Phương Giải quyết định nói chuyện rõ ràng với Ngô Nhất Đạo. Hắn chọn thời điểm này nói chuyện có chút tinh tế, diễn ra sau khi hắn gặp nam tử áo trắng kia. Thâm ý trong đó, có lẽ ngay cả Ngô Nhất Đạo cũng không nghĩ tới. Tuy nhiên, hai người quả thực chải vuốt ra được không ít tin tức. Mà Ngô Nhất Đạo trực tiếp hoài nghi La Úy Nhiên.
-Y là sư thức của Chủ Công.
Ngô Nhất Đạo thở dài nói:
-Cho nên ngay từ lúc đầu ta đã không có ý định tìm Chủ Công để nói thẳng, mà âm thầm điều tra. Nói một câu quá đáng, Chủ Công à, vị sư thúc kia của Chủ Công không phải là danh chính ngôn thuận. Tuy hơi bất kính, nhưng đó là tình hình thực tế.
Phương Giải gật đầu, kỳ thực lời của Ngô Nhất Đạo không sai. Phương Giải kính trọng Dương Kỳ, cũng nguyện ý đối xử với Dương Kỳ như là sư phụ của mình, nguyện làm kẻ đich của người khác để giữ gìn Dương Kỳ, cho dù Dương Kỳ đã chết. Nhưng đầu tiên Phương Giải rất rõ ràng một chuyện, Dương Kỳ căn bản không phải là sư phụ của hắn. Lúc đầu ở Phan Cố, Dương Kỳ chỉ cứu hắn mà thôi. Có lẽ lúc đó Dương Kỳ đã nhìn ra sự không tầm thường của Phương Giải, cho nên mới ra tay cứu giúp. Nhưng từ đầu tới cuối, thực sự mà nói, Phương Giải chỉ là khách qua đường với ông ta.
Hoặc là, Dương Kỳ cứu hắn vì cảm thấy đáng tiếc.Mà Dương Kỳ chưa từng thu đệ tử, có lẽ ông ta không có ý định đó. Một người có kinh tài tuyệt diễm, không thu đệ tử cũng có thâm ý của nó. Chỉ có điều, ông ta nhất định là một truyền thuyết, không ai có thể gần gũi được, cho nên cũng không ai hiểu về ông ta.
Về sau Phương Giải tới thành Trường An, thân phận đệ tử của Dương Kỳ mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt. Chính vì có thân phận này, nên hắn giảm bớt được nhiều nguy cơ. Những người muốn động vào hắn, chỉ cần nhớ tới cái tên Dương Kỳ, trong lòng liền run rẩy rồi.
Vị sư thúc La Úy Nhiên này, chính là bắt nguồn từ đấy.
Giữa y và Phương Giải kỳ thực không có quá nhiều liên quan. Sau khi Phương Giải rời khỏi thành Trường An, càng không có mối liên hệ nào. Trước khi Thiên Hữu Hoàng Đế tây chinh, trục xuất vài vị trọng thần khỏi Trường An, tính toán lưu lại mấy người cho con của y dùng. Kể từ lúc này, Đại Nội Thị Vệ Xử mất đi huy hoàng lúc trước, biến thành sự tồn tại xấu hổ. Thủ hạ của Tô Bất Úy là Cẩm Y Giáo bắt đầu quật khởi, tuy nhiên vinh quang cũng ngã xuống theo Tô Bất Úy.
Về sau tiểu Hoàng Đế đăng cơ, dựa theo đạo lý mà nói, nếu La Úy Nhiên là người được Thiên Hữu Hoàng Đế an bài, như vậy y nên lập tức trở Trường An. Bởi vì Dương Dịch chắc chắn đã dặn dò tiểu Hoàng Đế trước. Nếu đã có dặn dò, như vậy chỉ cần La Úy Nhiên trở về Trường An, y sẽ được khôi phục địa vị cũ.
Mà Đại Nội Thị Vệ Xử, nhìn như tan rã, trong nháy mắt sẽ lại được quật khởi. Không ai hoài nghi thực lực của Đại Nội Thị Vệ Xử. Dù sao sau khi nha môn này được thành lập, nó vẫn khiến cho văn võ bá quan trong triều vừa kiêng kỵ vừa sợ hãi.
Lúc đó ở bên cạnh Hoàng Đế chỉ có một người có thể sử dụng được. Nhưng luận về tài trí, luận về tu vị, y đều không đáng để xếp hạng. Y tiếp nhận chỉ là một Cẩm Y Giáo trên danh nghĩa. Nếu trong tình hình rối ren kia, bên cạnh tiểu Hoàng Đế có một người như La Úy Nhiên, thì đâu tới mức không có người nào có thể sử dụng.
Nếu Thiên Hữu Hoàng Đế an bài những điều đó, vì sao La Úy Nhiên còn chưa trở về?
Là vì…y có cảm tình với Phương Giải? Vì y là sư thúc của Phương Giải?
Nhưng vị sư thúc này, trên cơ bản là giả dối. Khách quan mà nói, cho dù La Diệu có cảm tình với Phương Giải, cũng sẽ không sâu bằng Thiên Hữu Hoàng Đế! Thiên Hữu Hoàng Đế rất có mắt nhìn người. Y không có khả năng lưu lại một người không có lợi gì cho Dương gia.
Lúc trước La Úy Nhiên nhìn như chật vật rời khỏi thành Trường An, là vì Thiên Hữu Hoàng Đế bố trí ván cờ giúp con của mình thuận lợi quản lý triều đình. Mà La Úy Nhiên lựa chọn ở lại trong Hắc Kỳ Quân, không thể dùng cảm tình để giải thích. Nếu nói tới cảm tình, y nhất định hướng về Dương gia bên kia hơn.
Cho nên phân tích của Ngô Nhất Đạo, không phải là không có lý.
-Nếu La Úy Nhiên là người được Thiên Hữu Hoàng Đế an bài, như vậy sau khi Thiên Hữu Hoàng Đế băng hà, tiểu Hoàng Đế mới đăng cơ, y nên lập tức trở về Trường An. Lúc đó tiểu Hoàng Đế cần có một người như y ở bên cạnh. Sau khi Thiên Hữu Hoàng Đế băng hà, ngoại trừ La Úy Nhiên ra, không còn ai biết được thế lực của Đại Nội Thị Vệ Xử khổng lồ cỡ nào. Mà ngay cả tiểu Hoàng Đế cũng không biết.
-Sao Tiểu Hoàng Đế lại quên còn một người cường đại như vậy có thể giúp mình?
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, sự hoài nghi trong mắt ngày càng đậm:
-Nếu như La Úy Nhiên không còn quan tâm tới Dương gia, lựa chọn Hắc Kỳ Quân không phải là không có lý do. Trên thực tế, ta không cho rằng y đã hết hy vọng với Dương gia. Lúc trước sở dĩ Thiên Hữu Hoàng Đế lựa chọn y ra khỏi thành Trường An, là vì muốn bảo vệ y. Chẳng có lý gì y lại hận một người muốn bảo vệ mình.
-Mà khi tin Dương Kiên sống lại được xác nhận, ta càng hoài nghi.
Ngô Nhất Đạo chỉnh lại suy nghĩ, rồi nói:
-Lúc trước nhiều trọng thần bị Thiên Hữu Hoàng Đế đuổi ra khỏi kinh thành. Ta vốn tưởng rằng Hoàng Đế muốn đại khai sát giới với triều đình, vì phòng ngựa có triều thần mang lòng phản nghịch vồ tới, cho nên mới đưa những người này ra khỏi Trường An. Nhưng về sau ta lại hiểu ra…cho dù lúc đó Thiên Hữu Hoàng Đế đại khai sát giới ở thành Trường An, thì đám triều thần kia sẽ không thẻ phản kháng được. Thiên Tử lục quân đang ở trong tay của Hoàng Đế, ai có thể gây chuyện ở thành Trường An được?
-Về sau, tin Dương Kiên sống lại được xác định, ta rốt cuộc hiểu được Thiên Hữu Hoàng Đế lo lắng cái gì…Y lo lắng không phải là triều thần, mà là Dương Kiên. Không hề nghi ngờ rằng, Thiên Hữu Hoàng Đế nhất định là sợ hãi Thái tổ Dương Kiên sống lại rồi uy hiếp tới ngôi vị của tiểu Hoàng Đế, cho nên mới an bài tất cả. Nếu Dương Kiên muốn cướp ngôi vị Hoàng Đế, nhất định phải diệt trừ những người trung thành với tiểu Hoàng Đế. Khiến cho tiểu Hoàng Đế tứ cố vô thân rồi mới đoạt ngôi vị. Nếu Thiên Hữu Hoàng Đế lo lắng những điều này, cho dù người cướp ngôi vị Hoàng Đế là tổ tiên của y, y cũng sẽ không chấp nhận.
-Cho nên, y an bài những người đó rời kinh, ý đồ là muốn khống chế một bộ phận quyền lực ở bên ngoài Trường An, nhằm giúp đỡ tiểu Hoàng Đế sau này...
Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Phương Giải một cái, tiếp tục nói:
-Nếu giả thiết này là thật, như vậy bất kể là Hoài Thu Công rời kinh hay là La Úy Nhiên, đều đang đợi tiểu Hoàng Đế ban cho thời cơ. Mà Dương Dịch, khẳng đinh trước lúc lâm chung đã nhắn nhủ với tiểu Hoàng Đế, nên liên lạc lúc nào và liên lạc với ai.
-Không may là, Thiên Hữu Hoàng Đế không ngờ những người ở Giang Nam lại đứng ra, tiêu diệt những triều thần mà y an bài. Lúc ấy La Úy Nhiên đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân…chẳng phải là một cách tự bảo vệ bản thân đó sao?
Phương Giải vẫn không mở miệng, chỉ lặng lẳng nghe.
Thấy Phương Giải không có dị nghị, Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:
-Nếu La Úy Nhiên vẫn còn nắm quyền hành của Đại Nội Thị Vệ Xử trong tay, như vậy chắc chắn đã âm thầm làm một số việc, có lẽ từ trước tới nay y vẫn liên hệ với tiểu Hoàng Đế. Lúc tiểu Hoàng Đế lên ngôi, Dương Kiên đoạt quyền, La Úy Nhiên trở về hiển nhiên là không hợp thời cơ. Ngay cả Đô thống của Cấp Sự Doanh cũng bị Dương Kiên giết chết, giết thêm một người như La Úy Nhiên không phải là việc khó gì với Dương Kiên.
-Tiểu Hoàng Đế biết mình không thể mất quá nhiều, cho nên mới bảo La Úy Nhiên lưu lại bên ngoài. Không ai biết thế lực ngầm của Đại Nội Thị Vệ Xử lớn cỡ nào. Cũng không ai biết La Úy Nhiên nắm trong tay lực lượng gì. Mà lực lượng này tuy hùng mạnh, nhưng không thể bằng được một đội quân khổng lồ. Nếu tiểu Hoàng Đế muốn đoạt lại hoàng quyền, thì rất cần một đội quân mạnh mẽ.
-Cho nên…
Ngô Nhất Đạo thở dài một tiếng:
-Những tướng lĩnh được xếp vào trong tân binh, thoạt nhìn đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, kỳ thực đều là người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Có lẽ từ rất lâu trước, La Úy Nhiên đã phụng mệnh xếp nhiều người của Đại Nội Thị Vệ Xử vào trong Hàng Thông Thiên Hạ rồi. Mà Hàng Thông Thiên Hạ quá lớn, lớn tới mức ta không thể nhìn chằm chằm vào từng người.
-Nếu phỏng đoán này là thật, như vậy La Úy Nhiên có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt từ những thứ y an bài. Thứ nhất, cho dù hiện tại tiểu Hoàng Đế đã chết, nhưng y bắt đầu bố trí từ lúc tiểu Hoàng Đế còn sống, nói không chừng y và tiểu Hoàng Đế luôn có mối liên hệ bí mật. Là tiểu Hoàng Đế bảo La Úy Nhiên từng bước khống chế Hắc Kỳ Quân. Nếu y thành công, vậy thì tương đương với việc Chủ Công và Hàng Thông Thiên Hạ dốc toàn lực huấn luyện một đội quân cho tiểu Hoàng Đế.
-Thứ hai, sau khi tiểu Hoàng Đế chết, La Úy Nhiên khẳng định đã nhận được tin từ sớm, nhưng y vẫn không dừng lại. Những người được xếp vào trong quân đội đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên y chẳng phải lo lắng điều gì. Nếu Chủ Công hoài nghi, thì sẽ hoài nghi ta trước. Mà y rõ ràng hơn một việc, nếu muốn cướp lấy quyền chỉ huy của Hắc Kỳ Quân, việc thứ nhất chính là khiến Chủ Công bất hòa với ta. Chủ Công càng hoài nghi ta, thì càng có lợi cho y.
-Cho dù bị Chủ Công phát hiện, bắt đầu tẩy rửa những tướng lĩnh được xếp vào trong tân binh, thì La Úy Nhiên cũng không đau lòng. Bởi vì y hiểu, nếu Hàng Thông Thiên Hạ dần dần thoát ly khỏi quan hệ với Hắc Kỳ Quân, vậy thì y sẽ càng có lợi hơn.
Ngô Nhất Đạo một hơi nói xong, nhìn vào mắt Phương Giải, tổng kết lại:
-Nếu ta là La Úy Nhiên, ta cũng có thể làm như vậy.
-Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch…
Phương Giải không nhịn được thì thào:
-Rốt cuộc y đã chuẩn bị bao nhiêu thứ ở phía sau? Một người đã chết, rốt cuộc còn muốn ảnh hưởng tới thiên hạ này bao lâu?
Ngô Nhất Đạo trầm mặc, qua hồi lâu mới cảm thán nói:
-Nếu những phỏng đoán này là thật, như vậy Thiên Hữu Hoàng Đế không chỉ an bài những thứ đó. Bởi vì y rõ ràng, những thứ đó còn chưa đủ để trợ giúp tiểu Hoàng Đế củng cố địa vị, chưa đủ để thắng được Dương Kiên.
-Có lẽ…
Hai mắt Ngô Nhất Đạo lóe lên một cái:
-Y còn bố trí sâu hơn nữa.
…
…
Một người thành công, lúc còn sống ảnh hưởng tới rất nhiều người, cho dù chết đi cũng ảnh hưởng tới rất nhiều người. Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch không tính là một người thành công, nhưng không hề nghi ngờ rằng, cho dù y đã chết, nhưng y vẫn ảnh hưởng tới thiên hạ Trung Nguyên. Dường như y luôn có thể làm ra một số chuyện mà không người nào nghĩ ra được, chấn kinh một số người.
Lúc trước ai có thể ngờ tới, y lại liên kết với người Mông Nguyên?
Lúc trước ai có thể ngờ tới, y lại buông tha cho đại quân tây chinh?
Lúc trước ai có thể ngờ tới, y làm sống lại Thái tổ Hoàng Đế?
Lúc trước ai có thể ngờ tới, thậm chí ngay cả Dương Kiên y cũng không tin tưởng?
Sau một năm y chết, vẫn được người khác coi trọng, kỳ thực y đã thành công một mặt rồi.
Sau khi Ngô Nhất Đạo rời đi, Phương Giải luôn nghĩ, nếu La Úy Nhiên thực sự là người được Hoàng Đế Dương Dịch an bài, vì phục hưng Hoàng thất mà chuẩn bị, như vậy sau khi tiểu Hoàng Đế chết, La Úy Nhiên sắm vai gì? Y vẫn không buông tha cho việc đưa người của mình vào trong Hắc Kỳ Quân. Làm như vậy là vì ai?
Kỳ thực những phỏng đoán của Ngô Nhất Đạo đều giống với phỏng đoán của Phương Giải. Không phải là Phương Giải không hoài nghi Ngô Nhất Đạo, nhưng hắn nhanh chóng phủ định. Giống như Ngô Nhất Đạo nói, việc sắp xếp người của Hàng Thông Thiên Hạ vào trong quân đội không giấu diếm được mọi người. Với năng lực của Ngô Nhất Đạo, chắc chắn sẽ không làm việc nông cạn như vậy.
Chính vào lúc đó, Phương Giải mới bắt đầu chú ý tới cái người từ trước tới nay hắn không chú ý, người đó tên là La Úy Nhiên, một trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, cái người dường như luôn bị những người khác áp đảo. Bất kể Dương Kỳ, Tiêu Nhất Cửu, hay là Hạng Thanh Ngưu, đều khiến người ta để ý tới hơn là y. Mà một người có thể được Vạn Tinh Thần thu làm đệ tử, thực sự đơn giản sao?
La Úy Nhiên
Tam đệ tử của Vạn Tinh Thần.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì?
…
…
Sau khi trời tối, Phương Giải rời khỏi lều lớn xem thương thế của Mạt Ngưng Chi. Kỳ thực Phương Giải vẫn muốn kéo dài khoảng cách với cô nàng này. Gút mắc giữa hai người quả thực quá phức tạp. Phương Giải thấy áy náy cũng như đề phòng nàng. Cô nàng này còn khó nắm bắt hơn cả Trầm Khuynh Phiến lúc trước. Lúc trước thái độ của Trầm Khuynh Phiến với Phương Giải lúc nóng lúc lạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự động sát tâm với hắn. Mạt Ngưng Chi thì khác, lúc này nàng có thể mỉm cười, ngay sau đó nàng có thể sẽ rút đao.
Phương Giải chính là cảm thấy như vậy.
Trước khi đi vào lều lớn của Mạt Ngưng Chi, Phương Giải do dự ở bên ngoài khá lâu, cuối cùng mới vén mành đi vào. Ngọn đèn dầu trong lều vải không sáng cho lắm. Trong quân chỉ có mấy nàng là nữ, tất nhiên sẽ không có tôi tớ hầu hạ. Mà người như Mạt Ngưng Chi, tuyệt đối sẽ không vì ánh sáng tối đi mà chỉnh lại bấc đèn. Không phải vì nàng lười, mà là vì nàng không cần.
Phương Giải tiến vào, nhìn thoáng qua bóng dáng thướt tha nằm trên giường, đầu tiên là đi tới chỉnh đèn dầu sáng hơn rồi kéo cái ghế ngồi xuống, cách giường đủ xa, ít nhất dài hơn chiều dài một thanh đao.
-Đao không ở bên cạnh ta, sao ngươi phải tránh xa như vậy?
Mạt Ngưng Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Phương Giải cười cười:
-Không phải ta chưa từng thấy qua thanh đao dài mấy trăm bước. Nếu thực sự là chém vào ta, ta phải lui tới tận ngoài cửa. Nếu cách mấy trăm bước mà có thể hỏi thăm được, thì ta nguyện ý làm vậy.
-Ai cần ngươi hỏi thăm?
Ngũ khí của Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên lạnh lùng.
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, quả nhiên là một cô nàng khó phỏng đoán. Câu nói đầu tiên êm dịu giống như nàng không phải là Mạt Ngưng Chi. Câu thứ hai khiến cho người ta lập tức đề phòng giống như bất kỳ lúc nào cũng phải chịu một đao vậy.
-Chỉ là ta lo lắng…
Phương Giải tìm bừa một từ, bắt đầu có chút hối hận đi vào cái lều này.
-Lo lắng điều gì?
Ngữ khí của Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên nhẹ xuống, điều này làm cho Phương Giải khó thích ứng.
-Lo lắng cô có bị thương nặng không.
Sau khi nói ra lời này, Phương Giải không biết phải giải thích gì hơn. Quả nhiên, ngữ khí của Mạt Ngưng Chi lại chìm xuống:
-Cho nên ngươi tới xem ta có bị thương tới chết hay không chứ gì?
Phương Giải sững sờ, không biết phải nói gì.