Tranh Phong

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Tất cả hồ sơ cảnh sát khu Tây Cửu Long đều được chất đống trên bàn, Chung Tư Lâm ngồi ở trên ghế salon tiếp khách, hơi nghiêng đầu xuống, tùy tiện lật vài trang trong tờ tạp chí cầm trên tay. Trong bầu không khí yên tĩnh chợt vang lên tiếng bánh xe chuyển động, đi đến trước mặt Chung Tư Lâm rồi dừng lại, Chung Tư Lâm ngẩng đầu lên, không ngoài ý liệu nhìn thấy Trần Tử Di toàn thân mặc y phục trắng toát, lãnh đạm cười: “Đã lâu không gặp.”

Trần Tử Di không chút che lấp vẻ đánh giá trên mặt đối với Chung Tư Lâm: “Quả nhiêu âu phục hợp với cậu hơn rất nhiều so với đồ thí nghiệm. Xem ra cậu cũng rất khá.” Nhìn quanh bốn phía, không thấy có người nào khác của ICAC: “Cậu đến một mình?” Thật ra Trần Tử Di có hơi chút ngoài ý muốn khi chỉ có một mình Chung Tư Lâm đến.

“Bất quá chỉ là lấy tài liệu thôi, cần gì nhiều người chứ?” Chung Tư Lâm đứng dậy, chỉnh lại áo Vest bên ngoài một chút, rồi tự động đi ra sau lưng Trần Tử Di giúp hắn đẩy xe lăn, hỏi: “Nói chuyện ở đâu?”

“Đến phòng làm việc của tôi là được rồi.” Trần Tử Di chỉ vào phòng làm việc cá nhân ở phía trước.

Hơi quay mặt lại đối diện với Chung Tư Lâm ở phía sau, trong lời nói mang theo ý trêu ghẹo: “Cậu bây giờ là đang xâm nhập trận địa của địch hả.”

“Hử?” Chung Tư Lâm hơi nhíu mi.

“ICAC các người mấy hôm trước làm một trận lớn như vậy, đến chỗ này của chúng tôi mời Trương Thiệu Hoài đến ICAC uống cà phê,” Trần Tử Di nhe răng cười: “Tôi nghi ngờ bây giờ sở cảnh sát Tây Cửu Long từ trên xuống dưới, không có ai là không biết, ICAC đến chỗ chúng tôi bắt người.”

“Nghiêm trọng như vậy sao? Bắt tội phạm, vốn là chuyện cơ quan thi hành pháp luật phải làm. Sở cảnh sát Tây Cửu Long cũng là người làm về luật pháp, mọi người hẳn cũng có thể hiểu được chứ.” Chung Tư Lâm thuận tay đóng cửa phòng của Trần Tử Di lại.

“Lí trí thì có thể hiểu được, nhưng tình cảm thì không cách nào thông cảm.” Trần Tử Di đẩy xe đến bàn trà, thuận miệng hỏi: “Uống trà không?”

Chung Tư Lâm ngồi xuống ghế bên kia, gật đầu: “Có.”

Trần Tử Di thuần thục lấy ra một lượng trà lá vừa đủ, bỏ vào trong hai tách bằng sứ trắng, cho nước nóng vào trong đó, lá trà trong tách chậm rãi nở ra, nước cũng chuyển dần sang màu hổ phách. Cầm một tách lên, Trần Tử Di đẩy đến trước mặt Chung Tư Lâm, mở miệng: “Cảnh sát cùng ICAC không giống nhau cho lắm… Càng huống chi cậu lần này đi bắt người là lại gióng trống khua chiêng như vậy, mấy người bên đội hình sự hình như đang nổi điên đó.”

Chung Tư Lâm cầm tách trà lên, thổi nhè nhẹ, xua đi hơi nóng trong tách, khóe miệng cong lên tạo thành hình một nụ cười nhàn nhạt pha lẫn thú vị: “Nói như vậy, tôi phải cẩn thận một chút rồi.” Nước trà chui xuống cổ họng, vị ngọt nhàn nhạt, đúng là trà ngon.

Trần Tử Di cũng bình thản cười, đưa mắt nhìn lại Chung Tư Lâm: “Một chút chuyện nhỏ đó, ngọc diện Tu La Chung Tư Lâm như cậu sẽ để vào mắt sao?”

Hai người nhìn nhau cười, một điểm ăn ý, đều không ở trong lời nói.

Trần Tử Di quay qua tủ sắt bên cạnh, mở ngăn đầu tiên ra, đem một phần tài liệu đã được bỏ vào trong túi da, giao cho Chung Tư Lâm: “Đây là thứ mà ICAC các người cần, trong đó là toàn bộ tài liệu về Trương Thiệu Hoài từ khi bắt đầu làm cảnh sát đến nay.”

Chung Tư Lâm nhận cái túi, mở nắp ra, rút tài liệu tóm tắt xem qua một lược: “Cảm ơn sự hợp tác của mọi người.”

Cầm lấy tách của mình, Trần Tử Di thổi nhẹ, xua đi hơi nóng: “Không cần khách sáo.” Rồi dừng lại thâm ý liếc mắt nhìn Chung Tư Lâm một cái: “Hi vọng tài liệu đó có thể giúp cậu bớt mệt mỏi một chút.”

Chung Tư Lâm đem hồ sơ cất lại vào trong túi, đóng nắp. Đưa mắt chống lại cái liếc mắt của Trần Tử Di, Chung Tư Lâm nghiêng đầu cười: “Tuyệt đối sẽ giúp được.”

Uống một ngụm trà, Trần Tử Di đặt tách xuống bàn, tùy tiện hỏi: “Cậu có biết hôm nay Trương Thiệu Hoài bị đình chỉ công tác rồi không?”

“Vụ án của anh ta đã được thông qua, theo qui định, anh ta sẽ phải tạm ngưng mọi công việc bên đội hình sự.” Chung Tư Lâm bình thản nói, không có một tia kinh ngạc.

Trần Tử Di có chút vươn người về phía trước, hạ giọng hỏi: “Sid… Cậu một chút cũng không lo lắng, anh ta đã bị đả kích sao? Lấy tính tình của anh ta, đây là một đại sỉ nhục đó.”

Chung Tư Lâm bưng tách trà, ngả người dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Trần Tử Di: “Có lẽ anh ta sẽ bị đả kích, nhưng anh ta sẽ không bị đánh ngã.”

Chung Tư Lâm lạnh nhạt, ung dung cười nhạt: “Nếu chỉ có vậy mà anh ta đã gục rồi, anh ta không xứng với cái tên Trương Thiệu Hoài.”



Đột nhiên, một bóng người như gió cuốn ào vào trong phòng làm việc của bộ phận nhân sự trong đội điều tra, Trương Thiệu Hoài vừa hoàn tất các thủ tục, tùy ý hỏi: “Trần Sir đâu? Tôi đến làm thủ tục tạm ngưng chức vụ.”

“Trần Sir đang trong phòng làm việc.” Người bị Trương Thiệu Hoài hỏi tiện tay chỉ vào phòng làm việc phía bên phải.

“Cảm ơn.” Trương Thiệu Hoài ngẩng đầu lên, nhìn qua phòng làm việc bên phải, bên trong cửa sổ được làm bởi thủy tinh không có treo rèm cửa, liền nhìn thấy đúng là thân ảnh của Chung Tư Lâm đang hơi nghiêng người tựa lưng vào thành ghế, đôi chân dài vắt chéo lên nhau.

Chung Tư Lâm cũng bị thanh âm ồn ào bên ngoài thu hút sự chú ý, xuyên thấu qua lớp kính nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc đối diện với vẻ mặt đờ đẫn của Trương Thiệu Hoài. Nhìn thấy phản ứng của Trương Thiệu Hoài không đến mức quá ngu ngốc, tâm tình Chung Tư Lâm cảm thấy rất tốt, khóe miệng dần cong lên, nghiêng nửa đầu, mỉm cười, thật là sảng khoái.

Trương Thiệu Hoài không ngờ ở trong sở cảnh sát Tây Cửu Long sẽ nhìn thấy Chung Tư Lâm, đầu óc đột ngột trống rỗng, cảnh tượng trước mắt giống như đã từng gặp qua…

Đúng rồi, khi đó hắn vừa mới bị phân công đến sở cảnh sát Tây Cửu Long, cũng là đến phòng nhân sự của đội điều tra làm thủ tục báo danh, bất ngờ nhìn thấy Chung Tư Lâm, là Chung Tư Lâm mà hắn đã tìm suốt hai năm nay.



Chung Tư Lâm mất tích rồi…

Nói cho chính xác, chính là đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn, Trương Thiệu Hoài sâu kín thở dài. Hai năm rồi, sau đêm hôm đó, bất tri bất giác mà hai năm đã trôi qua.

Trong tháng đầu tiên kể từ khi Chung Tư Lâm mất tích, Trương Thiệu Hoài điên cuồng chạy đi tìm người, hướng đội trưởng xin nghỉ phép dài hạn, tất cả các hang cùng ngỏ hẻm ở HongKong mà Chung Tư Lâm có thể xuất hiện đều đã tìm kiếm hết lần này đến lần khác. Chỉ là, mỗi một ngày trôi qua đều kéo theo sau đó là sự thất vọng cùng mệt mỏi ngày càng lớn, chỉ có một người cô độc trở về.

Nằm ở trên giường, đối diện với trần nhà trắng nhợt mà ngẩn người. Nhắm mắt lại, đều hiện ra hình ảnh của Chung Tư Lâm…

Từng đêm trôi qua, Trương Thiệu Hoài đều không ngủ yên, chỉ liên tục hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, theo làn khói thổi ra, nhớ tới Chung Tư Lâm. Nhớ đến nụ cười của em, lệ của em, cốt khí của em, ủy khuất của em, kiêu ngạo của em, yếu ớt của em…

Còn có đêm hôm đó, da thịt của em thật mềm mại, thanh âm ngọt ngào của em, tiếng rên rỉ yếu ớt như không xương của em, còn có bên trong cơ thể chật chội ấm nóng của em…

Hắn chỉ có thể nghĩ về em, không ngừng mà nghĩ về Chung Tư Lâm. Mãi đến khi nơi chân trời một lần nữa ửng hồng, thẳng đến khi cơ thể của mình rốt cuộc không chống đỡ được nữa…

Trương Thiệu Hoài bởi vì kiệt sức mà phải vào bệnh viện, khi hắn mở mắt ra, không hề có bất kì dấu hiệu dự báo trước nào nhưng nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống.

Trước mắt tất cả đều là một màn mưa phùn lất phất, trong lòng, nhưng lại càng lúc càng rõ ràng. Mất rồi, hắn đã mất em rồi… Tư Lâm, đã rời bỏ hắn rồi…

Trương Thiệu Hoài sau khi ra viện, không để ý đến phản đối của cha mẹ hai bên, chính thức chia tay với Tịch Hồng Quân, ngay cả Liên Diệc Xuân cũng tặng cho hắn hai đấm.

Về mặt công việc, Trương Thiệu Hoài rời khỏi đội Phi Hổ, chủ động xin được chuyển công tác sang đội hình sự phá án. Hắn rất dũng cảm, trong rất nhiều tình huống khẩn cấp hắn đều là người xông lên đầu tiên anh dũng chiến đấu, rất nhanh, chỉ sau hơn một năm, hắn đã được thăng chức lên làm cảnh sát cao cấp.

Trương Thiệu Hoài, tựa hồ đã quay về trở lại thành Trương Thiệu Hoài giống như trước kia. Trên thực tế hắn tuy vẫn luôn luôn rạng ngời trong mắt mọi người nhưng đã mất đi sự hăng hái, chỉ toàn là tịch mịch, áp lực, hoặc nói như lời của tiểu yêu thì chính là… Tang thương.

Bởi vì, trái tim của hắn thiếu đi một người lấp đầy, chỉ còn lại sự trống rỗng, chỉ là một cái vực sâu không thấy đáy, đó là nơi dành cho Chung Tư Lâm…

Trong hai năm này, hắn chưa từng buông tha việc tìm kiếm Chung Tư Lâm, mặc dù, hết thảy đều rất xa vời, nhưng hắn chưa bao giờ ngừng hi vọng. Mặc dù, hắn chưa bao giờ nhắc đến Chung Tư Lâm trước mặt mọi người, nhưng mà trong đáy lòng hắn, nụ cười của Chung Tư Lâm, khuôn mặt của em, tất cả những gì thuộc về em, chưa từng bị phai nhòa theo thời gian, mà ngược lại càng ngày càng trở nên đậm nét…

Trương Thiệu Hoài tin tưởng Chung Tư Lâm cũng có tình cảm với mình, bằng trực giác… Nếu không lấy cá tính cùng tính cách của Chung Tư Lâm, cho dù là bị thương, em cũng không có khả năng để cho bản thân ủy khuất nằm dưới thân một người đàn ông khác. Em nhất định phải rất yêu, em mới tình nguyện tiếp nhận…

Mỗi khi nghĩ đến đó, Trương Thiệu Hoài đều cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng. Ngu ngốc… Tại sao không tin anh?

Chung qui Trương Thiệu Hoài thường tự nói với mình như thế này: Tư Lâm né tránh mình, vốn là bởi vì em còn chưa có hiểu rõ, chỉ cần chờ Tư Lâm thông suốt hết rồi, em nhất định sẽ trở về. Cho nên bản thân mình nhất định phải chờ, chờ đến khi Tư Lâm trở về. Đến lúc đó, em sẽ nói với hắn, em yêu anh…

Trương Thiệu Hoài chính thức được chuyển sang sở cảnh sát Tây Cửu Long, đảm nhiệm vị trí đội phó đội hình sự điều tra. Hôm nay, Trương Thiệu Hoài đến sở cảnh sát Tây Cửu Long báo danh, tới bộ phận nhân sự của đội điều tra hoàn tất những thủ tục liên quan.

Vừa mới đi vào trong phòng làm việc của bộ phận nhân sự, Trương Thiệu Hoài hỏi lại một lần nữa về việc hoàn tất những thủ tục liên quan, nói với nhân viên ở đó: “Chào anh, tôi đến làm thủ tục báo danh. Xin hỏi cần làm việc với người nào?”

“Anh là anh Trương hôm nay đến báo danh phải không?” Người kia hỏi Trương Thiệu Hoài.

Trương Thiệu Hoài gật đầu, lịch sự cười: “Đúng vậy.”

“Trần Sir sẽ giúp anh tiến hành thủ tục, xin mời đi theo tôi.”

Người kia vừa nói vừa đưa Trương Thiệu Hoài đến phòng làm việc bên phải.

Người kia gõ gõ vào cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng “Mời vào,” liền mở cửa báo cáo: “Trần Sir, Trương Sir đến làm thủ tục báo danh.”

Sau khi báo cáo xong, người kia mở rộng cửa phòng làm việc, để cho Trương Thiệu Hoài đi vào. Ngay lúc người kia tránh ra, điều đầu tiên Trương Thiệu Hoài nhìn thấy, chính là Chung Tư Lâm đang ngồi trên ghế cạnh bàn trà, là Chung Tư Lâm đang suy nghĩ gì đó, đầu hơi nghiêng, đang sắp xếp lại tài liệu! Người kia hắn đã tìm ròng rã trong suốt hai năm, quỉ tha ma bắt Chung Tư Lâm!

Có lẽ là do ánh mắt nóng rực của Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm cảm giác được có một tầm mắt muốn thiêu cháy người khác đang nhìn mình chằm chằm, không tự giác mà cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn lại về hướng phát ra cái nhìn kia.

Trương Thiệu Hoài!

Chung Tư Lâm nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, bàn tay đang sắp xếp lại tài liệu, không tự chủ được mà có chút run rẩy. Y không phải không nghĩ đến sẽ gặp lại Trương Thiệu Hoài, dù sao Hongkong cũng không lớn cho lắm, khi y chuyển sang vị trí mới, cũng đã có sự chuẩn bị tâm lí.

Chỉ là, Chung Tư Lâm không ngờ sẽ gặp lại Trương Thiệu Hoài trong tình huống như thế này.

Ngay lúc tầm mắt hai người giao nhau, một tiếng nói ấm áp tao nhã phá vỡ tình trạng ngưng trọng này: “Hai vị biết nhau à?” Trần Tử Di ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ.

“Đúng vậy!”

“Không có!”

Nói “Đúng vậy” là lời của Trương Thiệu Hoài, trả lời “Không có” là của Chung Tư Lâm. Đồng thời vang lên, nhưng đáp án lại hoàn toàn trái ngược, làm cho Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm đều liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Hử?” Trần Tử Di mang theo ánh mắt nghi hoặc mà nhìn bọn họ.

Chung Tư Lâm thản nhiên thở dài một hơi: “Tôi với Trương Sir học chung một khóa ở trường huấn luyện sĩ quan, bất quá cũng không thân thiết lắm.”

Bầu không khí giữa hai người thật sự rất quỉ mị, ánh mắt của Trương Sir kia đối với Chung Tư Lâm thật không hề giống với bình thường, mà khi Chung Tư Lâm lại nói bọn họ không quen biết nhiều, trong mắt Trương Thiệu Hoài liền hiện lên vẻ bi thương.

Trần Tử Di phát hiện tình huống này, thật sự là rất kì quái.

Cầm tài liệu trong tay, Chung Tư Lâm đứng dậy, quay sang Trần Tử Di chào một tiếng: “Nếu như không còn việc gì nữa, tôi ra ngoài làm việc trước.”

Nói xong Chung Tư Lâm đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc.

Ngay lúc đó, thanh âm của Trần Tử Di vang lên: “Sid, đợi một chút.” Tiếng bánh xe lăn chạm vào sàn nhà vang lên những tiếng lịch kịch, Trần Tử Di di chuyển đến giữa hai người nói: “Sở trưởng tìm tôi, cậu giúp Trương Sir làm thủ tục báo danh một chút đi.”

Sau khi nói xong, Trầu Tử Di cũng không nhìn đến vẻ mặt bực mình của Chung Tư Lâm, quay sang gật đầu mỉm cười với Trương Thiệu Hoài, liền rời khỏi phòng làm việc, cũng thuận tay giúp hai người đó đóng cửa lại.

“Cạch.” Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng làm việc nho nhỏ, chỉ còn lại hai người Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm, không khí trong phòng vốn đã quỉ dị, nay càng thêm nặng nề.

Chung Tư Lâm đối với việc Trần Tử Di cố tình xen vào chuyện của người khác vốn đã rất bực bội, trong lòng thầm đếm từ một đến mười, sau đó mới giương mắt nhìn Trương Thiệu Hoài, bây giờ cũng nhìn không ra trong lòng có bất kì cảm xúc như thế nào.

Đến bên tủ sắt rút ra một tờ khai, Chung Tư Lâm ngồi vào cái ghế bên cạnh bàn trà, một bên cúi đầu điền thông tin vào trong tờ khai, một bên mở miệng hỏi giấy tờ của Trương Thiệu Hoài: “Quyết định chuyển công tác, chứng nhận cảnh sát, lí lịch cá nhân, giấy kiểm tra sức khỏe.” Chung Tư Lâm nói một cách ngắn gọn.

Trương Thiệu Hoài từ khi nhìn thấy Chung Tư Lâm thì đã trở nên ngốc lăng rồi, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nghe thấy Chung Tư Lâm một hơi yêu cầu cả đống giấy tờ, chỉ có “Hử?” một tiếng thay cho câu trả lời.

Chung Tư Lâm sau khi ghi hết thông tin trên tờ khai, vẫn chưa thấy Trương Thiệu Hoài đưa giấy tờ, ngẩng đầu lên định nhắc lại lần nữa, liền nhìn thấy đôi mắt to tròn của Trương Thiệu Hoài ở gần sát mặt — không biết từ khi nào, Trương Thiệu Hoài đã chạy đến bên cạnh y.

Chung Tư Lâm đột ngột đứng dậy, tạo khoảng cách giữa hai người, ổn định lại trống ngực đang đập dồn dập, vẫn như cũ trưng ra vẻ lạnh lùng của một người đang làm việc: “Trương Sir, mời anh đưa quyết định chuyển công tác, chứng nhận cảnh sát, lí lịch cá nhân và giấy khám sức khỏe của anh cho tôi.” Tay phải Chung Tư Lâm dừng viết, vẫn cầm theo bút, đưa tay đến chờ giấy tờ của Trương Thiệu Hoài.

Tay phải của Chung Tư Lâm vừa đưa tới, liền rơi vào trong tay của Trương Thiệu Hoài, bị nắm lại thật chặt.

Hành động của Trương Thiệu Hoài làm cho Chung Tư Lâm trong trực giác nghĩ phải rút lại, liền nghe được giọng nói mang theo sự run rẩy của Trương Thiệu Hoài: “Tay phải của em…” Hắn giương mắt nhìn Chung Tư Lâm: “Đã… khỏe chưa?”

Nhìn trong đôi mắt to của Trương Thiệu Hoài không chút nào che dấu sự xúc động cùng thương tiếc, trong lòng Chung Tư Lâm chấn động, đã quên rút tay về, tự cười mỉa mai, tự động nói rõ với Trương Thiệu Hoài: “Không thể nói là đã khỏe lại hoàn toàn, muốn làm những động tác cần sự ổn định hay phức tạp cao, tôi vẫn không có cách nào…”

“Không…” Trương Thiệu Hoài cắt ngang lời của Chung Tư Lâm, từ bàn tay của Chung Tư Lâm nhẹ nhàng vuốt ve đến bắp tay, bả vai: “Tốt lắm rồi, thật sự là tốt lắm rồi…”

Trương Thiệu Hoài cúi người xuống, đem đầu của mình tựa lên vai phải của Chung Tư Lâm: “Em nhất định đã rất khổ cực rồi… Khổ cho em rồi…”

Lời nói Trương Thiệu Hoài mang theo chút nghẹn ngào, gục đầu lên vai Chung Tư Lâm, áp tai mình lên đó, đáy lòng Chung Tư Lâm lúc này cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Khổ cực… Như thế nào lại không khổ chứ? Trong vòng hơn một năm y mất biết bao nhiêu thời gian, mỗi ngày đều phải làm vật lí trị liệu, rồi phải châm cứu kết hợp cùng những phương pháp khác, đau đớn trên người cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, phải vượt qua thất bại trong tinh thần đối với y mà nói mới chính là khảo nghiệm tàn khốc nhất trong quá trình hồi phục.

Thật vất vả vượt qua từng bước từng bước, toàn bộ cánh tay phải bây giờ cũng đã hồi phục được chín phần, ngoại trừ không thể làm những việc đòi hỏi được sự chính xác cao, sự linh hoạt của cánh tay y so với trước khi bị thương cơ hồ cũng không có khác biệt nhiều.

Chung Tư Lâm phát hiện chưa từng có một người nào có thể chia sẻ với y cảm giác thỏa mãn, người y muốn chia sẻ niềm vui sướng này nhất, lại không có ở bên cạnh y…

Hơn một năm trong quá trình hồi phục, từ thường được nghe nhiều nhất chính là “Khổ cực rồi”, cảm giác không phải đã trơ ra rồi hay sao?

Tại sao? Hôm nay khi nghe được Trương Thiệu Hoài nói với y câu này, bản thân lại… xúc động? Trong lòng cảm thấy xúc động sao? Thậm chí có cảm giác muốn khóc…

Khi Chung Tư Lâm trong lòng còn trăm ngàn câu hỏi đang xoay chuyển, Trương Thiệu Hoài đã đem Chung Tư Lâm ôm vào trong lòng mình, trầm thấp gọi: “Tư Lâm…”

Trương Thiệu Hoài thỏa mãn than nhẹ một tiếng: “Em đã trở về…”

Ánh sáng trước mắt đã bị thân hình của Trương Thiệu Hoài chặn lại hơn phân nửa, Chung Tư Lâm mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện ra mình đang trong lòng Trương Thiệu Hoài, hai tay co lại đánh lên một cái, thoát khỏi vòng tay của Trương Thiệu Hoài, đôi mắt ưng lạnh lùng quét sang Trương Thiệu Hoài: “Trương Sir, xin anh tỏ ra tôn trọng một chút.”

Chung Tư Lâm quay đi: “Tôi sẽ mời người khác giúp anh làm thủ tục báo danh.”

Nói xong liền cất bước, định bỏ ra ngoài.

Tay Chung Tư Lâm còn chưa chạm tới cánh cửa, tay kia đã bị Trương Thiệu Hoài dùng sức lôi lại, cả người lẫn tay đều rơi vào lòng Trương Thiệu Hoài. Nương theo lực đạo của Trương Thiệu Hoài, khi Chung Tư Lâm xoay người thì tay đã siết lại thành nắm đấm, đánh thẳng vào trong bụng Trương Thiệu Hoài.

Cảm giác được hướng đi của cú đấm, Trương Thiệu Hoài phản ứng hoàn toàn tự nhiên mà tránh đi cú đấm đó, túm lấy cánh tay đang tấn công của Chung Tư Lâm.

Một đấm khác của Chung Tư Lâm liền nhắm thẳng vào mặt Trương Thiệu Hoài, Trương Thiệu Hoài nhìn thấy, ban đầu muốn giơ tay lên chụp tay Chung Tư Lâm lại, nhưng mới giơ lên một chút thì liền buông xuống…

Nếu như em muốn đánh nhau, vậy thì cứ để cho em đánh đi.

Trương Thiệu Hoài chờ đợi cảm giác đau đớn dâng lên nhưng lại không thấy, nắm đấm của Chung Tư Lâm dừng ngay trước mặt Trương Thiệu Hoài, nhìn thấy cặp mắt của y nhíu lại, trong lời nói mang theo sự nguy hiểm: “Tại sao không đỡ? Anh rõ ràng có thể cản lại được!”

Trương Thiệu Hoài nhìn thẳng vào mắt Chung Tư Lâm, nhẹ giọng nói: “Em đang giận anh sao? Nếu như em đang giận chuyện tối hôm đó anh làm với em… Anh để cho em đánh.”

Nghe thấy Trương Thiệu Hoài nhắc đến chuyện đêm hôm đó, trên mặt Chung Tư Lâm tự nhiên xuất hiện vệt đỏ ửng thiếu tự nhiên, ánh mắt trừng lên, nắm đấm vốn đã dừng lại liền giáng xuống!

“Rầm!” một đấm, Trương Thiệu Hoài lảo đảo lui về sau mấy bước mới có thể đứng vững lại. Đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong miệng rõ ràng nghe được mùi máu, bên tai Trương Thiệu Hoài vang lên giọng nói lạnh như băng của Chung Tư Lâm: “Quên chuyện đêm đó đi, từ nay chúng ta không có bất kì quan hệ gì!”

Nói xong hết, Chung Tư Lâm cứ thế xoay người rời đi, sau lưng vang lên tiếng của Trương Thiệu Hoài: “Anh sẽ không quên. Đêm đó… từng vẻ mặt của em, từng thanh âm của em, anh đều nhớ rất rõ ràng…”

“Câm miệng!” Chung Tư Lâm cắt ngang lời Trương Thiệu Hoài, xoay người lại mắt trợn trắng.

Trương Thiệu Hoài tiến lên giữ chặt hai vai Chung Tư Lâm: “Anh không thể quên được, anh quên không được…” Trương Thiệu Hoài nhìn Chung Tư Lâm thật sâu, như là muốn hút lấy y vào trong người: “Anh căn bản không quên được, bởi vì anh yêu em…”

Nghe thấy câu nói “Anh yêu em” của Trương Thiệu Hoài, làm cho Chung Tư Lâm trở nên hoảng hốt.

Trầm mặc… Chung Tư Lâm ngẩng đầu lên, đối với Trương Thiệu Hoài nói thật bình tĩnh, cười đến bình thản: “Đối với tôi mà nói, tất cả đều là quá khứ…”

Xoay người, mở cửa, đóng cửa.



Chung Tư Lâm nói, không phải không tác động đến Trương Thiệu Hoài, một câu “Tất cả đều là quá khứ” giống như đổ nguyên một thùng nước đá vào trong người, làm cho đáy lòng Trương Thiệu Hoài lạnh đến đau đớn. Tối hôm đó, Trương Thiệu Hoài đứng ngoài ban công cả một đêm, trên tay chỉ có khói thuốc chậm rãi bay vào không trung, nhìn đâu cũng chỉ thấy Chung Tư Lâm. Khi ở trường huấn luyện cảnh sát, khi ở trong đội Phi Hổ, khi bị thương, ở trong lòng của mình, còn có hôm nay quăng lại một câu “Tất cả đều là quá khứ…” Cứ như vậy, từng chút một tất cả những gì liên quan đến Chung Tư Lâm đều hiện ra tầng tầng lớp lớp.

Một đêm đó, Trương Thiệu Hoài hút sạch hai gói thuốc lá, kì thật hắn đã bỏ thuốc hơn một năm.



Trương Thiệu Hoài nói, không phải không tác động đến Chung Tư Lâm, một câu: “Anh không quên được, bởi vì anh yêu em” làm cho Chung Tư Lâm hoảng hốt cả ngày. Nằm ở trên giường, Chung Tư Lâm trằn trọc không có cách nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại thì liền thấy Trương Thiệu Hoài, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, hai lúm đồng tiền của anh, ấm áp của anh, còn có một câu “Anh yêu em” kia nữa…

Sâu kín thở dài, bản thân cứ tưởng rằng đã giết chết được tình cảm kia, tại sao vừa mới nhìn thấy anh, trống ngực mình lại đập rộn ràng như vậy? Chung Tư Lâm buông tay, rời giường, tự mình rót một li nước nóng, ngồi trên ghế salon trong phòng khách. Bởi vì Trương Thiệu Hoài mà tâm loạn như ma…

Đêm hôm đó, Chung Tư Lâm mất ngủ, là lần đầu tiên y mất ngủ hơn một năm qua, hơn nữa mặc kệ y đã uống đến hai viên thuốc ngủ, vẫn không có cách nào ngủ được…



Trương Thiệu Hoài không biết mình phải làm như thế nào, hắn không muốn ép buộc Chung Tư Lâm phải đối mặt với tình cảm của hắn, không muốn bắt buộc Chung Tư Lâm phải có quyết định, bởi vì hắn sợ bản thân mình không có cách nào thừa nhận…

Đồng thời, bản thân mình cũng không thể buông tay với y được… Trương Thiệu Hoài cũng chỉ có thể duy trì khoảng cách, dõi theo Chung Tư Lâm từ xa.



Chung Tư Lâm không rõ bản thân mình rốt cuộc muốn như thế nào, y rốt cuộc nên trách, nên hận Trương Thiệu Hoài… hay là thương anh?

Đau đớn hai năm trước, làm cho y thật sự rất sợ… Sợ bản thân không có cách nào thừa nhận lại việc phải mất đi một lần nữa. Y sợ hãi khi anh đến gần, nhưng khi đó lại rất mong chờ anh sẽ đến…

Chung Tư Lâm cũng chỉ có thể cẩn thận duy trì khoảng cách giữa mình với Trương Thiệu Hoài.



Sở cảnh sát Tây Cửu Long nói nhỏ mà không nhỏ, đội cảnh sát điều tra với bộ phận nhân sự tuy nằm chung một tòa nhà, cũng không có trực tiếp liên hệ với nhau hay hỗ trợ hành động, cơ hội để hai người trực tiếp chạm mặt cũng không nhiều. Sở cảnh sát Tây Cửu Long nói lớn cũng không lớn, có chuyện gì xảy ra, đều bị lan truyền rất nhanh trong cả sở.

Chung Tư Lâm biết, gần đây Trương Thiệu Hoài nhận vụ án nào, lại vừa phá vụ án nào, biết anh lại nằm trong tốp tấn công đầu tiên của mỗi trận đánh, biết anh có bị thương chỗ nào hay không, biết anh gần đây lại được sở trưởng khen ngợi, biết anh gần đây có thêm một biệt danh mới, gọi là Cửu Long thần thám…

Trương Thiệu Hoài cũng không tự giác mà thu thập tin tức của Chung Tư Lâm, biết em chỉ trong vòng ba tháng kể từ khi đến bộ phận nhân sự của đội điều tra đã trở thành trợ thủ đắc lực của Trần Tử Di, có đôi khi sẽ hỗ trợ đội giám định kiểm tra lại vật chứng; biết em không thường nói chuyện với người khác, nhưng nếu có chuyện cần nhờ đến em, thì nhất định em đều làm rất tốt; biết em không thường đến nhà ăn dùng cơm, thường tự mình mang theo…

Trong cuộc sống bận rộn với công việc và cẩn thận bảo trì khoảng cách cứ thế mà trôi qua. Hai người vẫn chú ý tin tức về người kia, nhưng lại không nhìn nhau nữa, cứ như vậy mà lướt qua nhau, ngay cả một câu nói cũng không có…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.