Phó Huân đem bản vẽ trong tay trả lại cho Giang Phi, sau đó nhìn Giang Phi đang lo lắng bất an trước mặt, có thâm ý khác hỏi: “Tiền nợ sao đây? Hiện tại đã qua mười ngày rồi.”
Sắc mặt Giang Phi trắng bệch, cắn răng nhỏ giọng nói: “Thời…thời gian đến, sẽ đủ tiền nợ.”
Khuôn mặt Giang Phi trắng nõn, hai gò má lạnh đến hồng hồng, ngay cả đôi môi ngày thường nhợt nhạt, giờ phút này tựa hồ đỏ hơn mấy phần, Phó Huân nhìn thất thần mấy giây, ngay sau đó nhớ tới cảnh đêm đó cường hôn Giang Phi.
Xúc cảm kia…
Phó Huân chậm rãi nâng tay lên muốn sờ lên gò má Giang Phi, Giang Phi theo bản năng lùi một bước, ngay sau đó nhanh chóng cúi người trước Phó Huân nói: “Tôi…Tôi chợt nhớ tới mèo ở nhà còn chưa cho ăn, tôi trở về trước…trở về, xin lỗi Phó tổng, thật xin lỗi…”
Nói xong Giang Phi xoay người muốn đi, Phó Huân đưa tay bắt lấy một cánh tay cậu, chợt lôi trở lại.
Trong nháy mắt Giang Phi chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị quái lực của Phó Huân bẻ gãy, thân thể bị đau không đứng thẳng được, một tay vội vàng đẩy cánh tay kia của Phó Huân, đau khổ cầu xin: “Phó tổng ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi nhất định sẽ trong kỳ hạn ngài yêu cầu trả đủ tiền…”
Nhìn sự sợ hãi và cầu xin tha thứ nơi đáy mắt Giang Phi, Phó Huân bỗng nhiên cảm thấy phiền não khó hiểu liền tức giận nói: “Cậu chạy cái gì, tôi có thể ăn cậu sao?”
Giang Phi đàng hoàng lại, nhưng nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào, Phó Huân buông cậu ra, lạnh lùng nói: “Tôi rất không thoải mái, cậu lái xe đưa tôi trở về.”
“Hả?”
“Hả cái gì a?” Phó Huân phát bực.
Phó Huân nhìn bộ dáng không phục của Giang Phi, nghĩ thầm Giang Phi rốt cuộc là thật sự không muốn, hay là đang cùng mình chơi trò dục cầm cố túng.
“Giúp một lần tính cậu mười vạn tiền thù lao.” Phó Huân bỗng nói: “Liền trừ vào khoản nợ kia.”
Giang Phi mới vừa rồi ủ rũ, nhất thời như tiêm phải máu gà, hai mắt lóe sáng, bật thốt lên: “Có thật không?”
“…”
“Bằng lái tôi dùng được bốn năm năm rồi, tài lái xe rất tốt.” Tựa như trong nháy mắt quên hết thảy sợ hãi, giờ khắc này Giang Phi bắt đầu sốt sắng chào hàng mình: “Phó tổng ngài yên tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa ngài an toàn về nhà.”
Phó Huân nhìn bộ dáng phấn chấn của Giang Phi, trong lòng có chút dở khóc dở cười, bất quá hắn có thể hiểu, món nợ ba triệu kia có lẽ thật sự ép Giang Phi hiện tại cái gì cũng không có đến không còn đường để đi, cho nên lúc này cậu ta thật sự có thể vì tiền làm bất cứ chuyện gì.
Bất cứ chuyện…trong đầu Phó Huân vụt qua một cái suy nghĩ, nhưng bị hắn áp chế rất nhanh, nhưng suy nghĩ này vẫn dọa chính hắn sợ hết hồn.
Lên xe, Giang Phi hỏi Phó Huân đi đâu.
“Đi đến nhà trọ của cậu.” Phó Huân nói.
“Đến…đến nhà trọ của tôi làm gì?”
“Cậu sợ cái gì, nếu tôi thật sự muốn làm gì với cậu, còn chờ tới bây giờ sao?”
“Nhưng…”
“Lái xe.” Phó Huân lạnh lùng ngắt lời: “Từ nơi này đến nhà trọ của cậu nhiều nhất mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút nếu chưa đến, tôi có lẽ sẽ thật làm gì đó với cậu.”
Giang Phi nghĩ đến mười vạn kia, suy nghĩ Phó Huân còn muốn mình trả tiền lại, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì với mình đâu, kết quả xấu nhất cũng chỉ là đánh một trận, mà tiền thuốc thang khẳng định sẽ không tốn đến mười vạn, tính thế nào Giang Phi cậu cũng đều phải kiếm.
Nghĩ tới những điều này, Giang Phi yên tâm hơn.
Trên đường Giang Phi một mực chuyên chú lái xe, cậu cho là Phó Huân sẽ nói mấy câu gây khó dễ, không nghĩ tới sau khi xe khởi động Phó Huân chỉ dựa vào ghế bên cạnh người lái nhắm mắt lại, vào lúc này nhìn qua tựa hồ đã ngủ.
Để tránh Phó Huân nửa đường tỉnh lại gây khó dễ, đoạn đường này Giang Phi điều khiển xe rất vững vàng, cuối cùng cũng tới dưới lầu chung cư nhà mình, cậu mới vạn bất đắc dĩ gọi Phó Huân, nhưng gọi mấy tiếng ‘Phó tổng’, Phó Huân đều không phản ứng lại.
Giang Phi đưa tay nhẹ đẩy đẩy, sau đó tăng thêm lực độ, nhưng Phó Huân vẫn mê man bất tỉnh.
Giang Phi bị dọa sợ, nắm cánh tay Phó Huân dùng sức lay đánh thức: “Anh tỉnh lại đi a, anh…anh sẽ không chết chứ, này anh tỉnh lại đi a đừng dọa tôi.”
Phó Huân rốt cuộc cũng bị Giang Phi lay tỉnh, hắn bắt lấy cánh tay đang liều mạng lay mình của Giang Phi, tức giận nói: “Tôi con mẹ nó sắp bị cậu lay chết rồi.”
Giang Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác được cái tay đang nắm lấy mình của Phó Huân kia, lòng bàn tay rất nóng, ngẩng đầu lại thấy trên mặt Phó Huân không còn huyết sắc, môi trắng bệch, ánh mắt yếu ớt, Giang Phi lại thận trọng hỏi: “Anh…Anh có phải sốt rồi hay không?”
Phó Huân buông tay ra, xoay người mở cửa xuống xe, đi thẳng vào trong chung cư.
Sau khi xuống xe Giang Phi nhanh chóng đuổi theo Phó Huân: “Anh nên lập tức đến bệnh viện.”
Phó Huân không nóng không lạnh nói: “Chuyện lạ hiếm thấy.”
“Nhưng sắc mặt anh thật sự quá dọa người, sẽ nóng hỏng đầu mất.” Bất đắc dĩ đi theo Phó Huân vào thang máy, Giang Phi vẫn ra sức khuyên nhủ: “Nghiêm trọng sẽ mất mạng.”
Phó Huân cười âm hiểm một tiếng: “Sao vậy? Cậu là lo lắng tôi chết trong phòng trọ cậu sao?”
“Tôi…”
“Vậy tôi liền nói cho cậu.” Phó Huân có thâm ý khác uy hiếp nói: “Nếu tôi chết ở trong phòng trọ cậu, dù cảnh sát cuối cùng phán định cậu vô trách nhiệm thì thủ hạ tôi cũng sẽ lấy mạng của cậu.”
Sắc mặt Giang Phi trong nháy mắt tái nhợt.
Ra khỏi thang máy, Giang Phi cảm giác Phó Huân đi bộ có chút không vững, cậu cực sợ hãi, vẫn theo ở sau khuyên Phó Huân đến bệnh viện, nhưng Phó Huân căn bản không phản ứng lại.
Vào phòng trọ, thân thể Phó Huân giống như bị hút cạn sức lực tựa như tê liệt dựa lên ghế salon, hắn nhắm mặt lại, đại não mê man khiến hắn giờ phút này suy tính thôi cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Phó Huân không nghĩ tới sốt cao lại ảnh hưởng lớn tới như vậy, đúng là khiến hắn có chút không chống đỡ nổi.
Suy nghĩ của Phó Huân đang trong cơn sốt nóng bỏng, trán đột nhiên truyền đến một tầng lạnh lẽo, hắn theo bản năng mở mắt ra, chỉ thấy Giang Phi gần trong gang tấc…
Giang Phi một tay nhẹ nhàng đặt lên trán Phó Huân, một tay che trán mình, tựa hồ đang so sánh nhiệt độ, dáng vẻ nghiêm túc kia, Phó Huân nhìn trong lòng cười một tiếng.
Giang Phi xoay người chạy vào phòng ngủ, lục tung tìm ra được hai viên thuốc hạ sốt, sau đó đưa cả cho Phó Huân.
“Uống thuốc hạ sốt đi.” Giang Phi nhỏ giọng nói: “Đừng thật sự xảy ra chuyện.”
Phó Huân nhận lấy ly nước cùng viên thuốc trong tay Giang Phi, thâm ý cười hỏi: “Tôi làm nhiều chuyện quá đáng với cậu như vậy, cậu không muốn thừa dịp tôi hiện tại yếu ớt trả thù lại sao?”
Có lẽ thật sự cảm thấy Phó Huân bị bệnh giờ phút này không có uy hiếp gì, Giang Phi bật thốt lên: “Tôi mới không thất đức như anh.”
Sắc mặt Phó Huân chợt trầm xuống.
Giang Phi thấy không ổn, vội vàng nhanh chóng khoát tay nói: “Không…không phải, ý tôi là Phó tổng làm gì cũng đúng, tôi làm sao trả thù không là có ý tưởng trả thù gì, hơn nữa mạng của ngài quý trọng hơn của tôi nhiều, được chiếu cố ngài chính là vinh hạnh của tôi.”
Nghe Giang Phi nịnh nọt Phó Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, sau khi hắn uống thuốc, liền muốn Giang Phi đỡ hắn vào trong phòng nghỉ ngơi, Giang Phi vốn định đỡ Phó Huân đến phòng ngủ nhỏ, kết quả bị Phó Huân trực tiếp cưỡng ép quẹo đến phòng ngủ chính.
Giang Phi cũng không dám oán hận cái gì, chỉ nghĩ đêm nay cậu ngủ phòng ngủ phụ là được, chỉ cần có thể hầu hạ tốt tượng Phật lớn này giữ được cái mạng nhỏ của mình, những cái khác không quan trọng.