Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Lúc nghe Cổ Thần Hoán nói muốn cho cậu gặp Nghiêm Ngũ, trong lòng Thời Thiên đầy mong đợi, mong được nhìn thấy vị thúc thúc vĩ đại không gì không làm được của cậu thời niên thiếu.
Nhưng khi thực sự ngồi trước mặt Nghiêm Ngũ, Thời Thiên đột nhiên phát hiện cậu không tìm được cảm giác giống như khi còn nhỏ, sự ngưỡng mộ trước kia đã biến thành cảm giác xa lạ khó nói nên lời.
Hồi tưởng lại quá khứ, Thời Thiên nhận ra vị thúc thúc đã sáu, bảy năm không gặp trong lòng cậu, vị thúc thúc thân thiết dịu dàng năm đó đã dần dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí cậu, hôm nay gặp mặt, cậu mới chợt nhớ lại khoảng thời gian hai người vui vẻ bên nhau.
Đối mặt với Thời Thiên, nụ cười của Nghiêm Ngũ vẫn như trước đây, ánh mắt gã ôn nhu, tỉ mỉ nhìn gương mặt Thời Thiên chăm chú.
Gã đã từng cố gắng đè nén ý nghĩ mê luyến gương mặt này, bởi gã cảm thấy ý nghĩ đó thật tà ác, xấu xa, nhưng bây giờ nhìn người con trai xinh đẹp trước mắt, từ ngây ngô biến thành thành thục, đáy mắt gã nhìn cậu luôn mang theo lưu luyến.
Nhiều năm qua đi, đứa trẻ động lòng người khi trước ngày càng trở nên hấp dẫn, từ trong ra ngoài, từ khí chất đến dáng vẻ, tất thảy đều hoàn mỹ khiến kẻ khác say mê.
“Ngũ thúc, con sống rất tốt, không có gì oan ức đâu.” Thời Thiên mỉm cười.
Thời Thiên không muốn cầu viện ai cả, từ khi Cổ Thần Hoán đánh Nguyên Hiên trọng thương, cậu liền quyết định sẽ tự mình làm tất cả, ít nhất như vậy, người phải chịu hậu quả chỉ có một mình cậu.
Tới gặp Nghiêm Ngũ chỉ vì cậu muốn thăm vị Ngũ thúc mà cậu luôn ngưỡng mộ thời niên thiếu mà thôi.
Lời Thời Thiên nói khiến Nghiêm Ngũ hiểu, cậu không cần giúp đỡ.
Nghiêm Ngũ chỉ cười, gã vừa thưởng thức đồ ăn vừa tán gẫu với Thời Thiên, dò hỏi cuộc sống của cậu mấy năm qua cùng với kế hoạch tương lai, nhưng phần lớn hai người nói về hồi ức khi Thời Thiên còn nhỏ.
Nghiêm Ngũ không còn cảm giác được sự ngưỡng mộ của Thời Thiên đối với mình khi xưa, trên mặt cậu thỉ thấy tỏa ra sự xa cách lãnh đạm từ trong cốt tủy, giống như cánh cửa thế giới của cậu đã khép chặt, không ai có thể lại gần.
Nếu không phải là người từng trải thì chẳng ai có thể đem thanh lãnh cùng kiêu ngạo dung hợp hoàn mỹ như vậy.
Nhưng khí chất thanh lãnh lại bướng bỉnh này khiến người ta không kìm lòng được muốn ôm chặt cậu, điên cuồng hôn lên môi cậu.
“Con có muốn xuất ngoại phát triển ở nước ngoài không?” Nghiêm Ngũ cười hiền hậu, “Nếu muốn, Ngũ thúc có thể tạo cơ hội cho con.” Kỳ thực gã muốn biết, nếu cho Thời Thiên một lí do để cậu có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Cổ Thần Hoán, cậu có nắm chặt lấy hay không.
Trong kế hoạch của Nghiêm Ngũ, Thời Thiên hận Cổ Thần Hoán, chỉ vì bị Cổ Thần Hoán uy hiếp nên cậu mới không thể không ở lại cạnh hắn.
“Con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.” Thời Thiên uyển chuyển cự tuyệt, cậu không có khả năng tiếp thu cuộc sống ở nước ngoài, hơn nữa cha cậu đang bị Cổ Thần Hoán khống chế, muốn đưa cha ra khỏi tầm ngắm của Cổ Thần Hoán, nhất định phải làm theo kế hoạch mà cậu đã vạch ra.
Hiện tại, ngoại trừ chính bản thân mình, cậu không dám nhờ bất cứ ai giúp đỡ.
Nghiêm Ngũ có chút bất ngờ khi thấy Thời Thiên không chút do dự từ chối, gã tưởng những thương tổn Cổ Thần Hoán gây ra cho Thời Thiên đã đủ để cậu khắp nơi cầu cứu, sự xuất hiện của gã giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Thời Thiên tin tưởng gã như vậy, lẽ ra cậu sẽ nói cho gã biết tất cả mọi chuyện mới phải.
Tình hình tiến triển lệch khỏi suy tính của gã.
Gã vốn tưởng Thời Thiên sẽ cầu gã giúp đỡ, sau đó gã và Thời Thiên cùng có chung một kẻ thù, dần dần, gã trở thành người mà Thời Thiên tin tưởng nhất, cậu sẽ cảm kích gã.
Sau đó muốn cho Thời Thiên biết tâm tư của gã về cậu, hơn nữa để khiến cho cậu không cảm thấy ghê tởm hoặc mất tự nhiên, tất cả đều phải từ từ diễn ra.
Dã tâm của gã là muốn có được cậu, khiến cậu cam tâm tình nguyện yêu thương gã.
Gặp Nghiêm Ngũ, cùng Nghiêm Ngũ tâm sự về những chuyện khi còn nhỏ, tâm tình Thời Thiên rất tốt, cuộc sống ngột ngạt mệt mỏi cuối cùng cũng có một chút thả lỏng, cậu vô cùng hài lòng.
“Đây là địa chỉ quán bar ta đã mua ở K thị, mặt trên có số điện thoại của ta, con cầm lấy.” Nghiêm Ngũ đưa cho Thời Thiên một tờ giấy nhỏ, nhẹ giọng nói, “Ta muốn ở lại K thị thêm vài ngày nữa, ở đây ta chỉ thân thiết với một mình con, nếu có thời gian con hãy đến thăm Ngũ thúc, hai chúng ta cùng tâm sự. Được không?”
Thời Thiên gật đầu, “Được, Ngũ thúc.”
Bữa ăn diễn ra rất thoải mái, Nghiêm Ngũ vui vẻ gọi phục vụ mang đến một chai rượu đắt đỏ, Thời Thiên chỉ uống một chút, nhưng Nghiêm Ngũ lại uống khá nhiều.
Sau khi ăn xong, Thời Thiên đỡ Nghiêm Ngũ đã ngà ngà say ra khỏi phòng ăn, tài xế của Nghiêm Ngũ vẫn đứng chờ bên ngoài, thấy Nghiêm Ngũ đi ra, người đó lập tức chạy tới giúp Thời Thiên dìu Nghiêm Ngũ ngồi vào trong xe.
Sắc trời đã tối, đèn xe vẫn chưa mở, Thời Thiên nhìn thấy có bóng người mơ hồ ngồi bên trong, nhưng bị tài xế che mất tầm nhìn nên cậu không chắc chắn lắm, cuối cùng tài xế đóng cửa xe, nói câu cảm ơn với Thời Thiên rồi ngồi vào ghế lái.
Xe đi được một quãng khá xa nhà hàng Nghiêm Ngũ mới từ từ mở mắt, đáy mắt sâu thẳm không thấy chút men say nào.
Ly Gỉan ngồi bên cạnh Nghiêm Ngũ cầm khăn giúp gã lau giọt mồ hôi thấm trên trán gã, mềm mại nở nụ cười, “Lúc cậu ta dìu Ngũ thúc ra ngoài, bàn tay luôn đặt trên eo ngài phải không? Ha ha, không uổng công Ngũ thúc giả bộ giống như vậy.”
Nghiêm Ngũ đẩy tay Ly Giản tay, cất giọng trầm thấp, “Đến đây làm gì?”
“Người ta nhớ Ngũ thúc quá mà.” Ly Giản dán sát vào người Nghiêm Ngũ, một tay đặt trên đùi gã, đôi môi áp vào má Nghiêm Ngũ, giọng nói mềm mại vô cùng, “Ngũ thúc có bảo bối mới liền vứt bỏ em sao?”
Nghiêm Ngũ nắm cằm Ly Giản, nhìn khuôn mặt mị hoặc như yêu tinh của y, lạnh giọng nói, “Sau này bất cứ nơi nào có tôi và Thời Thiên, cậu đều không được phép xuất hiện.”
“Nghe lời Ngũ thúc.” Ly Giản cười tít mắt, hai tay ôm cổ Nghiêm Ngũ ngồi lên đùi Nghiêm Ngũ, hai người mặt đối mặt trong tư thế ám muội, “Ngũ thúc, ngài không cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá chậm sao? Tiểu bảo bối của ngài đến bên cạnh ngài chậm một ngày là ngủ với Cổ Thần Hoán thêm một ngày, nói không chừng chờ đến khi cậu ta thuộc về ngài, có lẽ phía dưới đã bị Cổ Thần Hoán chơi đến lỏng rồi.”
Nghiêm Ngũ nhìn chằm chằm Ly Giản, nhíu mày cười lạnh, “Ồ? Vậy là cậu có chủ ý tốt hơn?”
“Đó là đương nhiên, chỉ cần ngũ thúc làm theo em nói, em đảm bảo cậu ta sẽ ước được cùng ngài rời khỏi K thị ngay lập tức.” Ly Giản dán vào tai Nghiêm Ngũ nói nhỏ.
Sau khi nghe xong, Nghiêm Ngũ cau mày, gằn giọng nói, “Cậu có vẻ rất hiểu Thời Thiên.”
Nụ cười của Ly Giản như đóa hoa mang độc, “Em làm sao dám dây vào cục cưng quý giá của ngài, người mà em hiểu... là Hoán ca của em.”