Qua hồi lâu, Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên thở dài:
-Những lúc ngươi quan tâm tới mấy cô nàng kia, ngươi cũng ngu ngốc như vậy? Nếu là vậy, thì ta thực không rõ vì sao các nàng đó lại thích ngươi. Cho nên ta vẫn cảm thấy làm kẻ địch của ngươi tốt hơn. Thấy ngươi ngu dốt, ta rất vui vẻ.
Đầu óc của cô nàng này thay đổi quá nhanh, Phương Giải theo không kịp.
-Ta có mang theo đan dược của Hạng Thanh Ngưu…
Phương Giải còn chưa nói hết, Mạt Ngưng Chi đã ngắt lời:
-Ta từng làm quan chủ Nhất Khí Quan một thời gian, mấy thứ đó ta còn lấy ra dễ dàng hơn ngươi.
Phương Giải cứng họng, hắn quên mất điều này.
-Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi đi đi.
Mạt Ngưng Chi hạ lệnh đuổi khách:
-Nửa đêm nửa hôm ở lâu trong phòng ngủ một nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đây là một chuyện rất bất lịch sự? Cho dù tất cả mọi thứ trong đại doanh này đều là của ngươi, nhưng đây là phòng của ta. Tuy đao không ở bên cạnh ta, nhưng ta có thể rút ra bất kỳ lúc nào.
Phương Giải thở dài, đứng lên nói:
-Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.
-Vạn lần chớ khách khí.
Ngữ khí của Mạt Ngưng Chi có chút lạnh lẽo:
-Ta vô cùng quý trọng bản thân, bởi vì ta còn muốn giết ngươi.
Phương Giải không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi. Lúc đi tới cửa lều, hắn dừng lại, sau đó quay về tắt đèn dầu rồi mới rời đi. Chờ hắn đi rồi, Mạt Ngưng Chi vốn trợn mắt nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên phì cười, nhìn về phía đèn dầu, không hiểu sao trong mắt đầy nhu hòa.
-Quả nhiên là một tên ngu ngốc…sao không ngu tới chết đi?
Nàng thì thào một câu, dưới ánh đèn, gương mặt đó xinh đẹp tới rung động lòng người.
…
…
Sau khi rời khỏi lều của Mạt Ngưng Chi, Phương Giải vốn định đi xem Tang Táp Táp và Trầm Khuynh Phiến. Nhưng thấy trời đã muộn, liền bỏ đi ý định này. Tang Táp Táp và Trầm Khuynh Phiến không chịu thương tổn gì, nhưng Phương Giải muốn các nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Hơn nữa, nếu như là đi, Phương Giải thực sự không biết nên ở lại lều vải của Tang Táp Táp hay là lều vải của Trầm Khuynh Phiến.
Hắn nhìn về hướng lều lớn của mình, chợt phát hiện trên đất trống phía xa xa có một bóng dáng rất thấp. Hắn sững sờ một lát, mới nhớ ra, nơi đó có một người đang quỳ.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng dần lên cao, phủ kín cả đại địa. Xa xa trên thân cây có mấy con ve phát ra tiếng inh ỏi. Nhưng dù vậy khung cảnh vẫn rất yên tĩnh. Mà ngay cả binh lính tuần tra thỉnh thoảng đi qua cũng cố gắng bước chân thật nhỏ, dường như sợ phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Bên trong chậu than đốt rất vượng, kéo dài cái bóng thật xa.
Phương Giải đi tới gần người này, phát hiện y đang mở to mắt.
-Lúc trước ở thành Khánh Nguyên và thành Phong Bình, ngươi cũng quỳ như vậy sao?
Phương Giải hỏi.
Đỗ Mục lắc đầu:
-Bởi vì biết phải quỳ lạy, cho nên đã chuẩn bị từ trước. Phần đầu gối của quần có may hai miếng bông. Tuy quỳ xuống vẫn nhức mỏi, nhưng còn thoải mái hơn là không có.
Phương Giải bật cười:
-Lúc ở lều lớn của ta, ngươi không thành thật như bây giờ.
Đỗ Mục rất nghiêm túc trả lời:
-Lúc nên thành thật thì không thể nói dối, lúc nên nói dối không thể thành thật. Ta nhận quân tiền của Ninh thành chủ, ăn đồ ăn của Ninh thành chủ, mặc quần áo mà Ninh thành chủ ban thưởng, cho dù biết rõ một số việc không làm được, có mấy lời không thể nói được, nhưng ta vẫn phải làm, vẫn phải nói.
-Đứng lên đi.
Phương Giải đi tới điểm tướng đài, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Mọi hôm ánh trắng có màu vàng nhạt, nhưng hôm nay ánh trăng lại rất trắng.
Lúc đứng dậy, Đỗ Mục hơi lảo đảo, mất một lúc mới đi được đường.
-Đi vòng quanh cái bàn này vài vòng, đi từ từ, khôi thông huyết mạch một chút.
Phương Giải thản nhiên nói.
-Tạ ơn Công gia!
Đỗ Mục nói lời cảm ơn, bắt đầu đi chậm rãi quanh cái bàn. Y là quỳ quá lâu cho nên máu chảy không thông thuận, lúc đi đường nhìn cũng có vẻ đau đớn. Phương Giải vỗ tay một tiếng, lập tức có người của Kiêu Kỵ Giáo từ trong chỗ tối đi ra, cúi đầu hỏi:
-Chủ Công có gì phân phó?
Phương Giải nói:
-Mang ít đồ ăn nóng tới đây.
Kiêu Kỵ Giáo này vội vàng rời đi. Đợi Đỗ Mục đi quanh điểm tướng đài năm vòng, thì người của Kiêu Kỵ Giáo đã bưng một cái mâm tới. Phương Giải bảo bọn họ đặt mâm xuống, sau đó hướng Đỗ Mục vẫy tay:
-Bất kể như thế nào ngươi cũng là sứ giả đàm phán, có thể khiến ngươi quỳ, nhưng không thể khiến ngươi nhịn đói.
Đỗ Mục giật mình, chợt phát hiện những lời này có hàm nghĩa sâu xa. Y cúi người một cái, cũng không khách khí chối từ, khoanh chân ngồi xuống điểm tướng đài, bắt đầu ăn. Thực sự là đói bụng, nên y ăn như sói nhai hổ nuốt. Không bao lâu, bốn năm đĩa thức ăn và mấy cái bánh bao đã bị y ăn không còn. Tướng ăn chẳng giống một vị danh sĩ có phong độ gì cả.
-Nếu ngươi còn trung thành với Ninh Hạo, thì sáng sớm ngày mai trở về đi. Bởi vì sau khi mặt trời mọc, binh mã của ta sẽ tấn công Kim An. Nếu ngươi không còn trung thành với Ninh Hạo, vậy thì ăn xong bữa cơm này liền đi đi. Về phần ngươi trở về hay là tới nơi khác, tùy ngươi.
Phương Giải giãn người một cái, cầm bầu rượu mà Đỗ Mục không động vào uống một ngụm.
Đỗ Mục dùng áo lau dầu mỡ ở khóe miệng, nghĩ một lát rồi hỏi:
-Công gia, vì sao ngài không muốn nghe ta nói? Ta biết với thực lực của thành Kim An muốn ngăn cản quân uy của Công gia là điều không thực tế. Nhưng vẫn câu nói kia, cho dù chết một binh lính của Hắc Kỳ Quân, đối với Công gia mà nói, chẳng phải là tổn thất sao? Kim An là thành nhỏ, không cần thiết phải lãng phí binh lực ở đây. Mục tiêu của Công gia là Đại Lý, phía nam Đại Lý, nơi đó mới là chiến trường của Hắc Kỳ Quân.
Phương Giải nhìn y, nói:
-Chặn ở trước thanh đao của ta, đều là chiến trường.
Đỗ Mục hơi sửng sốt, không nhịn được nhìn kỹ Phương Giải. Hành động này có chút bất kính.
-Công gia, kỳ thực tới hiện tại ta cũng không cần phải là thuyết khách gì nữa. Ta chỉ muốn truyền đạt ý tứ của Ninh thành chủ, coi như là không phụ sự tín nhiệm rồi.
-Nói đi.
Phương Giải lơ đãng quay đầu nhìn lều trại của Mạt Ngưng Chi, đột nhiên cảm thấy lúc trước có phải mình đã nói sai gì hay không. Trong đêm tối dù có ánh trăng, nhưng Đỗ Mục không chú ý tới hắn đang không yên lòng.
-Ta vốn nghĩ dựa vào chính mình, kéo dài binh mã của Công gia mấy ngày. Chắc Công gia cũng đoán được, Ninh thành chủ nhất định sẽ cầu viện thành Đại Lý. Mặc kệ viện binh tới hay không, ta đều phải làm tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng hiện tại, ta biết dù nói cái gì cũng không thể ngăn cản được kèn hiệu lệnh vang lên vào buổi sáng. Cho nên, ta chỉ có thể dốc hết sức biểu đạt ý tứ của Ninh thành chủ…
-Ý của Ninh thành chủ là, chỉ cần Công gia đáp ứng bảo vệ địa vị của Ninh thành chủ, bảo vệ địa vị của Ninh gia, bảo vệ đội ngũ trong tay Ninh thành chủ, vậy thì Kim An lập tức treo cờ của Hắc Kỳ Quân.
Phương Giải cười cười:
-Ngươi đoán xem, nếu Mộ Dung Sỉ phái người tới nói chuyện với ta, nếu ta nguyện ý buông tha y, giữ lại ngôi vị Hoàng Đế của y, giữ lại triều đình của y, giữ lại quân đội trong tay của y, thì y nguyện ý treo cờ của Hắc Kỳ Quân trên thành Đại Lý, ta sẽ trả lời như thế nào?
Đỗ Mục nghĩ một lát rồi trả lời:
-Công gia sẽ chẳng quan tâm.
-Sai rồi.
Phương Giải nói:
-Ta sẽ cho người đánh cái người truyền tin này vài chục gậy, cắt lỗ tai và mũi của y ném vào trong thành. Ngốc bức mà không khiến cho ta vui vẻ, ta liền đánh một trận.
Bả vai của Đỗ Mục run lên, vô thức lùi về phía sau một bước. Sau đó y bỗng nhiên hiểu được ý của Phương Giải…mình ngốc bức đến mức có thể khiến cho Phương Giải vui vẻ? Y không hiểu hai từ ngốc bức cho lắm, nhưng nếu ngốc và bức tách ra, thì tuyệt đối không có ý tốt gì. Bỏ vào một chỗ khẳng định cũng không có ý tốt…
-Mở cửa thành, tước vũ khí, giao ra tất cả binh mã, không ngại việc ta lưu lại người để quản lý công vụ, ta có thể cam đoan người của Ninh gia không chết một ai, thậm chí có thể cam đoan Ninh gia giữ lại được của cải.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
-Nếu có thể không cần giết người, ta chẳng có lý do gì phải vung đao.
Đỗ Mục cúi đầu nhìn chân của mình, dường như trong lòng đang giãy dụa gì đó.
-Ngươi có biết, một thuyết khách tốt, trước hết phải có cái gì không?
Phương Giải hỏi.
Đỗ Mục ngẩng đầu, suy nghĩ vài đáp án, nhưng đều bị chính mình phủ định, sau đó lắc đầu.
Phương Giải cười nói:
-Trước hết là phải nhìn thấu được thời cuộc. Nếu nhìn không ra, cho dù miệng lưỡi có nở hoa sen, cũng chỉ là chê cười mà thôi.
Đỗ Mục thở dài một tiếng, sau đó cúi người vái một cái:
-Ta sẽ thuyết phục Ninh thành chủ làm theo ý của ngài…Chủ Công!
Phương Giải đứng dậy, không nói gì nữa, chậm rãi quay về lều lớn.
Đỗ Mục nhìn bóng dáng cao ngất kia, bỗng nhiên cười cười. Y biết mình lại thành công, giống như lúc trước vì muốn có tiền đồ tốt mà y dốc hết sức cuồi cùng thuyết phục được vài vị thành chủ. Chỉ bất quá, lần này sự lựa chọn của y thay đổi. Y biết mình là một thuyết khách tốt, cho nên…làm sao y không nhìn ra được thời cuộc?
Kim An.
Đã không còn có ý nghĩa trên bản đồ của Nam Yến.
Y tới, vốn không phải vì Ninh Hạo, mà là vì bản thân.
Giống như lúc đầu ở thành Khánh Nguyên y quỳ xuống trước mặt Phó Chính Nam, ở thành Phong Bình quỳ xuống trước mặt Chu Xanh Thiên, cái quỳ hôm nay, cũng không phải vì Ninh Hạo.
Chỉ vì bản thân.
Nhưng y đâu có nhìn thấy, ở phía xa xa, nụ cười như có như không trên khuôn mặt của Phương Giải?