Trăng Tàn

Chương 54: Chương 54: Khóa chặt kí ức tươi đẹp




Mộ Dung Hoa biết rõ Tiểu Thất rất yêu và ỷ lại vào mình, hắn đối với y cũng một lòng yêu thương thế nhưng có còn là duy nhất và thuần khiết như ban đầu nữa không chính hắn cũng không rõ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy Tiểu Thất vẫn không nhìn thấy hắn trên giường, nghe nói là hắn cùng công chúa ăn sáng xong thì đã ra ngoài. Trần Tố Tố nhìn y thất thần lại thở dài ngồi xuống bên cạnh.

“A Hoa đưa Thuần Hi tới thắp hương cho phụ thân.”

Bà nhìn vệt hồng nhạt còn vương lại trên má y lại hỏi:

“Con còn đau không?”

Tiểu Thất giật mình nhìn bà lại vô thức đưa tay lên má.

“Không, đã hết đau rồi. Nương con xin lỗi, hôm qua con thật sự không cố ý.”

“Ta biết, con không cần tự trách.”

Bà nhìn quanh căn nhà một lượt, mắt bắt đầu đỏ hoe nét mặt cũng u buồn.

“Phải rời khỏi nơi này thật không nỡ, ta đã ở đây thời gian dài như vậy...”

Thật sự là không nỡ. Tiểu Thất ở đây không phải quá dài nhưng đây là nơi bắt đầu của y và Mộ Dung Hoa. Nhìn từ tiền viện đến hậu viện, từ góc sân hay trên hành lang đều là kỉ niệm là kí ức tươi đẹp của hai người.

Tiểu Thất nhìn căn phòng từng ở chung của y và Mộ Dung Hoa đến khi nó trở thành phòng tân hôn của hai người cả khoé mắt và sống mũi đều nóng lên. Hình ảnh hắn cẩn thận bôi thuốc cho mình, hình ảnh hai người cùng ăn cùng ngủ rồi cùng đọc sách lần lượt xuất hiện trong đầu y tựa như mọi việc vừa chỉ xảy ra mới hôm qua.

Tiểu Thất chỉ thu dọn những thứ quan trọng và một ít y phục còn lại sẽ không mang theo. Y nâng niu kí thư trong tay xong rồi lại đặt trở lại vị trí cũ, đây là đoạn kí ức không có Mộ Dung Hoa bên cạnh nhưng giờ hắn trở về rồi vậy nên y sẽ để đoạn kí ức này ở đây.

Trời sẩm tối bọn họ mới trở về, chẳng biết có phải Tiểu Thất quá nhạy cảm hay không nhưng y cứ thấy ánh mắt Chu Mẫn nhìn mình quá mức chán ghét. Không thể chịu nổi người khác nhìn mình như thế nên lúc ngồi ăn tối Tiểu Thất mới lên tiếng hỏi:

“Hôm nay đi thắp hương cho phụ thân không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ba người đều nhìn y khó hiểu, Mộ Dung Hoa cho rằng y khó chịu vì buổi sáng rời đi mà không nói với y nên lên tiếng giải thích:

“Buổi sáng ta thấy ngươi còn ngủ nên không nỡ gọi dậy, ngươi đừng giận.”

Không nghĩ tới Mộ Dung Hoa lại giải thích chuyện này Tiểu Thất có chút bất ngờ cười nhẹ:

“Ta không giận cũng không phải hỏi huynh chuyện này.”

“Vậy ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

Tiểu Thất đắn đo cuối cùng vẫn là nói ra:

“Từ khi cùng mọi người trở về Chu tỷ tỷ nhìn ta cứ như có thâm thù đại hận gì ấy, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.”

“Chu Mẫn?” Mộ Dung Hoa nhớ lại buổi sáng cùng Chu Mẫn nói chuyện, thế nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Tiểu Thất.

Hắn gọi riêng Chu Mẫn ra vì cảm thấy thân phận cô ấy giờ đi theo mình có phần không thích hợp, hắn nói sẽ cho Chu Mẫn một số tiền lớn bảo cô rời khỏi Mộ Dung gia. Chu Mẫn nghe xong tựa như ủy khuất lại như không cam lòng nước mắt cứ vậy trào ra, cô nức nở quỳ xuống dưới chân Mộ Dung Hoa nói:

“Tướng quân xin người đừng đuổi tiểu nữ đi. Tiểu nữ chỉ có một mình giờ rời khỏi đây thì biết đi đâu.”

“Ta có thể giúp cô an bài chỗ ở. Cô không phải nha hoàn của phủ không cần phải đi theo hầu hạ, cô có tự do của mình có cuộc sống của mình.”

Chu Mẫn vẫn cứ nước mắt giàn giụa hai bàn tay không cam lòng mà siết chặt mép áo.

“Từ khi tướng quân cứu tiểu nữ thì tính mạng này đều do người định đoạt. Tướng quân cứ xem tiểu nữ như nha hoàn đi, để tiểu nữ ở bên chăm sóc cho thái thái. Cầu xin người.”

Mộ Dung Hoa rất bất đắc dĩ mà nhíu mày.

“Sao cô lại cố chấp như vậy. Thôi được rồi nếu muốn ở lại vậy cứ ở đi, khi nào muốn rời đi thì nói với ta một tiếng không thì nói với phu nhân cũng được, đệ ấy sẽ giúp cô an bài.”

“Dạ. Đa tạ tướng quân.”

Thuần Hi nghe xong thì liền hiểu, trong lòng thầm mắng một câu “tiện nhân”, thế nhưng lại tỏ ra rằng cái gì cũng không biết.

“Tiểu Thất ca ca, có phải huynh nhạy cảm quá không. Chu Mẫn có lí do gì để khó chịu với huynh chứ, cô nương ấy đáng lí phải cảm kích huynh mới đúng.”

Nghe một tiếng “ca ca” của Thuần Hi làm Tiểu Thất vừa khó chịu vừa không thoải mái, đến khi cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay cùng lời nói trấn an của hắn y mới thoải mái hơn.

“Chắc do ngươi mệt mỏi nên mới có cảm giác ấy thôi. Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tiểu Thất gật đầu không đề cập tới chuyện này nữa, chắc là do chính mình nghĩ nhiều thôi. Mà y cũng không còn tâm trí đâu để suy nghĩ tới chuyện đó nữa, bọn họ phải nhanh chóng thu xếp trở về kinh đô.

Ngày rời đi Trần Tố Tố vẫn không kìm được mà nức nở, Mộ Dung Hoa phải an ủi bà một hồi mới dừng khóc.

Đoàn người có hai chiếc xe ngựa Thuần Hi cùng với Liên Nhi ngồi một xe, Trần Tố Tố và Chu Mẫn ngồi một xe. Tiểu Thất mím môi nhìn chú ngựa trước mặt, mặt mày nhăn nhó rất không tình nguyện. Mộ Dung Hoa nhìn biểu tình biến đổi trên mặt y thì mỉm cười giễu cợt:

“Sao thế, ngươi có thù với nó à?”

Tiểu Thất lườm hắn rồi “hừ” một tiếng chẳng buồn nói lại. Nụ cười trên khuôn mặt Mộ Dung Hoa càng sâu cuối cùng còn cười ra thành tiếng. Thấy mọi người nhìn mình đầy quỷ dị hắn mới hắng giọng rồi nghiêm mặt lớn tiếng:

“Nhìn cái gì, thu xếp xong thì xuất phát.”

Mộ Dung Hoa nhìn qua Tiểu Thất vẫy tay gọi y:

“Qua đây.”

Tiểu Thất đi qua được hắn đỡ ngồi lên ngựa còn chính mình cũng nhảy lên yên vị phía sau y. Tiểu Thất sau một thoáng bất ngờ là vui vẻ cùng ngại ngùng.

Mộ Dung Hoa thúc ngựa lên trước dẫn đầu xuất phát, rời đi rồi thế nhưng Tiểu Thất vẫn còn lưu luyến ngoảnh đầu lại nhìn về phía cánh cổng gỗ đã đóng chặt. Cổng gỗ khóa chặt cũng khóa luôn những hồi ức vui vẻ ngắn ngủi của y. Mộ Dung Hoa ở bên cạnh khẽ an ủi:

“Ta đã cho người thường xuyên lui tới dọn dẹp sau này khi chúng ta có tuổi sẽ trở về đây an hưởng tuổi già được không?”

“An hưởng tuổi già? Chúng ta... có thể không?”

“Đương nhiên có thể, lúc đó ta sẽ mở một võ đường dạy võ cho những hài tử ở đây còn ngươi sẽ ở nhà trồng hoa, trồng dược, sẽ nấu cơm đợi ta về. Chúng ta sẽ sống viên mãn đến hết đời.”

Hắn hôn nhẹ lên mái tóc của Tiểu Thất, nghe y ở trong lòng mình nhẹ nhàng nói:

“Được, mọi chuyện ta đều nghe huynh.”

Thượng Quan Dư lúc này tại sao lại đau lòng đến như vậy, hắn liếc mắt nhìn về chiếc xe ngựa phía sau trong lòng thầm mắng người bên trong thật ngốc nghếch, thế nhưng cũng không thể tự chủ mà đau lòng nàng.

Thượng Quan Dư cưỡi ngựa ngay bên cạnh Mộ Dung Hoa nghe được rõ ràng tướng quân an ủi phu nhân thế nào. Nghe hai người tính chuyện sau này nhưng ở đó chỉ có hình bóng của hai người không có chỗ cho người thứ ba chen vào. Tình cảm của tướng quân rõ ràng tới như vậy, chính nàng cũng biết rõ là hố lửa nhưng tại sao vẫn cứ cố lao vào để rồi chính mình bị thiêu cho không còn sót lại thứ gì.

“Nếu như có ngày nàng mệt mỏi muốn dừng chân nghỉ ngơi thì có thể nói với ta không? Ta vẫn sẽ ở đây bên cạnh nàng vĩnh viễn không rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.