Tránh Sủng

Chương 157: Chương 157: Thật lòng hay giả dối?




Edit: Phương Vũ LustLeviathan

“Hoán ca, nghe nói tiểu tình nhân của anh bị vỡ đầu đúng không?” Ly Giản cười khoái chí, “Đừng nói là Thần ca tra được hung thủ giết cha rồi nên mang cậu ta ra trút giận đó nha. Ha ha, anh ác quá đi, nhỡ cậu ta bị ngớ ngẩn luôn thì sao?”

Cổ Thần Hoán không nói gì, hắn giữ vững tay lái, khuôn mặt không có bất cứ biểu lộ gì.

Một lát sau, Ly Giản miễn cưỡng nói, “Được rồi được rồi, không đùa nữa, tôi nói vào việc chính đây, Ngũ thúc đã sắp bắt đầu kế hoạch lôi kéo tiểu tình nhân của anh.” Ly Giản nói tiếp, “Cứu tiểu tình nhân thoát khỏi bể khổ.”

“Ông ta định làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là khiến cậu ta tình nguyện đi theo ông ta. Mà có vẻ như Nghiêm Ngũ rất tự tin, có lẽ ông ta có thể nghênh ngang đưa Thời Thiên ra khỏi K thị.”

“Nghênh ngang? Ông ta dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể thuận lợi rời khỏi K thị?”

“Hoán ca, tôi không nói bừa đâu, Ngũ thúc đã nuôi rất nhiều sát thủ dong binh bán mạng cho ông ta, những người ông ta mang đến đây đều là nhân vật có bản lĩnh, nếu ông ta gặp chuyện không may ở địa bàn của Hoán ca, thì mặc dù không có ai ra lệnh, bọn họ cũng sẽ liều mạng với anh. Ngũ thúc biết Hoán ca là một người thông minh, sẽ không trở mặt với ông ta, nên ông ta mới dám đến K thị. Hoán ca, mới chỉ một hai năm sống dưới ánh mặt trời mà thôi, không thể chuyện gì cũng lạc quan như vậy, nếu không ra chiêu lợi hại, rất có thể anh sẽ đấu không lại Ngũ thúc.”

“Thật hiếm khi cậu vì tôi mà suy nghĩ nhiều như vậy.” Cổ Thần Hoán thờ ơ nói.

“Cho nên Hoán ca hãy nói cho tôi biết anh định làm thế nào để đối phó với Ngũ thúc đi mà. Biến K thị thành chiến trường hoặc phương án cụ thể là gì, tôi cũng có thể phân tích giúp đỡ anh.”

“Giúp tôi? Hay là nói cho Nghiêm Ngũ biết?”

“Oan cho tôi quá, tôi đang phải lấy lòng Nghiêm Ngũ, không thể mạo hiểm lấy trộm tư liệu trong máy tính của ông ta cho anh được.”

“Ly Giản, đừng tưởng cậu có thể đùa giỡn được Nghiêm Ngũ là có thể coi Cổ Thần Hoán tôi như kẻ ngu si.” Cổ Thần Hoán đương nhiên biết máy tính của Nghiêm Ngũ quan trọng đến mức nào, mã hóa vô cùng nghiêm ngặt, Ly Giản không thể nào dễ dàng động tới.

Nếu không phải bởi vì những tư liệu kia đều là thật, Cổ Thần Hoán không thể không truy hỏi làm thế nào mà Ly Giản lấy được số tư liệu đó.

“Hoán ca sao vậy? Tôi làm gì khiến anh tức giận sao?” Ly Giản nói nhỏ nhẹ, ôn nhu cười, “Anh mà giận là tôi thể nào yên giấc đâu đó.”

Cổ Thần Hoán không muốn phí thời gian với Dư Thặng, “Sắp tới Nghiêm Ngũ định làm gì?”

“Kể từ khi biết tiểu bảo bối bị thương, tâm tình của ông ta không tốt lắm, tôi chẳng dám tới gần, có trời mới biết ông ta suy nghĩ cái gì trong đầu.” Ly Giản nói.

Bởi vì bị Nghiêm Ngũ cho rằng y có ý đồ xấu với Thời Thiên, Ly Giản bị Nghiêm Ngũ tát một cái, y thực sự rất muốn giết chết gã.

Ly Giản biết ngày giỗ của mẹ Cổ Thần Hoán, lúc khởi hành đến K thị cũng đã được Nghiêm Ngũ tiết lộ hung thủ giết cha Cổ Thần Hoán là Thời Việt Nam, cho đến khi biết người Cổ Thần Hoán yêu là con trai của Thời Việt Nam, y mới lấy trộm số tư liệu mà Nghiêm Ngũ tra được giao cho Cổ Thần Hoán.

Thực ra ban đầu Nghiêm Ngũ không định đưa tư liệu của Hàn Nham Thần cho Cổ Thần Hoán, gã sợ Cổ Thần Hoán dưới cơn nóng giận sẽ giết chết Thời Thiên, gã muốn chiếm được trái tim Thời Thiên trước sau đó mới đem sự thật nói cho Cổ Thần Hoán, mượn tay Cổ Thần Hoán để giết Thời Việt Nam, như vậy Thời Thiên vì muốn báo thù nên nhất định sẽ nhờ gã giúp đỡ, và gã sẽ dần dần đoạt cậu về tay mình.

Chỉ là gã đã sơ suất khi nói việc này với Ly Giản, hiện tại, gã rất ít khi lắng nghe ý kiến của Ly Giản, đồng thời sợ rằng sau chuyện này Cổ Thần Hoán sẽ đối xử thô bạo với Thời Thiên nên gã không thể không đẩy nhanh kế hoạch.

Nhưng gã không ngờ, đây chính là điều Ly Giản muốn.

“Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói những lời thừa thãi này?”

“Đương nhiên không phải, tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi Hoán ca.”

“Chuyện gì?”

“Có phải đêm nào anh cũng làm chuyện đó với tiểu tình nhân của mình không?” Ly Giản cười gian tà, “Hơn nữa còn rất kịch liệt?”

Cổ Thần Hoán yên lặng, Ly Giản cười hì hì nói tiếp, “Lần trước Ngũ thúc ôm cậu ta về phòng, tôi nhìn thấy bên trong cổ áo cậu ta... Chà chà, đều là dấu hôn. Cậu ta quả nhiên lợi hại, có thể chữa lành bệnh lãnh cảm kinh niên của Hoán ca.”

“Cậu nói cái gì?” Giọng Cổ Thần Hoán trầm xuống, hắn thay đổi sắc mặt, vội hỏi, “Dấu hôn trên cổ Thời Thiên đã có từ trước khi Nghiêm Ngũ đến gặp em ấy? Không... không phải là do Nghiêm Ngũ tạo ra sao?”

Ly Giản sửng sốt, y ngơ ngác hỏi lại, “Làm sao vậy Hoán ca? Lẽ nào... “ Ly Giản như phát hiện ra một đại lục mới, “Chẳng lẽ dấu hôn đó không phải của Hoán ca? Ha ha ha ha ha, Hoán ca bị tiểu tình nhân đội nón xanh... “

Không chờ Ly Giản nói xong, Cổ Thần Hoán đã cúp điện thoại, hắn quay đầu xe, nhanh chóng lái đến công ty của Thời Thiên.

Ngày đó hắn đánh Thời Thiên là vì tâm tình hỗn loạn cùng với việc biết được sự thật về cái chết của cha, bắt Thời Thiên quỳ xuống xin lỗi Dư Thặng là vì nghi ngờ cậu phản bội mình.

Tưởng rằng cậu cấu kết với Nghiêm Ngũ phản bội hắn, cho nên mới....

Dần dần nhớ lại những điều Thời Thiên đã nói, lúc này Cổ Thần Hoán mới bắt đầu tin tưởng những dấu hôn trên cổ Thời Thiên là do người khác thừa dịp cậu uống say để lại.

Xe dừng trước cổng công ty, Cổ Thần Hoán xuống xe đi vào trong.

Không ai dám ngăn cản, cho nên thư ký còn chưa kịp thông báo, Cổ Thần Hoán đã đẩy cửa phòng làm việc của Thời Thiên.

Vẫn giống như lần trước, lão già bụng phệ kia ngồi trên ghế làm việc của Thời Thiên, còn Thời Thiên thì đứng bên cạnh ông ta chỉ vào máy vi tính nói gì đó.

Cổ Thần Hoán đột nhiên đi vào khiến Thời Thiên giật mình, lão gìa bụng phệ kia lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, cạch một tiếng đóng máy tính lại, sau đó ông ta đứng bật dậy sợ hãi nhìn Cổ Thần Hoán.

“Ngài đi về trước đi, những vấn đề còn lại buổi chiều chúng ta lại bàn tiếp.” Thời Thiên khiếm tốn nói.

Lão liên tục gật đầu, chột dạ liếc mắt nhìn Cổ Thần Hoán một cái, sau đó vội vàng rời khỏi văn phòng.

Cổ Thần Hoán chỉ muốn đến gặp Thời Thiên nên không chú ý quan sát, hắn thấy lão già kia đi rồi liền lập tức sán lại gần Thời Thiên.

Thời Thiên đã ngồi xuống ghế, cậu vừa mở máy tính ra vừa lạnh giọng nói, “Lần sau đến thì chờ thư kí báo với tôi một tiếng đã, không chờ nổi thì ít nhất cũng phải gõ cửa.”

Thái độ lạnh lùng bình tĩnh của Thời Thiên khiến những lời trong lòng Cổ Thần Hoán nghẹn lại nơi cuống họng, hắn nhìn Thời Thiên đầu còn quấn băng gạc, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Bị nghi ngờ đến tận bây giờ, một câu minh oan cậu cũng chưa từng thốt ra, giống như trong lòng cậu đã ngầm nhận định, rằng Cổ Thần Hoán hắn là một gã khốn nạn không thể nói lý, không xứng đáng để cậu thổ lộ tiếng lòng.

Nghĩ tới đây, Cổ Thần Hoán cảm thấy rất đau lòng, hắn đặt tay lên vai Thời Thiên, nhẹ giọng nói, “Chuyện hôm đó... tôi xin lỗi.”

“Ừ.” Thời Thiên đáp một tiếng, vẫn không hề ngẩng đầu.

“Thời Thiên.” Cổ Thần Hoán cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn, tay hắn chậm rãi trượt theo sống lưng Thời Thiên, hơi cúi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng áp sát vào tai cậu, ôn nhu nói, “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không suy nghĩ đến chuyện báo thù nữa, tôi sẽ cho cha em có được một cuộc sống tốt nhất... “ Thấy sắc mặt Thời Thiên thả lỏng, Cổ Thần Hoán vui mừng hôn lên tóc cậu, “Tôi thề sau này sẽ không bao giờ đánh em nữa, càng sẽ không ép buộc em làm bất cứ chuyện gì, cho nên, xin em đừng lạnh lùng với tôi như vậy... “

Thời Thiên quay đầu nhìn Cổ Thần Hoán, “Vậy... anh có thể thề độc không?”

Cổ Thần Hoán sững sờ, hắn không ngờ Thời Thiên sẽ nói như vậy, liền hỏi, “Thề độc là như thế nào?”

Thời Thiên đáp, “Anh có dám thề trên vong linh của cha mẹ anh không? Thề anh sẽ để cho cha tôi được an hưởng tuổi già, sẽ không đánh tôi và bắt tôi làm những việc mất tôn nghiêm kia?” Cậu biết trên đời này Cổ Thần Hoán quan tâm nhất là cha mẹ hắn.

Đương nhiên, Thời Thiên cũng chỉ đang đánh cược, bởi cậu cũng không biết Cổ Thần Hoán có thể vì mình mà làm đến tận bước này hay không.

Lời Thời Thiên nói khiến Cổ Thần Hoán sầm mặt lại, ánh mắt âm u nhìn Thời Thiên, “Em có biết em đang nói cái gì không?”

“Tôi biết, một chuyện khôi hài.” Thời Thiên nở nụ cười tự giễu, “Một tình nhân nhỏ bé không có tôn nghiêm lại dám đòi hỏi kim chủ phải thề như vậy, xin lỗi, ba cái dập đầu kia, tôi nên tự mình hiểu rõ.”

Cổ Thần Hoán hít thở nặng nề, hắn cau mày nhìn vết thương trên trán Thời Thiên, hai bàn tay siết chặt chậm rãi duỗi ra.

Có lẽ, hắn nên quý trọng hiện tại.

Cổ Thần Hoán lại cúi xuống, một tay vòng qua eo Thời Thiên, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, thấp giọng nói, “Tôi thề, nếu tôi không thực hiện được những điều em vừa nói, linh hồn cha mẹ tôi sẽ không thể ngủ yên.”

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, thân thể Thời Thiên chấn động.

“Thời Thiên, em có tin tôi không? Mặc dù lời thề độc này chỉ là trò cười trong mắt kẻ khác, nhưng tôi sẽ không bao giờ phá vỡ nó.”

Thời Thiên không cách nào hình dung được cảm giác hiện giờ, cậu không ngờ Cổ Thần Hoán lại dễ dàng thề độc, những lời nói ấy giống như sợi xích mà hắn dùng để tự trói buộc bản thân mình.

“Tôi tin.” Thời Thiên cúi đầu, không muốn để lộ sự rối loạn trong lòng, cậu giả vờ xem xét văn kiện, “Anh về đi, tôi còn phải làm việc.”

Cổ Thần Hoán dán sát vào mặt Thời Thiên, thần sắc phức tạp, “Thời Thiên, hãy gọi tên tôi, để tôi biết lời thề độc vừa rồi là đáng giá.”

Ánh mắt Thời Thiên nhìn đi nơi khác, “Thần Hoán.”

Cổ Thần Hoán mỉm cười hôn lên đôi môi Thời Thiên, “Tan làm tôi sẽ tới đón em.”

Cổ Thần Hoán đứng dậy, vừa mới chuẩn bị quay người rời đi thì Thời Thiên đột nhiên chộp lấy tay hắn, Cổ Thần Hoán khó hiểu nhìn cậu.

Thời Thiên cau mày, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Tôi... hạng mục hôm trước tôi làm lỗ vốn rồi.”

Cổ Thần Hoán ngẩn người, mấy giây sau mới hiểu Thời Thiên đang nói gì, hắn có chút dở khóc dở cười, “Hồi trước em đưa hạng mục cho tôi xem tôi đã đoán trước được rồi.” Cổ Thần Hoán lại gần xoa đầu Thời Thiên, khẽ cười hỏi, “Lỗ bao nhiêu?”

“... Toàn bộ.”

______

Vũ: xin lỗi đã để mọi người đợi lâu T^T đừng quên tui a ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.