Ngày sinh nhật Thời Thiên tròn mười hai tuổi, Nghiêm Ngũ mang theo không ít lễ vật tinh xảo xinh đẹp tới Thời gia. Ngày hôm ấy, Thời Việt Nam hào phóng mời rất nhiều khách khứa, biệt thự Thời gia trong ngoài ai nấy đều bận tối mặt. Thời Thiên kéo kéo cánh tay Nghiêm Ngũ, thần thần bí bí kéo gã vào phòng mình, sau đó cậu rút từ dưới gối ra một bức tranh, đưa cho Nghiêm Ngũ như đang hiến dâng một vật báu.
“Đây là con, còn đây là Ngũ thúc.” Thời Thiên chỉ vào bức tranh vẽ hai người một lớn một nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng đáng yêu, “Con vẽ không đẹp lắm, nhưng Ngũ thúc cứ xem kỹ đi, cái bóng này chính là con vẽ Ngũ thúc.”
Bức tranh vẽ hai người, ngoại trừ hai cái bóng một cao một thấp ra thì chẳng nhìn thấy mặt mũi đâu cả, chỉ là bức vẽ nghuệch ngoạc vụng về của một đứa trẻ.
Nghiêm Ngũ nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé cầm bức tranh, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng khác thường.
“Ngũ thúc tặng cho con nhiều đồ như vậy, con chỉ tặng lại cho Ngũ thúc một bức tranh thôi sao?” Nghiêm Ngũ ngồi xuống chiếc giường trong phòng Thời Thiên để gã cao vừa với tầm mắt của cậu, khẽ mỉm cười nhìn Thời Thiên càng ngày càng thêm tươi đẹp.
“Vậy... vậy con vẽ tặng Ngũ thúc một bức nữa được không?” Thời Thiên ngây ngơ hỏi.
Nghiêm Ngũ nghiêng người dán sát mặt mình vào mặt Thời Thiên, thấp giọng cười, “Hôn Ngũ thúc một cái là được.”
Thời Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn, “Chỉ đơn giản như vậy?”
Nghiêm Ngũ mỉm cười gật gật đầu, Thời Thiên kiễng chân rất tự nhiên hôn lên má Nghiêm Ngũ, cậu khi ấy còn non dại, nghĩ rằng nụ hôn này không khác gì nụ hôn mà cha mẹ hay dành cho mình.
Khi đôi môi mềm mại chạm vào má, Nghiêm Ngũ cảm thấy dây thần kinh của gã run rẩy mãnh liệt như bị điện giật, gã đột nhiên ôm chặt Thời Thiên vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu, bàn tay luồn vào vạt áo Thời Thiên.
Chỉ là, khi bàn tay gã chạm đến mảng da thịt non mịn ấm áp, Nghiêm Ngũ giật mình đẩy mạnh Thời Thiên ra khỏi người mình, gã đứng bật dậy.
Thời Thiên bị Nghiêm Ngũ đẩy quá mạnh mà loạng choạng suýt ngã, khi đứng vứng, cậu bối rối không biết làm sao nhìn Nghiêm Ngũ.
“Ngũ thúc làm sao vậy?”
Nghiêm Ngũ hít thở có chút gấp gáp, trong giây phút đó, gã bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.
Mấy năm trước lần đầu gặp gỡ Thời Thiên, gã bị vẻ ngoài đáng yêu và khí chất của Thời Thiên hấp dẫn, nhưng từ đó đến nay gã chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ khác thường với cậu, tình cảm mà gã dành cho Thời Thiên gã luôn tưởng rằng đó là tình thương yêu dành cho trẻ nhỏ.
Khi ấy Nghiêm Ngũ đã ngoài ba mươi, nhiều năm lăn lộn giang hồ, trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống, dạng nam nữ gì cũng đều đã gặp qua, gã rất thích khoái cảm khi hoan ái, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nảy sinh dục vọng đối với một đứa trẻ.
Gã không luyến đồng, cũng không có sở thích quái lạ gì cả, cho nên gã không hiểu nguyên nhân khiến mình nảy sinh dục vọng với Thời Thiên là gì.
Sinh nhật mười hai tuổi của Thời Thiên, Nghiêm Ngũ vội đến rồi lại vội đi, chỉ mang theo bức tranh Thời Thiên tặng gã cùng với cảm giác bàng hoàng và tà tâm mà chính gã cũng cảm thấy khó tin.
Sau khi trở về, Nghiêm Ngũ không có cách nào bình tĩnh trở lại, gã hoài nghi có phải gã chán thú vui bình thường rồi hay không nên bây giờ khẩu vị mới thay đổi như vậy.
Mấy ngày sau, gã sai người tìm về một MB mới mười lăm, mười sáu tuổi, MB nọ rất xinh đẹp, làn da mềm mại lại trắng nõn, xúc cảm rất tốt, hơn nữa kỹ thuật giường chiếu lại vô cùng am hiểu, cậu nhóc cởi quần áo Nghiêm Ngũ, khẩu giao lấy lòng gã.
Hai người họ có làm đến bước cuối cùng, nhưng chỉ Nghiêm Ngũ biết sở dĩ gã sảng khoái như vậy là vì gã coi thiếu niên dưới thân là Thời Thiên.
Nghiêm Ngũ sai thủ hạ cho MB kia rất nhiều thứ, cho MB kia một căn nhà, cưng chiều yêu thương MB đó như yêu thương Thời Thiên, nhưng chưa đầy một tháng Nghiêm Ngũ liền chán ghét, cuối cùng cho MB kia số tiền tiêu cả đời không hết rồi không bao giờ quay lại tìm cậu ta nữa.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Nghiêm Ngũ đều mang bức tranh của Thời Thiên ra ngắm nghía, tâm tư khó nói trong lòng lớn dần, Nghiêm Ngũ có cảm tưởng như mình bị trúng độc, theo thời gian, độc tố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của gã.
Rốt cục một ngày nọ, khi chỉ có hai người Nghiêm Ngũ và Thời Thiên, Nghiêm Ngũ đã cẩn thận hỏi cậu.
“Thời Thiên, con có yêu Ngũ thúc không?”
Thời Thiên đang đùa nghịch bộ mô hình khẩu súng mà Nghiêm Ngũ tặng, rất vui sướng trả lời, “Đương nhiên yêu.”
Nghiêm Ngũ lại hỏi, “Vậy con có đồng ý đến bên cạnh Ngũ thúc, làm con trai của Ngũ thúc không?”
Vừa dứt lời, không chỉ có Thời Thiên sửng sốt, mà Nghiêm Ngũ cũng sững sờ, thực ra gã vốn định nói là làm người của Ngũ thúc.
Có lẽ là bởi gã thiếu tự tin cho nên mới cẩn thận dè dặt như vậy, không dám tùy tiện hỏi cậu vấn đề này.
Thời Thiên quay đầu nghi hoặc nhìn Nghiêm Ngũ, chợt thốt lên, “Vậy còn ba ba của con thì sao?”
Nghiêm Ngũ xoa đầu Thời Thiên, “Ngũ thúc chỉ đùa với con thôi.”
Nghiêm Ngũ bỏ đi đến tận hai năm sau mới quay trở lại Thời gia làm khách.
Thời Thiên tuy còn nhỏ, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được giao tình giữa cha cậu và Ngũ thúc không còn tốt như trước kia.
Thời Thiên từng trốn ngoài cửa thư phòng nghe lén cha mẹ nói chuyện, hình như là về việc Nghiêm Ngũ cố ý xa lánh Thời gia.
Thời Việt Nam từng mời Nghiêm Ngũ đến Thời gia làm khách, nhưng Nghiêm Ngũ đều lấy cớ bận việc để từ chối.
Hai năm qua, khi địa vị của Thời Việt Nam chịu ảnh hưởng lớn nhất từ trước đến nay, đúng lúc đó Nghiêm Ngũ đột ngột xuất hiện nói muốn giúp đỡ Thời Việt Nam, Thời Việt Nam vô cùng mừng rỡ, nhưng khi Nghiêm Ngũ nói ra điều kiện của mình, ông gần như trở mặt ngay lập tức.
Bởi điều kiện của Nghiêm Ngũ là giao con trai Thời Thiên của ông cho gã.
Ngày ấy, Nghiêm Ngũ trở lại Thời gia sau hai năm vắng bóng khiến Thời Thiên rất đỗi vui vẻ, cậu đứng trước cửa thư phòng của Thời Việt Nam chờ Nghiêm Ngũ đi ra, nhưng sau đó, cậu nghe được tiếng mắng chửi giận dữ của cha, và tiếp đó là âm thanh vỡ vụn của chén trà.
Cửa phòng bật mở, Nghiêm Ngũ sắc mặt âm lãnh đi ra, tiếng quát tháo của Thời Việt Nam vẫn vang lên không ngừng, “Mau cút khỏi đây!”
Thời Thiên bị sự phẫn nộ của cha dọa sợ, cậu đứng ngoài cửa bối rối ngó đầu nhìn vào trong, sau đó nhíu mày nghi hoặc nhìn Nghiêm Ngũ.
Nghiêm Ngũ đi tới trước mặt Thời Thiên, thu hồi một thân lệ khí, gã cúi xuống âu yếm mái tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi, “Sau này thúc thúc đến đưa con đi có được hay không?”
Thời Thiên còn chưa kịp mở miệng, Thời Việt Nam từ trong thư phòng chạy vụt ra đứng chắn trước mặt Thời Thiên, mặt ông tái xanh, “Đừng động vào thằng bé... “
Nghiêm Ngũ không đáp lại, chỉ nở một nụ cười quỷ dị, cuối cùng xoay người bỏ đi.
Thời Thiên dõi theo bóng lưng Nghiêm Ngũ, giận dỗi gạt tay Thời Việt Nam ra, “Ba ba, tại sao người lại làm như vậy với Ngũ thúc? Ngũ thúc sẽ không vui.”
Thời Việt Nam vốn đang nổi nóng, nghe con trai nói thế ông lại càng giận dữ, “Vậy con muốn đi theo hắn chứ gì?” Thời Việt Nam đẩy mạnh Thời Thiên về hướng Nghiêm Ngũ vừa đi, lạnh lùng nói, “Đi đi... Đi với hắn luôn đi... “
Bị đẩy, Thời Thiên lảo đảo vài bước, cuối cùng cậu đỏ mắt ôm cánh tay Thời Việt Nam khóc lóc, “Con muốn ba ba, con chỉ muốn ba ba thôi.”
Thời Việt Nam mềm lòng, ông thở dài cúi xuống lau nước mắt cho Thời Thiên, “Tiểu Thiên, ba ba và hắn không còn là bạn nữa, nghe ta nói, từ nay về sau không còn ai là Ngũ thúc cả... “