CHƯƠNG 5
Chung Tư Lâm tranh thủ thời gian nghỉ trưa đến ngân hàng bên cạnh, kiểm tra lại tài khoản của mình, vừa mới lấy số thứ tự, quay người lại, sau lưng chính là Trương Thiệu Hoài.
“Chào…” Trương Thiệu Hoài có chút mất tự nhiên chào Chung Tư Lâm.
“Chào…” Chung Tư Lâm hơi gật đầu với Trương Thiệu Hoài: “Anh cũng đến ngân hàng này sao?”
“Uh, đến trả nợ.” Mặc dù Chung Tư Lâm nói có vẻ khách sáo, vẫn làm cho Trương Thiệu Hoài cười vui vẻ, ít nhất thì em cũng trả lời hắn rồi.
“Oh.” Nói vài câu đơn giản với Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm tìm chỗ ngồi xuống, chậm rãi đợi đến số của mình.
Trương Thiệu Hoài nhanh chóng lấy số thứ tự, cũng ngồi xuống bên cạnh Chung Tư Lâm.
Cảm giác được Trương Thiệu Hoài ngồi xuống bên cạnh mình, thân hình Chung Tư Lâm có chút cứng lại, nhưng cũng không đứng dậy đổi vị trí hay là mở miệng nói Trương Thiệu Hoài cách xa y một chút, chỉ là vẫn ngồi thẳng người như cũ, cảm giác vô cùng nghiêm chỉnh.
Chung Tư Lâm không có tránh đi, làm cho Trương Thiệu Hoài trong lòng mừng thầm. Trương Thiệu Hoài muốn nắm chặt lấy cơ hội có thể nói chuyện với Chung Tư Lâm, thế nhưng trong nhất thời lại không biết phải mở miệng như thế nào, khách sáo hỏi thăm cũng không được, nội dung thân mật quá lại không phù hợp.
Trương Thiệu Hoài xoa xoa cái gáy của mình, đôi mắt to nhìn loạn khắp ngân hàng, tự hỏi chọn chủ đề nào cho phù hợp bây giờ.
Đột nhiên, chân mày Trương Thiệu Hoài nhăn tít lại, nghiêng người lại gần Chung Tư Lâm, hạ giọng nói: “Tư… Sid, em có thấy hai người đứng ở cửa của bên phải của ngân hàng là lạ không?”
Chung Tư Lâm nhìn theo lời của Trương Thiệu Hoài, chỉ nhìn thấy hai người mặc y phục kiểu của những người thường đi moto, đội mũ bảo hiểm, toàn thân mặc đồ đen, chuẩn bị đi vào ngân hàng, bảo vệ ngoài cửa đang cản họ lại, nói họ bỏ mũ bảo hiểm ra.
Nhìn hai người đó, sắc mặt Chung Tư Lâm thay đổi, nói khẽ với Trương Thiệu Hoài: “Có chuyện!”
Lúc hai người chuẩn bị đứng dậy hỏi, hai kẻ đi moto làm động tác như là muốn bỏ mũ bảo hiểm ra, đột ngột rút súng bắn chết bảo vệ ngân hàng đứng ngoài cửa.
“Pằng! Pằng!” Tiếng súng vang lên, trong ngân hàng nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, mọi người đều muốn lao ra khỏi cửa.
Một trong hai tên vác theo súng máy vọt vào trong ngân hàng, “Pằng pằng pằng pằng…” bắn lung tung, hét to: “Nằm xuống! Không muốn chết thì nằm xuống hết, toàn bộ không được nhúc nhích!”
Trương Thiệu Hoài vội vàng kéo Chung Tư Lâm nằm xuống, tất cả mọi người đều bị yêu cầu đưa tay lên ôm đầu đồng thời ngồi xổm xuống, trong nhất thời, trong ngân hàng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng khóc yếu ớt.
Tên mặc đồ đen bắn chết nhân viên bảo vệ cầm theo súng, trực tiếp đi đến trước quầy giao dịch, tiếp theo ném ra một cái túi, lạnh giọng nói với nhân viên ngân hàng: “Đem tiền bỏ hết vào trong túi! Nhanh!”
Trong nháy mắt, ngân hàng im lặng đến mức làm cho người ta sắp tắt thở tới nơi, chỉ có sự run rẩy cùng vài tiếng nức nở không kềm được vang lên.
Toàn bộ nhân viên tại bàn giao dịch cũng đều bị đuổi ra ngoài, có khoảng hai mươi người, đều bị tập trung tại đại sảnh của ngân hàng, do tên cướp cầm súng tự động trông chừng. Chỉ có giám đốc ngân hàng cùng một cô nhân viên bị một tên cướp khác đưa vào trong phòng cất tiền.
Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm ngồi sát nhau, len lén dùng khóe mắt quan sát toàn cảnh. Trương Thiệu Hoài cúi đầu, hạ giọng nói với Chung Tư Lâm: “Trước mắt có hai tên, tên trong đại sảnh cầm khẩu M5 tự động của Đức, bên thắt lưng còn một khẩu súng lục đời 2006, trước mắt trong tay hắn có mười chín con tin.
Chung Tư Lâm nhìn khẩu súng tự động trong tay tên cướp một cái, hạ giọng nói với Trương Thiệu Hoài: “Tên kia trong tay có hai con tin, trên tay cầm một khẩu SIG SAUER P226, còn có một khẩu hắn mới vừa cướp của bảo vệ nữa.”
“Em nghĩ sao?” Trương Thiệu Hoài hỏi Chung Tư Lâm.
“Khó lắm.” Chung Tư Lâm nhíu chặt mi: “Tên trong kia rất có nghề, nhìn qua rất trầm ổn; tên ngoài này hẳn là làm lần đầu, ánh mắt của hắn đảo lung tung, tay cầm súng cũng run rẩy. Sợ là hắn mà căng thẳng quá, cầm súng bắn loạn. Hay là trước mắt khống chế tên ngoài này trước.”
Trương Thiệu Hoài hơi gật đầu, cúi đầu tự hỏi: “Phải nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn…”
“Tôi có cách.” Chung Tư Lâm lấy ra một mớ tiền xu, nắm trên tay, khẽ gật đầu với Trương Thiệu Hoài. Trương Thiệu Hoài, hơi tách ra khỏi Chung Tư Lâm, đem sức dồn vào gót chân…
Chung Tư Lâm đem một đồng xu ném đi, chạm vào tấm lưới thép của ống thông hơi bên góc trái, “Keng!” một tiếng, tên cướp trong đại sảnh liền bắn loạn vào nơi phát ra âm thanh. “Pằng pằng pằng pằng…” Tiếng súng vang lên, trong nhất thời ở đại sảnh lại loạn cào cào, có người la hét, có người khóc lớn, còn có người muốn lao ra ngoài.
Khi tên cướp ở đại sảnh muốn đi qua bên trái kiểm tra, Trương Thiệu Hoài lập tức vùng dậy, hạ gục tên cướp từ phía sau, chuẩn xác tung một cú đá vào vai phải của hắn, làm cho tên cướp trật khớp ngay lập tức.
Lột bỏ mũ bảo hiểm của tên cướp, đập thẳng vô gáy hắn một cái khiến cho tên cướp bất tỉnh, bẻ ngược tay hắn ra sau còng lại, Trương Thiệu Hoài thuận tay rút khẩu súng lục bên hông hắn ném qua cho Chung Tư Lâm.
Tên cướp trong phòng cất tiền nghe thấy tiếng ồn ào ngoài đại sảnh, vội vàng hỏi đồng bọn của mình: “Bên ngoài đang làm sao?” Đồng thời trong lúc đó nghe tiếng còi xe cảnh sát rít lên từ xa tới gần, cho thấy cảnh sát đã chạy tới, tên cướp bên trong lập tức quyết định vứt bỏ đồng bọn của hắn.
Lưng mang theo một túi đầy tiền, tên cướp dùng báng súng đập mạnh vào thái dương của giám đốc ngân hàng, người giám đốc kia chỉ hét lên một tiếng đau đớn rồi bất tỉnh. Chụp lấy cô nhân viên quầy giao dịch đẩy về phía trước làm con tin, tên cướp chuẩn bị bỏ trốn bằng cửa sau của ngân hàng.
Vừa ra tới hành lang, chỉ thấy Trương Thiệu Hoài giương súng nhắm vào hắn: “Cảnh sát đây! Thả người ra!”
Tên cướp dí súng lên đầu cô nhân viên, cười lạnh: “Nổ súng! Nổ súng sao! Tên chết tiệt, mày có gan thì nổ súng đi!”
Cô nhân viên kia nước mắt đầy mặt, toàn thân run rẩy, tên cướp hét lên: “Tránh ra!”
Trương Thiệu Hoài đành phải chậm chạp tránh ra, chừa đường đi cho tên cướp.
Thân hình tên cướp vừa mới đi ra tới cửa sau của hàng lang, Chung Tư Lâm trốn ở sau cánh cửa liền lập tức tung một cú đá vào hông của hắn, tên cướp nhận phải cú đá này, thân hình mất thăng bằng, té qua một bên, đồng thời Trương Thiệu Hoài ở phía trước cũng đá tới, đá bay khẩu súng trên tay hắn, lao về phía trước, đem cô nhân viên đang bị bắt làm con tin giật lại, đẩy ra phía sau lưng của mình che chở, để cho cô có thể đi vào trong đại sảnh.
Trên hành lang, Chung Tư Lâm cùng tên cướp kia đang đánh tay đôi, Trương Thiệu Hoài thấy cô gái kia đã rời khỏi hành lang, lập tức quay lại hỗ trợ Chung Tư Lâm. “Đứng im!” Khi Trương Thiệu Hoài giơ súng lên chuẩn bị khống chế tên cướp, Chung Tư Lâm kêu lên một tiếng “Cẩn thận!”, phi thân tới xô Trương Thiệu Hoài xuống, một viên đạn xẹt qua người bọn họ.
“Đại ca, đi mau!” Thì ra ở cửa sau của ngân hàng vẫn còn có một tên cướp tiếp ứng! Tên được gọi là đại ca kia liền ôm tiền lao ra cửa.
Trương Thiệu Hoài đứng dậy, quăng lại một câu cho Chung Tư Lâm: “Anh đuổi theo! Chỗ này giao cho em!” Liền lao ra ngoài truy đuổi.
“Trương Thiệu Hoài!” Chung Tư Lâm không kịp cản Trương Thiệu Hoài lại, nhìn thấy lực lượng cảnh sát hỗ trợ đã đến, vội vàng nhỏm dậy khỏi mặt đất, cũng lao ra ngoài đuổi theo.
Chung Tư Lâm lao ra khỏi cửa sau của ngân hàng, vừa vặn nhìn thấy Trương Thiệu Hoài nhảy lên một chiếc xe màu trắng, đuổi theo một chiếc xe SUV màu bạc đang bỏ chạy ở phía trước.
“Trương Thiệu Hoài!” Chung Tư Lâm còn chưa kịp ngăn cản Trương Thiệu Hoài, vẻ mặt bất đắc dĩ đến sốt ruột. Anh có phải ngại mạng của mình dài quá hả? Mắt thoáng nhìn, thấy chiếc moto của tên cướp bị bỏ lại gần đó, Chung Tư Lâm lập tức đội mũ bảo hiểm, sải bước lên xe, ra sức siết ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Chung Tư Lâm phóng moto rất nhanh xuyên qua các tòa nhà, rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Trương Thiệu Hoài đang truy đuổi theo sau chiếc xe của tên cướp.
Chiếc xe SUV màu bạc bỏ chạy phía trước chiếc xe màu trắng, hai chiếc xe một trước một sau lao vút qua các con đường ở HongKong
Chiếc SUV phía trước muốn trốn thoát khỏi chiếc xe màu trắng, người phía sau lại lì lợm bám đuôi, dí theo sát nút.
Bỗng nhiên, một chiếc moto màu đen năm trăm phân khối lao ra từ một hướng khác, dễ dàng len qua những ngõ ngách, phóng hết ga, tốc độ moto hơn, trong nháy mắt đã đuổi kịp chiếc xe màu trắng, dính sát cửa xe.
Trương Thiệu Hoài tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, dáng người điều khiển cái xe máy kia rất quen thuộc…
Thân hình gầy gầy, tư thế tạo thành một đường cong hoàn mĩ; đôi chân thon dài, dính vào trong thân chiếc xe, giống như là dây cung đang căng hết cỡ…
Trương Thiệu Hoài đột nhiên phát điên, bởi vì hắn biết người đang lái xe kia là ai rồi!
Chiếc xe máy áp sát lại, cố gắng ngồi thẳng dậy, tiện tay nhấc kính cản gió trên mũ bảo hiểm lên. Trương Thiệu Hoài nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, không khỏi cau mày, hung hăng trừng mắt liếc Chung Tư Lâm một cái, xoay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn trừng trừng vào cái xe đang phóng như bay phía trước, hét lớn: “Em… em đang làm cái gì đó? Trở về!”
Đôi mắt ưng sắc bén của Chung Tư Lâm chém qua Trương Thiệu Hoài, rống ngược lại với anh: “Ở đây nhiều người lắm, bắt người rất nguy hiểm, nghĩ cách ép nó chạy ra ngoại thành đi!”
Từ đáy lòng Trương Thiệu Hoài dâng lên một cơn hờn dỗi, lại không có cách nào làm cho Chung Tư Lâm nghe lời, rời khỏi chuyện này, lại không thể bắt tên cướp…
Xem ra trước mắt hai người chỉ có thể hợp tác! Hắn nghiến răng nói: “Anh biết rồi!”
Chung Tư Lâm hạ kính chắn gió xuống, đưa một ngón tay cái với Trương Thiệu Hoài, liền rú ga lao đi, kẹp bên trái của chiếc SUV. Trương Thiệu Hoài cũng đạp hết ga, lao tới, hai bên đem chiếc xe màu bạc của tên cướp kẹp vào giữa.
Trương Thiệu Hoài ép phía bên phải, xe của tên cướp để tránh bị Trương Thiệu Hoài tông vào liền tự nhiên quẹo qua trái. Moto của Chung Tư Lâm đột ngột phóng lên, giảm tốc độ chặn bên trái xe tên cướp, nhìn thấy chiếc xe không ngừng lao tới, khiến cho tên cướp chỉ có thể cua qua bên phải.
Dưới sự phối hợp ăn ý của Trương Thiệu Hoài và Chung Tư Lâm, xe của tên cướp rốt cuộc bị ép tới một con đường rất ít xe cộ qua lại.
Bị Trương Thiệu Hoài cùng Chung Tư Lâm áp chế, tên cướp rốt cuộc đã hết kiên nhẫn, khi chiếc moto một lần nữa áp sát xe của gã, tên cướp rút súng ra bắn! Chung Tư Lâm vội vàng nằm rạp lên xe, đem cả người lẫn xe nghiêng xuống kề sát mặt đất, tốc độ cũng chậm lại, thoát khỏi loạt đạn của tên cướp.
Trương Thiệu Hoài nhìn thấy tên cướp rút súng bắn Chung Tư Lâm, chạy lên chắn giữa xe máy cùng chiếc SUV của tên cướp, lợi dụng xe của mình cản tên cướp không thể tiếp tục nã đạn vào Chung Tư Lâm. Thấy Chung Tư Lâm đã chậm lại, thoát khỏi phạm vi của khẩu súng, Trương Thiệu Hoài cũng giảm tốc độ, không khống chế được mà giáng một đấm xuống vô lăng, một tay khác thì thò ra ngoài, nhắm ngay lốp xe của tên cướp mà bắn.
Bắn mấy phát, đều không trúng mục tiêu, lúc này Chung Tư Lâm lại phóng moto đến bên cạnh Trương Thiệu Hoài, làm một động tác đơn giản với hắn. Trương Thiệu Hoài gật đầu, đại ý đã hiểu được. Chung Tư Lâm lập tức siết ga tăng tốc, phóng về phía trước, đồng thời, chiếc xe màu trắng cũng tăng tốc theo, đi sát phía sau.
Trương Thiệu Hoài cũng hạ thấp người, dùng mọi khả năng đem xe áp vào thân chiếc SUV của tên cướp, dùng xe của mình như tấm chắn, che chở cho Chung Tư Lâm đang phóng moto bên cạnh.
Tên cướp không ngừng nổ sung, nghĩ muốn thoát khỏi truy kích của bọn họ, cũng muốn dùng thân xe ép vào xe Trương Thiệu Hoài, ba chiếc cùng phóng đi, cực kì nguy hiểm.
Chiếc moto đột nhiên lao ra khỏi ba chiếc xe dây dưa dính chùm, sau khi tạo được khoảng cách, cả người lẫn xe đều xoay lại, đối mặt thẳng một đường với chiếc SUV của tên cướp đang lao tới, nổ súng bắn vào lốp xe của tên cướp!
Tên cướp liền đổi mục tiêu bắn tới người đi moto, Trương Thiệu Hoài hơi xoay vô lăng, không ngừng ép vào bên hông xe của tên cướp.
Chung Tư Lâm bắn một phát, hai phát, ba phát rốt cuộc cũng bắn trúng lốp xe tên cướp, lốp xe liền nổ tung trong nháy mắt, xe của tên cướp trợt đi, cả chiếc xe lao về phía Chung Tư Lâm!
Mắt thấy chiếc moto sẽ bị chiếc SUV kia đụng trúng, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe màu trắng của Trương Thiệu Hoài thình lình nhằm thẳng chiếc SUV tông rầm vào, cả hai chiếc xe đều lạc tay lái văng ra khỏi con đường.
“Két!” Một tiếng, chiếc Moto màu đen khẩn cấp thắng lại, khi Chung Tư Lâm nhảy xuống chạy về hướng hai chiếc xe thì “Bùm!” một tiếng nổ mạnh vang lên, Chung Tư Lâm liền nằm rạp xuống đất, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai chiếc xe đang bị thiêu đốt trong biển lửa.
Nhìn thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn như lao lên tận trời, Chung Tư Lâm cả người ngây ngẩn, chân lảo đảo vài bước, thì thào trong vô thức: “Sean… Thiệu Hoài… Trương Thiệu Hoài!” Tiếng kêu cuối cùng trở nên cao vút, Chung Tư Lâm đột nhiên lao thẳng vào chiếc xe đang bốc cháy.
Một người phía sau đột nhiên lao vào Chung Tư Lâm, vừa đè được y xuống đất liền ngay sau đó lại vang lên một tiếng nổ mạnh khác.
“Em không muốn sống hả!” Trương Thiệu Hoài túm áo Chung Tư Lâm, hung tợn gầm lên.
Nhìn thấy Trương Thiệu Hoài, Chung Tư Lâm không khỏi trở nên hoảng loạn, run rẩy dữ dội đưa tay nhẹ nhẹ vỗ về lên trên gương mặt Trương Thiệu Hoài: “Thiệu Hoài…?”
Trương Thiệu Hoài biết chuyện vừa nãy đã dọa Chung Tư Lâm rồi, liền cầm lấy bàn tay y đang đặt trên mặt mình, ôn nhu dỗ dành: “Tư Lâm, là anh, anh không có việc gì.”
Thì ra trước một giây khi chiếc xe màu trắng đâm vào chiếc SUV, Trương Thiệu Hoài đã nhảy xuống xe, chỉ là nhảy phía bên kia, cho nên Chung Tư Lâm không có nhìn thấy.
Tựa vào ngực Trương Thiệu Hoài, nghe được tiếng tim của anh đập vững vàng, ý thức của Chung Tư Lâm chậm rãi hồi phục, mới phát hiện ra bản thân đang bị Trương Thiệu Hoài ôm vào lòng. Y đột nhiên lấy tay đẩy Trương Thiệu Hoài ra, đứng dậy định bỏ đi.
Trương Thiệu Hoài bị Chung Tư Lâm đẩy ra, kêu ui da một tiếng, cả mặt trắng bệch.
Chung Tư Lâm đi được hai bước, phát hiện Trương Thiệu Hoài chưa đứng dậy, vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Thiệu Hoài đang nắm chặt cánh tay phải, trên đó máu đã chảy đầy.
Trương Thiệu Hoài cười khổ với Chung Tư Lâm: “Anh… anh hồi nãy bị trúng đạn rồi…”
Chung Tư Lâm vội vàng lấy khăn tay cột chặt phía trên vết thương cầm máu, hung hăng trừng mắt liếc Trương Thiệu Hoài một cái. Sau lưng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xe cấp cứu cũng kêu gào không ngừng, cảnh sát hỗ trợ cuối cùng cũng tới rồi…
…
Trương Thiệu Hoài bị thương phải nằm viện ba ngày, ở nhà dưỡng thương thêm một tuần, trước sau tổng cộng nghỉ thành mười ngày, cơ hồ toàn bộ người ở sở cảnh sát Tây Cửu Long đều đến thăm, chính là chưa thấy người mà hắn muốn thấy nhất — Chung Tư Lâm.
Trương Thiệu Hoài ai oán thở dài, thì ra tưởng rằng trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, cục diện bế tắc trước mắt sẽ có thể phá vỡ, xem ra không biết có phải là vì hắn quá lạc quan hay là hắn đánh giá thấp tính cách quật cường của Chung Tư Lâm.
Lại thở dài, Trương Thiệu Hoài dừng xe lại, xuống xe, nhìn vào sở cảnh sát Tây Cửu Long, hôm nay chính là ngày hắn đi làm lại. Chung Tư Lâm thật sự là một lần cũng không đến thăm hắn!
Ngồi vào vị trí của mình, Trương Thiệu Hoài lại thở dài một tiếng: “Ôi…”
Người bên cạnh đưa qua một tờ giấy, chỉ vào một chỗ trên đó nói: “Trương Sir, kí tên đi, lát nữa còn phải đưa qua bên chỗ bộ phận nhân sự!”
Bộ phận nhân sự! Trương Thiệu Hoài chỉ nghe được mấy từ đó, hai mắt liền sáng lòe lòe, nhanh chóng kí tên xong, liền nói: “Không cần đâu, tôi tự đi cũng được.” Không đợi đối phương trả lời, Trương Thiệu Hoài đã nhảy ra khỏi phòng làm việc.
…
Trong phòng làm việc của bộ phận nhân sự, Chung Tư Lâm cố gắng thu lại tâm tư, thật muốn sắp xếp lại tài liệu thêm một lần nữa, chỉ là trong lòng lại như đang nháo nhào.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Thiệu Hoài quay lại sở cảnh sát làm việc…
Không biết thương tích của anh như thế nào nữa?
Người Chung Tư Lâm tự nhiên hơi chút thất thần, tài liệu cầm trên tay bị trợt rơi xuống đất, Chung Tư Lâm liền muốn đưa tay chụp lại, nhưng quên mất mình đang đứng trên ghế, trọng tâm cơ thể bị lệch, chân cũng trượt đi, cả người rơi xuống đất.
May mà phía sau đột nhiên có người ôm lấy thắt lưng y, ổn định lại cơ thể y, làm cho Chung Tư Lâm khỏi phải cùng sàn nhà ôm hôn thân mật.
“Cảm ơn.” Chung Tư Lâm quay lại nói lời cảm ơn với người vừa giúp đỡ mình, phát hiện hóa ra lại là Trương Thiệu Hoài, không khỏi thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt nói: “Người ngoài không được đi vào phòng lưu trữ tài liệu, mời anh đi ra ngoài cho.”
Trương Thiệu Hoài không để ý đến giọng điệu lạnh lùng của Chung Tư Lâm, cẩn thận ôm người kia từ trên ghế xuống, xoay lại để đối diện với mình, cười với Chung Tư Lâm, “Chính là Trần Sir nói anh vào trong này tìm em.” Trương Thiệu Hoài giơ tay lên, làm ra động tác chào hỏi với Trần Tử Di ở bên ngoài.
Chung Tư Lâm căn giận mà liếc Trần Tử Di một cái, không để ý đến Trương Thiệu Hoài, xoay người như đang bận rộn kiểm tra tài liệu, lạnh lùng mở miệng: “Tìm tôi có việc gì?”
Trương Thiệu Hoài nhìn vào thân ảnh đang đưa lưng về hắn, từng bước đi về phía trước dán lại gần, bám vào bên tai Chung Tư Lâm, lời nói mang theo điểm ủy khuất cùng oán giận: “Tư Lâm… Em không chịu đến bệnh viện thăm anh…”
Thật ra, Chung Tư Lâm cũng có ý định đến thăm Trương Thiệu Hoài, lần đầu tiên khi đến bệnh viện, ngay ngoài hành lang thì đụng trúng Liên Diệc Xuân cũng vừa tới thăm xong, Chung Tư Lâm liền bị Liên Diệc Xuân lôi đi nói chuyện riêng, khuyên Chung Tư Lâm một lần nữa tiếp nhận Trương Thiệu Hoài.
Lần thứ hai Chung Tư Lâm đến bệnh viện, ngay tại cổng bệnh viện liền gặp Tịch Hồng Quân, lại bị Tịch Hồng Quân kéo đi uống cà phê, tâm sự cả ngày, nội dung hình như cũng xoay quanh chuyện khuyên Chung Tư Lâm tiếp nhận tình cảm của Trương Thiệu Hoài.
Nghe thấy Trương Thiệu Hoài nhắc lại chuyện đi thăm, Chung Tư Lâm không khỏi đem nội dung cuộc nói chuyện với Liên Diệc Xuân và Tịch Hồng Quân gom vào một chỗ giận điên không thể tả. Trương Thiệu Hoài này rốt cuộc đã đem chuyện giữa hai người nói với bao nhiêu người khác rồi hả, tại sao cảm thấy người nào bên cạnh anh cũng biết…
Chung Tư Lâm không khỏi trừng lắc liếc Trương Thiệu Hoài một cái.
Chỉ là, không ngờ Tịch Hồng Quân lại gả cho Liên Diệc Xuân…
“Tôi không rảnh như vậy…” Chung Tư Lâm cho Trương Thiệu Hoài một cái nhìn rõ ràng, làm như là thuận miệng hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?” Động tác sắp xếp tài liệu trên tay cũng chưa từng ngừng lại.
Trương Thiệu Hoài thấy bộ dáng của Chung Tư Lâm không thèm để ý, trong lòng không khỏi chua xót. Mình xem ra còn kém hơn đống tài liệu trước mặt em sao? Một tay đem người Chung Tư Lâm vặn qua đối diện với mình, tay còn lại thì chống đỡ, đem Chung Tư Lâm giữ chặt trong hai tay của mình, cúi người tới gần Chung Tư Lâm, thấp giọng hỏi: “Chính em kiểm tra xem đi !”
Chung Tư Lâm nhìn khuôn mặt Trương Thiệu Hoài đang đưa lại gần, đôi mắt nheo lại còn một nửa, lộ ra chút tia nguy hiểm. Hai người cứ giằng co như vật một lát, khóe miệng Chung Tư Lâm bỗng nhiên hơi cong lên: “Không cần kiểm tra nữa, tôi thấy anh rất tốt!” “Chát” một tiếng, tay Chung Tư Lâm vừa nhanh vừa chính xác đánh lên vết thương của Trương Thiệu Hoài.”
Trương Thiệu Hoài nhận cú này, sắc mặt đại biến, thân mình thế nhưng lại nhắm thẳng ép vào người Chung Tư Lâm, đầu gục lên vai Chung Tư Lâm, lớn tiếng kêu đau; “Xong đời rồi xong đời rồi… Vết thương bị em đánh đứt chỉ rồi!”
Chung Tư Lâm tưởng rằng cú đánh vừa rồi của mình thật sự đã làm đứt chỉ vết thương của Trương Thiệu Hoài, vội vàng túm lấy vai phải Trương Thiệu Hoài kiểm tra vết thương trên đó, Trương Thiệu Hoài cũng không cản trở, nhân cơ hội đó mà dán dính vào người Chung Tư Lâm, Chung Tư Lâm ngược lại cả người rơi vào trong lòng Trương Thiệu Hoài.
Nhìn thấy vết thương của Trương Thiệu Hoài chẳng có vấn đề gì, cũng chẳng có đứt chỉ hay chảy máu, Chung Tư Lâm cũng đã phát hiện mình đang bị Trương Thiệu Hoài ôm vào lòng, không khỏi lên cơn tức, đôi mắt ưng trừng lên chém qua Trương Thiệu Hoài: “Trương Thiệu Hoài!”
Nhìn thấy Chung Tư Lâm đã thật sự nổi điên, Trương Thiệu Hoài cũng không dám đùa giỡn quá đáng, không thể làm gì khác hơn là thả Chung Tư Lâm ra: “Không giỡn nữa.” Nhưng lại vẫn đem người giữ lại trong hai tay mình, nghiêm chỉnh nói: “Anh thật sự có việc tìm em.”
“Chuyện gì?” Chung Tư Lâm làm ra bộ dạng không nhịn được: “Nói mau đi.”
“Đồng nghiệp anh nói hôm nay bọn họ mở tiệc chúc mừng anh ra viện, cùng đi nha?” Trương Thiệu Hoài đứng đắn nói.
“Cái này cũng gọi là chuyện nghiêm chỉnh sao!” Chung Tư Lâm không biết Trương Thiệu Hoài nghĩ cái gì nữa: “Tôi không đi!”
“Vụ án đó em cũng có công một nửa mà, cùng đi đi!” Trương Thiệu Hoài thuyết phục.
“Tôi không có hứng thú.” Chung Tư Lâm vẫn nói không.
“Cùng đi đi, anh hi vọng em đi chung.” Trương Thiệu Hoài vẫn tiếp tục cố gắng.
“Không đi, nói không đi là không đi.” Chung Tư Lâm vẫn cự tuyệt như cũ.
“Đi đi mà.”
“Không đi.”
Bên trong phòng lưu trữ tài liệu của bộ phận nhân sự, diễn ra một hồi đấu trí như vậy…