Tránh Sủng Ii

Chương 49: Chương 49: Bình tĩnh!




Tứ thúc của Phó Huân Phó Thâ

Tứ thúc của Phó Huân Phó Thâm Trạch, chỉ lớn hơn Phó Huân chín tuổi, hắn bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua giống anh cả của Phó Huân hơn.

Cha Phó Chấn của Phó Huân tổng cộng có bốn người anh em, Phó Chấn là anh cả, cũng là người nắm quyền Phó gia hôm nay, Phó Thâm Trạch là thứ tư.

Người thứ hai và thứ ba, một người mất mạng trong tai nạn, một người chết bởi một căn bệnh vô hình.

Mạch sống kinh tế của Phó gia nằm trong tay cha của Phó Huân Phó Chấn, còn Phó Thâm Trạch thì dựa vào thủ đoạn buôn bán của mình, dành mười mấy năm cũng gây dựng được cho mình một phần giang sơn thương nghiệp, nói là đều thuộc về Phó gia, thật ra thì phần lớn bị hắn nắm chặt trong tay, quyền thế của hắn ở Phó gia, cũng gần bằng cha của Phó Huân.

Phó Thâm Trạch là địch nhân lớn nhất của Phó Huân ở Phó gia.

Nói là địch nhân cũng chỉ có ở trong bóng tối, ở trong mắt người thường, Phó Thâm Trạch cùng Phó Huân là hai chú cháu có quan hệ rất tốt.

Diện mạo Phó Thâm Trạch anh tuấn quý khí, là nam nhân rất cẩn thận chững chạc và biết kiềm chế, cử chỉ hắn ưu nhã, tính tình hiền hòa, ở thương giới chính là hình tượng thương nhân đứng đắn lại hiền lành…

Nhưng Phó Huân biết, ở Phó gia Phó Thâm Trạch này là nam nhân lòng dạ thâm sâu nhất, thủ đoạn độc ác nhất, bất luận hắn nhìn khắp cả hắc bạch lưỡng đạo, cũng không tìm ra người thứ hai có thể âm hiểm bằng Phó Thâm Trạch.

Tên rắn độc giả nhân giả nghĩa này, là thủ phạm thật sự đứng đằng sau mấy chục vụ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc của Phó Huân hắn mấy năm này ở Phó gia, cũng là người sau khi hắn có quyền lực muốn diệt trừ nhất.

Tang lễ của Tề bá, không chỉ có Phó Huân, Phó Thâm Trạch cũng tới, mang tới trận xôn xao không nhỏ trong tang lễ này, mọi người rối rít cảm thán Tề bá sau khi chết thật có phúc, lại có hai ngọn núi lớn của Phó gia này tự mình tới đưa tiễn.

Sau khi tang lễ kết thúc, Phó Thâm Trạch cười hẹn Phó Huân uống trà cùng, Phó Huân cự tuyệt, bảo mình đã đặt vé máy bay trở lại thành phố Trung Nam, lập tức phải đến sân bay.

Trời nổi lên cơn mưa nhỏ, bảo tiêu sau lưng Phó Thâm Trạch cùng Phó Huân mỗi người bật dù đen trong tay lên che cho họ.

Càng mưa càng lớn, người trong công viên tưởng niệm rất nhanh tản đi hết…

“Cháu xem đôi mắt ta, vẫn sắc bén như thường lệ.” Phó Thâm Trạch nhẹ giọng mở miệng, đáy mắt trên mặt, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nét cười ưu nhã: “Hận, nhưng khó đắc thủ, cuộc sống những năm này, cũng ủy khuất cháu rồi.”

Phó Huân cười khẽ, chỉ là trong mắt không có nửa nét cười: “Rõ ràng không chịu thua, nhưng vẫn phải làm bộ dáng khoan dung đại độ, Tứ thúc cũng vất vả rồi.”

Phó Thâm Trạch hơi nâng mày, ung dung thong thả nói: “Nga nói như vậy cháu đã sớm đoán được.”

“Thua một trận liền phải giết một người của tôi.” Phó Huân cười lạnh nói: “Lối làm việc của Tứ thúc, mấy năm nay vẫn không chút tiến bộ nào a, đáng tiếc giết thì có sao, khoáng sản tôi cướp được nửa tháng trước, tất cả vĩnh viễn do tôi sở hữu, tôi cách Tứ thúc, lại gần một bước rồi.”

Phó Thâm Trạch cười khẽ: “Cháu tựa hồ nên cảm ơn ta, phần quyết tâm cùng nghị lực này của cháu, cũng xem như là được ta luyện ra.”

“Tất nhiên phải cảm ơn rồi, chờ sau này trên tang lễ của Tứ thúc, tôi sẽ hướng mộ ngài trịnh trọng cảm ơn.”

“Cháu a, cứ vui là trổ tài miệng lưỡi thật nhanh.” Phó Thâm Trạch cười một tiếng: “Khó trách lòng dạ cháu sâu không lường được, dẫu sao cái chết của Tề bá quả thực có đả kích không nhỏ với cháu, như vậy đi, ta cũng chán trò chơi giết người mấy năm nay rồi, vậy sau này đổi loại khác đi, không giết người, chơi tru tâm…”

“Đa tạ Tứ thúc.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Tôi tất sẽ hồi báo ngài gấp đôi…”

————————————————–

Thời điểm Phó Huân trở lại thành phố Trung Nam, khi xuống phi cơ cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Phó Huân không cho người đi theo, một mình lái xe, không mục đích dạo quanh khu sầm uất.

Khi tâm tình bị kiềm chế đến cực độ, Phó Huân luôn không thích bên người có người đi theo, hắn chỉ cần một thân một mình lẳng lặng nghỉ một tối, dạng đau buồn nào cũng có thể tiêu hóa được nơi đáy lòng.

Bên trong khu sầm uất có một cái hồ nhân tạo lớn, xung quanh dải các cột đèn, chiếu sáng hai bên bờ hồ, màn đêm vừa xuống sẽ có rất nhiều người tản bộ bên ven hồ, có tình nhân, cũng có bạn bè kết giao, chỉ là sau khi vào đông, người tới đây tản bộ cũng đã ít đi.

Phó Huân dừng xe ở nơi cách đó không xa, một thân một mình đi tới bên bờ hồ, hắn đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó nhìn mặt hồ u ám lạnh lẽo, bắt đầu từ từ giải phóng đầu óc mình…

Được nửa giờ, hút hết một cây lại một cây, bị gió lạnh thổi vào mặt, Phó Huân bỗng nhiên cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, liền định trở về, kết quả vừa quay người liền thấy một khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa.

Là Giang Phi.

Giang Phi ngồi trên một cái ghế dài dưới một cái cột đèn, một tay cầm một cái bút vẽ tranh, một tay nâng tờ giấy phác họa, đang chăm chú vẽ cái gì đó.

Giang Phi ra ngoài tìm ý tưởng, cậu bực bội vì ở nhà liên tục mấy ngày trong đầu không nặn ra được chút ý tưởng nào, món nợ khổng lồ trên người, cậu càng nhanh càng sợ càng không cách nào tĩnh tâm vẽ tranh, hiện tại mới ra ngoài đến bên hồ này, muốn để thần kinh mình được thanh tĩnh lại, mau sớm tiến vào trạng thái làm việc.

Nếu như không phải cột đèn chiếu rõ gò má của Giang Phi, chỉ bằng thân hình bọc như cánh cụt kia của Giang Phi, Phó Huân thật sự không cách nào nhận ra được.

Phó Huân không lập tức đi tới, hắn chỉ dựa vào hàng rào, một tay đặt ở dưới nách, một tay kẹp điếu thuốc thơm, ánh mắt phức tạp mà thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Phi cách đó không xa.

Bờ hồ rất lạnh, Giang Phi bọc thành chim cách cụt vẫn bị rét đến mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt cậu vẫn trong suốt và chuyên chú nhìn chằm chằm mặt hồ và bản vẽ, thỉnh thoảng cau mày, theo bản năng cắn đầu bút hai cái.

Cách mấy thước, Phó Huân cũng có thể thấy được đôi mắt của Giang Phi, lông mi tựa như quấn một tầng sáng, giống như cánh bướm khẽ chớp, rất sinh động.

Phó Huân khẽ cười một tiếng, nhấc chân đi tới chỗ Giang Phi, khi sắp đến bên người cậu liền không nóng không lạnh gọi một tiếng: “Uy.”

Giang Phi hơi sửng sốt, theo bản năng theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn, kết quả liền thấy khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị của Phó Huân, một tay hắn đút túi, một tay kẹp điếu thuốc, trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt khó hiểu ra, nhìn qua thật nhàn nhã.

Giang Phi bị dọa không nhẹ, vội vàng từ trên ghế đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Phó…Phó tổng chào buổi tối.”

Trong đầu Giang Phi nghĩ mình thật sự xui xẻo hết sức, những ngày qua tổng cộng mới rời khỏi chung cư hai lần, kết quả mấy lần đều đụng phải nam nhân này.

Nhớ tới lần trước bị Phó Huân cường hôn, vào lúc này trong lòng Giang Phi vẫn còn run rẩy, lúc ấy cậu thế nhưng tát Phó huân một cái, nếu Phó Huân so đo, mấy cái mạng của cậu cũng không đền đủ…Vào lúc này lại tiến thoái lưỡng nan, Giang Phi cảm thấy rất gay go.

Lần sau rời khỏi nhà nhất định phải xem lịch!

“Vẽ gì đó?”

Phó Huân nhàn nhạt hỏi, hiện tại tâm trạng hắn rất bình tĩnh, tựa hồ đã quên chuyện xảy ra mấy ngày trước.

“Tùy…tùy tiện vẽ một chút.” Giang Phi thấp giọng nói.

Phó Huân đưa tay, Giang Phi tự giác đưa bản vẽ trong tay cho Phó Huân.

Trên bản vẽ là bản phác thảo nhân vật nam, mới dùng đường cong phác vẻ ngoài, nhìn giống như là thương nhân âu phục giày da.

“Vai nam chính trong bộ manga sắp tới sao?” Phó Huân hỏi.

“Đúng vậy, nhưng còn chưa…chưa thiết kế xong.”

m Trạch, chỉ lớn hơn Phó Huân chín tuổi, hắn bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua giống anh cả của Phó Huân hơn.

Cha Phó Chấn của Phó Huân tổng cộng có bốn người anh em, Phó Chấn là anh cả, cũng là người nắm quyền Phó gia hôm nay, Phó Thâm Trạch là thứ tư.

Người thứ hai và thứ ba, một người mất mạng trong tai nạn, một người chết bởi một căn bệnh vô hình.

Mạch sống kinh tế của Phó gia nằm trong tay cha của Phó Huân Phó Chấn, còn Phó Thâm Trạch thì dựa vào thủ đoạn buôn bán của mình, dành mười mấy năm cũng gây dựng được cho mình một phần giang sơn thương nghiệp, nói là đều thuộc về Phó gia, thật ra thì phần lớn bị hắn nắm chặt trong tay, quyền thế của hắn ở Phó gia, cũng gần bằng cha của Phó Huân.

Phó Thâm Trạch là địch nhân lớn nhất của Phó Huân ở Phó gia.

Nói là địch nhân cũng chỉ có ở trong bóng tối, ở trong mắt người thường, Phó Thâm Trạch cùng Phó Huân là hai chú cháu có quan hệ rất tốt.

Diện mạo Phó Thâm Trạch anh tuấn quý khí, là nam nhân rất cẩn thận chững chạc và biết kiềm chế, cử chỉ hắn ưu nhã, tính tình hiền hòa, ở thương giới chính là hình tượng thương nhân đứng đắn lại hiền lành…

Nhưng Phó Huân biết, ở Phó gia Phó Thâm Trạch này là nam nhân lòng dạ thâm sâu nhất, thủ đoạn độc ác nhất, bất luận hắn nhìn khắp cả hắc bạch lưỡng đạo, cũng không tìm ra người thứ hai có thể âm hiểm bằng Phó Thâm Trạch.

Tên rắn độc giả nhân giả nghĩa này, là thủ phạm thật sự đứng đằng sau mấy chục vụ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc của Phó Huân hắn mấy năm này ở Phó gia, cũng là người sau khi hắn có quyền lực muốn diệt trừ nhất.

Tang lễ của Tề bá, không chỉ có Phó Huân, Phó Thâm Trạch cũng tới, mang tới trận xôn xao không nhỏ trong tang lễ này, mọi người rối rít cảm thán Tề bá sau khi chết thật có phúc, lại có hai ngọn núi lớn của Phó gia này tự mình tới đưa tiễn.

Sau khi tang lễ kết thúc, Phó Thâm Trạch cười hẹn Phó Huân uống trà cùng, Phó Huân cự tuyệt, bảo mình đã đặt vé máy bay trở lại thành phố Trung Nam, lập tức phải đến sân bay.

Trời nổi lên cơn mưa nhỏ, bảo tiêu sau lưng Phó Thâm Trạch cùng Phó Huân mỗi người bật dù đen trong tay lên che cho họ.

Càng mưa càng lớn, người trong công viên tưởng niệm rất nhanh tản đi hết…

“Cháu xem đôi mắt ta, vẫn sắc bén như thường lệ.” Phó Thâm Trạch nhẹ giọng mở miệng, đáy mắt trên mặt, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nét cười ưu nhã: “Hận, nhưng khó đắc thủ, cuộc sống những năm này, cũng ủy khuất cháu rồi.”

Phó Huân cười khẽ, chỉ là trong mắt không có nửa nét cười: “Rõ ràng không chịu thua, nhưng còn phải làm bộ dáng khoan dung đại độ, Tứ thúc cũng vất vả rồi.”

Phó Trạch Thâm hơi nâng mày, ung dung thong thả nói: “Nga nói như vậy cháu đã sớm đoán được.”

“Thua một trận, liền phải giết một người của cháu.” Phó Huân cười lạnh nói: “Lối làm việc của Tứ thúc, mấy năm nay vẫn không chút tiến bộ nào a, đáng tiếc giết thì có sao, khoáng sản cháu cướp được nửa tháng trước, tất cả vĩnh viễn do cháu sở hữu, cháu cách Tứ thúc, lại gần một bước rồi.”

Phó Thâm Trạch cười khẽ: “Cháu tựa hồ nên cảm ơn ta, phần quyết tâm cùng nghị lực này của cháu, cũng xem như là được ta luyện ra.”

“Tất nhiên phải cảm ơn rồi, chờ sau này trên tang lễ của Tứ thúc, cháu sẽ hướng mộ ngài trịnh trọng cảm ơn.”

“Cháu a, cứ vui là trổ tài miệng lưỡi thật nhanh.” Phó Thâm Trạch cười một tiếng: “Khó trách lòng dạ cháu sâu không lường được, dẫu sao cái chết của Tề bá quả thực có đả kích không nhỏ với cháu, như vậy đi, trò chơi giết người mấy năm nay ta cũng chán rồi, vậy sau này ta đổi loại khác, không giết người, chơi tru tâm…”

“Đa tạ Tứ thúc.” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói: “Cháu tất sẽ hồi báo ngài gấp đôi…”

————————————————–

Thời điểm Phó Huân trở lại thành phố Trung Nam, khi xuống phi cơ cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Phó Huân không cho người đi theo, một mình lái xe, không mục đích dạo quanh khu sầm uất.

Khi tâm tình bị kiềm chế đến cực độ, Phó Huân luôn không thích bên người có người đi theo, hắn chỉ cần một thân một mình lẳng lặng nghỉ một tối, dạng đau buồn nào cũng có thể tiêu hóa được nơi đáy lòng.

Bên trong khu sầm uất có một cái hồ nhân tạo lớn, xung quanh dải các cột đèn, chiếu sáng hai bên bờ hồ, màn đêm vừa xuống sẽ có rất nhiều người tản bộ bên ven hồ, có tình nhân, cũng có bạn bè kết giao, chỉ là sau khi vào đông, người tới đây tản bộ cũng đã ít đi.

Phó Huân dừng xe ở nơi cách đó không xa, một thân một mình đi tới bên bờ hồ, hắn đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó nhìn mặt hồ u ám lạnh lẽo, bắt đầu từ từ giải phóng đầu óc mình…

Được nửa giờ, hút hết một cây lại một cây, bị gió lạnh thổi vào mặt, Phó Huân bỗng nhiên cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, liền định trở về, kết quả vừa quay người liền thấy một khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa.

Là Giang Phi.

Giang Phi ngồi trên một cái ghế dài dưới một cái cột đèn, một tay cầm một cái bút vẽ tranh, một tay nâng tờ giấy phác họa, đang chăm chú vẽ cái gì đó.

Giang Phi ra ngoài tìm ý tưởng, cậu bực bội vì ở nhà liên tục mấy ngày trong đầu không nặn ra được chút ý tưởng nào, món nợ khổng lồ trên người, cậu càng nhanh càng sợ càng không cách nào tĩnh tâm vẽ tranh, hiện tại mới ra ngoài đến bên hồ này, muốn để thần kinh mình được thanh tĩnh lại, mau sớm tiến vào trạng thái làm việc.

Nếu như không phải cột đèn chiếu rõ gò má của Giang Phi, chỉ bằng thân hình bọc như cánh cụt kia của Giang Phi, Phó Huân thật sự không cách nào nhận ra được.

Phó Huân không lập tức đi tới, hắn chỉ dựa vào hàng rào, một tay đặt ở dưới nách, một tay kẹp điếu thuốc thơm, ánh mắt phức tạp mà thâm trầm nhìn chằm chằm Giang Phi cách đó không xa.

Bờ hồ rất lạnh, Giang Phi bọc thành chim cách cụt vẫn bị rét đến mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt cậu vẫn trong suốt và chuyên chú nhìn chằm chằm mặt hồ và bản vẽ, thỉnh thoảng cau mày, theo bản năng cắn đầu bút hai cái.

Cách mấy thước, Phó Huân cũng có thể thấy được đôi mắt của Giang Phi, lông mi tựa như quấn một tầng sáng, giống như cánh bướm khẽ chớp, rất sinh động.

Phó Huân khẽ cười một tiếng, nhấc chân đi tới chỗ Giang Phi, khi sắp đến bên người cậu liền không nóng không lạnh gọi một tiếng: “Uy.”

Giang Phi hơi sửng sốt, theo bản năng theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn, kết quả liền thấy khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị của Phó Huân, một tay hắn đút túi, một tay kẹp điếu thuốc, trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt khó hiểu ra, nhìn qua thật nhàn nhã.

Giang Phi bị dọa không nhẹ, vội vàng từ trên ghế đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Phó…Phó tổng chào buổi tối.”

Trong đầu Giang Phi nghĩ mình thật sự xui xẻo hết sức, những ngày qua tổng cộng mới rời khỏi chung cư hai lần, kết quả mấy lần đều đụng phải nam nhân này.

Nhớ tới lần trước bị Phó Huân cường hôn, vào lúc này trong lòng Giang Phi vẫn còn run rẩy, lúc ấy cậu thế nhưng tát Phó huân một cái, nếu Phó Huân so đo, mấy cái mạng của cậu cũng không đền đủ…Vào lúc này lại tiến thoái lưỡng nan, Giang Phi cảm thấy rất gay go.

Lần sau rời khỏi nhà nhất định phải xem lịch!

“Vẽ gì đó?”

Phó Huân nhàn nhạt hỏi, hiện tại tâm trạng hắn rất bình tĩnh, tựa hồ đã quên chuyện xảy ra mấy ngày trước.

“Tùy…tùy tiện vẽ một chút.” Giang Phi thấp giọng nói.

Phó Huân đưa tay, Giang Phi tự giác đưa bản vẽ trong tay cho Phó Huân.

Trên bản vẽ là bản phác thảo nhân vật nam, mới dùng đường cong phác vẻ ngoài, nhìn giống như là thương nhân âu phục giày da.

“Vai nam chính trong bộ manga sắp tới sao?” Phó Huân hỏi.

“Đúng vậy, nhưng còn chưa…chưa thiết kế xong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.