Tránh Ra, Tứ Bào Thai Xấu Xa

Chương 15: Chương 15




" Đây là cái gì?" Hai mắt Tiểu Mỹ mờ mịt nhìn những thứ được xếp thành núi lớn núi nhỏ trên bàn.

" Quà tặng." Liệt đem đồ mà mình lựa được lôi ra " Em xem có thích hay không"

Tiểu Mỹ tiếp nhận món quà mà Liệt đưa, đem nó mở ra " Một bộ trang sức sao...cảm ơn!"

Liệt hơi nhăn mày, thấy Tiểu Mỹ không thích món quà của mình, đem đặt sang một bên.

" Còn anh." Liên xách ra một đống gói lớn gói nhỏ toàn là đồ trang sức, nhét vào trong lòng Tiểu Mỹ.

" Quần áo..." Hai mắt Tiểu Mỹ nhìn đám đồ được lôi từ trong túi ra " Cảm ơn!"

Không đợi Liên kịp phản ứng, Mẫn đã đem hắn đẩy sang một bên, mỉm cười nhẹ, lấy từ trong túi áo ra một phong thư, cử chỉ tao nhã đem lá thư mở ra, thanh âm dịu dàng " Gửi người con gái anh yêu mến nhất - bảo bối của anh, anh nghĩ với em mà nói, em thật sự rất ngọt....."

" Khoan, có thể dừng." Hai cánh tay Tiểu Mỹ đã nổi đầy da gà, ớn lạnh " Cám ơn!"

" Tuần sau nghỉ phép đi du lịch cùng anh." Khuê bá đạo tuyên bố. " Em không thể cự tuyệt."

Tiểu Mỹ thật không thích người con trai bá đạo này, cô đem gối ôm bỏ xuống, chạy lên lầu hai.

" Không hiệu quả."

" Ai nói cho cậu cái phương pháp gì mà vụng về như thế."

" Cậu còn giám nói, cậu tưởng đưa cho em ấy cái gì em ấy liền thích."

" Tốt lắm, không ầm ĩ nữa."

Không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì mà lại cho cô nghỉ phép đi du dịch, nhìn bề ngoài có vẻ như đang quan tâm cô, nhưng thực tế có phải hay không bọn họ.đang suy tính chuyện gì.

Dùng cơm chiều xong, bọn họ không lưu lại một ai, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, một mình đi tản bộ xung quanh biệt thự rộng lớn. Đột nhiên Tiểu Mỹ nghe thấy trong dãy phòng gần đó có tiếng động lạ, lá gan cô thật lớn liền tiến lại gần, kia, tiếng động phát ra trong gian phòng đó.

Cửa phòng mở, có ai trong đó sao? Tiểu Mỹ tò mò lại gần, cẩn thận kéo cánh cửa đang được khép hờ ra, lách vào bên trong. Đập vào mắt cô, trên chiếc giường lớn đang có người nằm. Cô nhìn kĩ lại người đang nằm trên giường một lần, liền thở phào.

" Là anh sao. Anh trở về sớm vậy?" Tiểu Mỹ nhìn Khuê đang ôm lấy thân thể, cả người vùi trên giường, cô chậm rãi đi tới.

" Anh không phải cùng bọn họ ra ngoài?." Không phải là anh ta đang ngủ chứ?

Thật là, như vậy liền ngủ, ngay cả chăn cũng không đắp, nếu bị cảm lạnh thì sao đây? Đúng là một đứa trẻ con mà. Tiểu Mỹ nhấc chăn lên định đắp cho anh.

" Đi ra ngoài." Giọng Khuê khàn khàn, thanh âm giống như bị đồ vật nào đó chẹn lại, không thoát ra ngoài được.

Động tác của Tiểu Mỹ hơi dừng lại một chút. " Anh cảm thấy không thoải mái ở đâu?" Cô buông góc chăn xuống, vươn tay hướng trán của hắn.

" Tôi kêu em đi ra ngoài.!"

Cánh tay của Tiểu Mỹ bị Khuê đẩy ra, trên mặt hồng nhạt, lại đem mặt vùi vào trong chăn. Toàn thân hình Khuê đều kịch liệt run rẩy, tuy rằng được che dấu khá tốt, tuy nhiên vẫn bị Tiểu Mỹ nhìn ra.

" Anh xảy ra chuyện gì vậy? Anh cảm! " Bất chấp đối phương có bao nhiêu táo bạo, Tiểu Mỹ giữ lấy bờ vai hắn, lo lắng hỏi.

Là bị ảo giác sao? Khuê giống như run lên khi bị cô động vào người.

" Đi ra ngoài..." Khuê cố gắng nói ba chữ, như chứa đầy cầu xin

" Trước hết anh phải để cho em xem có bị sao không." Trên tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi, khiến Tiểu Mỹ có chút lo lắng.

" Bị cảm! Em đưa anh đi bệnh viện."

Dung nhan tuấn mỹ chậm rãi nâng lên nhìn Tiểu Mỹ, hai mắt đỏ rực giống như dã thú, trên trán lấm tấm mồ hôi, môi mỏng khẽ nhếch, nặng nề thở dốc.

Tiểu Mỹ nhìn Khuê đầy cảnh giác, bất giác thu cách tay lại, lui về phía sau hai bước.

Khuê hơi thở dồn dập đầy hỗn loạn, chăm chú nhìn Tiểu Mỹ giống như dã thú nhìn con mồi của mình, trong ngực kịch liệt hô hấp.

" Đi, đi mau, rời khỏi đây." Khuê cắn chặt môi, mồ hôi nhỏ từng giọt chảy xuống dưới cằm, hướng Tiểu Mỹ gầm nhẹ.

" Khuê..." Tiểu Mỹ biết bây giờ cô lên rời khỏi đây, nhưng trên mặt hắn giờ đây bị dị ứng đỏ hồng, khiến cho cô có chút không an tâm.

" Tôi nói em có nghe hay không!" Khuê toàn thân run rẩy, áo sơ trên người mi bị mồ hôi làm ướt dính sát vào da thịt.

Nóng quá...

Khuê đem áo sơ mi xé rách, lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Không được vẫn là rất nóng.

Hai mắt Tiểu Mỹ vẫn gián chặt vào người con trai trên giường

" Anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cô vừa nói xong, liền thấy Khuê hướng mình xông tới, tay không ngừng xé đi quần áo trên người.

" Khuê..." Tiểu Mỹ ngây ngốc tại chỗ, nhìn sắc mặt dữ tợn của người con trai phía trước, không kịp phản ứng.

Khoé môi mỏng khẽ câu lên, cười tà mị, tiến về phía Tiểu Mỹ, hai mắt bây giờ đã trở lên đỏ đậm, chứa đầy tình dục, muốn đem cô gái trước mắt hung hăng mà sáp.

Khuê tiến lên một bước, Tiểu Mỹ lại lùi về phía sau một bước cho đến khi không còn đường lui, phía sau đã là cửa phòng, dưới chân vấp phải vật gì đó, liền té ngã ngồi trên mặt đất, không đợi cho cô kịp đứng lên, mắt cá chân đã bị người con trai bắt lấy, hướng cô đến.

" Không cần, buông." Tiểu Mỹ liều mạng đá chân, nhưng cũng không thoát ra được khỏi người con trai đó, cô dồn hết sức lực còn lại chạy ra hành lang, nhưng mới chạy được hai bước liền bị đè ngã xuống đất.

Khuê đem Tiểu Mỹ đặt trên ván cửa phòng, hai mắt nhìn Tiểu Mỹ như đói khát, xé đi quần áo trên người cô lộ ra cặp nhũ hoa căng tròn, đầy sức sống.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.