Thịnh yến một năm tổ chức một lần của Nguyên gia có thể coi là một sự kiện trọng đại của K thị, có quy mô và sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bởi nó tượng trưng cho thế lực không thể rung chuyển của Nguyên gia trên thương trường.
Bữa tiệc này có sự góp mặt của rất nhiều các thương gia chính trị trên thế giới, yến hội bắt đầu từ năm giờ chiều, kết thúc vào lúc mười hai giờ đêm.
Sáng sớm Thời Thiên ăn xong điểm tâm liền lập tức chạy tới nơi tổ chức yến hội, tuy việc bố trí du thuyền và các hạng mục khác đã tương đối hoàn thiện, nhưng Thời Thiên vẫn có chút không yên lòng.
Quan hệ giữa Thời Thiên và Nguyên Hiên đã không còn là bí mật cho nên đám nhân viên công tác rất khách khí với cậu, tuy rằng luôn gọi Thời Thiên là Dương trợ lý, nhưng trên thực tế, tất cả bọn họ đều đã coi cậu là người yêu của người thừa kế tập đoàn Xán Dạ.
Thời Thiên lạnh lùng ít nói, khí chất lãnh đạm, công nhân ở đây nhìn khuôn mặt không biểu tình của Thời Thiên liền không dám chủ động bắt chuyện với cậu, chỉ có một số ít nữ phục vụ trên du thuyền si mê Thời Thiên thường len lén liếc nhìn cậu, khi Thời Thiên hỏi vài chuyện liên quan đến khâu chuẩn bị cho buổi lễ, các cô liền tranh nhau trả lời.
“Dương trợ lý, nghe nói nhân vật lợi hại nhất trong giới thương nhân cũng tới, có thật không? Chúng tôi chỉ mới nghe thấy những lời đồn liên quan đến hắn ở trên mạng chứ chưa được nhìn tận mắt, nghe nói hắn rất lợi hại.”
Thời Thiên ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế trong phòng chính, mấy nữ phục vụ đã hoàn thành xong công việnc đánh bạo vây quanh cậu, mặt đỏ bừng bừng nhìn người con trai trẻ tuổi anh tuấn, thận trọng hỏi.
“Người các cô nhắc tới có lẽ là Charles.” Thời Thiên khép lại tập văn kiện trong tay, thần sắc nhàn nhạt, “Hắn sẽ đến.”
Mấy cô nàng này thực ra không có tí ti hứng thú gì đối với thương nhân, đơn giản chỉ là bọn họ quý mến Thời Thiên, muốn cùng Thời Thiên trò chuyện đôi câu mà thôi. Thấy Thời Thiên trả lời câu hỏi của mình, hơn nữa thái độ cũng không tính là lạnh nhạt, vì vậy liền bắt đầu tán gẫu về đề tài này.
“Dương trợ lý có thể kể cho chúng tôi nghe một chút về người tên Charles này được không? Chúng tôi rất muốn biết về hắn.”
“Hắn mất gần hai năm để cường thế chiếm lấy thị trường rượu và thuốc lá, nhưng hắn không thích lộ mặt trước công chúng hay giới truyền thông cho nên tôi cũng không rõ lắm.”
Tuy rằng chưa từng thấy người nước ngoài này, nhưng Thời Thiên lại không có bao nhiêu hảo cảm đối với người tên Charles ấy, đó chỉ đơn giản là cảm giác của cậu.
Bởi thị trường thuốc lá nơi Charles đang sở hữu đã từng thuộc về Thời gia.
Thu nhập tài chính mà khu buôn bán thuốc lá này mang lại có thể coi là hạng mục đem lại lợi nhuận cao nhất cho Thời gia tại khu vực Trung Phi*, là nơi buôn bán cha cậu coi trọng nhất, là khối thịt mỡ người người thèm muốn, thực ra ngày trước sinh ý ở đó không khổng lồ như vậy, chỉ sau khi rơi vào tay Charles mới từ từ phát triển, cho tới bây giờ khu vực đó đã trở thành trị trường buôn bán thuốc lá chủ đạo.
Sau khi Thời gia thất thế, tài sản bị người khác lấy mất, khu buôn bán rượu và thuốc lá ở Trung Phi cũng rơi vào tay Charles, kỳ thực việc này không tính là ân oán cá nhân, chỉ là thuận theo quy luật nhược nhục cường thực* mà thôi. Thời Thiên đương nhiên không thể không khó chịu khi nghĩ đến việc Thời gia đã mất đi tất cả, cho nên đối với người tên Charles chưa bao giờ gặp mặt, cậu thực sự không muốn nhìn thấy anh ta.
“Nếu Charles này thần bí như vậy, tại sao hắn ta lại muốn xuất hiện trong buổi tiệc tối nay?”
“Hiện tại thế lực của Xán Dạ càng ngày càng lớn mạnh, Nguyên tổng có thể kết giao với nhân vật đẳng cấp như vậy cũng là chuyện bình thường.” Thời Thiên bình tĩnh đáp, “Đại khái là nhờ vào tình hình thương mại của Xán Dạ.”
“Dương trợ lý, Nguyên tổng của chúng ta khi nào mới đến?” Một người đột nhiên hỏi sang chuyện khác, “Tại sao ngài ấy không đi thị sát cùng Dương trợ lý?”
“Anh ấy nói có chút việc muốn làm.” Nhắc tới Nguyên Hiên, gương mặt Thời Thiên hiện lên chút nét cười nhàn nhạt, “Anh ấy là nhân vật chính đêm nay, phỏng chừng yến hội bắt đầu mới đến được”
“Có lẽ là Dương trợ lý không biết.” Một người phụ nữ cười nhìn Thời Thiên, “Nguyên tổng của chúng ta là một người rất cẩn thận, ngài ấy vì cậu mà....”
Người đó còn chưa dứt câu đã bị đồng nghiệp đứng bên cạnh nhéo một cái, sau đó lại cười với Thời Thiên, “Dương trợ lý nhớ nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi kiểm tra xem còn việc gì chưa làm nữa hay không.”
“Ừm.” Thời Thiên gật gật đầu, cũng không nghĩ quá nhiều, “Đi đi.”
Ngồi chưa được bao lâu, Thời Thiên lại đứng dậy đi vào trong khoang thuyền, định xem xét lại cách bài trí một vòng nữa rồi mới đi ăn trưa.
Đi ngang qua phòng nghỉ dành cho nhân viên, Thời Thiên nghe được người bên trong nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy tên mình và Nguyên Hiên, Thời Thiên liền dừng bước.
“Chuyện này ngoại trừ Nguyên tổng chỉ có mấy người chúng ta biết, cậu vừa suýt nữa nói lộ hết rồi đó.”
“Xin lỗi, chỉ cần nghĩ đến việc Nguyên tổng sẽ cầu hôn Dương trợ lý trong bữa tiệc tối nay, tôi liền kích động không khống chế được chính mình, bọn họ... Bọn họ thực sự rất xứng đôi... “
“Ôi chao, đúng rồi, các cậu nói xem Dương trợ lý có đồng ý hay không?”
“Phí lời, đương nhiên sẽ đồng ý, tôi có cảm giác bọn họ thật sự yêu nhau.”
“Nhưng cho dù không đồng ý, Dương trợ lý là người nghiêm túc thận trọng, chắc chắn cậu ấy sẽ không từ chối Nguyên tổng trước mặt tất cả các quan khách, vì nếu vậy chỉ sau một đêm Nguyên gia sẽ trở thành trò cười.”
“Nói nhăng cuội cái gì đấy? Loại chuyện này chẳng lẽ Nguyên tổng lại không nắm chắc hay sao?”
“Cũng đúng, thực ra cho dù Dương trợ lý có không muốn đồng ý đi chăng nữa, suy xét cho danh dự của Nguyên gia cũng không nên cự tuyệt.”
“Chúng ta nhỏ giọng một chút, nếu bị Dương trợ lý phát hiện, Nguyên tổng chắc chắn sẽ đến lột da chúng ta.”
Thời Thiên đứng ngoài cửa, trên mặt mang một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Cầu hôn cậu trong buổi tiệc?
Loại hành động khoa trương này quả nhiên rất giống với tác phong của Nguyên Hiên.
Thời Thiên quay người rời khỏi khu vực phòng nghỉ, cậu rút điện thoại gọi cho Nguyên Hiên.
Điện thoại đổ chuông, Thời Thiên còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói kích động của Nguyên Hiên.
“Lão bà, từ khi chúng ta quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện cho anh.”
Thời Thiên không nhịn được bật cười, “Được rồi, em hỏi anh, anh đang làm gì vậy?”
“À... Đang bận chút chuyện.” Nguyên Hiên trốn trốn tránh tránh, “Trong công ty xảy ra vài vấn đề, anh... anh đang xử lý đây. Đúng rồi, em gọi cho anh có chuyện gì vậy?”
Biết Nguyên Hiên đang nói dối, Thời Thiên cũng không vạch trần, chỉ cười, “Không phải trước kia anh trách em quá lạnh nhạt sao? Từ hôm nay trở đi, bất cứ khi nào nhớ anh em đều sẽ gọi điện.”
Như không còn tin vào tai mình, im lặng vài giây, sự kích động cuồn cuộn trào dâng, “Lão bà, em tốt với tôi nhất.”
“Được rồi được rồi.” Thời Thiên khẽ cười, “Anh giải quyết nốt công việc đi, em đi ăn trưa đây, buổi tối chúng ta lại gặp nhau.”
“Hảo a, đúng rồi lão bà, tôi chuẩn bị cho em một kinh hỉ đây. Ha ha, rất chờ mong có phải không?”
“Ừ.” Thời Thiên khẽ cười đáp lời, “Tràn ngập mong đợi.”
Là mong đợi tràn ngập đối với tương lai sau khi kết hôn của hai người.
Cúp điện thoại, Nguyên Hiên nhìn chiếc nhẫn khắc chữ “Hiên” trên tay mình, cuối cùng hài lòng đặt nó vào chiếc hộp vuông tinh mỹ.
_____
Tám giờ sáng liền ngồi trong phòng nghỉ ngơi tại Xán Dạ chờ chiếc nhẫn được gửi đến từ cửa hàng châu báu VIP.
Đó chính là chiếc nhẫn cầu hôn đêm nay được Nguyên Hiên lại một lần nữa đặc biệt đặt làm, giống y hệt chiếc nhẫn của Cổ Thần Hoán đã bị Thời Thiên vứt bỏ.
Trải qua một loạt bận rộn chờ chiếc nhẫn được chế tác hoàn thành, Nguyên Hiên cuối cùng cũng nhận được hàng ngay trước buổi thịnh yến.
“Mang bộ âu phục trắng tôi đặt trước đến du thuyền đưa cho Dương trợ lý, còn có nói cho nhân viên công tác trên đó rằng nửa tiếng sau khi thịnh yến bắt đầu tôi sẽ có mặt trên du thuyền.”
Nguyên Hiên đi ra từ một cửa hàng trang sức, vừa gọi điện thoại vừa bước lên xe, không để ý chiếc xe tư nhân màu trắng phía đối diện chậm rãi hạ cửa sổ, Cổ Thần Hoán ngồi bên trong, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đuôi xe từ từ biến mất.
“Ngươi xác định hắn đi vào lấy nhẫn?”
“Xác định, bản thiết kế của chiếc nhẫn cũng điều tra ra được.” Hứa Vực đáp, “Mặt trên đính một viên kim cương, hình dáng không có gì đặc biệt, quan trọng là trên chiếc nhẫn khắc một chữ nhỏ.”
“Chữ?”
“Ân, là chữ “Hiên“.”
Biểu tình trên khuôn mặt Cổ Thần Hoán dần trở nên nguy hiểm, hắn móc ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo, lấy ra chiếc nhẫn bên trong, gằn giọng, “Hình dáng giống với cái này phải không?”
Hứa Vực nhìn kỹ chiếc nhẫn trên tay Cổ Thần Hoán liền khẳng định, “Vâng, ngoại trừ chữ khắc bên trên không giống ra, những cái khác giống nhau như đúc.”
Nguyên Hiên ném “Thần”, đưa “Hiên” cho Thời Thiên, sau đó “Hiên” trên tay Thời Thiên lại bị Cổ Thần Hoán ném, hắn trân trọng đeo cho cậu chiếc nhẫn “Thần“.
Cổ Thần Hoán cười rộ lên, lầm bầm trong miệng, “Thì ra là như vậy....”
Chiếc nhẫn “Thần” đã bị Thời Thiên gửi trả lại cho hắn, xem ra cậu dự định sẽ đeo vào chiếc nhẫn “Hiên” kia.
Hắn cũng tự tin rằng mình có thể khiến cậu lại một lần nữa đeo vào chiếc nhẫn chữ “Thần“.
“Đã điều tra về bữa tiệc đêm nay chưa?”
“Ngoại trừ khách khứa nhiều hơn các năm trước, còn lại không có gì thay đổi, chỉ là một nhân viên chúng ta mua chuộc đã tiết lộ sau khi thịnh yến bắt đầu tầm một tiếng đồng hồ, Nguyên gia thiếu gia sẽ cầu hôn Thời tiên sinh.”
“Cầu hôn?” Cổ Thần Hoán cười lạnh, “Thế à? Xem ra hắn rất tự tin.” Đặt chiếc nhẫn vào trong hộp, sửa sang lại áo quần, Cổ Thần Hoán dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, chậm rãi hỏi, “Phía Chu Khảm thế nào rồi?”
“Năm giờ chiều nay sẽ bắt đầu hành động.”
“Ngươi sao?”
“Đã xác định được thời gian và địa điểm hành động, khoảng mười một giờ trưa mai chúng ta sẽ thành công.”
Nghe xong Hứa Vực báo cáo, Cổ Thần Hoán nhếch miệng cười âm hiểm.
Đêm nay, hắn rất mong đợi trò hay của chính mình.
Dưới ánh tà dương chói lọi, chiếc du thuyền sang trọng lộng lẫy tựa như phát sáng, làm nổi bật lên sự hoa lệ, như một khối bảo thạch rực rỡ đặt trước cảng khẩu.
Chỉ còn ít phút nữa thôi là buổi thịnh yến bắt đầu, trước cảng khẩu đã xuất hiện không ít những chiếc xe tư gia quý giá, các khách mời lần lượt bước lên du thuyền, nam nam nữ nữ, danh trang phỉ sức, thần sắc thanh nhàn, sải những bước đi tao nhã thong dong.
Trong phòng thay đồ, Thời Thiên mặc vào bộ âu phục Nguyên Hiên đặc biệt đặt riêng cho cậu, thắt caravat, chỉnh lại khuy áo, đôi mắt như đang mỉm cười với con người cao quý trong gương, cậu quay lưng rời khỏi phòng, hướng về nơi tổ chức yến hội.
_________
Cộng hòa Trung Phi (tiếng Pháp: République Centrafricaine; tiếng Sango: Ködörösêse tî Bêafrîka) là một quốc gia tại miền trung châu Phi. Cộng hòa Trung Phi giáp Tchad về phía bắc, phía đông giáp Nam Sudan, phía nam giáp Cộng hòa Dân chủ Congo và Cộng hòa Congo, phía tây giáp Cameroon.
Trung Phi xuất khẩu kim cương, gỗ, bông, cà phê, thuốc lá sang các nước Bỉ (22%), Indonesia (19,3%), Ý (7,7%), Pháp (7,1%), Cộng hòa Dân chủ Công Gô (6,8%)....v. v..
*Nhược nhục cường thực: kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh.