Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Thời Thiên vừa mới hỏi, Chu Khảm liền nghiêm mặt lại quát lớn, “Đúng là cậu ta có ở đây, nhưng tao cảnh cáo mày, nếu mày dám lén lút đi gặp cậu ta thì đừng trách tao... “
“Anh yên tâm, tôi đã đồng ý với Cổ Thần Hoán là sẽ không gặp lại anh ấy nữa.” Thời Thiên cắt ngang, “Tôi chỉ muốn biết anh ấy đã tỉnh chưa?”
Chu Khảm hừ lạnh một tiếng, “Con mẹ nó tao làm sao mà biết được, ngày hôm đó cậu ta ăn hai phát đạn, lại bị Thần ca đánh gãy nhiều xương như vậy, cho dù tỉnh lại cũng phải nằm bệnh viện tĩnh dưỡng lâu dài, muốn nhờ cậu ta giúp đỡ...”
“Ngày hôm đó, người bắt cóc Nguyên Hiên là ai?” Thời Thiên lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên là người lợi hại nhất... “ Chu Khảm đột ngột im bặt, hung ác hỏi ngược lại, “Con mẹ nó mày hỏi cái này làm gì?”
“Lợi hại nhất? Là người tên Hứa Vực kia?” Thời Thiên cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Khi Cổ Thần Hoán thăm mộ mẹ xong về nhà đã là buổi tối, ngày này hàng năm đều là như vậy, hắn ngồi trước mộ mẹ nửa ngày trời để đốt tiền giấy vàng mã cho bà.
Không thể đem đến cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp khi bà còn sống, cho nên Cổ Thần Hoán lập mộ cho mẹ rất kì công, chọn một khu nghĩa trang non xanh nước biếc ở vùng ngoại thành, biết mẹ thích yên tĩnh nên hàng năm Cổ Thần Hoán chỉ đưa mỗi Dư Thặng đến nơi này, còn những thủ hạ đi cùng để bảo vệ an toàn của hắn thì đứng ở một ngã ba gần đó chờ Cổ Thần Hoán.
Trên đường trở về, Cổ Thần Hoán gọi điện thoại cho Chu Khảm hỏi thăm tình hình của Thời Thiên, Chu Khảm báo cáo đúng sự thật, Cổ Thần Hoán lại gọi điện cho Thời Thiên.
Gọi đến lần thứ hai Thời Thiên mới bắt máy.
“Tăng ca? Nhưng đầu em còn chưa khỏi hẳn... “
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, còn nếu anh muốn làm tình thì đến biệt thự chờ tôi, một tiếng nữa tôi sẽ về.” Thời Thiên nói rất ngắn gọn, không mang chút tình cảm nào, “Có làm hay không?” Cậu vẫn chưa quên mình chỉ là tình nhân của Cổ Thần Hoán.
“Đêm nay tôi sẽ không tìm em.” Cổ Thần Hoán nhẹ nhàng nói, “Đừng tăng ca quá lâu, em cần phải nghỉ ngơi.”
Cổ Thần Hoán còn chưa nói xong Thời Thiên đã cúp máy.
Trở lại biệt thự đã là hơn tám giờ tối, Cổ Thần Hoán tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm, hắn không ngủ ngay mà ngửa đầu tựa vào thành giường, một cánh tay khoát lên trán, nhắm mắt lại, thần sắc uể oải.
Dư Thặng mặc áo ngủ, thận trọng mở cửa phòng, cầm một ly sữa nóng đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, sau đó y ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần Hoán, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi Cổ Thần Hoán, “Thần ca, hôm nay anh đứng ở nghĩa trang lâu như vậy, để em xoa bóp chân cho anh.”
Cổ Thần Hoán không mở mắt, chỉ ừ một tiếng.
Tay Dư Thặng rất có kĩ xảo xoa bóp chân cho Cổ Thần Hoán, lực đạo rất tốt, Cổ Thần Hoán cảm thấy hai bắp chân thoải mái hơn rất nhiều, hắn điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Dư Thặng.
“Hôm nay cậu cũng đứng cùng tôi rất lâu, không mệt sao?”
Dư Thặng lắc đầu, nói nhỏ, “Không mệt, đứng cùng Thần ca em không cảm thấy mệt chút nào.”
Cổ Thần Hoán duỗi tay xoa đầu Dư Thặng, “Tôi với cậu đã đính hôn nhưng mỗi ngày vẫn ở bên ngoài cưng chiều người khác, cậu không oán hận tôi chút nào sao?”
Dư Thặng mím môi, hồi lâu mới thấp giọng nói, “Em là cô nhi, mười bốn tuổi được đưa vào Thời gia làm người hầu, không ai coi trọng em, em... em biết mình không thể sánh bằng cậu ấy, cho nên... em không dám đòi hỏi điều gì... “ Dừng một chút, Dư Thặng lại nói, “Em đã nói với Thần ca sau ngày giỗ của mẹ anh sẽ rời khỏi nơi này. Đêm nay em sẽ ở lại đây lần cuối cùng, mai em sẽ đi... “
“Không cần.” Cổ Thần Hoán nhắm mắt lại chậm rãi nói, “Cậu không cần đi đâu cả, tôi cần một người như cậu ở bên cạnh chăm sóc tôi.”
Dư Thặng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cổ Thần Hoán, vui vẻ đáp, “Thần ca nói thật ư?” Sau đó, y lại buồn bã nói, “Nhưng Thời Thiên cậu ấy... “
“Trong thời gian ngắn em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, càng sẽ không chịu thua.” Cổ Thần Hoán xoa xoa huyệt thái dương, cất giọng trầm thấp, “Tôi không muốn mỗi ngày đều bị em ấy làm cho nổi điên, hơn nữa, tôi không biết mình có thể nhẫn nhịn không giết Thời Việt Nam hay không, có cậu ở đây, đầu óc tôi có thể thoải mái hơn một chút.”
Dư Thặng tựa đầu vào ngực Cổ Thần Hoán, “Thần ca.”
Bình thường Cổ Thần Hoán và Dư Thặng không ngủ chung một phòng, đây là điểm kì lạ của Cổ Thần Hoán, có lẽ là do trải qua bốn năm quá tàn nhẫn khiến hắn lúc nào cũng vô cùng cảnh giác, có người nằm bên cạnh khiến hắn không thể yên tâm ngủ, cho nên hắn không cho phép bất cứ ai nằm bên cạnh mình.
Đương nhiên đó là trước khi gặp Thời Thiên, sau khi ôm Thời Thiên ngủ, Cổ Thần Hoán rất thích cảm giác mềm mại ấm áp trong lồng ngực khi đang ngủ say.
“Đêm nay ngủ cùng tôi đi.” Cổ Thần Hoán đột nhiên mở miệng, hắn vén chăn lên, kéo tay Dư Thặng, “Nằm vào đây.”
Dư Thặng kích động gật gật đầu, y không biết Cổ Thần Hoán làm vậy có phải vì cảm động mấy năm qua y chăm sóc hắn hay không, nhưng khoảnh khắc này, y đã chờ từ rất lâu.
Đương nhiên, y cần phải cảm ơn Thời Thiên, nhờ có Thời Thiên liên tục đâm Cổ Thần Hoán thương thích đầy mình, Cổ Thần Hoán mới trân trọng sự chăm sóc của y.
Dư Thặng chui vào lòng Cổ Thần Hoán, nhẹ nhàng cảm nhận hơi thở chỉ thuộc về hắn, Cổ Thần Hoán chẳng làm gì cả, chỉ ôn nhu ôm y.
Khi Dư Thặng bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng, y cảm thấy Cổ Thần Hoán luồn tay vào áo ngủ của mình, hắn ôm y càng ngày càng chặt.
Động tác vuốt ve của Cổ Thần Hoán khiến Dư Thặng tỉnh giấc, Dư Thặng chưa kịp cao hứng thì chợt trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm mềm nhẹ mơ hồ của Cổ Thần Hoán, “Thiếu gia, xin lỗi em... “
Dư Thặng sững sờ, vẻ mặt đầy căm hận.
***
Đầu đau nhức khó chịu, Thời Thiên đành phải nghỉ ngơi một ngày, cậu đang định đi thăm cha, nhưng nghĩ tới vết thương trên đầu liền bất đắc dĩ gọi điện thoại cho ông.
Khi ở bệnh viện, Cổ Thần Hoán nói hắn điều tra ra người sát hại cha hắn là Thời Việt Nam khiến Thời Thiên rất lo lắng.
Thời Thiên hỏi Thời Việt Nam xem Cổ Thần Hoán có đến tìm ông hay không, Thời Việt Nam nói vài câu đơn giản, cùng với sự trợ giúp của lão quản gia nhẹ nhàng xóa bỏ nghi ngở trong lòng Thời Thiên, sau đó Thời Việt Nam bắt đầu hỏi quan hệ giữa cậu và Cổ Thần Hoán là gì.
“Cha, sao cha lại hỏi cái này?” Thời Thiên cảnh giác, nhất thời cảm giác hít thở khó khăn, “Có phải ai đó nói linh tinh trước mặt cha không?”
“Không có ai cả, chỉ là cha cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì nên mới suy đoán lung tung thôi.” Tuy nói như vậy, nhưng Thời Việt Nam thực sự có quá nhiều điều muốn hỏi Thời Thiên, mà lại sợ hãi kết quả nhận được.
Cho nên, ông chỉ có thể vờ như không biết gì cả.
Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Cha, cuối tuần này con sẽ đến thăm người.”
“Ừ, được.” Thời Việt Nam vui mừng nói, “Hai cha con ta đã lâu không gặp.”
Tới khi sắp kết thúc câu chuyện, Thời Thiên mới dè dặt hỏi Thời Việt Nam, “Cha, cha có muốn chuyển tới sống ở thành phố khác không?”
Thời Việt Nam sửng sốt, biết lời nói của Thời Thiên mang theo thâm ý, ông đáp, “Tiểu Thiên, có chuyện gì con hãy nói thẳng với ta.”
“Cha, con sẽ đưa cha đến sống ở một thành phố khác, là một thành phố nhỏ rất xa K thị, tuy kinh tế không phát triển bằng K thị, nhưng rất... “
“Tiểu Thiên.” Thời Việt Nam nhẹ nhàng cắt ngang, “Hãy làm những gì con muốn, cha luôn ủng hộ con.”
“Cha không hỏi con tại sao lại muốn đi tới thành phố xa xôi khác sao?” Thời Thiên hỏi khẽ, “Không sợ con làm chuyện nguy hiểm ư?”
“Con là con trai ta, và ta tin tưởng mọi quyết định của con trai mình.” Thời Việt Nam mỉm cười, trong lòng cũng dâng lên một chút hy vọng mơ hồ, hy vọng sẽ có thể thoát khỏi đây. Ông vốn kỳ vọng Nguyên Hiên mau tỉnh lại để tiếp tục bảo vệ con trai ông, nhưng sau những lời đe dọa của Cổ Thần Hoán đêm đó, ông hơi hoang mang.
“Vâng, cha.” Giống như nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp, Thời Thiên kích động nói, “Lâu nhất là nửa tháng nữa con sẽ đưa cha và Từ thúc đến một thành phố khác, khi đó sẽ không ai tìm thấy chúng ta, cũng không ai biết chúng ta, cha yên tâm, sau khi tới được thành phố đó chúng ta không cần phải vất vả gây dựng lại từ đầu nữa, vì lúc ấy con của cha là một ông chủ nhỏ, mà cha lại là nhà từ thiện lớn, cha sẽ dạy cho con kinh nghiệm buôn bán của cha, chắc có lẽ mười hoặc hai mươi năm nữa, con cũng sẽ đạt được đến địa vị mà cha đã từng.”
Ý chí chiến đấu sục sôi của Thời Thiên khiến Thời Việt Nam cười ha hả, “Hay, hay, con có ý chí như vậy là tốt.”
Cúp điện thoại, Thời Thiên đến bệnh viện thay băng gạc rồi về biệt thự nghỉ ngơi, tối hôm đó Cổ Thần Hoán không xuất hiện nhưng có gọi điện hỏi thăm Thời Thiên, cuộc đối thoại cứng ngắc lạnh nhạt, thái độ của Thời Thiên khiến Cổ Thần Hoán có chút nóng nảy, nhưng nghĩ tới vết thương của cậu vẫn chưa lành, Cổ Thần Hoán lại nhịn xuống kích động muốn được nhìn thấy cậu, mới ôn nhu an ủi được vài câu đã bị Thời Thiên cúp ngang.
Mới cúp máy không lâu, điện thoại lại đổ chuông, lần này là Nghiêm Ngũ gọi tới.
***
Sáng hôm sau, Thời Thiên ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Cổ Thần Hoán đứng đựa vào chiếc xe chờ cậu.
“Tôi đưa em đi làm.” Cổ Thần Hoán nói, “Đừng cự tuyệt tôi.”
Thời Thiên không nói gì, cậu ngồi vào xe.
“Tan tầm tôi lại tới đón em.” Cổ Thần Hoán lái xe, nhẹ giọng nói, “Ăn cơm tối cùng nhau luôn.”
“Tôi đã đồng ý sẽ đi ăn với Ngũ thúc.”
Thời Thiên vừa dứt lời, Cổ Thần Hoán đã phanh gấp.
Cổ Thần Hoán siết chặt vô lăng, cố gắng nói thật bình tĩnh, “Tôi không muốn em gặp ông ta.”
“Tại sao?” Thời Thiên bình tĩnh nhìn về phía trước, hờ hững nói, “Bởi vì anh cảm thấy Ngũ thúc có ý đồ với tôi?”
“Đúng vậy.” Cổ Thần Hoán quay đầu nhìn Thời Thiên, phun ra từng từ, “Nghiêm Ngũ đến K là để mang em đi, bốn năm trước ông ta đã có ý muốn độc chiếm em cho riêng mình rồi, em cho rằng ông ta không có ý đồ, nhưng bốn năm trước nếu không có tôi, thì em đã... “ Lời ra đến miệng lại bị Cổ Thần Hoán miễn cưỡng nuốt trở về, hắn đập mạnh vào vô lăng, lần thứ hai khởi động xe, lạnh lùng nói, “Tóm lại, tôi không cho phép em gặp ông ta.”
“Được, tôi không đi nữa.” Thời Thiên quan sát sắc mặt Cổ Thần Hoán, nhàn nhạt nói, “Sau khi tan làm anh phải lập tức đón tôi đấy.” Cổ Thần Hoán là nhân vật không thể thiếu trong kế hoạch này.
Nghe Thời Thiên nói như vậy, Cổ Thần Hoán vui mừng không thôi, hắn ôn nhu nói, “Ừ, tôi sẽ đến sớm.”
Đưa Thời Thiên đến công ty, Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên vào trong đã rồi mới quay xe rời đi, đúng lúc này, Ly Gỉan gọi điện thoại tới.