Khuê cùng Liên ở trong đại sảnh đánh nhau, cả hai đều hận không thể đem đối phương xé làm đôi, hai mắt đỏ rực như lửa không lưu tình mà hung hăng giáng những cú đấm về phía đối phương.
Tiểu Mỹ sợ hãi, ôm lấy mình lui về phía ghế sa lông, cả người yếu mềm như tơ liễu, trên cái cổ mảnh khảnh kia còn in nhạt dấu vân tay, mơ hồ có thể thấy được.
Bọn họ đánh nhau xong, sẽ cùng nhau giáo huấn cô sao? Hẳn là vậy đi.
Nghĩ đến đây, toàn thân Tiểu Mỹ lạnh toát, người không ngừng run nhẹ, hàm răng cắn chặt lấy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn do sợ hãi mà xanh mép, hai cánh tay gắt gao ôm chặt lấy chính mình như muốn cái rét lạnh kia tiêu tan.
" Em là bị điên rồi mới có thể để các anh đồng thời có được em ấy." Liên cuồng nộ vung tay không lưu tình chút nào mà đánh vào huynh trưởng có khuôn mặt giống mình như đúc.
Khuê thật tình muốn xin lỗi Liên, coi như hắn bị thương do đã nhường cô ấy cùng với bọn họ. Nhưng những lời mà Liên lại càng làm Khuê phẫn nộ, vung quyền lên đánh trả, bắt lấy cánh cánh của Liên giữ chặt.
" Cậu đừng nghĩ đem em ấy mang đi, nếu không, cho dù cậu là em trai của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Hai mắt Liên đỏ ngàu như sắp nứt ra, trừng lớn nhìn anh cả, hàm răng nghiến chặt giống như một con sói đang gắt gao nhìn con mồi của mình chỉ cần có cơ hội sẽ xông lên phía trước cắn cổ đối phương cho đến chết.
Trên mặt Khuê đồng cảm, ăn năn đều bị tiêu tan hết thay vào đó là sự tàn nhẫn cùng sát ý lạnh băng.
Hai người cùng toả ra sát ý cuồng loạn. Liệt và Mẫn ở xa thấy có người đánh nhau nhìn rất giống anh cả và Liên liền chạy tới. Quả nhiên là Khuê và Liên, hai người vội vàng xông vào tách hai người kia ra. Mẫn và Liệt mỗi người giữ lấy một người, dùng hết lời lẽ để khuyên giải, an ủi.
" Liên, cậu làm loạn đủ chưa, Khuê dù sao cũng là anh cả, cậu cũng nên có giới hạn." Liệt giữ chặt Liên không cho hắn xông lên phía trước.
" Anh ta là anh cả của em nên em mới không giết hắn." Liên vùng vẫy thoát ra cánh tay đang giữ chặt mình, lạnh lùng nhìn.
" Cậu đây là đang nói cái gì? Chúng ta là anh em còn có cái gì không thể giải quyết mà phải dùng tới vũ lực." Mẫn nghe xong Liên nói, nhíu nhíu mi đau lòng hỏi han.
Giọng nói của Liên lạnh lùng, khuôn mặt vốn hồn nhiên thiên sứ bây giờ lại giống như ác ma chuyển thế hung ác nói. " Anh hỏi anh ta xem? Hỏi anh ta đã làm cái gì.?"
Mẫn và Liệt nhíu mày nhìn bộ dáng đau lòng của Khuê.
Khuê nhắm mắt lại, chậm rã ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu thống khổ. " Đúng! Là anh sai nhưng vô luận như thế nào Liên, em không thể đem em ấy đi.".! Đó là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng Khuê, mà yêu cầu nghe lại giống như lời thỉnh cầu.
Mẫn và Liệt nghe Khuê nói, hai người không khỏi nhìn nhau, Khuê đang yếu thế sao? Tuy là anh em một nhà nhưng tính tình Khuê kiêu ngạo, không yếu thế trước mặt kẻ nào cho dù là quan hệ huyết thống.
Liệt liếc mắt nhìn đầu sỏ gây ra chuyện này một cái, cười lạnh nói. " Em thật cao hứng khi nhìn Liên và Khuê đánh nhau."
Trên ghế sa lông Tiểu Mỹ cả người co rúm lại, đầu ngón tay trở lên trắng bệch gắt gao ôm lấy chính mình, vùi đầu vào hai cánh tay làm bộ như không nghe thấy.
Liệt nổi giận xoay người bắt lấy tay Tiểu Mỹ muốn đem cô kéo nhấc lên. Mẫn nhìn thấy vậy liền sửng sốt, đem Tiểu Mỹ từ trong tay Liệt kéo về phí mình, ôm vào trong ngực.
" Liệt, cậu đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa." Mẫn nghiêm túc nhìn Liệt cảnh cáo.
Liệt thật sự tính đã rất tàn bạo, nhưng bây giờ ở trước mặt anh em lại càng tàn bạo gấp đôi. Thấy Khuê cùng Liên vì một cô gái mà anh em không tiếc đánh nhau, lửa giận trong lòng lại bừng lên muốn dơ tay tát vào mặt cô gái kia.
" Chết tiệt, chỉ vì một người phụ nữ." Liệt vò vò tóc bước về phía Mẫn.
" Tôi muốn về nhà." Tiểu Mỹ tránh thoát khỏi cái ôm của Mẫn, thản nhiên nói.
Bốn đạo ánh mắt sắc bén đồng thời phóng về phía Tiểu Mỹ.
" Các người có nghe hay không tôi muốn, về, nhà.!" Thấy bốn anh em bọn họ không nói mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, Tiểu Mỹ siết chặt nắm tay, nhìn bọn họ hét lên.
" Câm miệng." Liên phản ứng nhanh nhất liền hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mỹ, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
" Anh câm miệng."
Thoát không khỏi bàn tay Liên, Tiêu Mỹ không giãy dụa nữa. Mà điên cuồng cười, nước mắt từng giọt chảy tràn trên mặt " Bằng cái gì? Bằng cái gì..Các anh muốn cái gì từ tôi chứ? " Vừa nói, Tiểu Mỹ vừa vung tay loạn xạ không cho bọn họ tiến lại gần. Bộ dạng điên cuồng của Tiểu Mỹ khiến cho bốn người họ bị doạ sợ, bọn họ cẩn thận bảo hộ, sợ cô nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà làm ra những hành động điên cuồng.
" Thật nực cười.! Tại sao các người cứ như qủy bám theo tôi vậy? Tôi thiếu nợ các người sao?" Tiểu Mỹ lảo đảo ngã ngồi trên ghế sa lông thì thào nói " Tôi muốn một cuộc sống bình thường, bình thường có bạn trai, bình thường gả đi, bình thường nuôi dậy con cái."
Mẫn thở dài một hơi, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Tiểu Mỹ, áp tay của mình lên má chậm dãi lau nước mắt cho cô.
" Bạn trai sao? Tất cả bọn anh cũng có thể làm bạn trai của em, sau đó thì kết hôn chúng ta sẽ là chồng của em." Nói tới đây khuôn mặt Mẫn có chút nhăn nhó. " Còn đứa nhỏ nếu em muốn sinh có thể sinh, bọn anh tuyệt đối sẽ không ép buộc." Lời nói của Mẫn chất chứa đầy tình ý, có lẽ Tiểu Mỹ sẽ đồng ý.
" Tôi không cần bốn."
Một câu nói của Tiểu Mỹ thiếu chút nữa khiến cho bốn người bọn họ phát hoả, hận không thể đem căn phòng này phá tan tành.
" Như vậy đi." Mẫn lấy lui làm tiến. " Cho bọn anh một cơ hội, nếu lúc đó em cảm thấy vẫn không được thì bọn anh nhất định sẽ rời xa em không đến quấy rầy nữa."
Tiểu Mỹ biết bọn họ đã nhẫn nhịn, bao nhiêu nhân nhượng cho mình. Cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt lên, đến lúc đó cô sẽ tìm cơ hội đem bốn người bọn họ đuổi ra khỏi cuộc đời mình.
Thật vất vả lắm Tiểu Mỹ mới gật đầu. Làm cho bốn người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
.
.