Quý Hằng vì long trọng giới thiệu Giang Phi với bạn gái cũ của cậu ta, cũng vì để diễn tốt vở kịch này, đã đặc biệt đặt phòng bao ở một nhà hàng Tây cực kỳ xa hoa.
Giang Phi dựa theo yêu cầu của Quý Hằng, đến nhà hàng sớm hơn nửa giờ, Quý Hằng vừa thấy cậu như thấy chúa cứu thế vậy, trước cho cậu một cái ôm thật chặt, sau đó cảm kích vỗ hai vai Giang Phi cảm ơn liên tục, còn kém quỳ xuống cảm ơn.
Theo lời Quý Hằng, bạn gái cũ của cậu ta Tiểu Phỉ ban đầu lăng nhăng, sau đó cậu ta mới nói chia tay, nhưng Tiểu Phỉ một mực cầu xin cậu ta tha thứ, thái độ Quý Hằng chỉ hơi kiên quyết, nàng liền kêu khóc muốn tìm cái chết.
Lo lắng thật sự xảy ra chuyện, Quý Hằng đành phải dùng cách này để khiến nàng từ bỏ ý định.
“Nếu tớ nói mình thích nữ nhân khác, nàng khẳng định vẫn sẽ nháo, cho nên chỉ có thể hạ thủ từ nguyên nhân này.” Quý Hằng mặt đầy lo lắng nhìn Giang Phi: “Người anh em, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp a.”
Giang Phi vừa không biết làm sao lại vừa buồn cười: “Tớ sẽ cố gắng, nhưng rốt cuộc có thể khiến nàng tin tưởng tớ hay không tớ cũng không dám cam đoan.”
Quý Hằng vội vàng bắt đầu “lời kịch” với Giang Phi, để tránh lát nữa lỡ miệng nói lộ ra.
Sau khi nói xong ‘lời kịch’ chính là chờ đợi bạn cũ của Quý Hằng đến, lúc này Quý Hằng luôn cảm giác tinh thần Giang Phi có chút chán nản, liền tò mò hỏi: “Sao tớ cảm giác cậu có tâm sự a, sao vậy Giang Phi?”
Giang Phi hít sâu một hơi thở ra, bưng ly trà nóng trước người uống một hớp, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Gần đây gặp không ít chuyện phiền lòng, bất quá không sao, tớ có thể giải quyết.”
Kể khổ với người ta cũng không cách nào thay đổi tình trạng hiện nay, rất nhiều chua cay, Giang Phi tình nguyện một mình giấu ở trong lòng, yên lặng tiêu hóa.
Nhiều năm như vậy, cậu cũng quen rồi.
Quý Hằng vừa định truy hỏi, bạn gái cũ Tiểu Phỉ của cậu ta liền đẩy cửa đi vào phòng bao.
Dáng dấp Tiểu Phỉ rất đẹp, chính là tướng mạo thanh thuần được lòng người, mái tóc dài màu cây đay để xõa vai, lúc này còn mặc một chiếc áo khoác nhung kiểu mới, chợt nhìn qua rất có phong thái người mẫu.
Quý Hằng từng nói với Giang Phi, nếu không phải Tiểu Phỉ ngủ với một người anh em của cậu ta, cậu ta tuyệt đối không chia tay.
Tiểu Phỉ sải bước đi đến bên cạnh Giang Phi, tay chỉ vào Giang Phi không những trợn mắt nhìn Quý Hằng còn khí thế hung hăng nói: “Anh nói chính là cậu ta sao?”
Giang Phi bị khí thế của Tiểu Phi dọa hết hồn, cậu chậm rãi đứng dậy, có chút lúng túng nhẹ giọng cười nói: “Ngươi hảo (xin chào), tôi tên Giang Phi.”
“Hảo cái rắm!” Tiểu Phỉ mắng: “Bởi vì cậu, tôi bây giờ rất không hảo.”
“Này cô ngồi xuống trước có được hay không?” Quý Hằng nói: “Nhìn bộ dáng hiện tại của cô đi, có lửa thì phát tiết lên tôi có được không, là tôi theo đuổi Giang Phi…”
“Anh…”
Ngón tay Tiểu Phỉ không ngừng run lên, lúc này Quý Hằng cố ra vẻ thân mật ôm lấy eo Giang Phi, tiếp tục nói: “Tiểu Phỉ, cô thật sự rất ưu tú, nhưng hiện tại tôi đối với cô…Cô cũng biết, phương diện kia không gợi được hứng thú, thật sự không có kết quả, tôi cũng không muốn lừa gạt cô, chẳng lẽ cô nguyện ý làm vợ cùng sao?”
“Anh…Anh trước kia rõ ràng…”
“Thật ra thì trước kia tôi chính là gay, chỉ là khi đó còn chưa xác định chính xác, cho đến khi tôi gặp Giang Phi.”
Lời kịch chuẩn bị trước đó, là Quý Hằng sẽ mở miệng nói: “Sau khi làm với Giang Phi xong, tôi mới thật sự xác định được xu hướng giới tính của mình, thật sự không liên quan đến cô, bây giờ coi như tiên nữ ở bên cạnh tôi, tôi cũng không có hứng thú, không có cách nào khác a, tôi không thể lừa cô được, cũng không thể lừa gạt chính mình…”
“Anh…Các anh…”
Nước mắt Tiểu Phỉ tí tách rơi, cuối cùng giậm chân một cái, hô to một tiếng: “Cẩu nam nam, đừng để ta thấy được các ngươi!”
Nói xong, Tiểu Phỉ quay người chạy ra khỏi phòng bao.
“Cái…cái này kết thúc rồi sao?” Giang Phi có chút mông lung, dẫu sao lời kịch Quý Hằng chuẩn bị cho cậu cậu còn chưa kịp nói mà.
Quý Hằng kích động nắm quyền một cái: “Quá tốt quá tốt rồi không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy!”
Giang Phi gỡ tay Quý Hằng đang ôm ngang hông mình: “Nhiệm vụ của tớ cũng coi như đã hoàn thành.”
Quý Hằng nói đùa: “Không nghĩ tới quần áo cậu mặc lại dày như vậy mà eo ôm vẫn nhỏ như thế, lại thêm khuôn mặt đẹp trai lại trẻ con này, tớ thiếu chút nữa muốn đùa mà thành thật.”
Giang Phi tức giận nói: “Tớ coi như thích nam nhân, cũng sẽ không thích loại như cậu.”
“Ui tớ làm sao tướng mạo tớ ở vòng gay cũng là loại quý hiếm không phải sao?” Quý Hằng nói: “Cậu ngay cả tớ cũng không thích, còn có thể vừa ý người nào.”
Trong đầu Giang Phi bỗng nhiên thoáng qua khuôn mặt ôn nhu của Diệp Phong Miên, một giây kế tiếp cậu lật đật quăng ra khỏi đầu, có chút buồn bực nói: “Đừng đùa giỡn kiểu này, tớ không thích nam nhân.”
Giang Phi đứng dậy, mới vừa ngồi xuống chỗ đối diện Quý Hằng, bên ngoài cửa mở nửa trong phòng bao đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, mơ hồ hình như còn kèm theo tiếng khóc của Tiểu Phỉ.
Quý Hằng cùng Giang Phi mờ mịt nhìn nhau hai giây, sau đó đồng thời đứng đậy bước nhanh ra bên ngoài phòng bao.
Ra khỏi phòng bao, cách bảy tám thước trên hành lang Quý Hằng cùng Giang Phi liền nhìn thấy một đám người đang chen lấn, hình như có hai tên phục vụ, còn có mấy tên nam nhân thân hình cao lớn mặc tây trang, bóng người chồng lên nhau cũng không thấy rõ mặt, ngược lại rất rõ Tiểu Phỉ đang bụm mặt khóc lóc ngồi dưới đất.
Quý Hằng cùng Giang Phi vội vàng nhanh chóng đi tới.
Thời điểm vừa đến gần, Giang Phi bỗng nhiên thấy rõ trong đám người một nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, thân hình thon dài, mặc tây trang màu đen, đó là…Phó Huân.
Giang Phi giống như giẫm phải điện vậy, tóc gáy trong nháy mắt dựng lên.
Giang Phi không nói hai lời, xoay người định lặng lẽ rời đi, kết quả Quý Hằng bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo cậu, nhanh chóng thấp giọng nói: “Tiểu Phỉ vẫn còn ở đây, kịch còn phải làm!”
Chỉ như vậy, Giang Phi còn chưa kịp chạy trốn, đã bị tay Quý Hằng đẩy vào trong đám người.
“Sao vậy?” Quý Hằng đứng ở trong đám người: “Đây là bạn tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này một tên phục vụ giải thích: “Tiểu cô nương này mới vừa rồi chạy quá nhanh, đụng phải người ta, vốn là đụng phải Phó Huân đi ở giữa, nhưng lại bị bảo tiêu Phó Huân chặn lại.”
Bảo tiêu của Phó Huân cũng giống Phó Huân vậy, cũng trải qua đặc huấn mà lớn lên, mỗi khối bắp thịt trên cơ thể đều cứng rắn như gạch, Tiểu Phỉ lần này va phải trực tiếp chảy máu mũi.
Phó Huân đối với chuyện này tỏ vẻ hết sức lạnh lùng, trầm giọng nói với bảo tiêu bên cạnh: “Để lại một người giải quyết.”
Nói xong, Phó Huân nhấc chân chuẩn bị rời đi, dư quang khóe mắt theo bản năng đảo trên người Quý Hằng cùng Giang Phi một cái.
Giang Phi hơi nghiêng người, mặt cúi thấp cơ hồ muốn dính trên vai Quý Hằng, một cái tay vẫn còn che trán, nhìn như là gãi, thực ra là dùng tay che mặt.
Sau khi Phó Huân đi ngang qua Giang Phi, Giang Phi tựa như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thở ra một hơi, nhưng Phó Huân vốn đi cách được bốn năm thước đột nhiên dừng chân lại, hắn cau mày, xoay người như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng cách đó không xa.