Trong nháy mắt đối mặt với Phó Huân, Giang Phi giống như chạm phải điện quay đầu lại, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng Giang Phi không ngừng cầu nguyện, một cái ánh mắt kéo dài nửa giây sẽ không để Phó Huân nhận ra mình đâu.
Có lẽ từng tận mắt thấy cảnh Phó Huân giết người, bây giờ cho dù chỉ thấy gương mặt đó của Phó Huân, Giang Phi đều sẽ cảm thấy lòng bàn chân phát rét, cậu hiện tại chỉ muốn mau chóng trả hết nợ cho Phó Huân, sau đó cắt đứt mọi liên lạc với hắn.
Tên ma quỷ quyền thế ngập trời như vậy, không phải kẻ tiểu dân bình thường không có gì hiếm lạ như cậu trêu chọc được, cho dù có ủy khuất cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, muốn không phải sống nơm nớp lo sợ như vậy, cũng chỉ có thể không tiếc bất cứ giá nào phủi sạch quan hệ.
Phó Huân hơi híp cặp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng khom người cúi đầu của Giang Phi một hồi, cuối cùng khóe miệng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, xoay người tiếp tục rời đi.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, thẳng đến khi biến mất, Giang Phi mới run rẩy quay đầu lặng lẽ nhìn lần nữa, phát hiện sau lưng đã không còn bóng dáng của Phó Huân.
Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong ngực rốt cuộc cũng rơi xuống đất, vui mừng nghĩ rằng may Phó Huân không nhận ra mình.
Tiểu Phi bi thương, khóc lóc la hét xương sống mũi của mình bị đụng gãy, có lẽ lại thêm bị kích thích nên ai nói cũng không nghe liền ngồi dưới đất khóc, cuối cùng vẫn là Quý Hằng dỗ mới bình tĩnh lại.
Quý Hằng cũng không nhẫn tâm, liền quyết định tự mình đưa Tiểu Phỉ đến bệnh viện kiểm tra, đi theo còn cả bảo tiêu bị đụng phải của Phó Huân.
“Thức ăn cũng gọi rồi, đoán lúc này hủy cũng không được.” Quý Hằng ôm lấy eo Tiểu Phỉ, xoay người nói với Giang Phi: “Đắt như vậy cũng không thể lãng phí, tớ đi xuống thuận tiện trả tiền, nếu không thì cậu gọi bạn cậu tới ăn cùng, hoặc là bỏ túi mang về, hiện tại tớ đưa Tiểu Phỉ đến bệnh viện, quả thực…”
“Cậu mau đưa nàng đến bệnh viện đi, tớ không ăn hết thì bỏ túi mang về là được.” Giang Phi nhìn Tiểu Phỉ khóc đến lê hoa đái vũ, bỗng nhiên có chút áy náy, liền nói với Quý Hằng: “An ủi nàng cho thật tốt, đừng nói cái gì nặng lời…”
Sau khi Quý Hằng rời đi, Giang Phi trở lại phòng bao, vừa lúc phục vụ dọn thức ăn lên.
Kỳ thực thức ăn cũng không có gì, đồ ăn Tây được chất chứ không được lượng, thịt bò bít tết, đồ ngọt, lại thêm mấy phần canh Giang Phi không biết tên.
Giang Phi cảm giác nếu dạ dày mình to thêm, ăn sạch toàn bộ cũng không phải phải là vấn đề, mấy ngày nay cậu gần như không ăn cái gì, tâm tình dần dần điều hòa lại, liền cũng có cảm giác đói bụng.
Giang Phi uống nửa được nửa bát canh, vừa định chuẩn bị động dao nĩa thì cửa phòng bao bị đẩy ra, cậu vừa quay đầu liền thấy Phó Huân đi vào.
Giang Phi hơi giật mình từ trên ghế salon đứng lên, mặt đầy hoảng sợ nhìn nam nhân đi về phía mình, hồi lâu mới giật giật khóe miệng run run một câu: “Phó tổng…tổng chào buổi tối.”
Phó Huân có lẽ là tới gặp đối tác làm ăn, cho nên ăn mặc rất nghiêm chỉnh, mặc bên trong là áo sơ mi màu xám khói, khoác lên người một bộ tây trang màu đen tuyền, hắn vai rộng eo thon, bộ âu phục đặt làm riêng khiến thân hình hắn đã thon dài lại thêm cao lớn. Cái cảm giác tinh duệ của thương nhân, cùng cỗ khí lạnh lẽo cường thế bá đạo khiến người ta cảm thấy nghẹt thở như bị chèn ép.
Giang Phi khẽ cúi đầu nhìn xuống mặt đầu, căn bản không dám nhìn vào đôi mắt như muốn nhìn thấu cậu của Phó Huân kia.
Phó Huân không để ý đến bộ dáng khom người cúi chào như gặp lãnh đạo cấp cao của Giang Phi, đi thẳng đến vị trí đối diện Giang Phi ngồi xuống.
“Tôi cho là hiện tại cậu đã túng quẫn đến chỉ có thể dựa vào việc uống cháo đối phó một ngày ba bữa, mỗi ngày cũng chỉ có thể không bước chân ra khỏi nhà ở nhà vẽ vẽ kiếm tiền, không nghĩ tới…” Phó Huân nhìn thức ăn trên bàn nói: “Xem ra là tôi đánh giá thấp tài sản của cậu.”
Câu nói cuối cùng, thanh âm của Phó Huân lạnh đi.
“Không…không phải.” Giang Phi vội vàng khoát tay, lắp ba lắp bắp giải thích: “Đây là bạn…bạn tôi mời, cậu ấy…cậu ấy vừa vừa đi…”
“Nga, vậy mới vừa rồi ôm eo cậu là bạn trai sao?” Phó Huân cười âm hiểm, thanh âm nghe không ra là nói đùa hay mỉa mai: “Nếu cậu có bạn trai, vậy khoản nợ kia, tôi không phải có thể đòi hắn sao?”
“Không liên quan đến Quý Hằng!” Giang Phi bị dọa không nhẹ, cậu rất sợ Phó Huân đem cơn giận với mình lây sang thân nhân bạn bè bên cạnh, liền nhanh chóng nói: “Cậu ấy…cậu ấy không biết cái gì hết, hơn nữa ta…Chúng ta đã bàn rồi, ba tháng, trong ba tháng tôi không trả đủ tiền anh mới…mới ra tay, hiện…hiện tại mới được ba ngày…”
Phó Huân chú ý tới khăn quàng lông dê màu nâu nhạt Giang Phi đeo trên cổ, nhận ra đó là thứ mình từng đưa cho cậu.
Tuy nói ban đầu là để diễn kịch tự mình đeo cho cậu ta, bất quá lúc này thấy Giang Phi đeo khăn quàng mình từng tặng ở chỗ này ước hẹn với nam nhân khác, Phó Huân vẫn cảm thấy ngực tràn đầy khó chịu, có loại tức giận cùng chán ghét không hình dung nổi, nhưng để tỏ ra mình không có vấn đề, trên mặt hắn vẫn không xuất hiện chút khác thường nào…
“Ngồi xuống ăn.” Phó Huân không nóng không lạnh nói: “Bạn trai cậu gọi cho cậu, đừng lãng phí.”
Giang Phi chung quy vẫn cảm thấy khiếp sợ trước lời này của Phó Huân, cậu động khóe miệng rất dùng sức cười, nhẹ giọng nói: “Phó…Phó tổng mới vừa rồi nói, tôi…tôi hẳn ở nhà liều mạng kiếm tiền mới phải, hiện tại tôi trở về kiếm tiền đây, liều mạng kiếm, hẹn gặp lại Phó tổng, lại…gặp lại…”
Giang Phi vừa lùi vừa nói, cuối cùng xoay người định bước nhanh rời đi, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm lạnh lùng của Phó Huân, lộ ra vẻ tức giận: “Tôi để cho cậu rời đi chưa?”
Giang Phi dừng chân lại, hai giây sau lại xoay người ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Phó Huân, cúi đầu không nói một lời.
“Ngồi xuống.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Tiếp tục ăn phần của cậu đi, tôi bất quá tâm huyết dâng trào, cho nên mới tới nơi này nhìn một chút.”
Giang Phi ngoan ngoãn ngồi đối diện Phó Huân, không muốn không khí quá lạnh lẽo, bèn chỉ vào đĩa thịt bò bít tết trước mặt Phó Huân, thận trọng nói: “Phó tổng không…không thì cũng ăn chút đi, kia…cái kia chưa có ai động tới.”
Thật ra thì Giang Phi chỉ là nói khách sáo thôi, cậu suy nghĩ Phó Huân tới đây nhất định là xã giao, hẳn sẽ không ở trong phòng bao của mình quá lâu.
Nhưng Giang Phi không nghĩ tới, Phó Huân cúi đầu nhìn đĩa thịt trâu trước người một chút, lại thật sự chậm rãi cầm dao nĩa trong tay lên.
“Tại sao là ba phần?” Phó Huân thờ ơ hỏi.
Giang Phi không dám nói láo, thành thật nói: “Có một phần là bạn gái cũ của người bạn tôi, bạn tôi hôm nay muốn tôi giả làm bạn trai cậu ấy, diễn một màn kịch trước mặt bạn gái cũ để thoát khỏi sự dây dưa của nàng, kết quả chưa nói được mấy câu cô gái đó đã chạy ra ngoài, liền…liền đụng phải thủ hạ của anh.”
“Diễn kịch?”
Phó Huân bừng tỉnh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, vào lúc này nhìn lại khăn quàng trên cổ Giang Phi nhất thời thuận mắt hơn.
Phó Huân ung dung cắt một miếng thịt bò bít tết đưa vào trong miệng, Giang Phi cũng bắt đầu dùng cơm, nhưng đầu cúi rất thấp, Phó Huân như vị tà thần tôn quý ngồi đối diện cậu, khiến cậu cảm giác tim treo ở cổ họng.
Giang Phi từng thấy bộ dáng ôn nhu ưu nhã của Phó Huân, cũng từng thấy bộ dáng hung ác tàn nhẫn của hắn, hiện nay cậu căn bản không đoán được nam nhân âm tình bất định này, chỉ có thể lo lắng đề phòng cảm xúc biến hóa của Phó Huân ở giây kế tiếp.