Đổng An nói:
-Không nói tới Phương Giải chỉ là một tiểu nhân vật, một kẻ không rõ lai lịch, dưới cơ duyên xảo hợp mới tiến dần từng bước. Cho dù hắn xuất thân từ danh môn, có thực lực mạnh mẽ, thì cũng không xen vào được chuyện ở Mưu Bình chúng ta. Theo thuộc hạ thấy, người này chỉ là tìm cớ để gây dựng mối quan hệ thân mật với Đại tướng quân mà thôi. Hoặc là…dùng kế của cổ nhân ‘Xa thân gần đánh’. Hắn muốn làm thân với những thế lực ở xa, rồi giơ đao với những thế lực ở gần.
Dương Thuận Hội nao nao:
-Nếu là như vậy, hắn coi như là một nhân vật.
-Thuộc hạ lại không cho rằng hắn có trí tuệ như vậy. Chuyện của Hắc Kỳ Quân, Đại tướng quân hoàn toàn có thể không quan tâm. Nếu Phương Giải phái người tới cầu kiến, Đại tướng quân tùy tiện đuổi đi là được. Nhưng Mộc phủ bên kia…dù sao cũng phải cẩn thận chút. Ở Đông Cương này, thực lực của Mộc phủ quá lớn. Từ sau khi Đại Tùy nội loạn, người của Mộc phủ nhìn như thành thật, vẫn tuyên thề trung thành với triều đình, nhưng mấy năm qua không ngừng thay đổi tướng lĩnh biên quân thành người của Mộc phủ. Hiện tại một câu của Mộc phủ, còn tác dụng hơn cả thánh chỉ.
-Tuy nhiên…
Đổng An chuyển giọng:
-Nếu chuyện này phải tìm tới Mộc phủ thảo luận trước, cho dù phái người tới Mộc phủ, đi qua đi lại mất ít nhất cũng phải hơn tháng. Lúc đó chỉ sợ người nước ngoài đã không còn kiên nhẫn. Đại tướng quân, ở Đông Cương không chỉ có Mưu Bình là tòa thành mở mậu dịch…Nói sau, nếu chuyện này phải thông báo cho Mộc phủ trước, thì có hai điểm bất lợi với Đại tướng quân.
-Cái gì?
Dương Thuận Hội hỏi.
-Thứ nhất…
Đổng An vươn một ngón tay:
-Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Đại tướng quân. Dù sao ngài vẫn là Tam phẩm Đại tướng quân của Đại Tùy, luận về quan chức và tước vị không thấp hơn những người trong Mộc phủ kia. Nếu ngài phải xin chỉ thị của Mộc phủ, thì mọi người sẽ nói rằng ngài sợ hãi…nói chung chẳng nói tốt gì.
-Thứ hai, nếu thông báo với Mộc phủ, vậy thì lễ vật của người nước ngoài…
Y không nói hết, nhưng Dương Thuận Hội lập tức hiểu.
Y vô thức nhìn thoáng qua mười cái rương lớn, lâm vào trầm mặc.
-Chỉ có điều, nếu không thông báo cho Mộc phủ, khó tránh khỏi có chút thất lễ. Dù sao chúng ta có thể đóng quân ở Mưu Bình, là nhờ Mộc phủ đồng ý. Nếu người của Mộc phủ không đồng ý, thì giờ chúng ta vẫn còn đang đóng quân ở Lê Sơn.
Dương Thuận Hội nghĩ một lát rồi nói.
Đổng An lắc đầu:
-Đại tướng quân, có chuyện thuộc hạ không biết ngài có nghĩ tới hay không…hiện tại thiên hạ đại loạn, Đại Tùy suy sụp, nước không ra nước, chiến loạn khắp nơi, dân chúng lầm than. Chính lệnh của triều đình trở thành đống giấy lộn, còn không bằng mệnh lệnh của các đại gia tộc. Tuy hiện tại có tướng quân áo giáp chinh chiến, nhưng áo giáp quân dù cường đại hơn nữa cũng chưa tới hai vạn. Dân chúng thiên hạ có tới trăm triệu, mà hai vạn người này giống như là một giọt nước trong biển lớn, cuối cùng cũng không thể ngăn được đại thế. Một giọt nước có khả năng ngăn cản dòng chảy của Trường Giang sao?
-Cho nên, Đại tướng quân cũng nên tính toán sớm một chút. Mang binh rời khỏi Trường An tới Đông Cương, quyết định này của Đại tướng quân là vô cùng chính xác và anh minh. Nhưng giờ chúng ta chỉ là ăn nhờ ở đậu, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của Mộc phủ. Nghe thì có vẻ Đại tướng quân và Mộc phủ có giao tình sâu đậm, nói không dễ nghe chút, là Mộc phủ bố thí. Vì sao Kim Thế Hùng vẫn ở một nơi cằn cỗi như Tây Bắc mà không rời đi? Còn không phải vì dù nó có cằn cỗi hơn nữa thì cũng do một mình y định đoạt đó sao?
-Thuộc hạ nghĩ, giờ Đại tướng quân nên suy nghĩ tới việc phát triển thế lực. Thời loạn thế, không gì hơn việc nắm trong tay thiên quân vạn mã. Mặc dù Đại tướng quân không có tâm tư tranh bá thiên hạ, nhưng có hùng binh trong tay, mặc kệ là ai ngồi trên cái ghế kia, đều không dám coi thường Đại tướng quân. Mà muốn phát triển, thứ chúng ta thiếu nhất bây chính là…tiền!
Đổng An nói:
-Nếu một khi mở cửa duyên hải cho thương nhân nước ngoài tới, như vậy mỗi ngày sẽ thu được một số tiền khổng lồ! Nói sau, nếu đồng ý buôn bán với người tây dương…như vậy thương nhân Đông Sở liền vô dụng. Tới lúc đó Đại tướng quân phái binh bắt hết những thương nhân Đông Sở trong thành, chỉ riêng tiền bạc đoạt được cũng đủ để chiêu mộ năm vạn binh mã rồi! Chớ nói năm vạn, có lẽ mười vạn cũng đủ!
Nghe thấy câu này, hai mắt Dương Thuận Hội liền sáng ngời.
-Giống như tên Bỉ Đắc kia từng nói, giờ người nước ngoài đang vội vàng khôi phục nguyên khí, trước hết phải tập trung vào buôn bán. Chúng ta thu lợi ở giữa, phát triển chắc chắn sẽ nhanh hơn người nước ngoài khôi phục nguyên khí! Không tới ba năm, Đại tướng quân có thể có năm mươi vạn hùng binh trong tay. Lúc đó Đại tướng quân làm bất kỳ lựa chọn nào, đều nắm thế chủ động.
Dương Thuận Hội trầm mặc một lúc rồi nói:
-Việc này để ta suy nghĩ thêm. Ngươi về trước đi, tiếp xúc với tên Bỉ Đắc kia nhiều một chút. Cũng phải biết bên kia biển rộng rốt cuộc có tình hình như thế nào. Ta sợ dẫn sói vào nhà.
-Xin Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng!
Đổng An nói một tiếng, lập tức cáo lui.
Rời phủ Đại tướng quân, Đổng An nhìn mặt trời lặn về phía tây, không nhịn được cười cười. Y theo đường cái trở về, ánh mắt mang theo vẻ thương hại nhìn những thương nhân Đông Sở kiêu ngạo đi trên đường. Y nhìn những người Đông Sở này, giống như là nhìn một con cừu dần dần bị tước đi bộ lông.
Cho nên tâm tình của y rất tốt, mà về tới nhà, tâm tình của y càng tốt.
-Những người nước ngoài cũng có chút danh dự.
Y nhìn hai cái rương đầy vàng trong phòng ngủ của mình, không nhịn được vốc một nắm tiền để sát vào mặt. Bất kể là hình dáng gì, vàng, cuối cùng vẫn là vàng.
…
…
Cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ.
Lại một ngày sắp kết thúc, nhưng người đi trên đường cái còn nhộn nhịp hơn. Trong khoảng thời gian trước khi trời tối, các thương nhân tới Mưu Binh bắt đầu tới quán rượu, thanh lâu tiêu khiển. Mà người Đông Sở bắt đầu mang theo hàng hóa của mình trở lại doanh trại. Vì bảo đảm an toàn, trong thành Mưu Bình có xây dựng doanh trại dành riêng cho thương nhân Đông Sở.
Người Đông Sở ỷ lại vào người Tùy, bởi vì bạc mà bọn họ kiếm được đều từ tay người Tùy. Nhưng bọn họ khinh thường người Tùy. Bọn họ cảm thấy khí chất trên những người Tùy rất đáng ghét. Mà người Tùy cũng khinh thường người Đông Sở, bởi vì người Đông Sở dù giàu có nhưng rất keo kiệt. Bọn họ kiếm được tiền nhưng sẽ không ăn mừng, cũng rất ít đi thanh lâu.
Nếu ở trong quán rượu bắt gặp một đám người Đông Sở ăn cơm và một đám người Tùy ăn cơm, vậy thì từ những gì bọn họ ăn rất nhanh có thể phân biệt được. Gọi một bàn nhiều đồ ăn nhất định là người Tùy. Gọi một bàn chỉ có mấy món ăn còn chọn này chọn nọ, nhất định là người Đông Sở. Lúc trả tiền, tranh nhau trả tiền là người Tùy, còn tất cả đều giả ngu nhất định là người Đông Sở.
Tả Minh Thiền len lỏi trong đám người trở lại cửa hàng, liếc nhìn Chu Minh Lý một cái rồi hai người rất ăn ý đi lên lầu hai.
-Tìm hiểu được gì rồi?
Chu Minh Lý có chút sốt ruột hỏi.
-Có một đội thương nhân không đúng lắm!
Tả Minh Thiền hạ giọng nói:
-Thương đội bình thường sẽ không đề phòng nghiêm khắc như vậy. Cho dù là thủ hạ của ta cũng rất khó xông qua. Hơn nữa có vẻ như bọn họ còn có mấy thương đội. Người của ta nhìn chằm chằm vào bọn họ, phát hiện thủ lĩnh của mấy thương đội chạm mặt nhau trong một quán rượu, nhưng rất nhanh là tán, cực kỳ cẩn thận. Ở trong cái thành này, muốn tra ra lai lịch của bọn họ quá khó khăn. Ta tính toán đợi cho bọn họ ra khỏi thành thì mới động thủ. Chúng ta không quen thuộc với quân coi giữ trong thành này lắm, cho nên hạ thủ trong thành không thể nắm chắc.
-Ta lựa chọn một số người có thân thủ tốt trợ giúp ngươi.
Chu Minh Lý nói.
-Ừ.
Tả Minh Thiền gật đầu:
-Ta cũng không dẫn theo quá nhiều người tới. Xuống tay với một thương đội còn có thể, nhưng chỉ sợ bọn họ còn có hậu chiêu. Hơn nữa…ta hoài nghi, những thương đội đó căn bản không phải là thương nhân. Hôm nay lúc ta theo dõi một đám người trong đó, có cơn gió thổi qua, thổi bay áo choàng của một người, lộ ra áo gấm bên trong.
-Áo gấm?
Chu Minh Lý hơi sửng sốt:
-Người trong quan phủ?
-Nếu là người trong quan phủ thì không sao.
Tả Minh Thiền lắc đầu, trong mắt có chút lo lắng:
-Ta chỉ sợ…đó là người trong quân đội.
-Bất kể như thế nào cũng phải điều tra rõ ràng.
Chu Minh Lý nói:
-Nếu như người của quân đội giao dịch với người Đông Sở, vậy thì việc này liền không tầm thường rồi. Hàng hóa của thương nhân Đông Sở không có thứ gì hữu ích với quân đội, quân đội càng không cần phải chi một số tiền lớn để mua những thứ linh tinh.
-Ý của ngươi là, bọn họ muốn dùng danh nghĩa thương đội để che dấu cái gì đó? Thu mua hàng hóa cũng là thủ thuật che dấu?
Tả Minh Thiền hỏi.
Chu Minh Lý gật đầu:
-Bất kể như thế nào, cũng phải điều tra. Nếu những người cải trang kia không phải là người của Dương Thuận Hội, ở Đông Cương này, tám chín thành quân đội đều nằm trong tay của Mộc phủ…Mộc phủ có cần phải giao dịch với người Đông Sở như vậy không? Mộc phủ muốn thứ gì, người Đông Sở đều sẽ ngoan ngoãn mang tới! Trừ khi, bọn họ mua là thứ gì đó khong thể lộ ngoài ánh sáng…Hơn nữa, giấu cả Dương Thuận Hội.
-Giấu Dương Thuận Hội? Nếu giấu y, vì sao còn phải tặng Mưu Bình cho y?
Tả Minh Thiền bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng đây chỉ là ý tưởng lóe qua, quá nhanh, dù cẩn thận nghĩ lại cũng không rõ ràng.