynh có chuyện gì thế, có thể nói với ta không?”
“....Mộ Dung gia trước đây từng bị người khác vu khống hãm hại. kẻ đó từng là học trò của gia gia, cả Mộ Dung gia đều xem hắn ta như người thân mà đối đãi, ngay cả chuyện thành gia lập thất của hắn cũng là do gia gia an bài. Còn hắn vì quyền thế và địa vị đã nhuốm máu Mộ Dung gia và cả Trần gia trong một đêm.”
Nói đến đây cả người Mộ Dung Hoa đều run lên, sự thù hận trong lòng hắn như ngọn lửa đang thiêu đốt toàn bộ lí trí, hai bàn tay nắm chặt, lực đạo ôm Tiểu Thất cũng mạnh hơn, mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát người trong lòng.
Hắn lúc đó còn quá nhỏ để phân biệt đúng sai, mọi chuyện đều là Trần Tố Tố kể lại nhưng hắn vẫn rất rõ người cầm kiếm chỉ vào gia gia lúc đó là ai. Mộ Dung Hoa tự nhủ trong lòng “Cao Bình, sẽ có một ngày Mộ Dung Hoa này sẽ trả lại cho ngươi những gì ngươi đã từng làm với Mộ Dung gia “, hắn cố gắng luyện võ nhiều năm đều là vì món nợ máu này.