Trong tay Giang Phi không đủ tiền mua phòng, trước đó Phó Huân có nói sẽ đáp ứng tiền cho cậu, nhưng không biết là quên, hay là nguyên nhân gì khác, sau vẫn không chuyển khoản cho Giang Phi.
Giang Phi cũng không hi vọng Phó Huân sẽ bỏ tiền, căn bản muốn dựa vào tiền tích góp của mình trả góp phòng trước, nhưng suy tư hồi lâu, chung quy cậu vẫn lo lắng tương lai sẽ có biến cố gì, suy nghĩ nếu cậu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ít nhất có thể để lại cho cha mẹ một căn hộ dưỡng lão, cho nên cuối cùng quyết định phải trực tiếp thanh toán luôn một thể nhà mình nhìn trúng.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Giang Phi liền bán chiếc xe Phó Huân tặng cậu kia đi, dù sao Phó Huân trước đó cũng đã nói chiếc xe đó bán hay để lại tuỳ cậu xử lý, lại thêm một chút tiền tiết kiệm trong tay, Giang Phi đã hoàn thành xong toàn bộ thủ tục mua phòng.
Tối hôm đó Phó Huân không có xã giao liền đưa Giang Phi dùng bữa tối ở nhà hàng bên ngoài.
Trên bàn ăn, Giang Phi lại tặng quà cho Phó Huân.
Đột nhiên tặng quà, khiến phó Huân cảm thấy hết sức bất ngờ, hắn hoài nghi Giang Phi lại chuẩn bị đùa giỡn hắn, vì vậy liền cầm lấy hộp quà trực tiếp xé vỏ bọc bên ngoài, khi thấy bên trong là chiếc cà vạt tơ tằm sợi tổng hợp màu đen, lúc này khoé miệng mới hơi cong lên, giữa lông mày ẩn ẩn ý cười.
Bên cạnh cà vạt có để mác viết 5 con số rất rõ ràng.
Mác là Giang Phi cố ý để ở bên trong, cậu lo lắng lần trước quà tặng để lại bóng ma trong lòng Phó Huân, khiến hắn hoài nghi quà lần này mình đưa cũng là đồ rẻ tiền… Khoản tiền chín vạn chín có lẽ đối với Phó Huân mà nói không tính là gì, nhưng so với cái bật lửa mười chín đồng chín kia chất lượng tuyệt đối vượt bậc.
“Không phải nói dùng tiền mình mua càng có thành ý sao?”Phó Huân cố ý nói móc:”Lúc này sao lại không chú trọng thành ý.”
Giang Phi cảm giác Phó Huân đây hoàn toàn là cố ý gây khó dễ, dù cậu làm gì, cái tên nam nhân tâm cao khí ngạo, mặt dày tám tấc này không thể nào khen cậu đôi câu được.
“Là tiền của tôi, vẫn luôn gom góp bỏ ra.”
Phó Huân cười âm hiểm một tiếng, tựa hồ không biết tức giận thế nào: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu đem xe lúc trước tôi tặng cậu đi bán.”
Giang Phi vừa nuốt đồ ăn xuống lập tức bị nghẹn, cậu dùng khăn lau miệng, có vẻ hơi chột dạ nhưng vẫn như cũ nghiêm túc nói:”Chính anh nói tuỳ tôi xử lý, vả lại tôi cũng đã suy nghĩ, đồ anh cho tôi chính là của tôi, tiền cũng vậy.”
Phó Huân bị chọc đến bật cười, “Tôi còn tưởng rằng cậu có thể khí thế thật lâu, cuối cùng vẫn hiện nguyên hình.”
Giang Phi cúi đầu tiếp tục dùng cơm, lẩm bẩm oán giận:”Anh không thích, có thể cách xa tôi một chút.”
“Cậu…” Phó Huân nhìn quà trong tay, cuối cùng chỉ hừ một tiếng nói: “Tối về sẽ trừng trị cậu.”
Nói loại lời này, cũng là đại biểu tối nay ở phương diện đó sẽ càng tồi tệ, bất quá Giang Phi đã sớm chết lặng.
Phó Huân lấy cà vạt từ trong hộp ra, cầm trong tay ngắm đi ngắm lại mấy lần, đáy lòng hết sức hài lòng… Ít nhất là cao cấp hơn khăn quàng Giang Phi tặng cho Diệp Phong Miên kia.
Phó Huân vừa nâng mắt lên, liền thấy Giang Phi đang lặng lẽ nhìn mình, nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng che đi ý cười nơi đáy mắt, khoé miệng trầm mặc, sắc mặt lại lần nữa lạnh lùng, lãnh đạm mở miệng nói:”Chiếc xe kia bán đi ít nhất được bảy con số mà cậu chỉ mua chiếc cà vạt này? Cái này so với mười chín đồng chín kia có gì khác nhau.”
“A, thời điểm tôi mua chiếc cà vạt này, cũng thuận tiện mua cho mình một căn phòng.”
Khoé miệng Phó Huân giật giật hai cái, “Cậu thật đúng là ‘thuận tiện’, tôi thấy cậu nói ngược rồi.”
“Dù sao trước tôi đã nói với anh, cũng không phải tự tiện quyết định.” Giang Phi lẩm bẩm.
Phó Huân hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Đến cuối bữa ăn tối, Giang Phi thấy sắc mặt Phó Huân coi như ôn hoà, trong lòng phân vân một hồi, rốt cuộc vẫn phải nói ra mục đích tặng quà thực sự ….Giải phẫu cho mẹ.
Vào khoảng thời gian cậu cùng Diệp Phong Miên giao hảo, mẹ của Giang Phi là Nhan Hiểu đã được chuyển tới bệnh viện mới chuẩn bị giải phẫu, nhưng sau đó Phó Huân vì cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa Diệp Phong Miên và Giang Phi, lại chuyển Nhan Hiểu tới một bệnh viện hắn có thể nắm trong tay, bất luận Giang Phi có cầu khẩn ra sao, Phó Huân vẫn không đáp ứng làm giải phẫu cho Nhan Hiểu.
Trong lòng Giang Phi biết nguyên nhân Phó Huân không giải phẫu cho mẹ, vì trong lòng Phó Huân, mẹ cậu là hung thủ hại chết mẹ nuôi hắn, không báo thù cũng chỉ vì thấy bà hiện tại mất trí không khác gì người chết.
Cho nên muốn hắn đáp ứng chữa trị cho Nhan Hiểu là gần như không có khả năng…
Quả không ngoài dự đoán của Phó Huân, cậu nói yêu cầu xong, cả khuôn mặt Phó Huân trong nháy mắt có thể đóng băng ba thước.
Cảm giác vui sướng lúc nhận quà tặng cũng vào thời khắc này tan thành mây khói, đặc biệt là khi Phó Huân kịp phản ứng rằng Giang Phi tặng món quà này là vì lợi ích.
“Nữ nhân kia hoặc là chết, hoặc là mất trí như vậy đến hết đời.” Phó Huân lạnh lùng âm hiểm nhìn Giang Phi:”Hoặc là chữa khỏi cho bà ta, rồi đưa vào tù bồi Giang Hải Tông.”
“Liên quan đến cái chết của mẹ nuôi anh…” Giang Phi nói: “Anh hẳn phải cho mẹ tôi cơ hội giải thích.”
“Bà ta cứ điên như vậy đến chết, là đủ rồi.”
“Anh…” Giang Phi nhìn ánh mắt đoạn tuyệt sắc bén của Phó Huân, hồi lâu mới khàn khàn nói:”Có phải bất luận tôi làm gì, anh cũng sẽ không giải phẫu cho mẹ tôi không?”
“Đúng vậy.” Phó Huân không chút do dự nói, “Không chỉ có vậy, tôi còn nói cho Giang Phi cậu biết, nếu như cậu dám giấu tôi sắp xếp cái giải phẫu khôi phục gì cho mẹ cậu, chỉ cần tôi phát hiện, tôi sẽ không để bà ta sống thêm một ngày.”
Giang Phi cố nén cơn tức giận cùng tuyệt vọng đáy lòng: “Phó Huân, tôi cầu anh…”
Phó Huân buông bộ đồ ăn trong tay xuống, thân thể hơi dựa vào lưng ghế, nhìn Giang Phi ở phía đối diện cười nhẹ một tiếng: “Giang Phi, dựa vào cái gì mà cậu cảm thấy cậu có thể khiến tôi buông xuống thù giết mẹ, bởi vì hai tháng này tôi nhiều lần dung túng cậu xúc phạm cho nên khiến cậu sinh ra một loại ảo giác có thể thay đổi tôi?”
Giang Phi cúi đầu, mím môi trầm mặc một hồi: “Dựa vào việc anh cho rằng tôi là hung thủ giết Phó Nam lại không có giết tôi…”
Nụ cười trên mặt Phó Huân dần dần tắt đi, tay đặt dưới nách đã nắm chặt thành quyền.
Giang Phi vẫn cúi đầu như cũ, nhỏ giọng nói: “Năm đó khi anh cùng Phó Nam ở Giang gia, mẹ tôi chưa từng bạc đãi hai người, Giang gia hiện tại đã nghèo túng đến nước này rồi, hận thù trong lòng anh vẫn không thuyên giảm chút nào sao…”
Phó Huân nâng ly rượu vang trên bàn uống một hơi cạn sạch, Giang Phi nhìn sắc mặt như kết sương của Phó Huân, há to miệng, cuối cùng vẫn là không tiếp tục nói nữa.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Phó Huân hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Giang Phi, gằn từng chữ một:”Nếu cậu nhắc đến Phó Nam bên cạnh tôi một lần nữa, tôi tuyệt không dễ dàng bỏ qua cho cậu.”
“…”
“Phó Nam là người tôi thích nhất đời này, cho dù em ấy đã không còn nữa.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Cậu vốn dĩ nên xuống địa ngục bồi em ấy, nhưng tôi đại phát từ bi giữ lại cậu…Cậu không xứng gọi tên của em ấy, đó là sỉ nhục em ấy.”
Giang Phi bi thương cười một tiếng: “Vậy anh ngủ với tôi, trong lúc** miệng còn kêu ‘Tiểu Nam’ thì không phải sỉ nhục cậu ta sao?”