Tránh Sủng Ii

Chương 149: Chương 149: Thành ý mười chín đồng chín!




Sau khi Giang Phi chạy ra khỏi phòng bao cũng không chờ thang máy, mà trực tiếp một đường chạy xuống bằng lối thoát hiểm, sau khi đến đại sảnh tầng 1, căng thẳng trong lòng mới hóa giải được chút ít.

Giang Phi cũng không có dừng lại, mà nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ, định trực tiếp trở về chung cư.

Tiếp tục kéo dài thêm, Giang Phi cảm giác mình thật sự có thể bị nam nhân râu quai nón đó bắn chết, trở về chung cư…nhiều nhất là bị Phó Huân đánh một trận.

Giang Phi gọi một chiếc taxi ở ven đường, sau khi lên xe, thân thể vẫn không khống chế được mà run rẩy…Phó Huân là quái vật, những người bên người hắn, tất cả đều là quái vật!

Trở về chung cư, Giang Phi mới cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.

Buổi sáng bị Phó Huân giày vò hồi lâu, buổi chiều xem mấy căn hộ, buổi tối lại chịu cái loại kinh sợ này, giờ phút này Giang Phi mệt mỏi tới cực điểm, hận không thể ngay lập tức trực tiếp nằm trên giường ngủ luôn.

Qua loa tắm xong, Giang Phi liền lên giường, cả người bí bức chùm trong chăn.

Nửa giờ sau, Phó Huân trở lại.

Phó Huân đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi bật đèn liền nhìn cục chăn nhô lên trên giường, âm hiểm cười một tiếng: “Sợ đến choáng váng rồi?”

Giang Phi không có động tĩnh.

Phó Huân dựa vào khung cửa, hai tay khoanh ngực, tiếp tục nói: “Tắc Lợi bảo cậu đến bồi hắn, người hắn phái tới đón cậu đã ở dưới lầu.”

Giang Phi chợt vén chăn ngồi dậy, mặt đầy hoảng sợ nhìn Phó Huân: “Anh…anh đáp ứng?”

Phó Huân hơi nhún vai: “Tắc Lợi vì muốn cậu đã đáp ứng cho tôi lãi hai phần ở hạng mục hợp tác, tính gộp lại bỗng dưng cho tôi lãi bốn tỷ, tại sao tôi không đáp ứng?”

“Anh…anh…” Ngón tay Giang Phi run rẩy chỉ vào Phó Huân, tức giận đến mắt đục đỏ ngầu, vừa bất lực lại vừa tuyệt vọng.

“Tôi thấy cậu hình như đã tắm rồi, vậy thật tốt, trực tiếp mặc quần áo vào đi xuống đi.” Phó Huân nhàn nhạt nói.

Giang Phi mím chặt miệng, cứng rắn khắc chế xung động muốn rơi lệ trở về, cuối cùng vén chăn lên định bụng xuống giường, mặt tràn đầy vẻ muốn đoạn tuyệt nói: “Bồi ai ngủ cũng đều là bồi, được, tôi đi.”

Phó Huân thấy biểu cảm thấy chết không sờn của Giang Phi, trực giác nói rằng Giang Phi hiện tại rất giận mình, bây giờ đối với thứ không phản kháng được dường như cũng ôm tâm tính chết lặng mà tiếp nhận.

“Được, tối nay phục vụ cho Tắc Lợi cao hứng, sau chuyện này tôi cũng có thưởng.” Phó Huân nó: “Sáng mai tôi sẽ an bài người đến khiêng cậu tới bệnh viện.”

“Đưa vào bệnh…bệnh viện?” Mặt Giang Phi như màu đất: “Gì…Có ý gì?”

“Quên nói với cậu.” Phó Huân nói: “Tắc Lợi có sở thích S.M, nghe nói nam nữ bị hắn chơi chết qua không ít, chơi tàn cũng không phải số ít, bất quá cậu yên tâm, cậu là người của tôi, Tắc Lợi ít nhất sẽ cho tôi mặt mũi, không đến nỗi chơi cậu đến tắt thở…”

Giang Phi sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt nghĩ tới những lời Tắc Lợi hời hợt nói ở phòng bao trước kia, tựa như nhân mạng trong mắt hắn như cỏ rác.

Hai chân Giang Phi mới vừa xỏ vào trong dép lại bỏ lại trong chăn, thần sắc còn kiên quyết hơn: “Tôi không đi, anh đánh chết tôi đi.”

Phó Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn đi tới mép giường đưa tay vào trong chăn bắt lấy một chân Giang Phi, chợt kéo tới mép giường, sau đó không nói hai lời bế Giang Phi lên, cố ý trầm giọng nói: “Người Tắc Lợi vẫn chờ ở dưới lầu, cậu không đi cũng phải đi!”

Giang Phi bỗng nhiên phát điên, há miệng hung hăng cắn một cái vào bả vai Phó Huân, Phó Huân bị đau trái lại hít một hơi khí lạnh, ngay tức khắc ném Giang Phi trở về giường.

Phó Huân nhanh chóng xoa nơi bị cắn trên lưng, ánh mắt dữ tợn trợn mắt nhìn Giang Phi: “Cậu mẹ nó tự tìm cái chết!”

“Anh không phải giận tôi mua bật lửa rẻ chứ!” Giang Phi cũng không khống chế được giận dữ hét về phía Phó Huân: “Chỉ như vậy anh liền nghĩ mọi cách làm nhục tôi, không bây giờ anh bóp chết tôi đi!”

Giang Phi gào đến mặt đỏ tới mang tai, trong hai mắt tràn đầy tia máu đỏ tươi, cậu tiếp tục rống to: “Tôi đã sống không bằng chết, anh rốt cuộc còn muốn tôi thế nào!”

Một câu ‘sống không bằng chết’ của Giang Phi kích thích Phó Huân, sắc mặt Phó Huân cũng có phần dữ tợn: “Tôi cho cậu giàu sang phú quý, cậu nói cậu sống không bằng chết? Hai tháng này cậu có chịu cái gì không? Tôi con mẹ nó hôm nào cũng cho cậu tiền, cậu còn ủy khuất cái gì!”

“Anh…anh…” Phó Huân thô tục bắt bẻ khiến Giang Phi tức giận để mặt đỏ cả mang tai, Giang Phi phẫn nộ hét: “Tôi…tôi muốn tiền của anh sao? Anh chính là cưỡng bắt trái phép! Anh không biết xấu hổ, anh vô sỉ hạ lưu!”

“Cậu mẹ nó lần nào cũng nằm bất động như chó chết chỉ lo hưởng thủ, tôi mệt gần chết vẫn cho cậu thoải mái, cậu hiện tại lại ở đây trả đũa!”

Phổi Giang Phi cũng sắp nổ tung: “Ai hưởng thụ, ai thư thái, anh…anh nói bậy nói bạ!”

Phó Huân cười nhạt: “Nói bậy nói bạ? Đêm nào cũng ở dưới người tôi lẩm bẩm, thoải mái kêu không ngừng là quỷ sao?”

“Đó là khó chịu mới lên tiếng!” Giang Phi tức đến sôi máu: “Tôi kêu lúc nào, tôi căn bản không kêu lên! Cũng chưa…chưa từng thoải mái.”

Phó Huân nhìn bộ dáng tức đến thở hổn hển của Giang Phi, lại vân đạm phong kinh thêm một câu: “Khó chịu mà có thể bắn?”

Giang Phi trực tiếp quơ gối trong tay đập về phía Phó Huân: “Đó do anh thủ đoạn hèn hạ, anh vô sỉ!!”

Phó Huân tránh cái gối, bước lên giường dễ như trở bàn tay ngăn Giang Phi lại, bắt hai tay cậu giữ trên đỉnh đầu, sau đó cười híp mắt nhìn bộ dáng run rẩy của Giang Phi.

Dĩ nhiên, là tức đến phát run.

“Anh chính là…”

“Cậu mắng thêm một câu nữa.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, âm hiểm cười: “Tôi thật sự đưa cậu cho Tắc Lợi.”

Giang Phi ngẩn ra, lông dựng lên trong nháy mắt hạ xuống, một giây kế tiếp quả quyết ngậm miệng lại, nhưng mặt vẫn như cũ tràn đầy tức giận.

“Không mắng?”

Giang Phi ngiêng đầu, không nhìn Phó Huân nữa.

Phó Huân nắm lấy hai gò má của Giang Phi, cưỡng ép cậu quay sang nhìn mình.

“Nói, tại sao tặng tôi cái bật lửa rẻ như vậy?”

Bàn tay Phó Huân nắm lấy cổ tay Giang Phi chợt siết chặt, Giang Phi đau ngay lập tức nhíu mày hừ một tiếng.

“Tôi…tôi chỉ là muốn…muốn thêm chút thành ý.”

“Nên tặng tôi thành ý mười chín đồng chín?”

“Không phải.” Giang Phi nhanh chóng tìm kiếm cách giải thích hợp lý ở trong đầu, bất luận như thế nào, tối nay coi như bị Phó Huân bóp chết, cũng không thể bị đưa đến chỗ Tắc Lợi.

“Mười chín đồng chín là tiền của tôi, không giống với tiền anh cho tôi.” Giang Phi nói: “Tôi tiêu tiền của anh, tặng anh quà trị giá mấy chục vạn, cùng với quà mười chín đồng chín tôi dùng tiền mình mua tặng anh, anh cảm thấy cái nào có thành ý hơn?”

Phó Huân sửng sốt, thiếu chút nữa bị Giang Phi dẫn dắt: “Cậu cho rằng tôi thiểu năng? Coi như là tiền của cậu, cậu mẹ nó lấy cái đồ chơi mười chín đồng chín qua loa lấy lệ tôi?”

“Nhưng tiền của tôi vốn không có bao nhiêu?” Giang Phi nghiêm túc nói: “Tôi vốn định mua cho anh cái thắt lưng, nhưng tốt chút ít nhất cũng phải hơn mấy ngàn, tôi không đủ tiền, cho nên liền muốn mua một thứ gì đó có ý nghĩa, lúc này liền nghĩ đến bật lửa, hơn nữa cái bật lửa này không phải mười chín đồng chín mà mua hai mươi chín đồng chín, tôi mặc cả còn mười chín đồng chín…”

Phó Huân: “…”

“Hơn nữa tặng bật lửa, là có ngụ ý.”

Chân mày Phó Huân hơi nhíu lại: “Ngụ ý?”

“Anh…anh lên mạng tra thử thì biết, dù sao tôi có hao tổn tâm tư, tuyệt đối không phải tôi qua loa lấy lệ.” Giang Phi cũng không biết có ý nghĩa gì, dù sao cậu cũng biết mấy cái đồ dùng thiếp thân khi tặng cho nam nhân, trên mạng đều sẽ có một đống lời giải thích lãng mạn ngổn ngang.

Phó Huân nửa tin nửa ngờ, một tay lấy điện thoại di động ra, sau đó nhanh chóng nhập hàng chữ lên cột tìm kiếm———-Tặng chồng bật lửa có ngụ ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.