Giang Phi cũng không biết Phó Huân có thể tìm ra được cái gì, cục xương ở cổ họng căng thẳng hoạt động, cuối cùng thấy mi tâm Phó Huân giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu cảm vui thích sau khi bừng tỉnh.
Trong lòng Giang Phi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tối nay mình hẳn không sao.
Phó Huân buông Giang Phi ra, lẩm bẩm trong miệng: “Tôi cho rằng cậu cũng không dám.”
Giang Phi: “…”
Sau khi Phó Huân xuống giường, Giang Phi lại chui vào trong chăn, lần nữa chùm chăn lên người, không muốn cho Phó Huân thêm chút xíu sắc mặt nào nữa.
Phó Huân nhìn một cục trong chăn kia, khẽ cười một tiếng, xoay người đến phòng tắm tắm.
Sau khi tắm xong, Phó Huân quấn khăn tắm, đỉnh đầu đắp một cái khăn lông khô lảo đảo đi tới phòng ngủ, sau đó liền nhìn thấy Đại Quất không biết lúc nào đã từ phòng khách chạy vào trong phòng ngủ, thân thể mập mạp ngồi chồm hổm trên giường, hướng về phía Giang Phi đang co thành một đoàn kêu meo meo.
“Meo~~”
Dưới tình huống này nhất định là Đại Quất đói rồi.
Phó Huân nhàn nhạt nói: “Mèo đói, ra ngoài thêm thức ăn cho nó.”
Chỉ chốc lát sau, chăn liền truyền tới thanh âm yếu ớt của Giang Phi: “Tự anh cho ăn đi.”
Phó Huân vừa tức vừa buồn cười: “Bây giờ lá gan cậu ngày càng lớn, dám ra lệnh cho tôi.”
Lá gan Giang Phi đúng là ngày càng lớn, mặc dù thỉnh thoảng cũng sợ uy hiếp đe dọa, nhưng Phó Huân có thể cảm giác được uy nghiêm của mình sắp không chấn nhiếp nổi Giang Phi được nữa.
Thật giống như bắt đầu từ hai tháng trước, Giang Phi trừ lạnh lùng với hắn ra, thỉnh thoảng sẽ còn văng vài câu kích thích hắn, mà đối với tức giận cùng uy hiếp của mình, đã rất lâu cậu đều lựa chọn làm như không thấy, hoặc là sao cũng được qua loa lấy lệ ứng đối.
Phó Huân cảm giác cái này trừ bởi vì Giang Phi đúng là đã mở một khuôn mẫu cam chịu ở một mức nào đó ra, còn có một nguyên nhân rất lớn, là bởi vì uy hiếp cùng đe dọa của hắn đối với Giang Phi, cơ hồ chưa thực hiện lần nào.
Hắn nói nếu Giang Phi dám chọc giận hắn, hắn liền đánh gãy tay phải của Giang Phi, mà hai tháng này ba ngày giận dữ, bảy ngày bạo nộ, lại chưa từng động tới cậu chút gì, hai cái bạt tai cho cậu lần trước, hình như…cũng vô dụng.
Nhiều lần treo bên miệng nói lập quy củ, nhưng cụ thể là cái quy củ gì, hình như ngay cả Phó Huân hắn cũng không biết.
“Đây là mèo của cậu.” Phó Huân đưa tay đẩy cái cục nhô lên một cái, lạnh lùng nói: “Cậu không cho nó ăn, chết đói rồi cho cậu nhặt xác.”
Giang Phi đúng lý hợp tình nói: “Từ khi dọn tới nơi này, ngày nào người chơi với Đại Quất nhiều nhất cũng là anh, anh mới càng nên chiếu cố nó!”
Phó Huân: “…”
Giang Phi bây giờ vừa sợ Phó Huân, vừa muốn gây khó dễ Phó Huân, loại mâu thuẫn tâm lý này khiến cậu chỉ dám kích thích Phó Huân ở những chuyện nhỏ nhặt này.
Đại Quất tựa như nghe hiểu lời Giang Phi liền quay đầu lắc một cái đi tới mép giường, ngước cổ hướng về phía Phó Huân đứng bên giường kêu meo meo.
Phó Huân cùng Đại Quất bốn mắt nhìn nhau mấy giây, rồi Phó Huân liền đưa tay xách gáy Đại Quất, xoay người rời khỏi phòng ngủ, qua một lúc lâu, Phó Huân trở lại phòng ngủ, hắn tháo khăn tắm bên hông ra, trực tiếp vén chăn nằm vào.
Giang Phi nằm ở trong chăn đưa lưng về phía Phó Huân, Phó Huân cứ ôm eo Giang Phi thì Giang Phi lại càng dịch người về phía trước, mãi đến khi đầu Giang Phi lộ ra bên ngoài.
“Không khí trong chăn bí bức.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Cậu muốn ngạt chết mình sao?”
Giang Phi không để ý đến Phó Huân, Phó Huân ôm Giang Phi, gò má dán lên gáy Giang Phi, một lát sau lại thấp giọng nói: “Nếu cậu sớm giải thích chuyện bật lửa với tôi, tôi đã không tức giận giao cậu cho Tắc Lợi…”
Giang Phi không phản ứng, tay Phó Huân ở trong chăn liền cố ý nhéo eo Giang Phi.
“Anh sẽ còn làm vậy với tôi, đúng không…” Giang Phi bỗng nhiên thấp giọng lạnh nhạt nói: “Lần này giao tôi cho Tắc Lợi, lần sau…cũng sẽ đẩy cho kẻ khác…”
Phó Huân sửng sốt, bỗng nhiên có chút hối hận vì mới vừa rồi lừa Giang Phi dưới lầu có người Tắc Lợi đang chờ, nhưng lại không thèm giải thích, lạnh lùng nói: “Chỉ cần cậu nghe lời, tất nhiên sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa…”
Giang Phi tựa như tự giễu cười nhẹ một tiếng, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nói gì thêm.
Tối nay Phó Huân cũng không làm gì, ôm Giang Phi đàng hoàng ngủ tới hừng sáng.
Giang Phi cũng không dậy sớm làm cơm cho Phó Huân, cho dù tỉnh lại thì vẫn nhắm mắt lại ngủ tiếp, cũng cố tình dịch bả vai đánh thức Phó Huân sau lưng.
Sau khi Phó Huân tỉnh lại liền mơ mơ màng màng ôm chặt Giang Phi hơn, cũng đưa tay vào trong quần áo ngủ của Giang Phi sờ soạng một hồi, đại khái rất là thư thái, qua không bao lâu lại ngủ.
Giang Phi: “…”
Giang Phi dứt khoát ngủ tiếp coi như không có chuyện gì xảy ra, qua nửa giờ, Phó Huân lại tỉnh, lúc này cuối cùng cũng từ trên giường ngồi dậy.
Phát hiện Giang Phi vẫn còn đang ngủ, khi Phó Huân xuống giường liền cố ý hoạt động nhẹ nhàng.
Phía sau giường sau lưng phát ra tiếng mặc quần áo soạt soạt.
Giang Phi rất bất ngờ vì Phó Huân lại không đánh thức mình, dẫu sao với tính khí của Phó Huân trong ấn tượng, nhất định là trước tiên sẽ đạp mình một cước đánh thức dậy, sau đó lệnh mình đi làm điểm tâm.
Phó Huân mặc quần áo tử tế xong liền đến phòng vệ sinh rửa mặt, qua một lúc lâu, Giang Phi nghe được tiếng cửa phòng trọ bị đóng vang lên ngoài phòng ngủ.
Giang Phi lúc này mới thận trọng xuống giường, sau khi ra khỏi phòng ngủ liền kiểm tra một phen, cuối cùng chắc chắn Phó Huân quả thực đã rời đi.
Giang Phi lúc này mới bắt đầu thay áo rửa mặt.
Nhìn mình mặt mày ủ dột trong gương, Giang Phi không nhịn được vỗ mặt mình một cái…Hai ngày nữa lại đến thăm cha, không thể để cha thấy mình sa sút như vậy được.
Giang Phi không biết đoạn quan hệ giữa mình cùng Phó Huân khi nào mới có thể kết thúc, hiện tại thứ cậu duy nhất có thể làm chính là khi còn sống gánh vác trách nhiệm mình phải đảm nhiệm, hết thảy còn lại thì thuận theo tự nhiên, may mắn duy nhất chính là chờ một ngày nào đó Phó Huân ngán mình, sau đó tự nguyện để mình rời đi.
Giang Phi cảm giác thái độ của mình đối với Phó Huân hẳn đã trở thành một loại Phó Huân chán ghét, chỉ là xem phản ứng của Phó Huân, mấy tháng này không có chút nào ý định muốn bỏ qua cho mình, cái này khiến Giang Phi đôi lúc cảm giác tự do mình chờ đợi xa xa khó vời.
Cậu tiếp theo còn phải tìm thời gian thương lượng với Phó Huân, thương lượng rằng chờ đến khi cha mình ra tù, bảo hắn nhất định không nên để cha biết đoạn quan hệ giữa mình và hắn…
Hôm nay vẫn bận rộn xem phòng, Giang Phi đơn giản làm chút điểm tâm rồi chuẩn bị rời khỏi nhà, chỉ là khi đang sắp xếp thẻ ngân hàng bên trong ví tiền thì một tấm thẻ màu xanh nước biển theo tấm thẻ ngân hàng từ trong ví tiền rơi ra, thời điểm Giang Phi nhặt lên không khỏi sửng sốt.
Cậu nhớ mình không có thẻ như này.
Sửng sốt nhìn chằm chằm tấm thẻ xa lạ một lúc lâu, trong đầu Giang Phi thoáng qua một gương mặt tươi tắn trẻ tuổi anh tuấn, trong miệng theo bản năng lẩm bẩm một tiếng, Dịch Thần…
———
Chạng vạng tối
Dịch Thần ấn chuông cửa nửa ngày, kết quả mở cửa cho hắn chính là một nữ nhân trung niên.
Dịch Thần ngây ngẩn.
Nữ nhân nói căn phòng này bà ở đã được mấy tháng, cũng không biết cái người tên Giang Phi đó đã dọn đi đâu.
Dịch Thần mở phòng trọ cách vách mà mình thuê trước kia…Hắn từng nói với Giang Phi, nếu không có nhà có thể tạm ở phòng của hắn, nhưng bên trong phòng trọ, vẫn như cũ không có lấy một bóng người.
Vốn Dịch Thần muốn cho Giang Phi kinh hỉ nên lúc này mới âm thầm tới, hiện tại tìm không thấy người, Dịch Thần mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Giang Phi.
Thế nhưng số Giang Phi đã thành số không liên lạc được.
Đổi số?
“Tớ cũng thật phục cậu Dịch Thần.”
Đồng đảng đi cùng Dịch Thần tên Tần Lực không nhịn được chế giễu: “Sớm biết thì trước khi tới gọi điện thoại cho người ta, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không liêc lạc được, cậu đi đâu tìm người a.”
(Huynh: Phó bản hai và ba đồng thời mở ra, Dịch Thần cùng một nhân vật mọi người vẫn luôn không hy vọng xuất hiện)