Bây giờ nên đi đâu đây? Tốt nhất trốn càng xa nơi này càng tốt. Nghe bà ngoại nói nước Pháp là một nơi rất xa đây. Bọn họ nhất định sẽ không tìm ra nhanh như vậy đâu.
Cuối cùng, Tiểu Mỹ cũng quyết định sẽ bay sang Pháp.
" Không còn vé máy bay để đi Pháp sao?" Tiểu Mỹ gấp gáp hỏi " Vậy còn vé đi phụ cận sang quốc gia khác, rồi đổi xe đến Pháp không?"
Nhân viên bán vé lắc đầu, vẫn không còn vé nữa.
" Cô có thể giúp tôi nghĩ biện pháp nào không? Tôi thật sự rất muốn đi qua đó gấp."
Nhân viên bán vé nhìn Tiểu Mỹ đang lo lắng, suy nghĩ một lát rồi nói " Như vậy đi, tôi có thể giúp tiểu thư hỏi lại một chút." Nói xong liền cầm điện thoại lên gọi, mỉm cười nói: " Ngày hôm qua còn một vé được đặt trước, vừa mới đặt không lâu thì bị huỷ bỏ, nhưng bây giờ lại có một vị khách nói muốn mua chiếc vé này."
" Cô có thể hay không giúp tôi nói chuyện với đối phương một chút. Tôi thật sự rất muốn tấm vé này."
" Không bằng như vậy đi, tiểu thư cô có trông thấy vị tiên sinh kia không? Cô cùng anh ta thương lượng đi, tôi cảm thấy có lẽ sẽ được."
" Được rồi! Cảm ơn cô."
Tiểu Mỹ xoay người đi về phía nhân viên bán vé chỉ. Cô rất muốn hối hận giá như mình không tới sân bay.
" Muốn đi du lịch?"
Khuê ngồi ở bàn làm việc trước mặt, đôi chân thon dài gác lên trên mặt bàn, trên tay cầm bút máy xoay xoay. Cổ họng cô như bị đồ vật chắn ngang, căn bản không thể phát ra tiếng thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Tiểu Mỹ trốn tránh tầm mắt của Khuê, đứng im tại chỗ lấy tay áp trước ngực thở nhẹ..
" Lại đây." Khuê đứng lên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Khuê đầy phòng bị. Cô cúi thấp đầu cho nên không nhìn thấy người đàn ông trước mặt chỉ trong nháy mắt đã trở nên tàn nhẫn.
" Em cùng hắn có quan hệ gì." Khuê mỉm cười nhẹ, gân xanh trên trán đã bắt đầu nổi lên.
Khuê có ý gì? Tiểu Mỹ trầm tư suy nghĩ, quyết định không để ý tới nữa.
" Khải, là gì của em?." Khuê cười, chậm rãi bước về phía Tiểu Mỹ.
Bọn họ đau lòng vì cô, muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt, ai ngờ bốn người bọn họ chỉ vừa mới rời đi không lâu đã không thấy cô đâu nữa. Bọn họ nghĩ cô sẽ không có khả năng tự mình bỏ đi, lo lắng, bất an sợ cô bị kẻ thù của họ bắt đi, gấp gáp đến độ sắp nổi điên, lúc tra ra cô đang ở đây, liền lập tức đi tìm nhưng lại không thể tưởng tượng nổi bọn họ lại bị cô hung hăng đùa bỡn một phen.
Khả là ai chứ? Tiểu Mỹ lùi dần về phía sau, sau cô bây giờ đã là ván cửa không còn đường để lui nữa. Không biết hiện tại cô kêu cứu có thể có người đến cứu không? Một lần nữa Khuê không nghe được Tiểu Mỹ trả lời mình.
" Em còn giám không trả lời sao?."
Tiểu Mỹ nghe trong giọng điệu của anh chứa đầy tức giận, đành liều mạng xoay người định chạy trốn nhưng lại bị Khuê giữ chặt lấy tay, kéo lại.
" Em rõ ràng biết chúng tôi yêu em bao nhiêu, tại sao em lại có thể nhẫn tâm như thế?." Khuê cười đầy tàn nhẫn, bước gần về phía Tiểu Mỹ hơn, hai mắt đỏ rực, bi thương nói.
" Em yêu hắn sao? Hắn nói em yêu hắn."
Sau đó bất ngờ có một lực mạnh mẽ kéo Tiểu Mỹ từ đằng trước về phía sau.
" Không cần."
Khuê nổi giận hai mắt đỏ ngàu, lửa giận trong lòng bừng bừng, anh áp sát Tiểu Mỹ đem cô gắt gao cố định trên tường. Một cỗ ghen tuông, đố kị nổi lên, anh tàn bạo như muốn xé rách Tiểu Mỹ
" Yên tâm đi, em sẽ không chết bởi vì trừng phạt còn chưa bắt đầu"