Trăng Tàn

Chương 55: Chương 55: Tấn công bất ngờ




Mộ Dung Hoa bỏ lại đoàn người phía sau thúc ngựa phi nhanh lên phía trước hưởng thụ khoảng thời gian chỉ có hai người. Mặt trời lên cao rồi dần dần lui xuống khuất sau những áng mây phía chân trời nhường lại vị trí chiếu sáng cho mặt trăng. Mộ Dung Hoa cưỡi ngựa đi chậm lại men theo đường đi rồi dừng ở một khoảng đất trống.

Hai người ngồi kề sát dưới gốc cây Tiểu Thất đột nhiên bật cười khiến Mộ Dung Hoa tò mò hỏi:

“Nghĩ tới cái gì mà cười tươi như vậy?”

“Nghĩ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hôm đó trăng cũng sáng như vậy.”

Hồi tưởng lại quá khứ Mộ Dung Hoa cũng không tự chủ mà mỉm cười nhìn y.

“Ta muốn nghe ngươi thổi sáo.”

Tiểu Thất lấy sáo trúc đặt lên miệng bắt đầu thổi, giai điệu ngân nga trầm bổng như cuốn lấy toàn bộ tâm trí Mộ Dung Hoa. Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh thiếu niên trong sáng thiện lương đáy mắt cong cong đẹp động lòng người.

Tiếng sáo vừa dừng trên môi Tiểu Thất đột nhiên bị một bờ môi ấm áp chạm vào. Mộ Dung Hoa đưa tay đỡ sau gáy y làm cho nụ hôn sâu hơn, mang theo dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ hắn gắt gao ôm chặt người trong lòng. Mộ Dung Hoa ở bên tai Tiểu Thất lẩm bẩm chẳng biết nói cho y nghe hay là đang tự thôi miên chính mình:

“Không cho ngươi gặp gỡ Vĩnh Kì, không cho ngươi thân thiết nam nhân khác. Ngươi là người của ta chỉ là của riêng ta thôi.”

Tiểu Thất tựa người vào ngực hắn thở hổn hển cũng chẳng rõ lời hắn nói là có ý gì, y chỉ biết giờ khắc này chính mình cùng Mộ Dung Hoa đang bên nhau, rất ấm áp rất hạnh phúc.

Ngồi cùng nhau thêm một lát Tiểu Thất mới đứng lên kéo tay Mộ Dung Hoa.

“Trở về cùng mọi người nghỉ ngơi thôi, đừng cách bọn họ quá xa.”

Hắn gật đầu đưa Tiểu Thất quay về nơi đoàn người đang dừng chân nghỉ ngơi.

Ánh trăng lúc này bị một tầng mây mỏng chắn ngang, cả khu rừng bị bao trùm bởi không khí âm u tĩnh mịch. Tiếng bước chân nện lên những chiếc lá khô vào lúc này lại trở thành âm thanh thức tỉnh người đang ngủ.

Mộ Dung Hoa mở mắt dò xét xung quanh, bàn tay đang khoanh trước ngực cũng buông xuống nắm lấy trường kiếm bên cạnh. Vĩnh Kì ở cách đó không xa cũng mở mắt nhìn hắn sau đó liền nhanh chóng bật dậy vung kiếm đỡ mũi tên từ xa xa bắn tới.

Tiểu Thất còn đang mơ màng thấy người bên cạnh khẽ động cũng mở mắt, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị hắn kéo sang một bên sau đó là thấy một mũi tên cắm ngay thân cây chỗ y vừa dựa vào lúc nãy. Hoảng sợ còn chưa qua đã nghe tiếng bước chân dồn dập kéo đến cùng với tiếng hét của nữ nhân:

“AAA.... Tướng quân... thái thái... thái thái...”

Tiếng hét đầy hoảng sợ của Chu Mẫn thành công chiếm được sự chú ý của Mộ Dung Hoa, hắn để Tiểu Thất tránh sau một cây đại thụ gấp gáp nói:

“Ở đây đợi ta, đừng chạy loạn.” Nói xong cũng nhanh chóng chạy tới xe ngựa của Trần Tố Tố.

Từ tứ phía hắc y nhân đồng loạt xông tới, có người cầm trường kiếm có người cầm cung tên bắn tới, âm thanh “keng keng” vang vọng cả khu rừng. Thế nhưng Tiểu Thất đứng ở đó tựa như người tàng hình không ai chú ý tới, có một hắc y nhân đứng gần chỗ y cũng chỉ liếc mắt nhìn sau đó cũng coi như không thấy mà rời đi.

Thượng Quan Dư đối phó xong một hắc y nhân vội nhảy lên xe ngựa lo lắng nhìn người bên trong.

“Công chúa không sao chứ?”

Thuần Hi lắc đầu sốt sắng hỏi lại:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng ta bị tấn công, tình hình không ổn lắm người cứ ở yên trong xe ngựa đừng....”

Lời còn chưa nói xong đã thấy Thuần Hi mở to mắt hét lên:

“Cẩn thận“.

Một bóng người nhanh như chớp vung kiếm chém tới nhưng Thượng Quan Dư né người tránh được đường kiếm gần trong gang tấc. Người này võ công cao cường mới chỉ dùng vài phần công phu đã đem Thượng Quan Dư đạp ngã xuống đất.

Thuần Hi nhìn thấy vô cùng hoảng sợ chẳng suy nghĩ nhiều nhảy khỏi xe ngựa bỏ ngoài tai lời can ngăn của Liên Nhi. Nàng chạy tới đỡ lấy Thượng Quan Dư hỏi:

“Có sao không?” Chẳng hiểu sao khi nói ra giọng nàng có chút run rẩy.

Thượng Quan Dư đứng thẳng người lắc đầu trấn an nàng. Hắc y nhân dừng lại đường kiếm vừa vung ra đáy mắt hiện lên vài phần thích thú, cũng không muốn che giấu thân phận của mình lên tiếng:

“Tiểu công chúa lâu rồi không gặp.”

Thuần Hi nghi hoặc nhìn gã, thanh âm này sao lại nghe quen tai như vậy. Như nhớ tới điều gì nàng sửng sốt ngước mắt nhìn chăm chú người nọ:

“Ngươi... ngươi... Văn Phong.”

Thượng Quan Dư kéo vội Thuần Hi ra sau lưng mình bảo hộ nàng kín kẽ. Văn Phong nhìn hành động trong vô thức của Thượng Quan Dư định mở miệng chế giễu một câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị người phía sau tấn công bất ngờ. Văn Phong tránh được kiếm nhưng vẫn phải nhận một cước vào bụng từ Vĩnh Kì, gã đỡ bụng nhìn Vĩnh Kì buông lời trêu chọc:

“Nam Triều các người tuyển binh đều dựa vào khuôn mặt đấy à? Sao từ trên xuống dưới trông ai cũng thuận mắt như vậy.”

Vĩnh Kì lạnh mặt không mảy may để ý tới lời nói của Văn Phong cầm kiếm xông tới, Thượng Quan Dư cũng cùng xông lên giữ chân Văn Phong.

Tiểu Thất đứng một bên quan sát vẫn vô cùng hoảng sợ, y thấy có người chết cũng có người bị thương lại không thể đến xem xét. Một hắc y nhân bị đả thương ngã ngay dưới chân Tiểu Thất, y giật mình lùi về phía sau mấy bước lại thấy người đó nằm bất động không nhúc nhích. Y dè dặt tiến lại gần vươn tay định xem người đó còn thở không. Tay y còn chưa chạm tới người đó lại đột nhiên mở bừng mắt giữ lấy cổ tay y kéo mạnh về phía trước.

Lực đạo rất mạnh khiến Tiểu Thất ngã ra đất, người đó loạng choạng đứng lên một tay cầm kiếm một tay còn giữ lấy vết thương đang rỉ máu trên bụng. Đầu óc Tiểu Thất choáng váng, bả vai cũng rất đau đớn, y khó khăn mở mắt lại đối mặt với ánh sáng chói lóa của trường kiếm. Trong đầu y nói rằng mình gặp nguy hiểm phải nhanh tránh đi thế nhưng toàn thân lại vô lực không thể nhúc nhích.

Trong thời khắc chờ đợi lưỡi kiếm sắc bén ghim trên người mình Tiểu Thất luôn nhắm chặt mắt, thế nhưng y lại không có cảm giác đau đớn mà lại cảm nhận được cái siết chặt ấm áp bên hông. Y mở to mắt nhìn người đang ôm mình một cước đạp ngã hắc y nhân kia. Người đó cũng mặc đồ đen cũng bịt mặt kín mít nhưng ánh mắt đó, ánh mắt sâu thẳm luôn nhìn y đầy dịu dàng và ôn nhu đó chỉ cần nhìn qua Tiểu Thất liền nhận ra. Y hoảng hốt không thể tin vào mắt mình miệng lắp bắp:

“Huynh...huynh.... Tiểu.....”

“Ừm“.Bạch Thái Thiên khẽ phát ra một tiếng từ cổ họng.

Mấy hắc y nhân thấy có người lạ xuất hiện không biết là bạn hay thù liền xông tới hướng này thăm dò. Bạch Thái Thiên không mang kiếm lại không thể dùng Bạch Ngọc Phi Loan liền dứt khoát rút sáo trúc bên hông Tiểu Thất làm binh khí. Bạch Thái Thiên dù đang một mình đánh với ba hắc y nhân nhưng tay vẫn gắt gao ôm Tiểu Thất bên người. Tựa như đang sợ hãi nếu buông tay Tiểu Thất sẽ gặp nguy hiểm cũng có thể là lưu luyến hơi thở của y nên không muốn buông tay.

Mộ Dung Hoa từ xa trông thấy Tiểu Thất đang trong vòng tay nam nhân khác không phải mình, một cỗ tức giận lập tức tràn ngập trong lòng. Hắn không quan tâm người này là ai trực tiếp vung kiếm tới tách hai người ra vững vàng đỡ lấy Tiểu Thất. Bạch Thái Thiên chỉ liếc mắt qua Tiểu Thất một chút rồi nhắm hướng Văn Phong xông tới, chàng áp chế Văn Phong đáy mắt ngập tràn giận dữ gằn từng chữ:

“Ngươi đang làm cái trò gì? Ai ra lệnh cho ngươi tấn công bọn họ.”

“Điện hạ, đây là cơ hội hiếm có nếu như diệt trừ được Mộ Dung Hoa thì việc tấn công Nam Triều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Ngươi bị mù không thấy Tiểu Thất?”

“Thuộc hạ đã hạ lệnh không được làm tổn thương công tử.”

Bạch Thái Thiên tức giận cho Văn Phong một quyền vào bụng.

“Cút, mau hạ lệnh thu binh.”

“Điện hạ...”

“Còn không cút vậy đánh bại ta trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.