Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 967: Chương 967: Hai con cự long




Phủ Đại tướng quân Mưu Bình.

Dương Thuận Hội nhìn mười cái rương lớn đầy vàng trong phòng khách, ánh mắt lập lòe. Số vàng này không phải là thỏi vàng do Hộ Bộ Đại Tùy phát hành, mà là tiền vàng. Nhìn qua có vẻ như khá thuần chất. Lúc rương được mở ra, cả căn phòng đều sáng rực rỡ. Mỗi một rương đều do bốn thanh niên trai tráng khiêng vào, bởi vậy có thể thấy sức nặng của mấy cái rương này.

Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mỉm cười nhìn Dương Thuận Hội, dường như đang đợi cái gì đó.

-Ta không quen biết với Đại Công của nước Plens các ngươi…

Dương Thuận Hội thu hồi ánh mắt khỏi mười rương vàng, nhìn người nước ngoài này, hỏi:

-Cớ gì y lại đưa cho ta lễ vật lớn như vậy?

-Là như thế này…

Người nước ngoài khẽ gật đầu nói:

-Ta tên là Bỉ Đắc, nhận lệnh của Đại Công Plens tới bái kiến Đại tướng quân. Những lễ vật này chỉ là một phần nhỏ thể hiện sự tôn kính của Đại Công với ngài. Đã là kính ý, thì không thể dùng vàng bạc để cân nhắc. Tuy nhiên, chính vì tôn kính ngài, cho nên ta sẽ không vòng vo nữa.

Y cười nói:

-Đại tướng quân hẳn cũng biết, đế quốc Agoda vĩ đại đã bỏ công quốc Rose vào trong bản đồ của đế quốc. Nhưng đã là chiến tranh thì phải có hư hại, cho nên sau khi cuộc chiến, việc thứ nhất chính là khôi phục. Mà phương pháp tốt nhất để một quốc gia khôi phục nguyên khí, chính là phát triển buôn bán. Công quốc Rose đã trở thành quá khứ rồi, hiện tại công quốc Plens hy vọng xây dựng một nền mậu dịch tốt đẹp với Đại Tùy. Mà trên thực tế, có một điều đang không ngừng bóc lột, ngăn cản giữa Đại Tùy và công quốc Plens.

Bỉ Đắc nói:

-Chính là thương nhân Đông Sở. Đám người Đông Sở tham lam giảo hoạt kia, tăng giá một cách vô độ. Bọn chúng nhập hàng với giá thấp từ tay chúng tôi, rồi bán giá cao cho Đại Tùy. Bất kể là công quốc Plens hay là Đại Tùy, kỳ thực đều là người bị hại. Đại Công Plens phái ta mang theo thành ý tới bái kiến Đại tướng quân, là muốn truyền đạt mong muốn được thành lập mối quan hệ mậu dịch trực tiếp với Đại Tùy.

-Đại Tùy là cường quốc thiên hạ, hùng mạnh giống như đế quốc Agoda. Hai đế quốc hùng mạnh như vậy, lại bị một Đông Sở nhỏ nhoi cướp đi lợi ích vốn thuộc về chúng ta. Còn điều gì khiến người ta căm tức hơn điều này? Ý của Đại Công Plens là, nếu Đại Tùy có thể giao dịch trực tiếp với công quốc Plens, như vậy đôi bên đều đạt được lợi ích lớn nhất.

-Giảm đi người Đông Sở làm trung gian, nói thế nào cũng là một chuyện tốt đẹp phải không?

-Đương nhiên…

Bỉ Đắc cười nói:

-Chúng tôi là thương nhân, tất nhiên là phải nghĩ tới lợi ích. Kỳ thực chúng tôi đã rất khó khăn mới tích cóp được số vàng này, bởi vì công quốc Plens còn đang trong giai đoạn hồi phục. Chúng tôi thấy lễ vật này vẫn còn ít, cho nên mong Đại tướng quân tha thứ cho chúng tôi tạm thời không lấy ra được thứ gì quý trọng hơn. Tuy nhiên xin ngài tin tưởng, nếu thành lập quan hệ mậu dịch, ngài sẽ lấy được càng nhiều hơn, chúng tôi cũng nhận được nhiều hơn, hơn xa mười cái rương đầy vàng này.

Dương Thuận Hội nhíu mày, không trả lời ngay.

-Từ trước tới nay Đại Tùy đều giao dịch với Đông Sở. Nếu trực tiếp giao dịch với các ngươi thì phải đi vòng qua Đông Sở, như vậy không phải là chuyện tốt với bang giao hai nước. Điều này không chỉ là ở việc buôn bán, còn lính líu tới quan hệ quốc gia.

Phụ tá Đổng An đứng sau Dương Thuận Hội lên tiếng.

-Đúng vậy!

Bỉ Đắc nói:

-Đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng vì sao ngài lại tiếc nuối một đồng minh yếu ớt để bỏ qua một đồng minh hùng mạnh nhỉ? Ta tin chắc rằng, nếu Đại Tùy và đế quốc Agoda trở thành bạn tốt của nhau, như vậy thế giới này chính là thế giới của hai nước. Về phần Đông Sở, bất quá chỉ là một con côn trùng nhỏ nhoi mà thôi. Mà Đại Tùy và đế quốc Agoda, là cự long bay lượn trên bầu trời. Một ở phương Đông, một ở phương Tây, thống trị toàn bộ thế giới.

Bỉ Đắc cười cười:

-Huống chi…giữa Đông Sở và Đại Tùy, dường như không phải là liên bang. Người Đông Sở chẳng hề kính trọng Đại Tùy chút nào. Mà chúng tôi, mới thực sự là kính trọng Đại Tùy.

-Đại Công Plens muốn ta làm cái gì?

Dương Thuận Hội hỏi.

-Muốn…

Bỉ Đắc mỉm cười nói:

-Cho phép thương nhân công quốc Plens tiến vào Đại Tùy. Chỉ đơn giản như vậy. Còn những chuyện khác, tự chúng tôi giải quyết.





Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh nắng màu vàng chui qua khung cửa sổ, chiếu vào những hoa văn trong bóng tối. Có mấy tia sáng chiếu lên cái rương, khiến vàng bên trong càng phát ra ánh sáng mê người. Trên thế giới này, dường như không có mấy người có thể đỡ nổi loại hấp dẫn này, bất kể là nam hay nữ.

Dương Thuận Hội nhìn những cái rương lớn này, ánh sáng lóe lên trong mắt giống với ánh sáng phát ra từ những cái rương.

-Tên Bỉ Đắc kia nói…Đại Tùy là một con cự long…

Dương Thuận Hội thở dài, có chút khó khăn thu hồi ánh mắt.

-Nhưng y làm sao biết, hiện giờ con cự long kia đã nguy kịch rồi.

Ngữ khí cô đơn và thương cảm.

Phụ tá đắc lực của Dương Thuận Hội là Đổng An cũng thở dài, cố gắng thu hồi ánh mắt khỏi mấy cái rương vàng, trầm mặc một lúc rồi nói:

-Hẳn là người nước ngoài còn chưa biết về tình trạng hiện giờ của Đại Tùy, cho nên mới mang lễ trọng tới. Thuộc hạ nghe nói đế quốc Agoda đã sắp thống nhất lục địa bên kia đại dương rồi, có lẽ đó mới là một con cự long chân chính?

Y không biết, Dương Thuận Hội cũng không biết, cự long trong mắt Trung Nguyên khác với cự long trong mắt người tây dương. Trong mắt người Trung Nguyên, cự long uy nghiêm, chính nghĩa, hùng mạnh. Trong mắt người tây dương, cự long tham lam, tàn bạo, hùng mạnh…chỉ giống nhau ở hùng mạnh.

Muốn một con cự long tham lam nhổ ra mười cái rương đầy vàng, thì nên cảnh giác với mục đích của con cự long này. Đáng tiếc rằng, Đại Tùy không biết gì về người nước ngoài, giống như người nước ngoài không biết gì về Đại Tùy, cho nên Dương Thuận Hội và Đổng An đều không biết những điều kia.

-Kỳ thực, hiện tại Đại Tùy nội loạn cũng không phải là chuyện xấu.

Đổng An cười nói:

-Nếu Đại Tùy còn vững chắc như lúc trước, Đại tướng quân muốn quản chuyện này cũng không được. Dù người nước ngoài mang vàng tới, Đại tướng quân cũng phải nộp hết lên triều đình. Về phần có đáp ứng yêu cầu của người nước ngoài hay không, triều đình còn phải tranh luận ba tới năm tháng mới xong. Nói không chừng phải tranh luận ba tới năm năm.

-Hiện tại, tất cả phụ thuộc vào ý niệm của Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân thấy khả thi, vậy thì sáng sớm ngày mai liền cho phép thương thuyền của người nước ngoài cập bờ. Nếu Đại tướng quân cho rằng không được, vậy thì người nước ngoài dù nói rách cả miệng cũng vô dụng.

Dương Thuận Hội cười cười, dường như rất hưởng thụ với cách nói như vậy.

-Còn ngươi nghĩ sao?

Dương Thuận Hội hỏi:

-Chuyện này, có nên phái người thảo luận với Mộc phủ không? Hơn nữa…lúc trước Phương Giải của Hắc Kỳ Quân phái người mang thư tới, bảo ta cẩn thận với những người nước ngoài. Ta luôn nghĩ, có phải Phương Giải nghe thấy phong thanh gì đó, cho nên mới tự dưng cảnh tỉnh ta?

-Hắc Kỳ Quân…cần gì để ý tới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.