Buổi tối hôm đó Dịch Thần rời đi, hắn cái gì cũng không mang, còn đưa chìa khóa phòng trọ mình cho Giang Phi, nói với Giang Phi nếu sau ba tháng không có nhà ở, có thể trực tiếp chuyển đến phòng trọ hắn, dù sao cũng trống không.
Dịch Thần chỉ để Giang Phi tiễn hắn đến cửa thang máy, sau đó hắn nhét một phong thư vào tay Giang Phi, nói là lễ vật giao cho Giang Phi, cảm ơn cậu chiếu cố những ngày qua.
“Tôi có thời gian, nhất định sẽ trở lại gặp cậu.” Dịch Thần nói: “Nếu cậu rảnh không bận việc gì, cũng có thể đến thành phố tìm tôi.”
Giang Phi gật đầu một cái.
Sau khi Dịch Thần vào thang máy lại hướng Giang Phi ở bên ngoài bổ sung nói: “Nếu gặp phải khó khăn gì, cậu nhất định phải nói với tôi a.”
Giang Phi cười khổ một tiếng: “Được, tôi sẽ.”
Sau khi cửa thang máy khép lại, Giang Phi trở lại phòng trọ, cậu xé phong thư ra nhìn một cái, phát hiện bên trong lại là một tấm thẻ tiết kiệm, còn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy là lời Dịch Thần để lại cho Giang Phi, trừ mật mã thẻ ra, chính là đôi câu: “Mạng của tôi khoảng thời gian này coi như là cậu cho, đây coi như là báo đáp ân nhân.”
Giang Phi không nhịn được cười một tiếng, ngữ khí ngang ngược trên giấy này xác thực cực kỳ giống Dịch Thần.
Giang Phi cất thẻ đi, cậu biết coi như lúc này gọi điện thoại cho Dịch Thần bảo trả thẻ, với tính tình Dịch Thần khẳng định sẽ không đáp ứng.
Giang Phi suy đoán trong thẻ chắc là mấy ngàn đồng, coi như Dịch Thần bồi thường cho cậu phí lao công nấu cơm giặt quần áo cho hắn mấy ngày nay.
Tạm thời cũng không cần, Giang Phi trực tiếp đặt thẻ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ.
Giang Phi cảm giác phòng trọ mình đã lâu không an tĩnh như vậy, thật giống như còn cô tịch quạnh quẽ hơn cả trước khi gặp mặt Phó Huân.
Trải qua mấy ngày nhấp nhô liên tiếp, cuộc sống cậu rốt cuộc lại lần nữa luân vào đáy cốc.
Hao tốn tám năm mới ra khỏi thế giới của mình, kết quả lại bị một cái bạt tai vô tình của hiện thế ném trở lại nơi xó xỉnh u ám kia.
Thế giới u lãnh không tránh khỏi sự cám dỗ của những tia sáng ấm áp, giờ phút này Giang Phi hối hận tới cực điểm, cậu tình nguyện từ khi mình bắt đầu liền rúc đầu như con kiến hôi sống trộm ở trước mặt Phó Huân…không nên nếm chút mùi vị ngọt ngào sẽ không để ý tất cả mở rộng mình ra.
Tuy nói hiện nay trừ việc cố gắng vẽ một chút kiếm tiền thì không còn cách nào khác, nhưng Giang Phi giờ phút này căn bản không cách nào nhanh chóng điều hòa tâm trạng mình thật tốt để tiến vào phòng vẽ, cậu cảm giác mình từ đầu tới cuối đều bi thương tới cực điểm.
Giang Phi ôm Đại Quất ngơ ngẩn ngồi trên ghế salon, bắt đầu nói một mình giống như rất nhiều đêm những năm trước.
“Đại Quất, ta thật khó chịu…Ta thật….thật nhớ…Phong ca a, tám năm trước là anh ấy giúp ta, bây giờ ta cũng muốn cùng anh ấy…”
Vừa nói, nước mắt trong hốc mắt Giang Phi liền nhỏ xuống.
“…Ta như hiện tại…có mặt mũi gì để đi gặp Phong ca…trừ biết kể khổ với anh ấy, ở trước mặt anh ấy ta…ta thật giống như một tên phế vật…Ta vốn có thể rất tự tin đứng ở trước mặt anh ấy, nhưng bây giờ…bây giờ…Phó Huân, ngươi cút đi! Hỗn đản!”
Giang Phi khóc lóc mắng chửi, cuối cùng vùi mặt vào trong da lông trên lưng Đại Quất, Đại Quất vẫn không nhúc nhích, an ổn nằm trên đùi Giang Phi mặc cho Giang Phi “giày vò”.
Giang Phi mê man nặng nề ngủ một đêm, cho đến giữa trưa thứ hai Giang Phi mới rời giường, ngây ngốc rửa xong mặt, Giang Phi ngồi ở trước bàn ăn cứng nhắc xé một miếng bánh mì nhét vào trong miệng.
Đại Quất lượn bên chân Giang Phi kêu meo meo, Giang Phi lúc này mới nhớ đút cho Đại Quất, kết quả phát hiện thức ăn cho mèo trong phòng đã bị Đại Quất ăn sạch.
Trong phòng trọ cũng thiếu rất nhiều thứ khác, bởi vì đã sớm định dọn đi, cho nên rất nhiều đồ đã dùng hết Giang Phi cũng không lập tức đi sắm thêm.
Vừa lúc Giang Phi muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, cậu phải mau sớm điều chỉnh tốt tâm trạng, cắm đầu ngồi vẽ trong phòng vẽ, giống như nhiều năm trước vậy, trừ vẽ cùng ăn uống, không có những hoạt động khác…
Hơn hai giờ chiều, Giang Phi mới vừa thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa, liền nhận được điện thoại của Quý Hằng.
Quý Hằng hẹn ăn cơm tối với Giang Phi, mới đầu Giang Phi cự tuyệt, bảo mình buổi tối có những chuyện khác phải làm.
Quý Hằng đau khổ van xin Giang Phi, nói bạn gái cũ của cậu ta cứ một mực dây dưa với cậu ta, cậu ta quả thực không có biện pháp nói dối mình hiện tại thích nam nhân, muốn dùng cái này thoát khỏi hoàn toàn bạn gái cũ, mà cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Giang Phi cậu thích hợp giả trang tình nhân cậu ta nhất.
“Cậu đừng làm khó tớ Quý Hằng.” Giang Phi rất bất đắc dĩ nói: “Tớ căn bản không giỏi cái này, cậu tìm người khác được không? Tớ thật sự không làm được.”
“Nhưng tớ nhìn tới nhìn lui, cảm thấy bạn bè bên mình thì giá trị nhan sắc của cậu là cao nhất a.”
“…Cái…cái này liên quan gì tới giá trị nhan sắc.”
“Cậu không biết, ở trong mắt các cô gái kia, nam nhân càng đẹp mắt, xác suất là gay lại càng cao.” Quý Hằng nghiêm túc nói: “Yên tâm đi Giang Phi, một vở kịch mà tôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa bạn gái cũ của tớ không thường ở lại thành phố Trung Nam, sau này sẽ không tạo ảnh hưởng gì với cậu đâu, cậu xem tớ trước kia có chuyện tốt gì đều nghĩ cho cậu, lúc này anh em gặp nạn, cậu lại không thể đưa tay giúp anh em một cái sao?”
Giang Phi trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Tớ cứ cảm thấy kỳ quái.”
“Thật sự cứu giúp kẻ giang hồ này sao, như vậy đi Giang Phi, cậu diễn tớ tính thù lao cho cậu.”
“Tớ muốn tiền của cậu làm gì.” Giang Phi thở dài: “Được rồi, tớ giúp cậu mới phải, tớ gần đây gặp phải rất nhiều tâm sự phiền lòng, coi như dùng chuyện này của cậu giúp tớ dời sự chú ý đi một chút.”
Quý Hằng cảm kích không thôi, nói tất cả thời gian địa điểm cuộc gặp buổi tối cho Giang Phi, cuối cùng đặc biệt dặn dò Giang Phi tối nay tham dự ăn mặc đẹp đẽ một chút, đừng để bạn gái cậu ta nhìn ra được sơ hở gì.
Cúp điện thoại, Giang Phi cũng không có lòng ra cửa, vào lúc này rời khỏi nhà mua sắm còn không bằng buổi tối hoàn thành nhiệm vụ Quý Hằng giao cho cậu rồi trên đường trở về đến cửa hàng tạp hóa mua một phen.
Giang Phi mang thịt gà trong tủ lạnh ra nấu, cuối cùng làm nát một quả trứng luộc, coi như là bữa ăn tạm cho Đại Quất.
Chạng vạng tối, Giang Phi chuẩn bị ra cửa, cố ý mặc cho mình một áo khoác lông kiểu mới, bên trong là áo lông dê trắng như tuyết.
Giang Phi ở trong tủ treo quần áo phát hiện ra một cái khăn quàng, không ngờ là khăn lúc trước Phó Huân gỡ từ trên cổ xuống đeo lên cho cậu, lúc ấy cảm thấy Phó Huân ôn nhu hòa nhã, hiện nay biết đó là Phó Huân diễn trò, hồi tưởng lại chỉ cảm thấy vừa dối trá lại âm hiểm.
Giang Phi đoán Phó Huân hẳn sớm đã quên, đây đối với hắn mà nói dẫu sao cũng không phải vật quý gì.
Khăn quàng lông dê màu nâu nhạt này tuy nhìn không quá khác với khăn quàng bình thường, nhưng người biết hàng nhìn logo dưới đáy khăn quàng, liền biết giá của nó phải lên đến năm con số, Giang Phi cũng không kinh ngạc, dẫu sao đây là đồ của Phó Huân.
Nếu là trước kia, Giang Phi sẽ suy nghĩ trả lại khăn quàng này cho Phó Huân, nhưng hiện tại, Giang Phi chỉ cảm thấy mình chiếm nó làm của riêng là chuyện đương nhiên.
Hiện tại ở nơi xó xỉnh Phó Huân không nhìn thấy, Giang Phi cậu có thể phát tiết và kháng nghị một mình.
Giang Phi trực tiếp quấn khăn quàng lên cổ mình.
Sau khi ra khỏi cửa, Giang Phi hít sâu một hơi, cậu vỗ lên mặt mình một cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tới lần nữa, cũng chẳng sao…”